Điều ước

"Điều đáng sợ nhất trong cuộc đời không phải cái chết mà là sống không biết vì gì, sống không có ước mớ"

Có hay không một tấm lòng?
Cuốn sách và giỏ đựng than
Hãy khoan dung với những gì đã mất

Giờ ra chơi, tôi và lũ bạn tán gẫu với nhau xem nếu có một điều ước thì sẽ ước gì. Nhỏ Giang ước thi đậu vào năm tới. Nhỏ Lan ước mẹ nó mau hết bệnh. Trân lớp trưởng tham lam hơn, nói bô bô trước lớp:

– Tớ ước tớ sẽ có thêm một triệu điều ước nữa.

Cả lũ bật cười, chê nhỏ Trân có mơ ước cũ rích. Cái kiểu ước một ra mười chẳng có gì mới lạ cả. Nhóm bạn quay sang hỏi tôi, tôi tỉnh queo:

– Tớ sẽ ước được trở về quá khứ, lúc đó tớ có thể tránh không phạm lỗi lầm nữa.

Tôi vừa dứt lời, bọn bạn đã vỗ tay bôm bốp. Mặc cho chuông vào lớp reo vang, nhỏ Trân cứ luôn miệng khen:

– Hay! Hay! Tớ tuyên bố điều ước của cậu hay nhất.

Đêm trăng sáng, tôi ngồi bên cạnh ông nội ngắm trăng. Nhớ lại những điều ước mấy ngày trước, tôi hỏi ông:

– Ông ơi, nếu như ông có một điều ước, ông sẽ ước gì ạ?

Ông nhìn tôi, mỉm cười:

– Thế cháu sẽ ước gì nào?

Không chần chừ, tôi kể cho ông chuyện về những điều ước của nhóm bạn. Nghe xong, ông chậm rãi nói:

– Nếu có một điều ước, ông sẽ ước mọi người trên thế gian này đều có một điều ước như ông. Nhưng theo ông trong thực tế, điều ước hay nhất là điều ước mà ta có thể thực hiện được, cháu ạ.

Hoàng Thị Thanh Tâm

BÌNH LUẬN