Tại trang 32 cuốn sách "Madam Nhu Trần Lệ Xuân - Quyền lực bà rồng" có chi tiết cho rằng năm sinh ghi trên bia mộ của công chúa Thân Thị Nam Trân (mẹ bà Lệ Xuân), và năm được ghi trong giấy báo tử năm 1986 ở Sở cảnh sát Metropolitan là 1910, năm 1924 bà Nam Trân hạ sinh Trần Lệ Xuân, trước đó chừng 2 năm đã sinh Trần Lệ Chi. Vậy hóa ra, nếu căn cứ theo đó, bà Chương lấy chồng khi mới chỉ mới... 2 tuổi và năm 12 tuổi đã có thể sinh con?
Bà Nam Trân đã chống lại hủ tục nhuộm đen răng bằng chất canxi oxit. “Với những trưởng lão trong gia tộc, nụ cười trắng tinh của bà trông gớm ghiếc, như thể một chiếc miệng đầy xương. Những chiếc răng trắng và dài thuộc về những kẻ man rợ và dã thú; nhuộm đen chúng để né tránh những nỗi sợ hãi rằng một linh hồn tà ma đã lẩn lút đâu đó trong con người. Một cái miệng với hàm răng đen bóng là biểu hiện truyền thống của sự tao nhã và cái đẹp. Nhưng với ông Chương, nụ cười trắng sáng rạng rỡ khiến cô dâu trẻ của ông là một hình ảnh hoàn hảo của người vợ hiện đại”, một đoạn miêu tả bà Chương trong cuốn sách. “Những cô gái ở miền thôn quê được gả chồng vào độ tuổi rất bé, có lẽ mười ba hay mười bốn, không phải là chuyện lạ thường, nhưng hiếm có một cô dâu nào lại chỉ là đứa bé mới chập chững. Điều đó thậm chí càng khó có cơ sở khi xét đến sự kiện cả hai gia đình đều là những thế gia tinh anh; họ có khả năng để chờ đợi. Một cách giải thích hợp lý là ngày sinh của bà Chương đã được sửa đổi, cho phép bà ở trong một độ tuổi dễ dàng được yêu chiều ở Hoa Kỳ, tránh xa mọi kẻ có thể phản bác những gì bà kể lại.
BÌNH LUẬN