Con thuyền giấy trôi bềnh bồng trên dòng kênh xanh. Cánh diều no gió chao liệng giữa bầu trời xanh thẳm trên cánh đồng quê ngoại, sau mỗi mùa gặt. Hình ảnh ấy luôn sống trong ký ức tuổi thơ của tôi. Từ ngày gia đình dọn về thành phố, dù sống rất tiện nghi với nhiều thứ đồ chơi hiện đại cũng không làm tôi quên được khung trời tuổi nhỏ. Quê ngoại tôi còn có một loài hoa, mùi hương ngọt ngào của nó cứ phảng phất mãi trong hồn tôi. Vì thế, hôm mẹ cho phép tôi về quê ngoại nghỉ hè, tôi đã ôm chầm mẹ, hôn lấy hôn để. Đến nỗi mẹ phải xô tôi ra và gắt : “Gớm ! Cưới vợ người ta chê già mà cứ như là còn bé lắm vậy !”.
Tôi chầm chậm đi theo con thuyền đang trôi lờ lững. Bỗng tôi nghe thoang thoảng mùi hoa dủ dẻ. Tôi nghếch mũi tìm hướng phát ra mùi hương. Đôi mắt tinh tường của tôi nhanh chóng phát hiện chùm hoa vàng thấp thoáng bên kia bụi cây dại chen lẫn giữa đám bìm bìm. Tôi với tay rứt lấy chùm hoa.
– Ui da ! – Có tiếng la của con gái.
Tôi giật mình nhìn lại, chùm hoa dính mấy sợi tóc dài. Tôi vội chui qua bụi cây. Cô bé ngồi câu cá vừa đưa tay lên xoa đầu vừa mở to đôi mắt đen láy nhìn tôi. Thì ra, tôi đã rứt chùm hoa của cô bé đang cài trên tóc. Tôi lúng túng :
– Tôi xin lỗi, tôi tưởng hoa dủ dẻ ở trong lùm cây, cho tôi trả lại.
Cô bé mỉm cười :
– Anh thích hoa dủ dẻ lắm hả ?
Tôi gật đầu :
– Thích lắm !
– Anh Tân, em cho anh chùm hoa đó !
– Ủa, sao cô biết tên tôi ?
Cô bé mỉm cười bí mật :
– Biết lâu rồi. Anh ngồi xuống đi !
Tôi hơi ngạc nhiên, tại sao cô bé không chịu đứng lên lần nào, từ lúc tôi xuất hiện đến giờ. Tuy vậy, tôi cũng ngồi cạnh cô bé, nhúng đôi chân xuống dòng nước mát.
– Anh Tân đọc truyện hay ghê. Mỗi tối, em thường lắng nghe anh đọc truyện cho ngoại nghe.
– Cô bé ở đâu ?
– Ở sau nhà bà ngoại của anh Tân ấy. Trước khi anh Tân về đây, em thường qua chơi với ngoại.
– Sao mấy hôm nay cô bé không qua ?
– Em sợ !
Tôi trợn mắt :
– Sợ gì ?
Cô bé cúi mặt nhìn xuống dòng kênh. Lúc này, tôi mới phát hiện hai bàn chân cô bé đong đưa dưới nước có một bàn chân nhỏ xíu.
À ! Cô bé bị tật, có lẽ mặc cảm nên từ ngày tôi về nghỉ hè đến nay, cô bé không dám qua nhà ngoại. Tôi dịu giọng :
– Cô bé tên gì ?
– Dạ em tên Hương Thảo.
Tôi xòe tay :
– Chúng ta làm bạn nhé !
Thảo rụt rè đặt bàn tay bé nhỏ lên tay tôi. Chúng tôi trở thành bạn thân từ dạo ấy. Qua lời kể của ngoại, tôi biết, Hương Thảo bị tật hồi nhỏ, sau một cơn sốt. Thảo không đến trường được như các bạn. Trường học ở đây rất xa, muốn đến trường phải qua nhiều bờ ruộng trơn trợt. Thảo thường nhìn tôi đọc sách với cặp mắt mở to đầy thán phục và khao khát. Một hôm đang ngồi bên bờ kênh, Thảo rụt rè gợi ý :
– Anh Tân, hay là anh làm thầy giáo cho Thảo đi !
Tôi bật cười :
– Anh mà làm thầy giáo gì ?! Anh học dở ẹt mà làm thầy giáo.
Thảo dằn dỗi :
– Thảo biết mà, anh đâu muốn dạy cho Thảo. Anh biết đọc truyện mà kêu học dở.
– Nhưng mà anh sắp về thành phố rồi, làm sao mà dạy được ?
– Anh dạy cho Thảo mấy chữ cũng được. Rồi Thảo tìm hoa dủ dẻ cho anh nhé !
Tôi nhanh chóng bị thuyết phục bởi đôi mắt cầu khẩn và giọng nói nhỏ nhẹ của Thảo, tôi liền gật đầu.
– Thôi được, để anh dạy cho !
Thời gian còn lại, tôi đã hướng dẫn cho Thảo những chữ cái, rồi cách ráp vần. Thảo thông minh, học rất nhanh, mới hơn một tuần đã tự đánh vần được một số từ đơn giản. Ngày tôi về thành phố, Thảo đến rất sớm, dúi chùm hoa dủ dẻ với mấy cái bánh ít vào tay tôi.
– Anh về mạnh giỏi. Em hứa sẽ cố gắng học đến khi nào viết được, em sẽ viết thư cho anh.
– Ừ ! Em cố học ! Đến Tết, anh sẽ xin phép mẹ về thăm ngoại và em, anh sẽ tặng cho em mấy cuốn truyện tranh.
– Anh hứa nhé !
– Ừ, anh hứa ! Thôi, anh đi kẻo ngoại chờ !
Thảo cúi mặt di di bàn chân tật nguyền trên mặt đất. Mắt nhỏ rưng rưng. Tôi quay mặt bước đi thật nhanh. Thảo bật khóc nức nở, tôi đã lên tới bờ đê mà Thảo vẫn còn đứng trông theo. Nhìn bóng Thảo nhỏ bé xiêu xiêu trong nắng sớm, tôi thấy cay cay trong mắt. Nâng chùm hoa dủ dẻ lên môi, để mùi hương ngọt ngào của nó trấn áp cơn xúc động chực tràn bờ mi.
Thời gian qua rất mau. Mới đó đã đến Tết rồi, bao nhiêu là cuộc vui nhộn nhịp cùng bạn bè ở thành thị. Tôi đã quên bẵng cô bạn tật nguyền ở miền quê. Suốt cả tuần lễ nghỉ Tết, tôi không thể nào dứt khỏi đám bạn, chẳng còn thì giờ để nhớ đến Thảo. Cho đến hôm nay, khi những ngày vui đã qua, cầm lá thư của Thảo trong tay, tôi mới bần thần, tự trách mình đã quá vô tình.
“Anh Tân !
Em đã hứa với anh là em cố học để viết thư cho anh ! Hôm nay, em đã viết được rồi đấy. Hôm Tết, ngày nào em cũng ra ngõ chờ anh. Em để dành cho anh thật nhiều bánh. Em đã tìm được chỗ mọc nhiều hoa dủ dẻ. Khi nào anh về, em dẫn anh đi hái.
Em của anh
Hương Thảo”
Nhớ chùm hoa dủ dẻ ngày chia tay. Tôi bật dậy lục tung bàn học, chùm hoa dủ dẻ nằm trong góc đã khô từ lâu, vẫn còn phảng phất mùi hương. Nâng chùm hoa trên tay, tôi thì thầm : “Thảo ơi ! Anh xin lỗi ! Trăm lần xin lỗi ! Mùa hè này anh sẽ về ! Nhất định như vậy”. Tôi nhắm mắt thấy Thảo đang cười tươi giữa những chùm hoa dủ dẻ vàng trời quê ngoại.
Nguyễn Một
BÌNH LUẬN