Phương mới chuyển về trọ ở khu phố này. Khu phố vốn khá tách biệt và loằng ngoằng với những con ngõ to nhỏ đan xen đủ làm rối trí những ai mới chuyển tới như cô.
Với mức lương ít ỏi của một nhân viên chạy bàn, Phương khá hài lòng với nơi ở mới này – một căn phòng nhỏ sạch sẽ và yên tĩnh nằm trên tầng 3 của một ngôi nhà gạch đã cũ. Tầng 2 cũng có người thuê – một thanh niên khá dễ gần và biết chơi guitarvà tầng 1 là nơi ở của ông Mạnh – người được uỷ quyền trông coi ngôi nhà này bao năm nay vì chủ nhân của nó hiện đang định cư bên Mĩ.
Do tính chất công việc phải đi sớm, về khuya nên ít khi giáp mặt hai người còn lại trong nhà. Phương chỉ thi thoảng gặp anh chàng kia nghêu ngao guitar ở ban công tầng dưới và cười rất tươi mỗi khi gặp cô. Riêng ông Mạnh thì cô gặp đều đặn vào lúc 10h đêm, khi cô đi làm về, ông ta thường đem những bao rác bọc túi ni lông đen ra đầu cổng chờ xe rác của thành phố tới mang đi vào sáng sớm hôm sau. Ông Mạnh lầm lì ít nói, thân hình to lớn, xù xì như một gốc sấu cổ thụ.
Theo quan sát của Phương thì ông Mạnh sống độc thân, không hề thấy bất kì ai tới thăm hỏi. Cô cũng không quan tâm cho lắm, bởi ban ngày cô bù đầu với công việc, đêm về chỉ mong một giấc ngủ ngon, hơi sức đâu để quan tâm tới một chàng trai máu nghệ sĩ hay một ông già kì lạ.
Tắm rửa xong, Phương muốn nghe chút nhạc thư giãn trước khi ngủ, cô với qua bàn tìm chiếc tai nghe. Không thấy nó ở đó. Cô nhớ rõ ràng tối qua cô để nó trên bàn lúc cô ngồi gọt hoa quả. Lục hết các ngăn kéo, kệ sách đều không thấy đâu, cô chợt nhớ ra.
Lẽ nào sáng nay do quá vội đi làm mà cô đã hất cả nó và đống vỏ táo vào túi rác. Như thường lệ chắc hẳn ông Mạnh đã lên lấy để bỏ vào túi rác chung của cả nhà đem ra trước cửa.
Lật đật mở cửa phòng và chạy ù xuống cầu thang tầng 1, cô thấy túi rác vẫn nằm gọn bên chân cột đèn trước cửa. Cô mở nó ra hòng tìm chiếc tai nghe của mình giữa hàng đống giấy vụn, hộp bỏ…
Bới tới đáy túi, cô đã thấy chiếc tai nghe của mình, qua ánh đèn mờ mờ sương toả xuống cô còn thấy một thứ… Cô giật nảy mình thét lên một tiếng kinh hãi và ngã ngưả về phiá sau… Một cánh tay đứt lià nằm gọn ở đáy túi!
Lúc này là 22 giờ 30 phút, Phương chạy lên phòng bấm điện thoại gọi ngay cho cảnh sát 113 tới hiện trường.
Trả lời cảnh sát mà cô vẫn không thôi run rẩy và nét mặt chưa hết vẻ kinh hoảng :
– Chính ông ta! Tôi đã thấy ông ta loay hoay với cái túi rác đó tối nay
– Nhưng thưa cô, chúng tôi không tìm thấy “cánh tay” nào như cô nói với chúng tôi qua điện thoại. Liệu đây có phải một trò đùacủa đám thanh niên rảnh rỗi và tôi e là cô sẽ phải chịu truy cứu tội “quấy rối người thi hành công vụ”!
– Nhưng tôi đã tận mắt trông thấy, tin tôi đi, tôi không nói dối.
Phương nói như sắp khóc.
– Nể tình đây là lần đầu vi phạm, chúng tôi sẽ bỏ qua. Mong là cô sẽ không tái phạm nữa!
Tiếng hú còi của chiếc xe cảnh sát đi xa, Phương đứng nhìn theo bất lực. Ngao ngán trở vô nhà, cô bắt gặp ngay một ánh mắt sắc lạnh nhìn mình. Ông Mạnh đã đứng ở chân cầu thang từ bao giờ, nửa thân mình lấp trong bóng tối, phần còn lại đổ bóng rộng xuống nền nhà, khoé miệng đanh lại một nụ cười thách thức.
Phương chạy về phòng đóng chặt cửa. Ngày mai cô sẽ dọn ngay khỏi đây.
Bất chơtj cô nghe thấy từng tiếng bước chân nặng nề nện xuống từng bậc cầu thang gỗ. Là ông ta (?)
Phương lắng tai… Tim cô đập loạn. Tiếng bước chân ngày càng gần phòng cô. Kéo theo tiếng bước là âm thanh của kim loại bị cọ sát, kéo rít.
Lí trí vùng dậy, cô đẩy chiếc bàn trang điểm chắn ngang cửa rồi ngồi thụp xuống, tay bịt miệng ngăn những tiếng thổn thức phát ra. Tiếng bước chân nặng nề đã dừng trước cửa phòng cô.
Bỗng điện tắt phụt, có lẽ lão ta đã dập cầu giao điện. Bóng tối đồng lõa với tội ác tràn ngập ngôi nhà. Phương thoáng nghĩ tới cái cánh tay ghê rợn kia, biết đâu có thể ngày mai từng phần thân thể cô cũng sẽ bị chia nhỏ, bị tống lên xe rác và trôi dạt về một bãi xử lí tập thể nào đó làm mồi cho lũ chuột. Rùng mình tuyệt vọng.
Tiếng lách cách của kẻ giết người đang cố mở cửa. Có tiếng kim khí lách qua khe, phá tan chốt khoá.
Phương nép sát sau cửa, đẩy mình nghe di chuyển theo cánh cửa đang từ tử mở ra. Kẻ xâm nhập từ tốn bước vào phòng, cái dáng to lớn và từng tiếng hít hít mũi như ám hiệu của loài sói khi săn đuổi con mồi đang trốn chạy. Hình thù to lớn kia tiến về phiá chiếc tủ quần áo kê góc tường.
Chỉ trong một tích tắc, từ sau cánh cửa, Phương vụt chạy ra khỏi phòng, lao xuống cửa tầng 1 trong bóng tối. Vô vọng. Cánh cửa đã bị khoá bởi quả khoá to bản. Cô lao vào bếp ngay cạnh đó, nép dưới bệ nấu.
Tiếng bước chân lại vang lên. Phương dường như không còn chút sức lực. Chân cô mềm nhũn.
Giữa lúc tuyệt vọng này cô tự hỏi anh thanh niên ở tầng 2 giờ này đang ở đâu (?). Bất chợt có tiếng guitar vang lên, bản “romace”.
Anh có ở nhà không? Sao không cứu cô thoát khỏi sự đuổi giết của tên sát nhân máu lạnh?
Tiếng bước chân khựng lại, do dự trước cửa nhà bếp. Có lẽ hắn đang băn khoăn cô trốn ở nhà bếp hay kho chứa đồ cũ cạnh đó.
Cuối cùng hắn tiến vào bếp, tiếng kim loại rin rít lên trên sàn nhà. Gần hơn. Gần hơn chỗ cô ẩn náu… Không thể ngồi im đợi cái chết, lấy hết sức bình sinh, cô lao thẳng ra khiến hắn không kịp trở tay và chạy thẳng lên tầng 3. Thoáng qua tầng 2 cô vẫn nghe thấy tiếng guitar phát ra đều đều như từ một chiếc radio.
Cửa lên sân thượng không khoá, Phương mở chốt và lao lên. Đã rất khuya, khu phố vốn im lặng nay dưới màn đêm lại càng kì quái như không hề tồn tại.
Hắn đã sắp lên tới, cô biết mình đã tới đường cùng. Tử thần lập lờ trước mắt. Cánh cửa sắt nặng nề kêu lên khô khốc và từ từ mở ra. Dưới ánh trăng non nhàn nhạt, một dáng hình lừng lững hiện ra. Nửa còn trong tối và nửa còn lại đã bị ánh trăng lột trần.
Phương há hốc miệng, óc căng cùng các khối thần kinh như sắp nổ tung. Khuôn mặt của kẻ sát nhân – khuôn mặt cuả chàng trai nghệ sĩ tầng 2- là một!
– Không ngờ là tôi đúng không?
Vẫn nụ cười cô thường thấy nhưng dường như đã nhuốm màu thủ ác
– Anh… Anh? Sao lại…
– Lão già cô tưởng là kẻ giết người chắc giờ đã ngủ say sưa với cốc rượu pha thuốc lúc tối, cộng với chứng lãng tai thì có lẽ giờ chỉ hai ta còn thức trong nhà này.
– Đáng tiếc! Lẽ ra tôi đã để cô yên.
Phương chết đứng. Chân như bị đóng đinh xuống nền nhà. Hắn chậm rãi tiến gần, chiếc xẻng bị kéo lê rít lên chết chóc.
– Vĩnh biệt.
Hắn cười khẩy…
***
Bốp!
Thanh âm va đập mạnh vang lên bên tai Phương, cùng lúc tên sát nhân đổ gục xuống chân cô. Ông Mạnh từ lúc nào đã tiến tới đập thẳng cây gậy vào gáy hắn, ngay trước khi chiếc xẻng từ tay hắn giáng xuống đầu cô.
Xa xa đã nghe vọng lại tiếng xe cảnh sát hú còi.
– Hắn mang cốc rượu vào phòng tôi bảo tôi uống cho dễ ngủ sau khi bị cô tố cáo và bị cảnh sát tra vấn
– Tôi đã đoán ra chính hắn mới là hung thủ thực sự nên chỉ nhấp rượu và giả vờ ngủ say
– Khi cô bị hắn truy sát tôi đã âm thầm gọi điện báo cảnh sát và mục kích đánh ngất hắn bởi nếu lộ diện từ đầu, tôi e rằng cả tôi và cô đã thành cái xác không hồn dưới tay hắn.
– …
Ngay đêm hôm đó Phương liền thu dọn đồ đạc chuyển đi. Cảnh sát sau đó còn phát hiện ra nhiều phần thi thể khác dấu trong phòng hắn. Do hiệu ứng báo chí nên ông Mạnh cũng không còn ở đó vì có quá nhiều sự làm phiền từ phía phóng viên, nhà báo.
Chỉ còn lại ngôi nhà gạch ba tầng cũ kĩ nằm im lặng trong bóng tối…
Phong Vũ
BÌNH LUẬN