Trước giờ tôi không tin mấy chuyện ma quỷ, nhưng hôm nay tôi đã tận mắt chứng kiến rồi, nó ở gốc cây đa đấy. Lúc đầu tôi nghe thấy tiếng khóc nên lại gần. Rồi bác biết tôi đã nhìn thấy gì không?"
Ông Hợp là cán bộ đã nghỉ hưu. Ông sống cùng gia đình trong một ngôi nhà khá khang trang nhìn ra một cái hồ rất rộng và đẹp.
Đất khu này rất đắt, nhưng các con ông vốn có hiếu lại may mắn thay rất thành đạt nên đã góp tiền mua cho bố mẹ một ngôi nhà hiếm hoi giữa lòng thành phố có thể tận hưởng không khí trong lành không ồn ào bụi bặm, để 2 ông bà có thể an dưỡng lúc về già.
Chuyển về đây chưa lâu, nhưng ông Hợp rất ưng ý. Mỗi sáng ông đều cố gắng dậy thật sớm, chạy một vòng quanh hồ. Hồ khá rộng, ông vừa chạy vừa đi, khi nào mệt thì dừng lại nghỉ một chút, từ lúc tinh mơ sớm đến lúc trông tỏ người mới hết một vòng.
Sáng nay cũng như mọi lần, đúng 5h ông Hợp bắt đầu vòng chạy của mình quanh hồ. Trời mùa đông rét căm căm, sương mù trắng xóa, nhưng đã quen với cái lạnh sáng sớm, vả lại cũng thích không khí yên tĩnh vắng vẻ lại trong lành bên hồ mỗi sáng, ông Hợp không nề hà gì. Trên đường chạy đôi khi cũng gặp đôi ba người chạy ngược chiều, ai nấy đều mũ áo khoác che kín mặt. Cũng phải thôi, sương sớm này có hại, không khỏe một chút là dễ ốm ngay.
Phía bên kia hồ so với nhà ông là một cây Đa rất to. Thế mới nói địa thế khu này đúng như một làng quê thu nhỏ giữa lòng thành phố. Thời buổi này dễ gì còn giữ được một cái cây như thế. Nghe đồn cái cây này ngày xưa chứng kiến biết bao nhiêu trận càn quét cướp bóc của giặc Pháp, cũng là nơi chứng kiến những thề hẹn sống chết của đôi lứa lúc chia xa.
Như thường lệ, cứ chạy đến gần cái cây là lúc đã thấm mệt, ông Hợp bắt đầu đi chậm lại. Bữa nay, đi được một đoạn, ông Hợp bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc âm ỉ ở đâu đó, càng lại gần cái cây tiếng khóc càng rõ hơn. Sốt ruột, ông rảo bước nhanh hơn.
Đến gần gốc cây, ông nhìn thấy hình như là một cô gái đang dựa vào gốc cây, tiếng khóc cũng chính từ đây. Nói là hình như bởi trời mùa đông sương giăng trắng, gần hồ không khí cũng khá âm u, đứng gần nhau vài mét cũng chả thấy rõ mặt. Ông nghĩ đó là một cô gái bởi chiếc váy cô đang mặc. Màu đỏ sặc sỡ và có đính kim tuyến óng ánh, nó có vẻ như một chiếc váy dạ hội.
Lấy làm lạ, sáng sớm thế này mà lại mặc váy dạ hội, rồi lại ngồi đây khóc thế này, ông Hợp lên tiếng hỏi:
– Này cô gái, sao cô lại khóc?
Đáp lại ông vẫn chỉ là những tiếng khóc thút thít, thi thoảng lại nấc lên từng hồi, cứ I ỉ, thật đáng thương.
– Này cô gái, sao cô đi đâu về mà lại ngồi đây khóc? Cô mất đồ à? Hay hỏng xe?
Cô gái vẫn không trả lời.
Khó hiểu, ông Hợp tiến lại gần hơn, vòng ra trước mặt cô gái.
Ông chỉ có thể ú ớ một vài tiếng trước khi bất tỉnh.
Trước mặt ông là một cái cổ đen sì vệt máu tươi đã khô. Đó là một thi thể người không đầu! Và một nắm tóc đen đang nằm trong lòng bàn tay nắm chặt phía dưới!
***
Một lúc lâu sau, ông Hợp nghe thấy tiếng leng keng bên tai. À thì ra là của những chiếc xích lô buổi sớm. Có vẻ trời đã sáng hơn, có tiếng bước chân người đi lại.. Ông Hợp mở mắt, kinh ngạc thấy mình đang nằm dưới gốc cây. Chợt nhớ ra lí do vì sao nằm đây, ông vội vã bật dậy, ra sức chạy về hướng phát ra âm thanh leng keng của chiếc xích lô gần nhất.
Ông lấy hết sức lực chạy, ngay cả một lần nhìn quanh cũng không dám, sống gần trọn đời người, vốn không bao giờ tin những chuyện ma quỷ, nhưng lần này ông thực sự hoảng sợ. Không phải nghe ai kể, mà lần này chính ông, chính tận mắt ông nhìn thấy, tận tai ông nghe thấy, một con ma cụt đầu biết khóc!
Ông nhảy lên chiếc xích lô, vội vã nói trong hơi thở dốc số nhà, rồi bảo người xích lô đi thật nhanh lên.
Chiếc xích lô từ từ lăn bánh trên con đường vẫn còn u ám vì sương mù chưa tan hết. Lúc này đã định thần lại, ông Hợp mới nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra. Nghĩ lại mà cũng sởn gai ốc, ông tự nhiên muốn kể chuyện kì lạ mình đã gặp phải. Nghĩ thế nào, tiện ngồi trên xích lô, ông bắt chuyện với người đạp xe:
– Bác này, bác đã gặp ma bao giờ chưa?
– …
– Trước giờ tôi không tin mấy chuyện ma quỷ, nhưng hôm nay tôi đã tận mắt chứng kiến rồi, nó ở gốc cây đa đấy. Lúc đầu tôi nghe thấy tiếng khóc nên lại gần. Rồi bác biết tôi đã nhìn thấy gì không?
– …
– Nếu là bác, hẳn sẽ sợ chết khiếp đấy. Đó là một con ma nữ mặc váy đỏ và cụt đầu!
– …
– Chắc bác sợ quá rồi đúng không, tôi cũng chết khiếp đây, cho tôi về nhà nhanh nhanh.
Bất chợt một giọng nói nhẹ như gió lạnh toát lướt qua tai ông Hợp “Thử nhìn tôi xem có giống thế không?”
Theo phản xạ, ông Hợp quay đầu lại.
Trên yên xe là một thân người cụt đầu, vệt máu đen đông lại hằn rõ trên cổ, hai tay vẫn giữ xe và hai chân vẫn đang đạp những vòng bánh xe lăn đều trên con đường ven hồ!
Phương Vũ
BÌNH LUẬN