Dưới ánh mặt trời

Truyện thứ nhất Nơi em có anh, nơi anh có em Em là cô gái đã lỡ chuyến bay phải không? Sao ạ?..À..Vâng. Bắc bẽn lẽn tr

Tên của hot boy
Chật vật
Người nhà quê

Truyện thứ nhất

Nơi em có anh, nơi anh có em

  • Em là cô gái đã lỡ chuyến bay phải không?

  • Sao ạ?..À..Vâng. Bắc bẽn lẽn trả lời Nam.

Đấy là lần đầu tiên cô và anh gặp nhau, đó là cuối năm 2019. Bắc và đoàn đại biểu bác sỹ đến từ Bắc Giang có tham dự cuộc hội thảo y học do Bộ Y Tế tổ chức tại bệnh viện Nam. Anh phụ trách đưa đón đoàn và sắp xếp chỗ nghỉ ngơi. Theo kế hoạch Bắc và đoàn sẽ đến bệnh viện anh vào ngày hôm qua. Tuy nhiên, do có ca điều trị khẩn cấp nên cô đã lỡ chuyến bay khiến anh phải cất công ra sân bay đón riêng mình cô. Ấn tượng đầu tiên phải nói là anh rất cao ráo, đẹp trai chuẩn giai phố. Bắc nghe nói những ai sống ở vùng đất nóng quanh năm da thường ngăm ngăm ấy vậy mà da anh lại rất trắng. Nhìn anh đối lập hẳn với cô, một cô gái thấp hơn anh đến gần một cái đầu, da bánh mật, phong cách gái quê một cục.

  • Anh đợi e nâu chưa…lâu chưa?
  • Anh cũng vừa mới tới thôi. Anh bật cười trước câu hỏi của Bắc khiến cô đỏ mặt. Bắc biết quê cô thường ngọng chữ N và L, dù luôn có ý thức sửa đổi nhưng đó là bản chất đã ăn sâu vào tiềm thức nên việc nói ngọng khó mà sửa trơn tru ngay được. Hội thảo chuyên về “ Hồi sức cấp cứu chống độc” diễn ra trong ba ngày, ba ngày đó cô học được rất nhiều điều bổ ích từ những bài báo cáo khoa học chuyên sâu của các bác sỹ đầu ngành. Đặc biệt, tuy anh chỉ hơn cô một tuổi nhưng lại có tay nghề và chuyên môn cao. Bài báo cáo của anh được các tiền bối đánh giá rất cao. Hơn nữa, báo cáo khoa học vốn luôn cứng nhắc nhưng cách anh thuyết trình với giọng nói hài hước khiến nó trở nên thu hút kỳ lạ. Tại hội thảo, lãnh đạo bộ y tế có cảnh báo về một chủng virus mới chưa từng xuất hiện ở người, bắt nguồn từ chợ hải sản ở Hồ Nam, Vũ Hán, miền Trung Trung Quốc. Virus này gây nên bệnh viêm phổi không rõ nguyên nhân. Sau được đặt tên là Virus Corona và đến nay có tên chính thức là Covid-19. Lúc đó mọi người hi vọng nó chỉ là một mầm bệnh đơn thuần và Trung Quốc sẽ kiểm soát được. Không ai nghĩ chỉ sau một thời gian ngắn nó lại khiến cho cả thế giới chao đảo đến vậy.
  • Những bức tranh phong cảnh bình minh hoàng hôn đẹp như tranh vẽ

Vì là lần đầu tiên đến Sài Gòn, sau hội thảo Bắc không về ngay theo đoàn mà ở lại chơi hai hôm. Anh biết cô một thân một mình đến nơi đất khách quê người nên tình nguyện trở thành hướng dẫn viên cho cô. Bắc cùng anh rong ruổi trên chiếc xe máy lang thang khắp phố phường Sài Gòn. Địa điểm cuối cùng trong cuộc hành trình của cô là di tích địa đạo Củ Chi. Cô nghe nói rất nhiều về di tích lịch sử hào hùng này của dân tộc nên rất muốn được tham quan một lần. Tất nhiên ngược lại với sự sung sướng của cô là thái độ sợ sệt của anh.

  • Chúng ta xuống hầm chứ?
  • Hả? Anh chần chừ nhìn cô đầy e ngại
  • Không lẽ…anh sợ sao?
  • Làm…làm gì có. Anh nhìn cô cười gượng.
  • Vậy thì xuống thôi. Cô giục anh nhưng chờ mãi anh vẫn đứng lì tại chỗ, gương mặt trở nên xám ngoét. – Chắc anh sợ bóng tối hả? Cô cất giọng cà khịa.
  • Không hề. Anh nhìn cô cứng rắn trả lời nhưng trán anh vã mồ hôi khiến cô bật cười. – Nhìn người vậy mà cũng nhát. Cô thầm cười trong bụng. – Em quên mất, anh ở đây chắc tham quan nhiều lần rồi nên cũng chán nhỉ. Chỉ có người lần đầu tiên như em đến mới thấy háo hức thôi. Vậy anh ở đây chờ em nhé. Em xuống ù một lúc rồi lên. Cô nói xong liền lao xuống hầm bỏ anh ở lại bên trên.
  • Đồ ngốc. Nam nhìn Bắc đã mất hút phía dưới đường hầm mắng thầm. Đường hầm vốn nhỏ chỉ đủ một ngươi khom lưng đi qua nên nó chỉ có một chiều vào và một chiều ra duy nhất cách nó hàng chục km. Bắc nói đúng, anh vốn sợ bóng tối nên việc xuống hầm với anh như xuống địa ngục vậy. Nhưng biết làm sao được, anh đành phải xuống theo vi sợ cô sẽ bị lạc. – Tự nhiên lại mua dây buộc mình. Anh lẩm bẩm tự trách bản thân khi không lại nhận làm hướng dẫn viên cho cô. Bắc vừa đi một đoạn, tự nhiên thấy Nam lù lù ở đằng sau khiến cô kinh ngạc. – Sao anh lại ở đây?
  • Sợ em bị lạc. Nam lúng túng trả lời.
  • Ồ! Em không dễ bị lạc thế đâu. Bắc vỗ vai Nam mìm cười khiến anh chưng hửng. Tưởng Bắc sẽ nhìn anh cảm động rớt nước mắt ai dè cô ấy còn có thái độ tự mãn như vậy. Hai người bước vào đoạn hầm tối om, ngoắt nghéo làm Nam lo lắng tiến sát người Bắc khiến cô ngỡ ngàng.
  • Sao vậy? Tay anh lạnh quá!
  • Do…do ở dưới hầm ẩm thấp ấy mà. Nam gượng chứa cháy. Anh cố trấn tĩnh giấu tay ra sau lưng nhưng nó cứ run lên bần bật. Bắc quan sát kỹ anh lại lần nữa liền mỉm cười đưa tay mình ra. – Cho mượn nè.
  • Hả? Nam ngạc nhiên khi cô đưa tay ra. Nhìn anh ngại ngùng cô liền nắm lấy tay anh và kéo đi. Nam thấy trong lồng ngực đập liên tục từng hồi, bàn tay nhỏ bé nhưng ấm áp của cô khiến sự lo lắng của anh dần biến mất. Anh lặng lẽ theo sau cô, lần đầu tiên trong đời anh đi trong con đường hầm dài hàng chục km mà thấy nhanh đến vậy. Khi vừa ngoi lên mặt đất, ánh mắt và nụ cười rạng rỡ của cô nhìn anh khiến anh thấy tim mình loạn nhịp. Tình yêu của anh và cô khởi đầu như thế. Tuy nhiên, sự xa cách về địa lý trở thành gánh nặng đối với tình yêu vừa chớm nở của hai người. Thời gian đầu, còn chịu đựng được nhưng ngày tháng dần trôi qua ai cũng cảm thấy cô đơn trong chính tình yêu đó. Tết Canh Tí vừa qua thì cả nước bước vào thời kỳ chống chọi với sự xâm nhập dịch virus Corona. Anh và cô đều tất bật với công việc của mình. Bắc công tác tại Trung tâm y tế huyện Việt Yên, tuy là tuyến y tế huyện nhưng công việc cũng rất nhiều áp lực còn Nam thì công tác tại Bênh viện Đại học Y Dược TP. Hồ Chí Minh hẳn nhiên căng thẳng cũng chẳng kém gì cô. Liên tục các đợt dịch tấn công, hệ thống y tế căng mình để chống đỡ. Thời gian để nhắn tin, quan tâm cho nhau cứ thưa dần, thưa dần. Những lúc mệt mỏi sau công việc Bắc luôn muốn có bờ vai để dựa vào nhưng chỉ có một thân một mình cô. Muốn tiến xa hơn chỉ có một trong hai người phải hy sinh vì ngươi kia. Nam đề nghị Bắc chuyển công tác vào Sài Gòn. Ở thành phố lớn cô sẽ có cơ hội phát triển tốt hơn, thu nhập cũng khá hơn, hai người lại có cơ hội được sống gần nhau. Bắc suy nghĩ rất nhiều. Cô là con một, nhà cô không khá giả gì, bố mẹ quanh năm làm ruộng đầu tóc cũng bạc hết rồi. Niềm vui duy nhất của bố mẹ cô là cuối tuần cô về thăm nhà, cả nhà quây quần bên bữa cơm đạm bạc nhưng tiếng cười thì luôn rộn ràng. Nếu cô vào Sài Gòn thì bố mẹ cô sẽ thế nào? Vả lại cô và Nam chủ yếu là yêu xa đâu thể hiểu hết về người kia ra sao? Liệu khi cô vào đó rồi, tình cảm hai người có bền chặt hay đứt gánh giữa đường? Rất nhiều câu hỏi còn đang bỏ ngỏ khiến cô do dự. Tuổi anh cũng 30 mà cô thì cũng 29 rồi, cái tuổi mà bố mẹ đều đang giục phải lập gia đình. Nếu cứ kéo dài thì sẽ chỉ khổ cho cả hai thôi. Sau nhiều đêm đắn đo cô quyết định trả lời anh.
  • Chúng ta dừng ở đây nhé.

Nam lặng im nghe lời đề nghị của cô, miệng anh đắng ngắt, trái tim nhói từng cơn. – Em thật sự muốn vậy sao? Anh khó khăn lắm mới cất được giọng nói. Bắc nghẹn ngào rơi lệ nhưng cố kìm cảm xúc của mình. – Em còn có gia đình của mình.

Câu nói đó của Bắc khiến anh xót xa cho cả hai. Anh cũng còn có mẹ, người mẹ tần tảo một mình nuôi anh từ tiểu học đến nay. Bố anh qua đời sau tai nạn lúc anh học lớp 3. Một mình mẹ hy sinh cả thanh xuân của mình sống vậy để nuôi anh trưởng thành. Với mẹ, anh là niềm vui, là lẽ sống và cả tương lai của bà. Anh cũng không thể để bà ở lại thành phố để ra ngoài bắc sống cùng ngươi yêu. Thật sự khó khăn cho cả đôi bên. Anh và cô đều im lặng không thể nói với nhau lời nào. Tình cảm cứ thế mà chấm dứt.

***

  • Cõng cô ấy vào chỗ mát nhanh lên, nhanh lên. Một đám người mặc áo bảo hộ xanh kín mít từ đầu đến chân, người hò hét, người hỗ trợ bế cô gái đặt lên lưng vội cõng cô gái vào gốc cây cạnh đó rồi đặt cô gái nằm xuống. Ngay sau đó hai cô gái khác lao vào cởi bộ đồ bảo hộ của cô gái ngất đang mặc ra. Cả người cô gái ướt sũng như vừa tắm mưa, gương mặt xanh ngắt nằm bất động. Những người xung quanh, người quạt, người ấn huyệt, người dội nước để làm mát cho cô. Nam nhìn thấy cô gái bị ngất trên video phát trên facebook thì bàng hoàng nhận ra đó là Bắc, người con gái cậu yêu. Cả người cậu bủn rủn chân tay, đứng không vững. Mấy tháng sau khi chia tay, hai người không liên lạc gì để cho nhau khoảng thời gian cân bằng lại cảm xúc. Cũng sau đó ít lâu, Bắc Giang trở thành tâm dịch lớn nhất của cả nước. Mỗi ngày có hàng trăm ca rồi lên tới hàng nghìn ca F0. Dưới cái nắng như đổ lửa của miền Bắc, cô ấy và đồng nghiệp liên tục phải chạy đua với thời gian khoanh vùng và ngăn chặn dịch lây lan nhanh nhất có thể. Các bộ, ngành, sở, địa phương đều huy động tất cả nguồn lực để dập dịch. Chắc hẳn cô ấy đã trải qua những tháng ngày đầy khó khăn. Nam thất thần ngồi xuống ghế, anh vội mở điện thoại gọi cho cô nhưng chỉ có thuê bao không liên lạc được. Phải làm sao đây? Làm sao đây? Nam thấy tim quặn thắt.

***

Bắc và đồng nghiệp đã chiến đấu hơn nửa tháng nay, ngày nào cũng làm quần quật từ sáng đến tối, thậm chí có hôm làm đến đêm để sắp xếp chỗ, phân luồng và điều trị cho bệnh nhân. Cô vốn nhỏ bé, sức chịu đựng cực tốt, cả ngày mặc bộ áo bảo hộ tới 4 lớp, người lúc nào cũng ở trong tình trạng nóng như lò thiêu. Đã thế khát nước cô không dám uống nhiều chỉ nhấp môi cho đỡ khô, mắt lúc nào cũng cay xè vì vị mặn của mồ hôi nhỏ xuống, quai khẩu trang hằn sâu trên gương mặt đến đỏ lằn, mồ hôi chảy qua làm cô đau rát. Cố chịu đựng, cố chịu đựng, cô luôn phải tự dằn lòng mình để không đưa tay lên giật lấy khẩu trang ra. Chỉ cần một chút thiếu kiên nhẫn chính cô cũng sẽ bị lây nhiễm. Ai cũng khen cô nhỏ mà có võ, làm quần quật mà vẫn luôn xông xáo. Ấy vậy mà, hôm đó cô ngất khiến ai cũng hoảng. Thời gian đầu lượng y bác sỹ trong tỉnh ít mà lượng F0 thì tăng theo cấp số nhân nên công việc quá nhiều khiến ai cũng kiệt sức. Sau khi Bệnh viện dã chiến số 2 mau chóng được xây dựng và đưa vào sử dụng để phục vụ cho lượng F0 đang quá tải tại các bệnh viện khác trong tỉnh. Hàng trăm y bác sỹ từ các tỉnh, thành phố khác về hỗ trợ nên công việc của Bắc và các đồng nghiệp tại đây bớt căng thẳng hơn. Mọi người chia kíp để có chút thời gian nghỉ ngơi. Tại bệnh viện dã chiến số 2, cô phục vụ trong khu 2 dành cho những bệnh nhân mắc Covid – 19 với triệu chứng nhẹ. Như thường lệ buổi sáng cô thường đi kiểm tra và đánh giá tình trạng bệnh nhân.

  • Hôm nay anh cảm thấy thế nào? Bắc hỏi một bệnh nhân trẻ khoảng hơn ba mươi tuổi. Anh ta nằm nghiêng, thở dốc khẽ gật đầu ra hiệu vẫn ổn. Cô cúi xuống chỉnh lại van oxy lại cho anh. – Tình hình của anh tốt hơn rồi. Tôi sẽ chỉnh lại về mức 5 nhé. Anh cố gắng uống nhiều nước, súc miệng nước muối thường xuyên, uống vitamin C, trước và sau khi đi vệ sinh phải nhớ rửa tay thật kỹ bằng dung dịch sát khuẩn bệnh viện đã để sẵn trong đó, khẩu trang chúng tôi để trong ngăn bàn, quan trọng anh phải giữ tinh thần lạc quan thì mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi.
  • Cảm ơn cô. Anh bệnh nhân thều thào, miệng khẽ mỉm cười. Bắc chuyển sang bệnh nhân kế tiếp. Đây là một bác gái chừng 60 tuổi vừa vào đêm qua. Bác ấy qua sàng lọc phát hiện là F0 nhưng không có triệu chứng gì. Bắc đo nhiệt độ báo 37 độ. – Bác thấy trong người thế nào? Bắc nhã nhặn hỏi bác gái. Bác gái nhìn cô đầy lo lắng. – Tôi vẫn bình thường, hôm qua tôi ngủ và ăn vẫn rất tốt. Bác sỹ ơi! Tôi nghe nói chủng virus lần này từ Ấn Độ. Bên đó nghe nói người chết như dạ, liệu tôi có..có bị chết không bác sỹ. Bác gái nhìn cô mắt rơm rớm khiến Bắc xót xa. – Bác yên tâm, tình trạng của bác hiện tại vẫn đang rất tốt. Bắc liếc qua bản kê khai của bệnh nhân. Bác gái có bệnh nền cao huyết áp, một chút lo lắng hiện ra trên gương mặt cô nhưng ngay lập tức cô mỉm cười với bác gái. – Bác biết rồi đấy, nước ta đã trải qua mấy đợt chống dịch rồi, chúng ta vẫn luôn làm tốt công tác chống dịch nên tỉ lệ tử vong rất thấp. Chúng cháu sẽ làm hết sức mình để bác mau chóng khỏi bệnh nên bác yên tâm nha.
  • Cảm ơn bác sỹ. Chồng tôi mất lâu rồi, tôi chỉ có một đứa con nhưng đầu óc nó lại không bình thường, không tự chăm sóc bản thân được. Nếu tôi có mệnh hệ gì thì nó sẽ sống ra sao? Tôi lo lắm bác sỹ ạ! Bác gái nghẹn ngào lau nước mắt khiến mắt cô cũng đỏ hoe. – Nếu vậy, bác phải lạc quan hơn nữa, phải thực hiện tốt công tác điều trị để sớm khỏi bệnh còn về với con nữa chứ ạ. Nào, giờ cháu đo huyết áp cho bác nhé.
  • Vâng! Cảm ơn cô. Bác gái lau nước mắt rồi đưa cánh tay ra cho Bắc đo huyết áp.
  • Này cô, tôi đã xét nghiệm 2 lần âm tính rồi sao không cho tôi xuất viện là sao? Này cô. Cách xa đó vài giường một chị chừng 40 tuổi hét lên ầm ĩ. Chị ta đã làm loạn mấy ngày nay, mắc F0 nhưng may mắn cơ thể chị không bệnh nền nên chỉ cần điều trị tích cực sẽ khỏi bệnh. Theo yêu cầu, 3 lần xét nghiệm âm tính thì mới được cấp phép ra viện. Tuy nhiên chị vốn là chủ doanh nghiệp lớn, công việc nhiều, quan hệ rộng, điều trị nửa tháng ở đây khiến chị như phát điên nên muốn mau chóng được ra viện. Mặt khác chị ta cũng sợ ở lại đây sẽ bị nhiễm lại nên năm lần bảy lượt yêu cầu đòi xuất viện. Bắc giải thích nhiều lần nhưng chị ta vẫn chống đối khiến cô thấy mệt mỏi. Cô còn dành thời gian thăm khám cho các bệnh nhân khác nặng hơn chị ấy nên lặng im để làm việc. Chị ta gọi một hồi không được đáp lại thì tức tối rời khỏi giường hùng hổ lao đến. – Này cô điếc hả? Tôi nói nãy giờ cô có nghe thấy không? Hay cô nghe thấy nhưng cố tinh câm điếc hả? Cô có biết tôi là ai không? Bắc đang đo huyết áp cho bác gái liền bị chị ta giựt ra khiến cô bên trong phát hỏa muốn cãi nhau tay đôi nhưng cố thở thật sâu để nhẫn nhịn. – Chị cố gắng chờ thêm hai ngày nữa sẽ có kết quả. Nếu âm tính thì chúng tôi sẽ trao chị giấy xuất viện. Chúng tôi rất mong muốn bệnh nhân nào cũng âm tính để về nhà. Không ai mong muốn bị bệnh nằm ở đây cả.
  • Mấy ngày rồi mà chưa có kết quả, làm ăn kiểu nay thì khỏi bệnh cũng mắc lại bệnh mà thôi. Chị ta gào mồm quát tháo.
  • Chị thông cảm, hiện nay dịch bệnh bùng phát rất mạnh, mỗi ngày có hàng nghìn ca cần xét nghiệm. Việc tắc một, hai ngày không thể tránh khỏi nên chị vui lòng quay lại giường của mình để đảm bảo an toàn cho mọi người.
  • Rút cuộc chính xác bao ngày mới có kết quả. Tôi cần rõ ngày giờ cụ thể. Tôi không thể nào nằm ở đây mòn mỏi chờ kết quả được. Nhỡ sau hai ngày cô lại bảo do quá tải vẫn chưa có kết quả thì tôi vẫn phải nằm ở đây hả. Tôi cần câu trả lời chính xác nhất. Chị ta nhìn Bắc đôi co. Bắc nhìn chị ta thở dài, xung quanh mọi người thấy chị ta làm khó bác sỹ liền kêu chị quay về nhưng chị nhỉ ném cái lườm về phía mọi người khiến ai cũng ngao ngán. – Hay như thế này. Chị ta lên tiếng. – Tôi có mối quan hệ rất rộng với ngành y. Mẫu xét nghiệm của tôi các người gửi tới trung tâm xét nghiệm nào? Cho tôi tên trung tâm đó, tôi sẽ chủ động liên hệ để lấy kết quả nhanh nhất. Bắc nhìn chị ta khẽ cười nhạt. Chị ta lại cạy tiền và quan hệ để mau chóng làm lợi cho mình thật là ích kỷ. Việc xét nghiệm chỉ là một phần, chị ấy tuy không có bệnh nền nhưng lại béo phì nên việc giữ chị ấy lại để còn theo dõi xem nếu có diễn biến bất thường thi còn kịp thời xử lý. Cô và mọi người đang nỗ lực để chữa trị cho chị ta vậy mà chị ta lại làm khó cô. Bệnh viện lúc đầu xây dựng với quy mô đáp ứng 620 bệnh nhân mà đến thời điểm này có hơn 700 bệnh nhân đang điều trị tại đây. Hầu hết các bệnh viện đang quá tải, nhiều bệnh nhân khác còn chưa được bố trí giường bệnh đang nằm vật vờ ngoài hành lang vậy mà chị ta cứ cố tình gây khó dễ. – Cô nói đi. Chị ta giục Bắc.
  • Việc này tôi sẽ kiểm tra và thông báo sớm cho chị. Bắc vẫn nhẫn nại nói.
  • Bao giờ? Nếu cô không làm được thì tôi sẽ khiếu nại lên giám đốc. Cho tôi số của giám đốc bệnh viện. Tôi cần gặp sếp của cô.
  • Xin chị về giường cho, ở đây có rất nhiều bệnh nhân khác nữa, mong chị đừng làm phiền. Bắc hết kiên nhẫn lớn tiếng.
  • Cô dám quát bệnh nhân hả? Cô mà là bác sỹ sao? Tôi muốn gặp sếp của cô. Chị ta hét lên khiến cả khu điều trị ai nấy đều nghe thấy khiến cơn tức trong cô càng điên lên. Cô và chị ta đứng đôi co với nhau khiến trong một phút cô không kịp để ý đến bác gái có biểu hiện bất thường. Người bác ấy đang thở nhanh, mặt tím tái.
  • Chị này, tôi…Bắc định đáp trả câu hỏi của chị kia thì ngay lúc đó một giọng nói đanhh thép vang lên. – Bác sỹ Bắc! Bắc và chị kia đều giật mình quay ra nhìn bác bác sỹ nam lướt nhanh tới và đẩy cô sang bên. Lúc này cô hốt hoảng mới phát hiện ra bác gái đang thở dốc từng hồi. Bác sỹ nam làm vài động tác thuần thục khám nhanh tại chỗ. – Bệnh nhân chuyển biến nặng. Giọng nói của anh ta cất lên làm cô đứng hình vài giây. Giọng nói này sao quen thuộc thế. Bắc vẫn sững sờ nhìn anh ta. Anh ta vừa nói vừa gắn oxy vào miệng bệnh nhân. Tuy nhiên bác gái vẫn không thể thu nạp được oxy nên người càng lúc càng tím tái. – Bệnh nhân có bệnh nền gì không? Anh ta quay ra nhìn cô. Ánh mắt đó rất giống Nam. – Là anh sao? Cô bàng hoàng không cất thành lời. Đúng vậy, là Nam, anh cùng hơn chục đồng nghiệp từ TP.Hồ Chí Minh ra hỗ trợ dập dịch ở Bắc Giang. Ngay sau khi thấy cô ngất, anh liền xung phong tham gia tình nguyện. Lúc nãy anh vô tình chứng kiến cô và chị kia to tiếng với nhau thì rất xót. Anh định vào can ngăn nhưng liền thấy bác gái trở bệnh nên chỉ nghĩ đến việc chẩn đoán ngay. – Bệnh nhân có bệnh nền gì không? Anh nhắc lại giọng gấp gáp, lúc này cô mới sực tỉnh. – Bác ấy, bác ấy có bệnh huyết áp cao. Nam nhìn cô vài giây rồi nói như ra lệnh. – Bệnh nhân cần CPAP ngay. (thở oxy áp lực dương liên tục).
  • Vâng. Bắc tay run run liền mở bộ đàm gọi người đến để chuyển bệnh nhân sang phòng hồi sức tích cực. Biểu hiện sốt sắng của Nam và Bắc khiến mặt chị kia căng lại. Sau đó hai điều dưỡng nam liền chạy tới với xe đẩy chuyên dụng, mọi thao tác chuyển bệnh nhân nhanh nhất có thể. – Cô nên nhớ, chỉ một chút lơ là của cô có thể cướp đi sinh mạng của người khác. Nam lên giọng trách mắng Bắc nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng về phía chị kia khiến chị ta chột dạ sợ sệt, lùi ra sau vài bước. Bắc thấy trong lòng nghẹn đắng, đôi mắt cay cay. Sự thật, Nam mắng cô rất đúng. Chỉ một chút xíu cô đã mắc sai lầm trong nghề. Sau 30 giây Nam cùng hai điều dưỡng nam đẩy vội bệnh nhân sang phòng hồi sức tích cực. Bắc đi theo trong lòng thấy rất ân hận. Trong phòng hồi sức tích cực, Nam cùng các bác sỹ khác có chuyên môn cao hơn đang hội chẩn và tích cực điều trị cho bệnh nhân. Cô đứng ở ngoài phòng lo lắng không yên. Một lúc lâu sau Nam bước ra nhìn cô đăm đăm khiến cô như ngộp thở trong ánh nhìn ấy. Đã lâu rồi cô không bắt gặp cái nhìn trìu mến ấy, không nghe thấy giọng nói ấy. Trái tim cô lại đập loạn nhịp. – Em ổn chứ? Nam gắng lắm mới cất được lời nói. Nhìn thấy cô khỏe mạnh thế này anh vẫn không thể tin được. Từ lúc chứng kiến cô ngất, liên lạc lại không được khiến anh không thể sống yên ngày nào. Ngay lúc nhìn thấy cô anh chỉ muốn ôm cô vào lòng nhưng mọi người đều đang làm công việc của mình, dịch nên mặc đồ bảo hộ là biện pháp an toàn nhất cho chính bản thân và mọi người. Tất cả đều kín mít chỉ có thể nhìn vào mắt nhau để truyền đạt tâm tư của mình.
  • Sao? Bắc ngạc nhiên trước câu hỏi của anh. – Em vẫn tốt. Cô gượng gạo mỉm cười nhìn anh.
  • Bác gái ấy đã có phản ứng tốt, nhịp thở đang dần ổn định nên em yên tâm. Nam thấy Bắc liên tục nhìn vào trong phòng liền nói cho cô biết tình hình của bệnh nhân.
  • Vâng. Cảm ơn anh. Anh tới hồi nào?
  • Hôm qua, anh được phân công ở khu điều trị tích cực.
  • Vâng. Bắc và Nam nhìn nhau một lúc, cả hai đều ngượng ngùng vì không biết nói gì với nhau. Nam vốn nghĩ gặp cô sẽ nói rất nhiều điều nhưng giờ trong đầu thật trống rỗng.
  • Em ra ngoài đây, còn nhiều việc…
  • Được. Nam nhìn cô như muốn nói điều gì xong lại im lặng nhưng khi cô vừa quay người bước đi tay cậu liền nắm lấy tay cô khiến người Bắc khẽ run lên. – Có rất nhiều đoàn y bác sỹ từ các tỉnh khác đến rồi. Nếu em mệt có thể xin nghỉ. Bắc thấy sống mũi cay cay, trong lòng thấy ấm áp vì sự quan tâm của anh và từ các đồng nghiệp từ khắp các tỉnh, thành phố khác về giúp đỡ. – Em không sao, em còn cố gắng được mà.
  • Vậy cố lên. Cậu giơ nắm tay lên cổ vũ
  • Cố lên. Bắc động viên lại anh. Cô nói xong liền đi nhanh ra ngoài. Cô không muốn anh nhìn thấy ánh mắt đỏ ngàu của cô.

***

Sau lần chứng kiến bác gái chuyển bệnh nhanh chóng chị kia thôi không càu nhàu với Bắc nữa. Từ lần đó cô cũng kiềm chế mình hơn để tránh to tiếng với bệnh nhân. Công việc mỗi lúc càng bận hơn vì liên tục có công văn khẩn, chỉ đạo khẩn, văn bản khẩn khiến công việc xoay như chong chóng. Mỗi ca thường bố trí 6-8 giờ để các bác sỹ có thời gian nghỉ ngơi. Tuy nhiên thời gian đó dần eo hẹp lại. Ca trực của cô hôm nay kéo dài tới tận 2 giờ sáng mới xong. Đi dọc hành lang những đồng nghiệp của cô ngồi ngủ gục dựa vào tường để lấy lại sức. Ai cũng đều căng mình ra làm việc hy vọng sẽ sớm kết thúc đợt dịch này để về với gia đình. Bắc định đi nghỉ nhưng cô chợt nhớ tới bác gái lần trước. Cô sốt ruột muốn xem tình hình của bác ấy nên ghé qua phòng hồi sức tích cực để thăm. Nhìn thấy cô, bác ấy trao lại ánh mắt đầy hoan hỉ. – Bác thấy thế nào?

  • Tốt hơn rồi cô ạ? Tôi đang tập cai máy thở.
  • Vậy tốt quá! Bác cố gắng lên nhé, phải chiến đấu hết mình để về với con.
  • Vâng. Cảm ơn cô và bác sỹ Nam nhiều lắm! Bác gái vừa nói vừa quan sát Nam vừa vào phòng. Nhìn ánh mắt Nam nhìn cô khiến bác suy đoán ngay. – Bạn trai cô là một người rất tuyệt vời.
  • Bạn trai? Bắc ngạc nhiên nhìn bác gái rồi theo ánh mắt của bác nhìn về phía sau. Cô giật mình khi Nam đứng đó từ lúc nào. – Dạ..không.. Bắc bối rối định giải thích với bác gái nhưng Nam nhanh mồm chen ngang. – Giờ cháu rút máy thở ra bác tập thở bình thường nhé. Cố gắng tự thở được càng lâu càng tốt. Nếu khó thở thì ra hiệu để cháu điều chỉnh ngay. Nam vừa nói vừa làm, Bắc đứng sau, gương mặt vẫn đỏ bừng, cô thấy lúng túng liền nói nhỏ. – Vậy anh làm đi, e ra ngoài đây. Nam nhìn cô khẽ gật đầu. Anh vừa làm vừa nhìn theo bóng cô rời đi. – Bạn gái cháu có giọng nói rất ấm áp. Bác gái lên tiếng.
  • Vâng. Cô ấy cũng rất kiên cường ạ. Nam nhìn bác trả lời đầy hãnh diện.

Sau khi rời khỏi phòng Nam, Bắc qua phòng tiến hành khử khuẩn toàn bộ cơ thể rồi mới tháo được bộ đồ bảo hộ ra. Cô cầm hộp cơm đã nguội ngắt lên mà không thể ăn miếng nào dù bụng rất đói. Trong bệnh viện dã chiến có một hành lang riêng cho y bác sỹ lên tầng thượng để thư giãn. Cô muốn hít thở không khi nên lặng lẽ lên đó. Dù là đêm nhưng cả trong bệnh viện và xung quanh đều sáng rực bởi hệ thống đèn điện cao áp được lắp khắp nơi khiến bầu trời nơi đây luôn mờ mờ ảo ảo mà không đen hẳn như ở nhà bố mẹ cô. Một đêm yên bình hiếm có mà không bị xé toang bởi tiếng hú của xe cứu thương. Cách đây nửa tháng, nơi đây như một thành phố thu nhỏ không ngủ bởi từng giây từng phút tiếng xe cứu thương luôn ra vào tấp nập. Mọi người ai nấy cũng đều hối hả làm việc quên cả ngày giờ, ăn uống và nỗi nhớ gia đình. Cô cũng gẫn một tháng chưa về thăm bố mẹ, muốn được ăn một bữa cơm với món canh riêu cá dọc mùng do bố nấu quá. Mỗi lần cô về bố đều quang lưới bắt cá trong hồ, hái mùng được trồng quanh ao rồi nấu với mẻ, vị chua chua, mát của mẻ làm món cá ngon tới bến. Nghĩ đến lại thấy vị chua chảy ra trong miệng. Bắc mở điện thoại nhìn tấm ảnh gia đình khiến cô thấy có thêm nghị lực. Bất chợt một đôi tay ôm lấy eo cô khiến Bắc giật mình đánh rơi điện thoại. – Anh không muốn dừng lại, anh không thể ngừng yêu em. Chúng ta cùng cố gắng được không? Chỉ cần cả hai cùng nỗ lực thì mọi trở ngại chúng ta đều sẽ vượt qua. Anh tin tình yêu của mình sẽ là kết thúc có hậu. Xin em! Cùng anh đi tiếp nhé! Nam ghì chặt cô vào lòng thổ lộ. Bắc thấy tim mình nghẹn lại. Hơn nửa tháng qua từ ngày anh ra đây trái tim cô không thể yên ổn, dù vẫn nhìn thấy nhau hàng ngày nhưng nỗi nhớ anh cứ da diết khiến tâm trạng cô luôn mất cân bằng. May mắn công việc bận bịu cứ cuốn đi khiến cô lấy lại được tinh thần để làm việc. Nhưng giờ nghe anh nói cô chỉ biết đứng im lặng và khóc. Cảm giác mất thứ gì đó quý giá giờ tìm lại được khiến cô vỡ òa hạnh phúc.

***

Cuối cùng sau nhiều ngày căng mình chiến đấu, Bắc và Nam cũng đươc rút về nghỉ ngơi. Lúc này thành phố Hồ Chí Minh đang có dấu hiệu bùng phát đợt dịch mạnh khi liên tục tăng hàng trăm các ca F0 chỉ tính riêng từ Hội thánh truyền giáo Phục Hưng. Nam chuẩn bị cùng đồng nghiệp quay lại thành phố để tiếp tục chống dịch. Anh tranh thủ một ngày về quê Bắc thăm gia đình cô. Dù đã được tiêm phòng đầy đủ, test âm tính nhưng để an toàn cho bố mẹ cô, hai ngươi được bố trí ở riêng trên nhà lá được dựng trên một gò đất cao giữa khu ruộng lúa nhà cô. Đây là ngôi nhà cô rất thích từ bé, bố cô dựng nó từ khi cô học cấp 1. Ngôi nhà nhỏ nhưng rất mát, xung quanh gò được bao phủ bởi nhiều cây xanh. Hai bên lối đi vào được trồng đủ mọi loại hoa. Thời điểm này lúa đang độ chín vàng. Cả cánh đồng ngả sang màu vàng uôm khiến cho ngôi nhà như thơ trong tranh vẽ. Mỗi mùa hè, Bắc và bố thường ra đây ngủ đêm cho mát vừa là để trông đầm cá cách đó không xa. Trong nhà, bố đã bố trí sẵn hai chõng tre nhỏ vừa đủ một người nằm. Bắc bật cười trước sự sắp xếp của bố. Trên chõng tre món canh cá thêm phức tỏa ra. Mùi thơm của mẻ khiến cô không kìm được cơn thèm ăn của mình. Nam thấy cô ăn như chạy giặc chỉ lắc đầu cười tủm. Anh rất ấn tượng với ngôi nhà nhỏ này, cũng lần đầu tiên ở trong ngôi nhà lá giữa cánh đồng lúa mênh mông, hương thơm của lúa dịu nhẹ và man mác theo gió đưa tới khiến anh thấy trong người thật dễ chịu. Tuy nhiên dù cảnh vật thơ mộng nhưng lại cách xa khu dân cư quá khiến anh hơi rùng mình khi nghĩ ở lại qua đêm ở đây. – Em thường xuyên ngủ ở đây à?

  • Rất thường xuyên, từ bé luôn.
  • Ghê thế!
  • Sao? Anh sợ à?
  • Làm gì có? Nam bối rối phủ nhận.
  • Thôi đi, em biết tỏng rồi. Nhưng anh yên tâm, có em ở đây anh khỏi lo đi, gì chứ ma gặp em là bỏ chạy à.
  • Anh không sợ ma, chỉ sợ ma đầu đen thôi. Trai đẹp lồng lộng ở đây, con ma ấy không thịt anh với lạ.
  • Gì? Bắc nghe xong phụt cả cơm canh lên mặt Nam khiến mặt anh ngẫn lại.
  • Em xin lỗi! Bắc vừa cười gượng vừa lấy khăn lau mặt cho anh. – Anh tưởng bố mẹ e tại sao lại để em ngủ cùng anh ngoài đây? Vì ông biết con gái ông không dễ gì đối phó. Anh tưởng em dễ dãi thế sao? Đừng mơ nha anh.
  • Ủa thế anh cũng đâu phải là người dễ tính. Nam tưng tửng cà khịa.
  • Thôi đi. Chuyện này dừng lại ở đây. Bắc thấy ngượng ngùng khi đi sâu vào chủ đề nhạy cảm đó. -Tối nay em sẽ đãi món đặc sản làng quê.
  • Món gì? Nam háo hức chờ đợi. Bắc sau đó mang liềm ra khoảnh ruộng trồng lúa nếp gần đó. Cô tìm những bông to, mẩy hạt, vàng nhạt thì cắt một bó. Sau đó cô tuốt hạt cho vào chảo và rang đều tay. Một lúc lâu sau hạt chín nảy tanh tách, hương thơm ngào ngạt. Khi rang xong trời cũng tối hẳn. – Cốm đó hả? Nam nhìn chảo thích thú.
  • Ừ! Hồi bé bọn em thường lấy trộm lúa nếp, rang xong ngôi ăn như thế này thích lắm. Anh thử đi. Bắc bốc một nắm đưa cho Nam. – Anh vừa bóc vỏ vừa ăn mới khoái.
  • Đã thật. Vị vừa deo vừa thơm, ngọt, bùi nữa. Nam vừa ăn vừa tấm tắc khen. Sau khi tắt bếp, cô kéo một cái chõng tre ra giữa khoảng sân trước căn nhà lá. Hai người ngồi vừa tí tách ăn vừa ngắm sao. Bầu trời đen giữa vùng quê càng tôn thêm vẻ đẹp lấp lánh của hàng ngàn ngôi sao đang đua nhau khoe sắc. – Anh thấy thế nào?
  • Tuyệt! Lần đầu tiên anh được sống giữa không gian yên ả của một vùng quê đẹp đến vậy.
  • Em còn có cả dàn giao hưởng nữa. Anh muốn thưởng thức không? Bắc nháy mắt với anh đầy tinh nghịch. Trước sự tò mò của Nam, cô ra hiệu cho anh nằm xuống chõng tre, nhắm mắt lại và lắng nghe. Một lúc sau khắp nơi tiếng tiếng ếch nhái, côn trùng đối đáp nhau như bản hòa âm phối khí nghe thật thú vị. Nam kéo cô nằm xuống cùng anh. Hai người tựa đầu vào nhau ngủ một giấc yên lành đến sáng. Bình minh ló rạng, ánh nắng chiếu rọi khắp cả một vùng, hai người đứng ngắm và hít thở một hơi thật dài. Sau tháng ngày chỉ sống trong đồ bảo hộ nóng như lửa thiêu, giờ lại được ngắm ánh binh minh thấy sức sống tràn về. Ngày mai lại là một cuộc chiến nữa, nhưng chúng ta sẽ không lùi bước. Hai người nhìn nhau đầy quyết tâm.

***

Nam cùng đồng nghiệp về Sài Gòn để tiếp tục công việc chống dịch. Chỉ sau một thời gian ngắn con số F0 từ vài trăm lên một nghìn rồi nhảy lên đến gần năm, sáu nghìn một ngày. F0 cứ tăng theo cấp số nhân, có ngày nhảy vọt khiến các y bác sỹ cứ bị bỏ xa lại đằng sau. Vẫn là biến chủng Delta từ Ấn Độ, sức tàn phá khủng khiếp. – Cố lên bác! Cố lên nào! Nam cùng đồng nghiệp thay nhau thực hiện các biện pháp để tiến hành cứu bệnh nhân. Sau một tiếng cố gắng nhưng bệnh nhân đã không qua khỏi. Nhịp tim trên màn hình chỉ còn một đường thẳng tắp không chút gợn sóng. Nam ngồi thụp xuống mồ hôi đầm đìa phủ mờ hết tấm Face Shield, vai cậu rung lên, tiếng nấc nghẹn ngào. Đồng nghiệp bên cạnh sốc anh đứng dậy để làm nốt công tác cuối cùng. – Bệnh nhân Nguyễn văn Minh, 67 tuổi, mất lúc 23h40 phút, bệnh nhân tử vong với chẩn đoán sốc nhiễm trùng, viêm phổi nặng do SARS-COV-2, suy đa cơ quan trên bệnh nhân tai biến mạch máu não cũ. Nam đọc xong bệnh án với hàng nước mắt đầm đìa. Anh giở tờ giấy trong tay ra, tờ giấy mà trước khi mất ông ấy đã nhét vào tay cậu. Ông ấy và vợ cùng mắc COVID-19, cả hai đều chuyển bệnh rất nặng cần phải thực hiện ECMO ( tim phổi nhân tạo). Tuy nhiên kể từ khi dịch bùng phát mạnh ở Sài Gòn, lượng người cần phải điều trị quá lớn mà lượng máy móc thiếu trầm trọng. Bằng cách nào đó mà ông Minh đã biết nên đề nghị ưu tiên vợ mình trước vì bà ấy nặng hơn ông. Ông luôn tươi cười, tỏ vẻ mình vẫn ổn và van nài cậu cứu vợ mình. Chỉ trong buổi chiều, sau khi vợ ông được thực hiện ECMO thì ông rơi vào hôn mê sâu và không thể cứu chữa. Nam cầm tờ giấy sang phòng bệnh của vợ ông Minh lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn bà đang nằm thiêm thiếp với hệ thống máy móc chạy ro ro bên cạnh. “ Mẹ nó à! Làm vợ tôi hẳn là chịu thiệt thòi dữ lắm. Tôi chẳng cho mẹ nó được cuộc sống sung túc, chỉ có tình yêu dành cho bà vẫn luôn như ngày nào. Vì thế mẹ nó phải cố gắng để sớm về với con”. Nam nghẹn ngào đọc lá thư cho vợ ông Minh nghe, anh thấy khóe mắt của bà có giọt lệ chảy ra. – Cố lên bác gái, đừng phụ lòng bác trai. Cậu để lá thư ở dưới gối của bác gái rồi buồn bã rời khỏi phòng.

***

Khi thành phố và Bộ Y Tế kêu gọi mọi nguồn lực để dốc sức giúp thành phố Hồ Chí Minh dập dịch. Bắc và rất nhiều đồng nghiệp tình nguyện nam tiến. Lúc này ngành y tế thành phố Hồ Chí Minh căng như dây đàn khi lượng F0 bùng phát quá khủng khiếp, lượng tuyến đầu dập dịch ở Sài Gòn đang kiệt sức nhưng vẫn kiên trì bám trụ. Bệnh viện quá tải không đủ cơ sở vật chất, nhân lực để điều trị khiến cho nhiều F0 không được cấp cứu kịp thời. Mặt khác nhiều F0 chủ yếu là người già, mắc bệnh nền nên chuyển nặng rất nhanh dẫn đến tỉ lệ tử vong cao liên tục từ mấy chục lên vài trăm ca một ngày khiến cho ngành y tế căng mình lên các phương án hỗ trợ thành phố Hồ Chí Minh và các tỉnh miền Nam để dập dịch và hạn chế tử vong. Từ năm ngoái đến trước thời điểm tháng 5 năm 2021 Việt Nam vẫn luôn nằm trong top các nước điều trị COVID tốt nhất thế giới, ca tử vong rất ít, người dân vẫn luôn tự hào vì may mắn sống ở Việt Nam khi được đảng, nhà nước, ngành y tế và các ngành liên quan luôn sát sao việc ngăn chặn COVID. Giữa lúc thế giới liên tục gia tăng ca mắc, tỉ lệ tử vong cao, gần đây nhất là Ấn Độ xác chết chôn dọc theo sông Hằng nổi lên sau cơn mưa khiến thế giới bị ám ảnh về sức hủy diệt điên cuồng của COVID thì nước ta vẫn bình yên, mọi người vẫn làm việc, vui chơi khiến nhiều nước trên thế giới ngưỡng mộ. Ấy vậy mà chỉ ít lâu sau đùng một cái vài trăm ca chết mỗi ngày khiến lòng dân hoang mang và lo lắng kinh khủng.

Bản thân Bắc cùng đồng nghiệp tham gia hỗ trợ điều trị ở bệnh viện dã chiến được lập tạm ở khu tái định cư. Ban đầu bệnh viện thành lập với sức chứa 500 giường bệnh nhưng tới thời điểm hiện tại được nâng cấp lên 3000 giường. Cải tạo theo phương châm cuốn chiếu đến đâu nhận bệnh nhân đến đó. Bệnh viện được được chia thành ba khu. Khu đón tiếp sàng lọc, khu điều trị bệnh triệu chứng nhẹ, khu điều trị triệu trứng trung bình và nặng. Tuy nhiên hiện tại khu 3 vẫn đang hoàn tất cơ sở vật chất và chờ được cấp hệ thống máy móc. Bắc làm ở khu 1 đón tiếp và phân loại F0. Sài Gòn ngoài những ngày nắng nóng thì cũng dồn dập những ngày mưa xối xả. Cô và đồng nghiệp ngoài làm công tác chuyên môn thì kiêm luôn bốc vác, chuyển đồ cho bệnh nhân,  Mọi người đều hối hả làm việc giữa những cơn mưa như chút nước. – Cần gấp 2 bình oxy lên khu 2. Bắc nghe tiếng nói gấp gáp của đồng nghiệp trong bộ điện đàm. Việc vận chuyên oxy vốn được giao cho các anh bộ đội được phân công làm nhiệm vụ ở đây. Tuy nhiên khi cô đảo mắt xung quanh thì thấy các anh đang tất bật chuyển hàng hóa vật tư vào khu 3. Nhìn ai cũng ướt sũng người, mặt đỏ rát vì cơn mưa nặng hạt trút xuống. Bắc đành chạy vội đên kho chứa bình oxy, bình to và dài cô không vác được giống như mấy anh bộ đội nhưng cô xoay tròn và dịch chuyển chúng dần tới thang máy. Sau khi đưa được hai bình vào, cô bấm thang máy lên khu 2. – Ok, đang lên rồi nhé.

  • Ok cảm ơn! Tiếng đồng nghiệp đáp lại trong điện đàm.

Bắc thở hổn hển ra ngoài phòng cấp cứu đúng lúc một chiếc xe taxi của hãng taxi tư nhân được huy động để chở F0 tiến vào. – Xin bác sỹ cứu vợ tôi với. Anh chồng bệnh nhân nữ vừa bế vợ vào vừa kêu cứu thống thiết. Bắc ra hiệu cho anh để bệnh nhân nằm xuống bên giường. Qua khám đánh giá, bệnh nhân rất nguy kịch phải chuyển viện điều trị ECMO. – Tình hình chị ấy phải đặt ECMO, ở đây không có máy móc để can thiệp, anh mau chuyển ngay đến bệnh viện Bệnh viện đại học Y Dược TP Hồ Chí Minh hoặc các bệnh viện tuyến trên  để nhanh được xử lý.

  • Tôi đã đưa vợ đến 5 nơi rồi, tất cả đều quá tải, không thể tiếp nhận. Xin cô đấy, vợ tôi không thể chết được. Người chồng òa khóc.
  • Anh chờ một lát. Bắc nói xong đành ấn nút đỏ để kết nối với các bệnh viện tuyến trên để xin chuyển bệnh. Tuy nhiên sau một lúc tất cả các bệnh viện đều quá tải chưa thể có giường trống. -Tôi rất tiếc, hiện tại chưa nơi nào có thể tiếp nhận. Bắc mắt rớm rớm nhìn người chồng bệnh nhân.
  • Không được, phải cứu vợ tôi, cứu cô ấy đi, các người làm bác sỹ kiểu gì mà thấy bệnh nhân không cứu. Các người quá độc ác. Người chồng vừa nói vừa túm lấy cổ Bắc gào thét. Sức mạnh từ đôi tay khiến cô bị bóp nghẹn, mặt đỏ bừng lên sắp tắt thở. May lúc đó có mấy anh bảo vệ chạy lại kéo người chồng kia ra. – Chúng tôi xin lỗi. Bắc run rẩy cả người cố lấy bình tĩnh. Hiện tại bệnh viện dã chiến này không có máy ECMO để đặt cho bệnh nhân. Nếu ở đây thì cơ hội sống của cô ấy sẽ rất mong manh. Người chồng ngồi thụp xuống òa khóc dữ dội khi nhìn thấy vợ đang thở gấp. Cô chứng kiến thì xót xa vô cùng. Hiện tại khu điều trị dành cho trường hợp nặng tại đây chưa hoàn thiện lại không có máy móc sẽ không thể cứu được cô ấy. Nhưng bây giờ chỗ khác đều đang quá tải, phải làm sao đây. Bắc nghĩ vài giây rồi quyết định gọi cho giám đốc để báo cáo về trường hợp khó. Sau vài giây cân nhắc, giám đốc đồng ý chuyển lên khu 2. Ngay lập tức hội chẩn diễn ra nhanh chóng với sự hỗ trợ tư vấn trực tuyến của các bác sỹ từ Bệnh viện đại học y dược TP Hồ Chí Minh. Bắc cũng mau chóng xin các đơn vị gần nhất hỗ trợ máy ECMO để can thiệp kịp thời. Sau vài tiếng căng não, cuối cùng máy cũng được điều tới, bệnh nhân được đặt ECMO ngay, tình trạng có vẻ khả quan hơn. Lúc này cô, giám đốc và các bác sỹ khác thở phảo nhẹ nhõm.
  • Em có sao không? Bắc nhận cuộc gọi của Nam. Thông qua cuộc họp trực tuyến vừa rồi, anh có nghe giám đốc bên chỗ cô kể lại cô bị chồng bệnh nhân bóp cổ khiến anh lo lắng không yên.
  • Em ổn mà. Cô mỉm cười thanh thản, sau khi vợ được cấp cứu kịp thời người chồng đó quay ra xin lỗi và cảm ơn toàn bộ ê kíp bác sỹ. Cô biết lúc đó vì quá lo lắng cho sự sống chết của vợ mình nên anh ấy mới không kìm chế được. – Anh bên đó thế nào? Bắc nhìn anh thấy thương vô bờ, người gầy tong, hốc hác trông thấy. Dù hiếm khi mới ở cùng một thành phố nhưng không thể ở bên thấy cũng mủi lòng. Nam chỉ giơ ngón tay cái lên ra hiệu vẫn ổn. Hai người nói chuyện vài câu rồi lại quay cuồng với công việc.

Bắc khuân một đống đồ cá nhân lên cho bác gái điều trị ở khu 2. Lúc vào vì cấp cứu nên chỉ đem theo một, hai bộ quần áo, mọi đồ dùng cá nhân đều thiếu. Từ lúc bác nhập viện không thấy con cái, chồng hay người nhà bệnh nhân vào tiếp đồ. Bác gái rất hiền, cử chỉ nho nhã nên Bắc thấy rất quý. Chắc bác sống một mình, cô thầm nghĩ vậy và tươi cười đưa đồ cho bác gái. – Cảm ơn cháu.

  • Dạ không có gì đâu ạ. Bắc mỉm cười lễ phép đáp lại.

Bác gái nhìn Bắc rất hài lòng. Khi nhập viện, bà rất ấn tượng với cô bác sỹ nói giọng quê miền Bắc đặc sệt. Cô ấy nhỏ người nhưng nhanh nhẹn và ăn nói từ tốn, sẵn sàng làm mọi thứ để giúp đỡ bệnh nhân chẳng quản ngày đêm. – Cháu lập gia đình chưa?

Bắc ngạc nhiên khi bệnh nhân hỏi vậy. – Cháu chưa.

  • Xinh đẹp như này chắc có người yêu rồi nhỉ.
  • Dạ..cái đó.. Bắc thấy tai nóng bừng khi người lạ hỏi mình. Tuy nhiên cô vẫn khẽ gật gật đầu để trả lời. Bác gái nhìn cô đầy tiếc nuối. – Tiếc quá! Cô có thằng con trai bận bịu mãi chả có người yêu. Đang tính làm mai cho nó..
  • Thật sao ạ? Cháu tưởng.. Bắc lúc trước nghĩ bác đơn thân nên nghe bảo có con trai rất kinh ngạc. Tuy vậy mà không thấy con bác đến tiếp tế đồ hay hỏi thăm gì khiến cô vừa giận con trai bác vừa thương bác nhiều hơn. Cô nhìn bác phấn chấn. – Nhưng cháu sợ con trai bác sẽ chê đấy ạ. Cháu gái quê một cục, xa xôi cách trở nắm bác ơi!
  • Không sao, nếu nó chê thì bác nhận cháu làm con gái là được.
  • Vậy làm con gái bác khả năng cao hơn đó ạ. Chứ cháu biết thân biết phận nắm ạ! Bắc kéo dài giọng vừa nũng nịu vừa hài hước khiến cả khu bàn tán rôm rả. Mọi người từ bệnh nhân đến bác sỹ ai nấy cũng bảo sau khi hết dịch cô và bác nhớ làm lễ nhận con để khao cả bệnh viện. Bác gái liền hào hứng đồng ý liền. Vậy là Bắc tự nhiên có mẹ nuôi khiến cô nghĩ đến cũng vui khấp khởi trong lòng.

Sau khi Bắc rời đi, chuông điện thoại của bà reo lên. Bình thường bà không mở camara mà chỉ để chế độ nghe gọi. Tuy nhiên sau khi suy nghĩ vài giây bà mở cam lên. Nhìn thấy mẹ ở trong bệnh viện khiến Nam xây xẩm mặt mày. – Tại sao mẹ không nói cho con biết. Mẹ làm như thế này nhỡ bệnh tình chuyển nặng thì con biết làm sao? Nam lên tiếng trách móc mẹ mình. Bà rất hiểu tâm trạng của Nam. Bà vốn tự hào về con trai đang từng ngày, từng giờ cùng đồng nghiệp góp phần nhỏ bé để dập dịch nên bà không muốn làm con lo lắng cho bà mà sao nhãng công việc. Ngay sau khi trở thành F0, bà dấu Nam và liên hệ với y tế và được đưa đến bệnh viện dã chiến này để điều trị. Tình trạng của bà được bác sỹ sắp xếp điều trị ở khu 2 phải thở oxy dòng cao. Khi thấy ổn định rồi bà mới báo để Nam yên tâm. Sau khi nghe Nam thuyết giảng một tràng về cách tự chăm sóc bản thân, cách uống thuốc, cách vệ sinh, ăn uống, ngủ nghỉ bà vui vẻ khoe tìm được con dâu ưng ý. Bà định mai mối cho Nam nhưng bị anh gạt phắt đi. – Thôi đi mẹ, dịch đang căng thẳng thế này nghĩ gì đến chuyện đó.

  • Thẳng này, mày để mẹ chết mòn hả.
  • Mẹ cứ sống khỏe đi ắt sẽ có con dâu.
  • Đâu, mang ngay về đây cho mẹ.
  • Từ từ rồi sẽ có.
  • Con bé dễ thương lắm, mẹ đã nhắm trước rồi. Một là làm con dâu, hai là nếu mày chê mẹ nhận nó làm con gái.
  • Vậy chọn thứ 2 đi. Nam tưng tửng trả lời. – Con bận rồi, mẹ nhớ ăn uống đầy đủ, thông báo với bác sỹ bệnh tiểu đường của mẹ để bác sỹ có liệu pháp chữa kịp thời. Nam nói xong liền cúp máy. Mẹ anh nhìn điện thoại cất giọng giận dỗi. – Có con trai thật chán mà.

***

Giờ ăn tối, lượng bệnh nhân quá lớn, thiếu nhân lực nên Bắc cùng điều dưỡng hỗ trợ mang thức ăn phân phát tới tận giường bệnh. Nhiều bệnh nhân yếu, cô và mọi người giúp đút thức ăn cho họ.

  • Bác gái, bác ăn gi chưa? Bắc cất giọng hỏi mẹ Nam.

Mẹ Nam hôm nay trông mặt rất xanh xao, phụ thuộc nhiều vào thở máy dù mấy hôm trước tình trạng có vẻ tốt hơn. Bắc nhìn thấy khay thức ăn vẫn còn nguyên thì lo lắng không yên. Cô vội mang cháo qua và dìu bác ngồi dậy dựa lưng vào giường. – Bác không nên bỏ bữa, như thế sức khỏe sẽ không chống chịu được với virus đâu.

  • Hôm nay bác thấy mệt quá, mồm khô khốc, ăn không vô.
  • Không được, dù có khó nuốt thế nào bác cũng phải ăn lấy vài thìa. Nào!cháu đút cho bác.

Mẹ Nam há miệng ngậm được thìa cháo nhưng không thể nuốt xuống cổ họng. Cháo vẫn giữ ở cổ như có vật gì ngăn cản nó trôi xuống dưới họng. Bắc thấy thế múc cho bác muỗng nước. Ngâm một lúc thìa cháo cũng được nuốt xuống. Thìa thứ hai Bắc đưa vào liền bị mẹ Nam từ chối. Bắc giở giọng nũng nịu, hờn dỗi. – Nếu bác coi cháu là con gái thì phải thương đứa con này mà cố gắng chứ. Mẹ Nam nghe thế thì khóe mắt chảy ra giọt lệ, bà cảm động gật gật rồi há miệng nuốt miếng cháo thứ hai. Cứ như vậy Bắc cũng ghị được bà ăn khoảng nửa bát cháo. Lúc này chuông điện thoại của bác gái reo lên. Cô liền lấy hộ bác gái. – Là con trai bác gọi tới. Bắc thấy ghi trong danh bạ là con trai nên vội đưa cho bác gái. Thấy bác gái sửa soạn lại tóc tai, gương mặt giãn ra như cố tỏ vẻ vẫn ổn khiến cô lấy làm lạ. – Nay mẹ thấy trong người thế nào?  Giọng người con trai vang lên trong loa. Cô nghe thấy thế thì ra hiệu với bác gái là đi ra ngoài nhưng bác gái kéo tay cô lại ấn cô ngồi xuống giường. – Mẹ khỏe, con yên tâm, ở đây bác sỹ chăm mẹ rất tốt. Bà nói xong liền quay camara sau hướng về phía Bắc khiến cô bối rối. – Con gái của mẹ, con làm quen đi.

  • Sao cơ ạ? Cả Bắc và Nam không hẹn mà cùng kinh ngạc thốt lên.
  • Em gái của con. Bác gái nói một cách rất tự nhiên và tự hào khiến Bắc ngượng ngùng xua tay định dấu mặt đi nhưng ngay lúc đó Nam đã nhận ra cô. – Em sao? Anh sửng sốt.
  • Anh? Bắc cũng kinh ngạc không kém. Nam nhìn bắc cười khổ tâm. Nhưng sau sự ngạc nhiên của hai người thì là sự tò mò không kém của mẹ Nam. – Hai đứa biết nhau hả?

Bắc nhìn bà đỏ mặt, ánh mắt cúp xuống quay đi chỗ khác. Nam nhìn mẹ cười khà khà. – Mẹ, con không thể nhận cô ấy làm e gái được.

  • Tại sao lại không? Mẹ thích nó, con thích hay không…
  • Con chọn đáp án thứ nhất. Nam nhìn mẹ cười tinh nghịch trong khi Bắc không biết họ đang ám chỉ điều gì. Mẹ Nam sau khi nghe con trai nói thì cười sung sướng mặc cho cơn ho sặc sụa kéo đến. Sau khi nghe Nam kể về Bắc bà càng thêm yêu quý cô hơn. Bà không ngờ tại bệnh viện bà lại gặp được bạn gái của con. Trong khi bà vui mừng bao nhiêu thì Bắc lại ái ngại bấy nhiêu. Cô không nghĩ lại gặp mẹ Nam trong trường hợp này. Không biết thời gian qua cô có làm gì có lỗi không khiến cô đắn đo, sợ mất điểm trong mắt bà.

***

Đêm đó, mẹ Nam trở bệnh nặng, cũng may khu điều trị tích cực đã ổn định xong cơ sở vật chất nên bà được chuyển sang khu đó luôn. Bắc ngoài công việc của mình cứ hễ có thời gian cô lại sang thăm bà. Nhìn bà hốc hác từng ngày, từ tỉnh táo lại chuyển sang nằm mê man khiến cô quặn thắt tim gan. Bà là người rất quan trọng với Nam, nếu bà có mệnh hệ gì thì Nam sẽ vô cùng đau lòng và day dứt khi không thể ở bên. – Bác à! Phải cố lên nhé, anh Nam không thể sang đây chăm bác hẳn là trong lòng anh ấy đau lắm! Vì thế xin bác phải kiên cường vượt qua để anh ấy còn có mẹ đợi ở nhà mỗi khi đi làm về. Bắc khóc thút thít, cô không để ý đến cổ họng của bà khẽ rung lên. Bên kia bệnh viện Nam cũng ngồi khóc âm thầm ngoài cầu thang khi hay bệnh tình trầm trọng của mẹ anh. Cậu chứng kiến nhiều người ra đi vì COVID nên rất hiểu sự tàn nhẫn của dịch bệnh. Lúc này anh chỉ muốn chạy đến để thăm mẹ nhưng công việc không cho phép. Mọi người ở đây cũng phải tận dụng từng giây từng phút để giành sự sống cho bệnh nhân. – Con xin lỗi, con xin lỗi mẹ ơi! Anh bật khóc nức nở. Nhưng ngay lúc đó nút đỏ lại báo, anh vội lau nước mắt, trấn tĩnh bản thân và lao về phòng bệnh. Các ca bệnh ngày càng trầm trọng, khu của anh và khu nặng nhất được ngăn bởi tấm nhựa trắng trong suốt. Bên khu nặng thường xuyên có người chết liên tục khiến các bệnh nhân khu anh đều nghe thấy, nhìn thấy nên tâm lý rất hoang mang. Ai cũng lo lắng rồi sẽ đến lượt mình khiến cho tâm trạng ai cũng nặng trĩu, sự lạc quan dường như không còn dẫn đến tâm lý chán nản khiến cho nhiều bệnh nhân không có tinh thần chiến đấu. Nam nhìn quanh phòng, khu của anh chủ yếu là người trung niên trở lên, hẳn đều làm cha mẹ, ông bà hết cả rồi. Anh nhìn họ rồi nghĩ đến mẹ mình mà lòng nhói đau. –  Mẹ cháu đang phải điều trị ECMO, tình hình có vẻ không tốt lắm. Trong lòng cháu bây giờ đang rất khổ tâm. Cảm giác người thân bị bệnh không thể chăm sóc, không thể ở bên và có thể sẽ ra đi không ai bên cạnh. Cảm giác này rất đau đớn và khó chịu. Các cô, các chú, các bác ở đây đều có người thân đang đợi ở nhà. Xin mọi người hãy cố gắng, phấn chấn lên, xin đừng để người thân của mình mang theo nỗi đau đến cuối đời. Xin đừng từ bỏ cho đến hơi thở cuối cùng. Nam vừa nói vừa kìm giọng xúc động của mình xuống. Anh nói xong liền lấy cây đàn ở góc phòng gẩy một bản nhạc du dương. Âm thanh tiếng đàn ghi ta vang vọng từ phòng nọ đến phòng kia như tiếng sóng khơi gợi sự trỗi dậy trong lòng bệnh nhân. Những ánh mắt khép chặt khẽ từ từ mở ra dù cực kỳ khó nhọc. Nhưng khi mở ra rồi đôi mắt đều lấp lánh hi vọng.

Bên này, Bắc vẫn kiên nhẫn từng ngày dành thời gian được nghỉ để chăm sóc mẹ Nam. Ngày nào cô cũng ngồi và kể cho bà nghe mọi chuyện kể cả chuyện tình hai người. Cô kể về quãng thời gian chống dịch ở Bắc Giang, kể về hai người ở ngôi nhà lá giữa cánh đồng lúa mênh mông, cùng ngắm trời sao lấp lánh tựa dải ngân hà ngoài không gian và thưởng thức món cốm quê. Cô vừa lau người cho bà vừa kể say sưa. – Bác cũng muốn được ngắm sao và ăn cốm quê. Bắc giật mình khi tiếng nói khó nhọc khẽ rung lên. Mẹ Nam bỏ ống thở ra rồi thều thào nói.

  • Được. Ngoài món cốm ra quê cháu còn nhiều đặc sản lắm. Vì thế bác phải ráng khỏe thật khỏe để cùng cháu làm điều đó được không? Bắc vui mừng đến sắp khóc khi mẹ Nam tỉnh lại. Cô ôm chầm lấy bác cảm ơn rối rít.
  • Sau khi hết dịch, làm dâu nhà bác nhé! Bắc bất ngờ và bật khóc trước tình cảm của mẹ Nam. Cô thẹn thùng vì nghĩ đến Nam. – Nhưng mà anh ấy chưa cầu hôn cháu.
  • Gọi cho nó giúp bác.
  • Sao ạ? Cô bất ngờ trước lời đề nghị như ra lệnh của mẹ Nam. Cô lấy điện thoại của mẹ Nam và bấm gọi. Nam nhìn thấy máy mẹ rung lên vừa lo sợ vừa hi vọng. Nhìn mẹ đang tỉnh táo nhìn mình cậu bật khóc. – Con xin lỗi, mẹ cố gắng lên nhé. Mẹ Nam mắt đỏ hoẻn gật đầu. – Chỉ cần con lấy vợ mẹ khỏe liền.
  • Được. Con đồng ý. Chỉ cần mẹ khỏe con cưới vợ liền. Nam vừa nói vừa khóc vừa cười khúc khích. Bắc đứng bên cạnh cảm giác người nóng bừng bừng. Tình huống này cô không thể ngờ.
  • Mẹ vừa cầu hôn cho con rồi đó.
  • Sao ạ? Nam hoảng hốt. – Cái đó phải để con làm chứ, sao mẹ lại tranh phần của con.
  • Đợi anh tôi sốt ruột lắm! Nếu anh muốn vậy thì cầu hôn ngay đi. Bà vừa nói vừa với chiếc khẩu trang trong hộp để trên bàn, bà khó nhọc dứt quai khẩu trang và xoắn thành một vòng rồi đưa về phía Bắc. – Nhẫn cưới đây, người ở đây, cầu hôn đi. Việc làm của bà khiến cho mọi bác sỹ, nhân viên y tế, bệnh nhân hết sức kinh ngạc và thích thú. Mọi người ở cả hai bệnh viện đều vỗ tay thúc giục Nam cầu hôn. Nam thấy toàn thân run rẩy, trán vã mồ hôi. Cậu quỳ xuống nhìn vào carama bên kia lúc này Bắc đang đứng hồi hộp không kém. – Mình cưới nhau nhé em! Nam cảm thấy tim ngừng đập khi chờ cái gật đầu của Bắc. Lúc này cô đang ôm mặt khóc nghẹn vì hạnh phúc. – Khi hết dịch. Bắc chưa kịp trả lời thì Nam bồi cho câu sau vào khiến cả hai nơi đều ồ lên tiếng cười rộn rã. – Em đồng ý. Cả hai người ôm lấy người bên cạnh vừa cười vừa khóc để chia vui khoảng khắc này. Dịch còn dài nhưng tình yêu của họ lại đơm hoa kết quả vào khoảng thời gian khó khăn này.

BÌNH LUẬN