Những tia nắng ban mai xuyên qua lớp màn mỏng, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt nõn nà của Duyên. Duyên từ từ mở mắt sau một cơn say bí tỉ. Cơn đau đầu ập đến.
Một bàn tay ấm áp lướt qua bầu ngực căng tròn của Duyên. Duyên vẫn còn mơ màng, cảm thấy như vừa có luồng điện từ ngực lan toả ra khắp cơ thể. Nàng nhắm mắt lại, như sắp chìm vào giấc mơ êm dịu nào đó. Bỗng Duyên tự hỏi: “Mình đang ở đâu? Ai vừa chạm vào ngực mình?”. Câu hỏi đó đã làm Duyên bật dậy và thảng thốt…
Có cái gì đó đang nghẹn trong cổ Duyên làm Duyên không thể gào thêm một từ nào nữa. Trước mắt Duyên là căn phòng khách sạn sang trọng, chiếc đèn ngủ trên vách tường vẫn còn mờ sáng, bộ đồ lót màu trắng đang nằm trơ trọi ở một góc giường. Và ông Vũ cũng đang loã thể nằm cạnh Duyên.
Tiếng gào của Duyên làm cho ông bừng tỉnh. Ông Vũ nhìn nàng và suồng sã:
– Em sao thế?
Duyên run rẩy sau câu hỏi của ông Vũ. Duyên ôm mặt khóc nức. Ông Vũ ngồi dậy, ôm lấy cơ thể mảnh khảnh, đang lạnh toát của Duyên. Duyên rùng mình, buông tay khỏi mặt và gắt:
– Tại sao anh lại tồi như thế?
Ông Vũ nhẹ nhàng đỡ Duyên tựa vào bờ ngực ấm áp của mình và vuốt ve bầu ngực của Duyên. Duyên lặng người, không thốt ra được lời nào. Ông Vũ khẽ nói:
– Xin lỗi em, chỉ vì đêm qua… anh không kiềm chế được mình nên đã không xin phép khi chạm vào em.
Duyên nhắm nghiền đôi mắt. Ông Vũ vừa âu yếm hai đầu ngực Duyên vừa nói tiếp:
– Em đã không còn trinh…
Ông Vũ chưa nói dứt, Duyên đã đẩy tay ông Vũ ra và nhăn mặt nói ngay:
– Phải chăng anh xem em như đĩ chứ không phải một cô gái còn trinh như anh mong muốn?
Hỡi ôi, tại sao người đời cứ phải xem trọng chữ “trinh” của người phụ nữ? Phải chăng còn trinh thì ngoan, mất trinh thì hư? Đàn ông thật tệ! Họ chỉ biết hưởng vui trên xác thịt vậy còn giá trị con người để ở đâu? Chính Duyên cũng đang mang trong tiềm thức nỗi khiếp sợ những thành kiến của xã hội.
Chẳng lẽ một người phụ nữ từng dâng hiến cả tâm hồn lẫn thể xác cho người đàn ông họ yêu là điều không thể chấp nhận được hay sao? Nàng mơ hồ nghĩ rồi trân trối nhìn ông Vũ đợi câu trả lời nhưng thoáng trông điệu bộ của ông bối rối lắm.
Ông Vũ lúng túng trong phút chốc vì biết câu hỏi vừa rồi đã khiến Duyên cảm thấy như mình bị xúc phạm. Thực ra ông Vũ hỏi thế chỉ vì sợ Duyên sẽ gán cho ông cái mác “hại đời gái tơ” chứ nào có phải ông chỉ xem Duyên như điếm qua đường. Ông Vũ định vuốt giận Duyên bằng cách cho nàng hay ý định sẽ qua lại thường xuyên với nàng thay vì tình một đêm. Nhưng ông chưa nói vội vì bỗng dưng ông lại nảy ra cái ý muốn làm cho Duyên mê mẩn ngược lại ông rồi khi ấy có nói cũng chưa muộn.
Đêm qua, sau khi vui chơi ở sàn nhảy, Duyên đã say khướt, không thể về nhà được. Thấy đôi má ửng hồng, bờ vai trần gợi cảm, bầu ngực căng tràn không một vết rạn, ông Vũ đã không kiềm được cơn dục vọng đang dâng trào trong người.
Thỉnh thoảng, đôi môi chúm chím của Duyên lại thỏ thẻ:
– Đừng bỏ em một mình! Hãy ở cạnh em!
Những lời ấy như liều thuốc kích dục mạnh dành cho ông Vũ. Suốt đêm, ông Vũ say đắm bên cơ thể mỹ miều của Duyên. Nào có ngờ đâu những lời của Duyên trong cơn say là dành cho Tuấn – người yêu cũ của Duyên. Tuấn là “cậu ấm” trong một gia đình có bố là giám đốc của một công ty lớn, mẹ Tuấn cũng là một người độc lập về tài chính. Bà mở một cửa hàng thời trang lớn ở nội địa Sài Gòn. Cuộc sống của Tuấn không khác gì một “thiên tử”, nay cặp kè với cô này, mai ngủ với cô kia. Thậm chí, bố Tuấn còn mua cả cho Tuấn một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố. Tuần nào cũng thế, anh chàng dành ra vài đêm để dẫn gái về biệt thự vui chơi. Chuyện này bố mẹ Tuấn không biết vì hiếm khi họ mới ghé qua. Mà giả sử có biết thì Tuấn vẫn cứ dẫn về, không ai cản anh được.
Tuấn gặp Duyên trong một cơn mưa dai dẳng chiều thứ tư. Ngày ấy quen nhau, Duyên chỉ vừa bước vào năm nhất đại học. Một cô bé thơ ngây và xinh đẹp, lại mới vừa chân ướt chân ráo lên Sài Gòn ăn học nên trước vẻ ngoài hào nhoáng, những lời đường mật rót tai của Tuấn đã làm cho Duyên xiêu lòng ngay.
Hai năm trước, khi vừa hay tin bố mình ở quê đang trở ốm, cả nhà xoay xở tiền bạc không kịp để gửi lên Sài Gòn cho Duyên trang trải việc học, việc sinh hoạt, Duyên đã nghĩ ngay đến chuyện đi tìm một việc làm ngoài giờ học, bớt đi gánh nặng cho gia đình và biết đâu sẽ phụ giúp được phần nào. Đó là vào một ngày mưa tháng mười, Duyên choàng áo mưa, đạp xe khắp các ngả đường để tìm xem có cửa hàng nào đề trước cửa dòng chữ “tuyển nhân viên” không. Thật may mắn, trên con đường X có một cửa hàng thời trang nữ “cần tuyển nhân viên”. Duyên mừng rỡ, tắp vào và hỏi xin việc làm ngay.
Mẹ Tuấn là chủ cửa hàng thời trang đó. Hôm ấy, bà cũng có mặt tại cửa hàng và đang ngồi tại quầy tính toán những thu chi tháng vừa rồi. Vừa trông thấy vẻ ngoài hiền lành đến mức tội nghiệp của Duyên, bà đã ưng thuận trong dạ ngay nếu như Duyên xin việc ở đây. Quả nhiên, Duyên chỉ giới thiệu vài điều về bản thân, bà đã gật đầu và hẹn Duyên hôm sau sẽ ký hợp đồng thuê nhân viên.
Tình cờ hôm ấy, Tuấn chạy chiếc xe máy thời thượng dưới màn mưa Sài Gòn đến cửa hàng của mẹ, mở cửa bước vào và hồ hởi nói:
– Mẹ ơi, cho con một ít tiền để tối nay con làm sinh nhật sớm trong vũ trường.
Mẹ Tuấn mặc kệ những gì Tuấn nói. Bà lịch sự nói với Duyên:
– Sáng mai lúc tám giờ, con quay lại đây ký hợp đồng nhé. Chào con…
Duyên cúi đầu lễ phép chào và bẽn lẽn vuốt mái tóc xoã về phía sau để lộ ra gương mặt trái xoan tươi tắn và đôi mắt to tròn. Tuấn bị Duyên hớp hồn ngay từ giây phút ấy. Anh đứng như tượng đá, mải mê nhìn nàng bước ra ngoài và quên cả việc xin tiền mẹ. Lúc ấy, mẹ ngạc nhiên trước vẻ ngu ngơ của Tuấn. Bà gọi:
– Tuấn! Tuấn!
Tuấn ngơ ngác hỏi:
– Mẹ gọi gì mà to thế? Làm con giật mình…
Mẹ Tuấn cười nhạt:
– Lạ thật! Một con nhỏ nhà quê đến thế có thể làm mày ngẩn ngơ được sao?
– Làm gì có! À, mẹ cho con xin ít tiền. Tối nay con sẽ về nhà muộn đấy!
Mẹ Tuấn lấy tiền đưa cho anh, lắc đầu nói:
– Lại vòi tiền! Tiêu tiền cho cố vào rồi có ngày cả nhà phải ra lề đường ngồi ăn xin. Mày tiêu tiền cỡ đó thì núi cũng phải lở!
Tuấn cau có:
– Sinh nhật mỗi năm có một lần! Mẹ phải cho con ra oai với bè với bạn chứ!
Tuấn học không giỏi nhưng miệng lưỡi thì không ai giỏi hơn. Mẹ Tuấn biết dù nói thế nào cũng không lại quý tử nên đành đưa tiền cho Tuấn đi mau, khỏi mất thêm thời gian của bà. Tuấn đến vũ trường tổ chức sinh nhật, đàn đúm với đám bạn con nhà giàu, nhưng trong đầu không thể quên hình dáng của cô gái gặp ở cửa hàng thời trang lúc chiều.
Sáng hôm sau, mẹ Tuấn chưa ra cửa hàng sớm vì đêm qua, bà vui vẻ với một cậu thanh niên xấp xỉ ba mươi tuổi. Mẹ Tuấn ngoài bốn mươi, đang vào độ hồi xuân của cuộc đời nên việc tìm một chàng trai độ ba mươi, tráng kiện để tìm về thời son trẻ là điều bình thường đối với giới thượng lưu. Bà biết chồng bà cũng thế, cũng cặp kè và ngủ với những kiều nữ chân dài. Xã hội ngày nay hễ có tiền là có tình, ông ăn chả thì bà cũng phải ăn nem, miễn sao vẫn tỏ vẻ trong ấm ngoài êm trước mặt thiên hạ là họ hài lòng.
Tuấn đến cửa hiệu, giả vờ xem vài chiếc váy và nói với cô quản lý:
– Chọn cho tôi một chiếc váy, tôi sẽ tặng nó cho một người đặc biệt.
Cô quản lý vâng dạ ngay và hỏi thêm:
– Người ấy trông như thế nào?
Tuấn chợt nhìn quanh, chưa thấy bóng Duyên đâu, cúi xuống nhìn đồng hồ thì chỉ thấy mới bảy giờ năm mươi phút. Tuấn thở dài ngao ngán và cố gắng nhớ lại vóc dáng của Duyên. Anh tả:
– Da dẻ cô ấy trắng trẻo hồng hào, tóc đen, dáng thon, trông không cao lắm khoảng một mét sáu mươi.
Cô quản lý gật đầu, cô tìm ngay một chiếc váy màu đỏ hàng hiệu. Tuấn vừa trông thấy đã ăn ý ngay và tưởng tượng ra nếu Duyên mặc chiếc váy này thì sẽ gợi cảm biết bao. Một lúc sau, Duyên đến cửa hàng theo lời hẹn để ký hợp đồng làm thêm. Một lần nữa, Tuấn như người mất hồn khi thấy khuôn mặt xinh đẹp của Duyên. Tuấn lườm đôi gò bông đảo nhấp nhô nấp sau chiếc áo sơ mi màu vàng của Duyên. Từ đó, hễ hôm nào rỗi rãi là anh chàng lại ghé vào cửa hàng, giả vờ mua gì đó hai mẹ con cùng ăn cốt là để ngắm nghía người đẹp.
Nhân một hôm không có mẹ, cửa hàng cũng đang vắng khách, Tuấn bắt chuyện với Duyên ngay. Và cũng trong lần trò chuyện ấy, Duyên đã không kiềm được lòng, trót phải lòng chàng công tử hào hoa ấy. Họ lén lút hẹn hò và trong một đêm trung tuần tháng mười một, Duyên đã tự nguyện trao cho Tuấn cả hồn và xác.
Chỉ vừa được nếm qua thứ rượu ngon vài lần, Tuấn đã chán ngay và bắt đầu đi tìm kiếm thứ rượu khác hấp dẫn hơn, nồng cay hơn. Sau khi bị Tuấn “đá”, Duyên đau đớn cõi lòng lắm những cũng đành chấp nhận trở về cuộc sống bình thường, không cố níu kéo hay mơ mộng hão huyền nối lại tình xưa vì đối với Duyên, những tháng ngày nếm trải, dâng hiến tình yêu thế là đủ.
Nhưng bữa tiệc rượu của ông Vũ đêm qua làm Duyên chìm lại vào những tháng ngày bên cạnh Tuấn. Trong cơn say, Duyên rạo rực một cách lạ lùng. Duyên liên tục nói những lời âu yếm với người đàn ông đang dìu đỡ mình:
– Hãy cho em lần này đi anh! Em cần anh! Em sợ cảm giác cô đơn thiếu vắng anh!
Trong cơn mê, hình ảnh chập chờn của Tuấn hiện ra trong tâm trí Duyên. Thế là Duyên đã đắm say bên ông Vũ mà cứ ngỡ là tình cũ.
***
Duyên ngồi co ro nơi góc giường. Thoáng thấy nét buồn bã trên mặt Duyên, ông Vũ ái ngại vì vô tình đẩy Duyên vào tình cảnh này. Nhưng nhìn cơ thể gợi tình của nàng, ông Vũ lại không thể kiềm lòng. Ông đem đến cho kiều nữ một ly nước lọc và dỗ ngọt:
– Uống đi em! Đừng buồn! Anh hứa là sẽ lo cho em, không để em thiệt thòi đâu.
Duyên khẽ gật đầu, dẫu sao mọi chuyện cũng lỡ làng rồi. Cầm ly nước của ông Vũ vừa trao, nàng uống hết ngay. Cơn khát trôi tuột xuống, một chút năng lượng của xuân xanh lại trào lên bất chợt.
Biết Duyên còn đang mệt nên ông Vũ nhẹ nhàng đỡ Duyên nằm xuống giường và dùng tay âu yếm làn da trắng nõn của Duyên. Bàn tay ông Vũ đi đến đâu, dễ chịu đến đó. Cô nàng nhắm mắt, để mặc cho ông Vũ vuốt ve.
Trong chốc lát, Duyên cảm thấy khắp cơ thể mình đang tràn trề một dòng điện khoái lạc nào đó. Nàng rên lên từng tiếng và lí rí:
– Làm em hạnh phúc đi anh!
Ông Vũ cười khoái trá và bắt đầu thoả thuê lần nữa. Cơn sóng cuồng điên đang dâng trào trong lòng Duyên. Giây phút ấy, Duyên như bị cái tài “dìu dắt” của ông Vũ làm cho điên đảo và nàng thoáng nhận ra thân hình tráng kiện, khuôn mặt trông đã ngoài ba mươi của ông Vũ hấp dẫn một cách lạ lùng. Nàng quên đi đức hạnh của người phụ nữ. Nàng khiếp sợ cái nỗi thèm khát Tuấn trong những đêm mưa buồn. Nay, ông Vũ đã giúp Duyên bù đắp.
Ông Vũ là giám đốc của một ngân hàng lớn ở Sài Gòn. Tiền bạc đối với ông là chuyện nhỏ. Nhất là trong việc ngủ với gái, ông sẵn sàng chi đến hàng trăm đô la Mỹ kim để được một cô nàng tươi mát phục vụ. Tuy đã có gia đình, nhưng chuyện ông vui thú qua đêm trong khách sạn là chuyện thường. Vợ ông sợ cái uy của ông lắm vì dẫu sao bà cũng chỉ ở nhà ăn bám ông.
Là một giám đốc nên việc tiệc tùng, chè chén, nay vũ trường này, mai vũ trường khác với phía đối tác làm ăn là điều không thể thiếu nên ông Vũ giờ đây đã là khách hàng thân thiết của cái vũ trường M nằm trên đường số Năm, Sài Gòn. Từ ngày ông Vũ đến, vũ trường làm ăn khá lên hẳn. Dạo gần đây, ông Vũ thường xuyên đến vì vô tình thấy có một cô phục vụ kiều diễm.
Cô gái phục vụ ở vũ trường mà ông Vũ thường hay ngắm nghía suốt hai tuần nay đó là Duyên. Duyên túng tiền quá nên đánh liều làm việc ở vũ trường khoảng hai tháng nay. Mấy hôm trước, mẹ Duyên có gọi điện thoại và cho nàng hay cái tin:
– Bố mày độ này có vẻ yếu lắm…
Duyên như nghẹn lại không thể nói được điều gì đáp lại. Mẹ Duyên thở dài nói tiếp:
– Mấy ngày lễ sắp tới, mày tranh thủ về…
Duyên hiểu ý của mẹ ngay. Nàng “vâng” trong nghẹn ngào rồi tắt máy. Nàng toan xin chủ vũ trường cho ứng trước một tháng lương để đem về cho gia đình xoay xở nhưng còn ái ngại. May quá, ông Vũ đã bắt chuyện, mở lời mời nàng đi ăn tối và hứa sẽ trả cho nàng khoản tiền hậu hĩnh. Thoạt đầu, Duyên từ chối ngay vì thiên hạ vẫn hay truyền miệng nhau cái câu “nào ai cho không ai bao giờ”.
Ông Vũ đã nài nỉ Duyên đi cho bằng được vì không muốn bỏ lỡ một cái duyên đắt giá như thế. Ông ngọt giọng:
– Một bữa ăn tối đàng hoàng và năm trăm đô la Mỹ sẽ là của em!
Duyên ấp úng:
– Nhưng… em…
– Đừng lo, anh sẽ không làm hại gì em cả!
Cuối cùng, trong lúc túng tiền, Duyên đành nhận lời ăn tối cùng ông Vũ. Nhưng ông Vũ đã tăng thêm vị lạ cho bữa ăn bằng cách gọi thêm một chai rượu Tây uống kèm. Lâu rồi, Duyên mới uống rượu. Nàng quá buồn vì chuyện của gia đình cũng như tương lai đang mập mờ đi vào ngõ cụt. Trong cơn say, hình bóng của người yêu cũ hiện lên làm Duyên không thể kiểm soát được hành động.
Sau bữa ăn, họ còn đến vũ trường nhâm nhi thêm một ít rượu và vui chơi ở sàn nhảy. Đến khi Duyên quá say, ông Vũ không thể kiềm lòng được nên đã đưa nàng vào khách sạn.
Giờ đây, sau khi chung đụng xác thịt, ông Vũ đưa cho Duyên xấp phong bì dầy cộm và sẽ sàng nói:
– Tiền của em đây, anh bồi dưỡng cho em một nghìn đô la Mỹ.
Sở dĩ ông Vũ chi mạnh tay đến thế vì muốn Duyên sẽ còn qua lại với ông trong tương lai. Ông đủ sức nuôi thêm một cô vợ bé và cho cô ta ở trong một căn chung cư cao cấp để ngày ngày lui đến thăm nom. Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu Duyên bấy giờ: “Mình làm đĩ hạng sang rồi sao?”. Nàng định cho ông Vũ một cái tát vì ông lại xúc phạm đến mình. Giờ đây, Duyên tỉnh táo hơn ban nãy. Nàng đau đớn vì bị nhục dục lấn át lý trí, nhiều lúc còn tự khiếp sợ cái bản năng của người con gái.
Duyên chợt nhớ đến câu nói của mẹ trong điện thoại nên buộc phải cầm xấp phong bì. Với số tiền lớn này, Duyên định sẽ đưa bố lên Sài Gòn chạy chữa. Nếu dư, nàng sẽ dùng để đóng tiền học kỳ tới.
Duyên thẫn thờ bước chân ra khỏi cửa khách sạn. Tám giờ sáng. Hôm nay, nắng tràn ngập trên lối đi, người và xe vẫn nhộn nhịp như ngày nào. Duyên bước đi trên hè. Nàng đi đâu bây giờ? Nàng cũng không biết nữa, chỉ biết đã bỏ lại cái thơ ngây của một cô gái quê ở sau lưng. Nhưng từ bao giờ thì nàng không biết. Từ giã thơ ngây, nàng chìm khuất vào dòng người trên phố đông…
BÌNH LUẬN