Tôi xỏ đôi dép nhựa màu nâu, khoác chiếc cặp lên vai ra đường chờ thằng Trịnh. Tôi với nó nhà sát nhau 1 hàng rào, khi nào đi học cũng chờ nhau cùng đi. Nhà cách trường chưa đầy hai cây số, vì thế chúng tôi thường rủ nhau đi bộ.
Vừa bước vào cổng trường chúng tôi bỗng thấy một cảnh tượng hỗn loạn, thầy cô tất tả chạy ngược chạy xuôi, các phòng học không có một học sinh nào, mặc dù chỉ còn mười phút nữa là vào giờ học chiều nay. Cuối sân trường tôi thoáng thấy một chiếc xe hơi biển số xanh, trong phòng hội đồng thấp thoáng có vài chú công an đang ngồi ghi chép gì đó.
Tôi với thằng Trịnh trố mắt kinh ngạc, không rõ hôm nay trường mình có việc gì mà bất thường đến vậy.
– Còn đứng ngây ra đó làm gì, ra suối mà xem – Thằng Thắng từ xa chạy tới nói to với hai đứa tôi rồi thoắt một cái chạy biến mất.
Bọn tôi vẫn chưa rõ chuyện gì, nhưng nghe nói thế cứ chạy theo con đường cạnh hông bên phải trường ra thẳng suối. Trường tôi có ba dãy nhà gỗ, lợp mái tranh. Khuôn viên khá rộng, sân trường rợp bóng cây phượng và mít. Phía sau trường khoảng hơn bốn trăm mét có một con suối nhỏ chảy ngang qua. Nước suối quanh năm trong vắt mát lạnh ẩn mình dưới hàng tre xanh mướt. Chúng tôi thường trốn trường ra đây tắm và lần nào cũng bị thầy tổng phụ trách đội túm về bắt viết kiểm điểm.
Vừa chạy được một đoạn, hai thằng đã thấy đông ngẹt học sinh đứng ven bờ suối. Tôi chợt nghĩ, có lẽ có học sinh nào trưa nay mải bơi chết đuối ở đấy cũng nên. Mặc dù các thầy cô đã nhiều lần nhắc nhở, nhưng không thể nào ngăn hết được, vẫn có học sinh ham chơi trốn học đi tắm. Kiểu gì cũng không tránh khỏi có những đứa bị chuột rút rồi đuối nước. Tôi cố chen vào đám đông nhoài người nhìn về suối xem. Dưới suối hơn chục thanh niên làng tôi đang ngụp lặn, mò mẫm tìm kiếm gì đó dưới dòng nước chảy xiết […]
BÌNH LUẬN