Qua sự giới thiệu của một người bạn, PV Tiền phong thuyết phục nhiều lần anh B.N.A. trú tại thị trấn Nghèn (Can Lộc, Hà Tĩnh) mới chấp nhận cuộc nói chuyện về hành trình đến nước Anh xa xôi đầy mạo hiểm. Trong căn nhà khang trang, vợ đang gội đầu cho khách, A. tiếp tôi tại bàn uống nước. “Hay ho chi mà kể ra đây anh. Dù phải ăn khoai, ăn cháo cũng không bao giờ dám lên những chiếc xe khủng khiếp đó nữa”, A. mở lời bắt đầu câu chuyện.
Năm 2007, tốt nghiệp cấp 3, A. được bố mẹ định hướng xuất ngoại vì có người thân bên nước Anh. Bố mẹ bỏ ra hơn 100 triệu đồng cho một người môi giới ở Nghệ An để làm thủ tục đi CHLB Đức qua ngả Séc. Sau khi đến Séc, mọi người trong đoàn tập trung về một chỗ ở riêng có người quản lý chặt chẽ để chờ đợi đưa sang Đức. “Hơn 1 tháng sau, mọi người được đưa sang Đức. Tại đây, chúng tôi đi xin việc làm tại các nhà hàng, công xưởng để kiếm tiền nộp cho các đường dây đưa sang Anh”, anh A. nhớ lại. Hành trình khổ ải bắt đầu từ đây. Ba tháng làm việc tại Đức, A. được một nhóm người hứa hẹn đưa sang Anh với mức giá gần 200 triệu đồng. A. cho biết, trước khi đi phải nộp cho họ một ít tiền. Nếu sang được đến nơi, người thân ở quê sẽ trực tiếp gửi tiền cho họ. Đi cùng đợt với anh có rất nhiều người quê ở Nghệ An, Quảng Bình. “Họ đưa chúng tôi đến một lán trại được dựng tạm trong rừng tại một tỉnh biên giới của nước Pháp. Ngày ngày chỉ cầm cự bánh mỳ với nước khoáng dưới cái lạnh cắt da cắt thịt vào ban đêm”, A. kể.
BÌNH LUẬN