Site icon Truyện ngắn

Ma cà rồng ghé thăm

Kết thúc giờ làm việc ở nhiệm sở, là Thanh đã nhanh chóng tạt qua khu chợ của phố huyện để mua một vài thứ đồ, chuẩn bị cho bữa ăn tối của gia đình.

Về tới nhà, là Thanh lại phải tất bật lau dọn, rồi chăm nom cho đứa con út còn nhỏ. Sau đó cô mới có thể đi tắm rửa. Cuộc sống của cô cứ ngày nay qua ngày khác như vậy, tuy không giàu có, nhưng rất đủ đầy cho một cuộc sống hạnh phúc của hai vợ chồng cô.

Chồng Thanh là Lương, là một người thợ làm nghề tôn, nên công việc của anh cũng khá bận rộn. Vì là làm việc theo thời gian không cố định, nên khoảng thời gian mà anh về nhà cũng khó mà đoán biết trước được.

Thanh làm xong hết mọi thứ, rồi mới ăn cơm và chuẩn bị đi ngủ. Cô toan tắt cái công tắc đèn ở trên cái cột gỗ, thì liền nghe thấy có tiếng gõ cửa vang dội từ bên ngoài vọng vào.

Thanh thu tay lại, đôi mắt cô tò mò nhìn về phía cửa, rồi liền đánh giọng dò hỏi:

– Ai đấy!

Nhưng không có tiếng trả lời, và tiếng gõ vào những thanh ván của cửa gỗ vẫn cứ vang lên như vậy. Thanh hơi sợ hãi, vì giờ này chỉ có một mình cô ở nhà, mà chồng cô thì chưa về. Thời buổi này trên báo lại có rất nhiều vụ việc táo tợn, như việc có kẻ nhân lúc nhà vắng người mà xông vào để cướp của giết người là không hiếm. Nghĩ đến những chuyện ấy, khiến Thanh càng quả quyết rằng trước khi mình mở cửa thì phải xác định rõ được người nào đang ở bên ngoài rồi mới tính tiếp. Cô bèn đưa mắt nhìn qua cái khe cửa gỗ, nhìn ra bên ngoài xem ai đang gõ cửa.

Trong nhà đèn sáng trưng, mà ngoài nhà thì tối tăm một khoảng, khiến cô chẳng thể nhìn rõ được.

Cô phải nheo mắt liên tục cho mắt điều chỉnh được tự nhiên rồi mới có thể nom thấy khung cảnh bên ngoài.

Bên ngoài không hề có người, cái bụi cây bên kia đường vẫn cứ đong đưa theo từng nhịp gió, khiến Thanh phải nín hơi để cẩn thận chú ý.

Thanh nhẫn nại nhìn thêm một lúc, quét mắt về mọi góc trước nhà theo từng ánh nhìn mà chẳng thấy ai. Cô lại tiếp tục đánh động dò hỏi:

– Ai vậy?

Không có người nào trả lời cả.

Thanh thở phào một hơi, toan quay đầu đi trở lại vào giường, thì bất chợt thình lình đập vào mắt cô là một đôi con mắt đờ đẫn, khuôn mặt thất thần của một người đàn bà có khuôn mặt già nhăn nheo. Thanh sợ đến giật nảy mình mà ngã xuống đất, cô loạng choạng ú ớ định kêu lên, thì bên ngoài lại có tiếng âm thanh vang vào.

– Cô ơi, cô có thể giúp chúng tôi không? Cho chúng tôi ngủ nhờ đêm nay…

Giọng nói ấy phát ra từ người đàn bà đang đứng ngoài cửa, Thanh vẫn còn run lắm, nhưng lúc này nhận ra đấy là người chứ chẳng phải ma. Hơn nữa là một người đã lớn tuổi chứ chẳng phải kẻ cướp nào hết. Vậy mà bà ta cứ lẩn khuất như một bóng ma vậy, thử hỏi làm sao người ta lại không khiếp sợ cho được.

Thanh đứng dậy, chỉnh lại mớ quần áo xô lệch trên người, rồi mới từ từ đưa tay mở cái then cửa gỗ, rồi hé cánh cửa lộ ra. Cô chầm chậm nhìn ra bên ngoài, thì lúc này đã thấy một người đàn bà dân tộc Thái đen, trang phục thổ cẩm dân tộc với mái tóc tằng cẩu đang đứng ngước nhìn mình. Sau lưng bà ta là một đứa con gái, độ chừng mười bảy mười tám gì đó, ăn mặc trông cũng hết sức lôi thôi luộm thuộm, và có vẻ đang rất mệt mỏi.

Người đàn bà ấy thấy Thanh đã mở cửa thì liền nở nụ cười cứng ngắc, dùng giọng van nài nói:

– Cô ơi, hôm nay chúng tôi xuống thị trấn đi buôn, mà chẳng bán được hàng, giờ đã muộn rồi. Chúng tôi lại không có chỗ để nghỉ, con bé con tôi nó ốm quá, nên tôi đánh liều muốn xin ngủ nhờ nhà cô tá túc một đêm.

Thanh đảo mắt nhìn hết lượt khắp người hai mẹ con bà ta rồi mới nghỉ nhẩm tính toán. Hai người này đêm hôm khuya khoắt như vậy, lại còn là người lạ muốn đến xin ngủ nhờ, mình phải thật cẩn thận thì mới được. Nghĩ bụng, Thanh định lắc đầu, nhưng rồi gió lùa từ bên ngoài vào lạnh ngắt, khiến cô cũng thoáng phải gai người. Rồi lại nhìn đứa con gái tội nghiệp của bà ta, Thanh đành cắn răng tự nhủ: “Thôi vậy, người ta cũng rất khốn khó, cũng chỉ là ngủ nhờ một đêm mà thôi!”

Cô đành quyết định sẽ cho hai người này vào trong nhà ngủ nhờ đêm nay, cô nói:

– Được rồi, hai mẹ con bác cứ vào đây đi…

Thanh mở rộng cửa đón hai mẹ con họ vào nhà, mà chỉ thở dài lắc đầu. Sau khi hai người bọn họ vào trong nhà, Thanh vẫn còn ngước nhìn ra ngoài, hy vọng sẽ có bóng dáng chồng mình sớm xuất hiện, trở về nhà sớm để cô an tâm, không còn lo lắng vì chỉ ở với hai người lạ nữa.

Thanh kéo cái cửa gỗ lại, rồi nhanh chóng cài then thật chắc cho cẩn thận. Sau đó cô quay đầu lại vào trong nhà, đi tới gần chỗ mà hai mẹ con người đàn bà dân tộc Thái đen kia đang đứng. Cô nhìn người mẹ nói:

– Bác đứng đây chờ một chút, cháu vào lau dọn chỗ giường gần cái bếp kia, rồi đêm nay hai mẹ con bác ngủ tạm ở đấy nhé!

Hai mẹ con đó gật đầu không nói gì, chờ cho Thanh đi hẳn là hai mẹ con đó chợt nhìn nhau bằng một ánh mắt rất tà dị.

Thanh lui cui dọn đống chăn đệm, mà không để ý hai mẹ con nhà kia đang nhìn mình theo một cách hết sức tính toán.

Dọn chăn đệm lên chiếc giường xong, cô ra hiệu cho hai mẹ con bọn họ ngồi xuống rồi mới hỏi chuyện:

– Hai mẹ con bác tên là gì? Buôn bán gì mà lại đi về khuya vậy?

Hai người nọ ngồi xuống cái đệm, từ từ bỏ cái tay nải khoác ở trên lưng, đặt xuống dưới đất rồi thật thà trả lời:

– Tôi tên là Quàng Thị Nả, còn con gái tôi đây nó tên là Lường Thị Nênh. Chúng tôi sống ở mãi tận bản Hênh, cách đây độ hai chục cây số ở trong núi kia…

– Rồi hai mẹ con bác buôn bán gì vậy?

Thanh lại tiếp tục hỏi.

Hai mẹ con ấy vẫn tỏ vẻ rất thật thà mà trả lời:

– Mẹ con chúng tôi buôn vải, là hàng thổ cẩm tự tay làm. Hôm rồi trời mưa gió rét quá, mà nhà lại hết gạo nên chúng tôi vẫn phải cố xuống phố huyện để đem hàng đi bán. Mà hôm nay trời lạnh quá, lại mưa to nữa nên chẳng có ai ra đường. Trời đã đến tối mà chẳng bán được món hàng nào, nên mẹ con tối vẫn phải cố trụ lại… Mà đêm càng lạnh, con bé con nó lại ốm…

Nói đến đây, người đàn bà tên Nả đã rơm rớm nước mắt. Đứa con bà ta là Nênh thì cặp môi tím tái vì lạnh, người cũng đang run cầm cập ho sù sụ.

Thanh thương cảm, nhanh tay trùm lên người Nả một tấm chăn rồi hỏi tiếp:

– Vậy hai mẹ con nhà bác đã ăn uống gì chưa?

Bà Nả lắc đầu. Thanh liền thở dài, đem một phần cơm từ trong bếp cho hai mẹ con bọn họ ăn.

Hai mẹ con ấy ăn xong thì cũng đi ngủ, lúc này từ ngoài nhà lại có tiếng gọi vọng vào:

– Thanh ơi, mở cửa cho anh!

Là tiếng của Lương, chồng của Thanh. Hôm nay công việc hoàn thành muộn, nên Lương đến giờ này mới có thể về nhà. Nghe thấy tiếng chồng, Thanh mừng lắm, chạy ra mở cửa ngay để đón chồng cô vào nhà.

Lương vào trong nhà, cởi tấm áo ướt đẫm mồ hôi, dù trời đông rất lạnh nhưng anh vẫn đẫm mồ hôi chứng tỏ cho công việc của anh vất vả như thế nào.

Lương đi vô đến gian bếp, nhanh chóng ăn vội bữa cơm, chợt lại nom thấy hai mẹ con kia thì liền hỏi:

– Ai vậy em?

Thanh đang ru đứa nhỏ con mình ngủ, liền quay đầu trả lời đáp lại:

– Họ là hai người đi buôn, xin ngủ nhờ, nhìn họ khổ quá vì lạnh nên em thương…

Lương thoáng dùng cặp mắt dò xét nhìn hai mẹ con kia, nhưng cũng không nói gì. Chỉ tiếp tục ăn cơm. Hai mẹ con kia thì không biết đã ngủ hay chưa, nhưng người đều đã đơ như khúc gỗ và mắt nhắm tịt.

Lương ăn cơm xong, thì đi vô nhà tắm dội vài gáo nước cho sạch, sau đó mới chui lên giường ngủ.

Thanh thấy chồng đã ăn xong thì cũng quay ra dọn chén bát đũa rửa cho thật sạch sẽ. Rồi ngó qua đứa nhỏ con mình đang ngủ, thấy nó đang ngủ yên lành, cô mới thò tay tới tắt cái công tắc bóng điện gần cái cột gỗ.

Điện vừa phụt tắt, thì đã nghe thấy tiếng ngáy o o của Lương phát ra. Thanh chui vô nệm, nắm nép sát vào thân mình Lương, ôm chồng mình ngủ.

Thanh mắt lim dim, cô thở đều thả lỏng vì cuối cùng sau một ngày tất bật bận rộn cũng đã được có phút giây thoải mái ở bên cạnh chồng mình.

Màn đêm bao chùm dần xuống, tiếng ngáy của Lương cũng nhỏ dần khỏi tai Thanh. Thay vào đó là những âm thanh tĩnh lặng của buổi đêm, tiếng vo ve của côn trùng, của các loại sinh vật như ếch nhái kêu khục khặc vang ở bên ngoài khiến người ta có một loại cảm giác hết sức buông thả.

Thanh cũng đang thiu thiu ngủ, cô càng nép sát vào thân mình chồng mình hơn vì có cảm giác trời đêm càng lạnh. Gió rít qua khe cửa gỗ, lùa vào trong nhà khiến cho nhiệt độ trong căn nhà càng giảm xuống thấp. Thanh dù đã chui trong chăn ấm, nhưng vẫn có cảm giác không sao ngăn nổi cái lạnh.

Đoạn cô khẽ lay thân mình Lương, muốn gọi anh dậy để đi bịt lại cái khe cửa, nơi gió lùa lạnh để cho dễ ngủ. Nhưng cô lay mãi mà Lương chẳng tỉnh, cô lại đành phải nhổm dậy khoác áo khoác lên người, đi đến chỗ cái khe cửa nơi mà gió lùa vào, tìm một chiếc áo cũ đã vứt đi để nhét vào cái kẽ hở.

Cô đang lui cui mò mẫm trong bóng đêm, theo trí nhớ trong đầu và không hề bật điện vì không muốn chồng cô tỉnh giấc và bị chói mắt.

Chợt cô lại có cảm giác như có ai đang nhìn chằm chằm sau lưng mình. Một cảm giác như bị một người nào đó dõi theo mà mình không biết nên rất khó chịu.

Cô lập tức quay đầu lại theo phản xạ tự nhiên, thì liền giật mình thảng thốt ú ớ không nói ra lời. Phía sau cô đang có một bóng người đen lùi lũi đứng trong đêm, bóng người ấy Thanh chỉ có thể nhìn thấy nó lờ mờ trong một chút ánh sáng heo hắt phát ra từ cái đèn leb ở bảng công tắc điện.

Thanh run lắm, nhưng thoáng nhìn kĩ lại thì liền phát hiện ra, cái bóng người đang đứng ở đó chính là người đàn bà tên Nênh. Bà ta đi lại lòng khòng và trong miệng đang không ngừng lẩm bẩm thứ tiếng dân tộc Thái. Thanh bèn hỏi:

– Bác chưa đi ngủ sao?

Người đàn bà tên Nênh chợt quay đầu ra nhìn cô, bà ta chợt im bặt không nói lời nào khiến Thanh đứng tim. Được một lúc thì bà ta mới cất giọng nói:

– Tôi khó ngủ quá nên đi lại một lúc…

Thanh thở phào một hơi rồi nói:

– Ôi trời, bác làm cháu thót cả tim vì tưởng có ai. Thôi bác lên giường đi ngủ đi…

Thanh nói xong, rồi quay đầu lại nhét cái mảnh vải từ cái áo cũ vào khe cửa, cho kẽ hở bị bịt kín thật chắc chắn. Rồi lại tiếp tục chui lên giường nép sát vào thân mình Lương ngủ tiếp.

Người đàn bà tên Nênh cũng nghe theo lời cô và trở về giường, nhưng chỉ ngồi xuống giường chứ không nằm, và bà ta đang suy nghĩ một thứ gì đó mà miệng cứ liên tục lẩm bẩm.

Thanh quá mệt, nên ngủ thiếp đi kệ cho bà ta làm gì thì làm.

Bẵng đi một khoảng thời gian, đột nhiên tới nửa đêm, có âm thanh trẻ con khóc ré lên làm Thanh bàng hoàng tỉnh giấc.

Thanh giật mình gạt tấm chăn đắp ở trên người, bật dậy nhìn về phía tiếng khóc đang phát ra. Thì hỡi ôi một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt cô, người đàn bà tên Nênh giờ đây đã hóa thành một bộ dạng khủng khiếp. Mũi bà ta to đỏ như máu, cặp mắt đỏ tươi đang túm cổ nhấc bổng con trai cô lên trên cao, miệng liên tục lầm rầm những câu bằng tiếng dân tộc Thái. Bà ta nói chuyện với một giọng nói khát máu, và đứa con của bà ta cũng đang đứng ở bên cạnh, nhìn chằm chằm vào con trai cô như đang chuẩn bị làm một điều gì đó hết sức ác độc.

Hai kẻ đó vẫn không biết là Thanh đã tỉnh lại, mà vẫn tiếp tục hành động của mình. Thanh định lao ra giằng lấy đứa nhỏ, nhưng không hiểu sao cả thân mình cô cứ bị chôn chặt một chỗ mà không sao cử động nổi, như có một thứ thế lực vô hình nào đó đang níu giữ lấy cô khiến cô chẳng thể cử động được. Cô còn có cảm giác như thân thể này cũng chẳng phải của mình nữa.

Tận đến một lúc sau, Thanh mới có thể vùng vằng được cánh tay, rồi cả thân người mới trở lại linh hoạt. Cô kêu toáng lên lao người đến giằng lấy đứa bé từ trong tay hai người kia. Lúc này bóng đèn điện đã được bật lên, và chồng cô là Lương thì cũng đã choàng tỉnh dậy vì tiếng kêu của cô.

Thanh ú ớ chỉ về phía hai người kia rồi quay mặt về phía Lương giải thích:

– Bà ta, bà ta là ma!

Lương dụi mắt nhìn về phía hai mẹ con người Thái đen thì thấy hai người đó vẫn bình thường. Còn Thanh sau khi chỉ tay xong, quay lại nhìn bọn họ thì cũng thấy cái dáng vẻ lúc trước mà bọn họ hiện ra cũng không còn, chỉ hoàn toàn là hai mẹ con người dân tộc khổ sở vì cái lạnh mà thôi.

Thanh giải thích rõ ràng với Lương:

– Vừa rồi em thấy con khóc to quá, tỉnh lại thì thấy mụ ta… mụ ta là ma cà rồng đấy mình ơi…

Thanh khóc lóc giải thích, rằng cô đã tận mắt chứng kiến thấy cái mũi to đỏ, làn da trắng bệch, hàm răng nhấp nhô của bà ta sắp cắm vào cổ của đứa bé. Lương trước nay hết sức tin tưởng vợ, nên liền đồng tình với cô. Anh chạy vô cái góc nhà vớ lấy cây gậy, ép hai người kia lui vào góc tường rồi quát:

– Lui vào trong kia, không thì đừng trách tao đập cho một nhát rồi chúng mày chết luôn, lũ ma quỷ hại người!

Hai mẹ con kia run bần bật quỳ xuống van nài, rồi bị đẩy vào trong góc tường hết sức sợ hãi. Lúc này bọn chúng vẫn như một người bình thường và chẳng hề giống ma cà rồng như lời Thanh kể.

Lương đẩy lui hai người đó lại góc tường, rồi hối Thanh đi báo cho công an xã biết.

Thanh nhanh chóng chạy đến trụ sở công an xã báo tin, chỉ một lát sau thì đã có vài người trong kíp trực chạy đến nhà anh. Đi đầu là một ông công an xã độ tuổi chừng bốn mươi, ông ta nhìn khắp quang cảnh trong nhà rồi nói:

– Đâu, có chuyện gì thế?

Lương trỏ tay vào hai người kia rồi nói:

– Vợ chồng tôi phát hiện ra hai kẻ này là ma, nó định giết con chúng tôi trong lúc chúng tôi đang ngủ.

Ông công an xã cười nói:

– Vớ va vớ vẩn, ma quỷ cái gì. Ý của hai người là tố cáo bọn họ muốn giết con mình chứ gì? Được rồi, tất cả theo tôi về trụ sở viết bảng tường trình để lấy lời khai!

Sau đó hai mẹ con kia được dẫn về trụ sở công an xã, qua khám xét thì bọn chúng còn lấy trộm cắp một vài thứ trong nhà, có cả vàng bạc cũng đều lôi hết ra. Bọn chúng bị xử tội trộm cắp rồi để đấy, Thanh nhiều lần biện minh rằng chính mắt cô đã nhìn thấy bà ta là ma cà rồng như lời đồn đại mà không một ai tin.

Bẵng đi một thời gian thì chuyện ấy khép lại, và hai mẹ con nhà kia cũng chỉ bị khép vào tội trộm cắp vặt, và cho rằng những thứ mà Thanh nhìn thấy chỉ là tưởng tượng.

Thì bắt đầu từ đó, cô thấy con trai của cô lại có những hành động rất kì lạ. Những buổi cô vắng nhà, lại thấy nó trò chuyện với ai đó mà cứ như không vậy. Bởi cô đảo mắt nhìn quanh thì chẳng thấy ai cả, và con của cô vẫn chỉ đang nói chuyện một mình vẩn vơ, cô cố gặng hỏi:

– Con nói chuyện với ai vậy?

Con trai cô liền trả lời:

– Dạ, con nói chuyện với nó!

Con trai cô chỉ về một phía, nơi bên ngoài nhà khuất sâu sau những bụi cây. Thanh đảo mắt nhìn tới mà chẳng thấy ai, trong cái bụi cây kia vẫn im lìm như không. Cô cho rằng thằng bé chắc bị hoảng sợ từ sau khi hai mẹ con ma kia đến ám ảnh, nên sinh ra trí óc không tỉnh táo. Rồi cũng chẳng để ý đến chuyện ấy nữa.

Nhưng thời gian sau đó, những chuyện ly kỳ bắt đầu ập đến với gia đình cô. Ban đêm khi thanh đang ngủ, thường có tiếng động loảng xoảng, tiếng va chạm của bát đũa, rồi cả tiếng hàng rào như bị ai đó đang phá rách ở bên ngoài. Khi Thanh tỉnh lại và đứng lên đi xem xét thì những tiếng động đó cũng trở nên im bặt.

Và sau đó, cô thấy tần suất con trai của cô nói chuyện một mình, mỗi ngày một nhiều hơn. Và những câu nói không có chủ đích của nó, dần sâu chuỗi thành một vấn đề. Rằng hằng đêm, thường có người trò chuyện cùng nó, rồi khi lúc Thanh tỉnh lại, thì người đó lại hóa thành một con chó trắng lủi đi và biến mất.

Những chuyện như vậy cứ xảy ra tiếp diễn đến mức, Thanh và Lương chẳng thể ở trong căn nhà của mình nữa vì đã quá hoảng sợ.

Thanh bắt đầu đi tìm những bà thầy mo cao tay của người dân tộc, nhờ giải đáp về vấn đề này. Thì liền được một bà thầy mo giải thích:

– Mày gặp họa rồi con ơi! Ma cà rồng nó đã mò đến tận nhà mày như thế, thì nào có chuyện nó buông tha cho gia đình mày! Tao dám chắc rằng hai con mà cà rồng ấy vẫn lẩn khuất ở đâu đó… Muốn trị được chúng nó, chỉ có thể bắt được tận nơi rồi đem chúng đi thiêu, thì may ra chúng mới buống tha. Mà bây giờ chính quyền không cho làm việc ấy, nên sẽ phải tính cách khác.

Thanh liền hỏi:

– Vậy phải làm cách nào thưa thầy?

Bà thầy mo nói:

– Cách duy nhất là bỏ căn nhà đó đi, thì lũ ma cà rồng sẽ chẳng thể tìm được. Còn nếu chúng vẫn lần ra, thì nhà mày phải mổ trâu để tao cúng ma, sau đó nhờ ma rừng đuổi chúng nó đi thì mới được!

Thanh răm tắp làm theo, và kể từ sau khi đó, cô và chồng cô quyết định phải chuyển nhà. Căn nhà cũ thì nhờ một người khác trông hộ.

Sau này người trông hộ ở đấy cũng nói, ban đêm tại căn nhà ấy. Vẫn thi thoảng nghe thấy tiếng động loạt xoạt của người nào đó nói tiếng dân tộc thái lầm rầm. Và sáng ra thì vẫn thấy tường rào bị xé rách, mặc dù đã vá lại nhiều lần mà đêm nào cũng vẫn vậy. Người ta còn nhìn thấy thi thoảng có con chó trắng thấp thoáng, nó vẫn lưu luyến trong nhà này như đang chờ đợi một thứ gì đó từ đứa bé trước đó vẫn ở đây vậy.

Và cuối cùng là những tiếng chó tru rợn người vào đêm, sau cùng dọa cho người trông ở đấy cũng chẳng dám ở lại và phải bỏ đi.

Câu chuyện tôi kể lại ở trên hoàn toàn là có thật và không một chút bịa đặt. Chuyện có thật về giống loài ma cà rồng vẫn thường được đồn đại tại đây, tại vùng thủ phủ của Tây Bắc, tỉnh Sơn La.

Câu chuyện trên xảy ra ở huyện Phù Yên, cách nơi tôi sống khoảng hai trăm cây số. Tôi cũng đã từng kể một câu chuyện mang tên Bà Già Trong Bệnh Viện, chuyện này cũng kể về việc mà chính mẹ tôi đã gặp giống loài này thời còn trẻ, và câu chuyện còn có sức rùng rợn gấp nhiều lần so với câu chuyện này.

Tôi xin xâu chuỗi lại chuỗi sự kiện sự xuất hiện về loài ma cà rồng này để cho quý bạn đọc cùng được biết đến, qua lời kể của tôi, và nếu ai còn cảm thấy tò mò muốn biết thực hư về chuyện loài quỷ này có tồn tại thật hay không thì xin mời các bạn đến vùng đất Tây Bắc quê hương tôi để nghe những câu chuyện khác ly kỳ hơn về giống loài này.

Ngạ Quỷ

Exit mobile version