Anh đã đến và đi như thế

Cuộc đời chúng ta sẽ phải trải qua rất nhiều giai đoạn, có lúc thì nhẹ nhàng, bằng phẳng; có lúc lại đớn đau, tàn khốc... Và cứ qua mỗi giai đoạn đó, ta lại có bên cạnh một người bạn đồng hành, cùng nắm tay nhau đi qua những tháng ngày thanh xuân của mỗi người... Để rồi dù có phải rời xa, thì ký ức vẫn luôn ở đấy và quá đỗi ngọt lành...

Có lẽ cũng đừng nên nói “Đồ chó má”
Ký ức tuổi thơ
Dư vị tình đầu

Anh đã đến bên cô một cách thật bất ngờ mà có nằm mơ cô cũng không bao giờ tưởng tượng ra. Cả hai là những kẻ cô đơn, bị người mình yêu vứt bỏ trên hành trình kiếm tìm hạnh phúc… Rồi họ tìm thấy nhau, bám víu vào nhau, cùng nhau lê lết qua những tháng ngày mỏi mệt ấy.

Anh xem cô là hình bóng của người cũ, là cái gì đó khoả lấp đi nỗi trống vắng trong con tim đang rỉ máu từng ngày…

Nhưng với cô, anh giống như một ngọn lửa giữa trời băng tuyết, làm cháy lại những xúc cảm yêu thương mà cô những tưởng mình đã quên từ lâu lắm rồi…

Anh không hứa hẹn, cô không kỳ vọng… Cả hai bên nhau từng ngày như một tấm chăn, ủ ấp con tim cô đơn lạnh lẽo của nhau. Cứ mỗi ngày như thế trôi qua, họ hỏi han nhau, nhung nhớ nhau, hẹn hò nhau… Có lúc nhìn họ chẳng khác gì một cặp tình nhân thực thụ.

Anh thích nghe giọng nói của cô, cô thích nhìn nụ cười của anh. Mỗi tối họ đều video call nói chuyện rất lâu, có lúc cô còn hát cho anh nghe… Cô yêu sao cái cách mà anh tâm đắc khen mình, yêu luôn cả cái cách nhõng nhẽo trẻ con của anh^^ Anh đúng thật là một cơn gió, cuốn theo những yêu thương dịu dàng mang đến bên cô… Để rồi cô bắt đầu quen với điều đó, bắt đầu hi vọng rằng con đường cả hai đi cùng nhau sẽ dài hơn, rộng hơn…

Cô chắt chiu những yêu thương be bé, gói ghém ký ức cẩn thận để chuẩn bị quẳng nó vào nơi nào đó xa xôi nhất và yên lòng chào đón anh đến với thiên đường mang tên hai đứa. Cô ước sao mình có thể dùng con tim chân thành này xoa dịu vết thương đang âm ỉ trong tim anh. Nhưng tiếc thay! Mọi thứ diễn ra chóng vánh không khác gì một cơn mơ.

Anh trở về bên tình cũ, phủ nhận hết mọi yêu thương nhung nhớ đã dành trao. Cô không bất ngờ, chỉ là hơi sốc một chút. Vì mọi thứ nhanh quá, đến nỗi mà theo quán tính cô chưa kịp dừng lại, nên bị choáng và ngã nhào xuống không nơi bám víu.

Cuối cùng thì những điều cô nghĩ đều đang diễn ra ngay trước mặt cô. Biết làm gì hơn ngoài việc mỉm cười, có nỗi đau nào giống nỗi đau nào đâu. Cô cũng quen rồi. Nó đến, cô mỉm cười chào hỏi nó một cái rồi thôi.

Anh đã làm xong sứ mệnh của mình rồi, đã đến và kéo cô về với những xúc cảm yêu thương chân chính. Dù anh đến và ở lại bao lâu cũng không quan trọng bằng việc anh đã cùng cô trải qua những giờ phút yêu thương, gắn bó.

Đoạn đường ấy dù có ngắn nhưng sẽ trở thành một ký ức đẹp đẽ mà cả đời cô sẽ không bao giờ quên.

HOA MÂY

Truyện mới hơn
Truyện cũ hơn

BÌNH LUẬN