Yêu thôi mà, sao khó thế!

- Anh xin lỗi... - Lỗi gì ở đây, anh nghĩ nhiều quá, không hợp thì chia tay thôi...

Thử yêu lần nữa
Mùa hoa không bao giờ nở
Tôi xin đưa em, đến hết cuộc đời

Reng reng…

Tiếng đồng hồ báo thức quen thuộc cố kéo An thức dậy sau một đêm thức đến tận 3h sáng. Đó là thói quen khó bỏ của cô nàng 25 và độc thân, tối thứ 6 nào cũng thức chơi game bù cho cả tuần.

Thiên An vươn tay để bắt lấy cái thứ ồn ào kia nhưng không với tới, thế là tiện tay, cô kéo mạnh một chiếc gối về phía cái bàn cạnh đầu giường. Một cú va chạm xảy ra, chiếc đồng hồ lập tức khuất phục trước sự tấn công mạnh mẽ đó. An lại tiếp tục vùi đầu vào gối…

Reng reng…

Lại là tiếng chuông, nhưng lần này là chuông điện thoại, dù có thế nào thì An vẫn luôn ý thức được giá trị của món đồ ngốn hết hơn một tháng lương của mình nên không dám có hành động bạo. Cô mò mẫn tìm lấy nó trong sự hỗn độn của gối chăn. Người gọi đến là Linh, cô bạn chí cốt từ thời Đại học, An định lờ đi nhưng một ý nghĩ nào đó vừa xoẹt qua khiến đôi mắt lờ đờ của cô trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết:

– Ế, tao nghe mày ơi, tao mới dậy – Vừa nói, cô vừa luống cuống “bơi” xuống khỏi giường…

– Lạy à, may mà tao đề phòng gọi cho mày. Định mặc gì đi đám cưới?

– Ơ… ờ… Chắc tao mặc váy, mặc quần chắc hơi dị hả mày?

– Ờ, biết thế là tốt đấy! Váy gì, nói tao nghe.

– Để coi… tao có cái áo đỏ đô, váy đen. Ề, tao nghĩ chắc đẹp. – Vừa nói, An vừa đưa tay lia lịa đáng răng.

– Gì, bớt bớt. Tao biết thế nào cũng thế! Đánh răng xong thì ra mở cửa cho tao.

– Hè hè, tao yêu mày nhất, vài bữa tao hỏi cưới mày nha.

– Con hâm, nhanh đi!

30 giây sau, An có mặt ở cửa. Linh đang đứng sẵn ở đó, tay cầm theo hai ba túi quần áo, chắc là mới đi shopping. Người không quen biết, hẳn sẽ không tin được hai cô bạn này đã chơi với nhau gần 10 năm, bởi lẽ mỗi đứa một tính, vậy mà bằng cách nào đó vẫn có thể “chịu” được nhau. Ngẫm ra con gái đúng là khó hiểu thật.

– Mời đại tiểu thư vào nhà.

– Bớt xàm đi mày. 25 rồi, sắp già đến nơi rồi.

– Mày xách gì thế.

– Quần áo. Đi tắm đi, tao make-up cho tao trước.

– Đi cưới thôi mà mày làm trang trọng ghê vậy.

Nói xong, An đi thẳng vào nhà tắm, một lát sau, tiếng nước bắt đầu chảy…

– Mày hông buồn thiệt à, lần đầu tiên trong đời đi đám cưới, mà là đám cưới của người mày đơn phương 6 năm…

Không nghe thấy tiếng trả lời, chỉ có tiếng nước vẫn đều đều, Linh cũng thôi, không hỏi nữa, cô thừa hiểu không nhắc đến thì thôi, mà cứ nhắc đến thì chắc là trong làn nước kia ít nhiều cũng có nước mắt.

I. Chuyện cũ

Chú rể của hôn lễ hôm nay là Thanh Phong, lớn hơn An 2 tuổi, sếp của An tại công ty, đàn anh học cùng trường Đại học, cùng sinh hoạt trong một câu lạc bộ, người yêu chính thức của An trong hai năm và là người mà An yêu đơn phương suốt 6 năm ròng rã. Tất cả những tình cảm đó, đã đến lúc phải đặt một dấu chấm hết cho nó. Mọi chuyện cứ ngỡ như mới ngày hôm qua thôi mà…

Lần đầu tiên gặp nhau là ngày An nhập học. Anh mặc chiếc áo xanh Đoàn thanh niên hướng cho tân sinh viên điền mớ giấy tờ phức tạp, trông anh chững chạc, và thật chính chắn. Cô bé An ngây thơ 18 tuổi gần như bị hạ gục bởi một nụ cười. Thế là, An cố gắng để xin được vào cùng một câu lạc bộ với anh. Trớ trêu thay, anh đã có bạn gái, cùng tuổi nhưng không học cùng trường. An đành giữ riêng mảnh tình cảm chưa kịp thành hình này lại cho bản thân. Và rồi, chị ấy đi du học, anh ở lại… Từ đó, anh cô đơn bên sách vở ở góc thư viện, ngồi thẩn thơ một mình ở quán cà phê quen, lang thang độc bước trên phố đi bộ đầy người qua lại… Những khoảnh khắc ấy, vô tình một cách cố ý, An lén ghi vào mắt mình để rồi tình cảm cho anh mỗi ngày một lớn. Nếu như anh bớt đi phần chững chạc, bớt đi tính che chở của đàn anh thì chắc An cũng đã đủ động lực để từ bỏ… Dù bên trong có muốn gào thét lên anh đang đau buồn như thế nào thì ngoài mặt, anh vẫn luôn nở nụ cười toả nắng. Cho đến một lần, An gặp anh một mình ở bờ sông Sài Gòn, cũng là chốn yên bình yêu thích của An, cô tận mắt nhìn thấy được nỗi sầu đang ngậm nhắm anh thế nào. Anh uống bia, đến khi An nhìn thấy anh thì chắc cũng là lon thứ 3 hay thứ 4 gì đấy. Mắt anh hướng về phía xa xăm nơi mặt trời đang dần khuất dạng sau những toà cao ốc vô hồn. Thi thoảng, anh gục mặt xuống, lặng ngắm những gợn sóng lăn tăn khẽ vỗ. “Giá như có thể ở bên cạnh để anh ấy trút hết nỗi lòng thì…” Một ý nghĩ thoáng qua, thế là An bước đến, tự nhiên lấy lon bia cuối cùng còn lại trong bao nilong:

– Cho em uống với…

Thoạt đầu, anh có chút ngạc nhiên mà rồi cũng đành cho chuyện, anh còn lạ gì tính của cô nàng cùng anh sinh hoạt ở câu lạc bộ, nghĩ là làm, có ai cản được nổi. Vẫn là An, người bắt đầu mọi câu hỏi cho đến khi An nhận ra rằng anh không thật sự muốn nói gì lúc này, thế là cô im lặng, được một lúc, anh lên tiếng:

– Anh nhớ Ngân, thật sự rất nhớ…

An bất giờ trước câu nói ngậm đầy sự nhớ nhung của anh, An im lặng và anh cũng lại im lặng, những lúc thế này thì lời nói không thật sự có ý nghĩa.

Từ dạo đó, giữa anh và An hình như có điều gì đó đang lớn dần… Cho đến một ngày cuối năm, khi anh đang đưa cô về sau buổi tất niên, An buộc miệng lỡ nói rằng: “Phải như anh là bạn trai em thì tốt quá…” Có lẽ vì lỡ quá đà uống hơi nhiều nên An không còn đủ lý trí để kiếm soát hành động của mình nữa. Nhưng ngay thời điểm lỡ nói ra điều ấy, An như một người đã đạt đến trạng thái cao nhất của sự tỉnh táo… Từ đó, phần còn lại của quảng đường về nhà An yên lặng hẳn, chỉ còn tiếng xe cộ tấp nập ngược xuôi vẫn không hừng hối hả. An cứ ngỡ, câu nói lỡ lời sẽ sớm đi vào miền quên lãng trong ký ức của cả hai nhưng rồi…

– Cảm ơn anh nhé, anh Phong về cẩn thận…

– À, An… ờm… anh… ờ… làm bạn gái anh nhé!

An mở mắt tròn xoe, không tin được vào nhừng gì mà tai mình vừa nghe…

– Anh muốn cho mình một cơ hội … để quên Ngân…

An thoáng thấy trong mắt anh vừa gợn lên một ánh nỗi buồn. Cô vẫn im lặng, anh nói tiếp:

– Anh biết như vậy có không công bằng với em, nhưng mà… anh… anh cũng không biết làm sao để mới có thể hoàn toàn quên đi Ngân…

An lại bắt gặp nét mặt như đang hối lỗi cùng chút ngượng ngùng của anh…

– Em biết mà. Anh về sớm đi, gần 11h đêm rồi còn đâu. Lát về nhắn tin cho em nha, bạn trai của em.

An cố nói thật chậm bốn chữ cuối cùng để anh có thể nghe thật rõ. Anh cười, bao lần đều vậy, cái tính hài hước của An luôn khiến lòng anh thấy yên bình…

Từ đó, họ quen nhau, chỉ đơn giản như thế. Trong 2 năm đó, họ cùng trải qua những quảng thời gian mà bất kỳ cặp đôi nào cũng có. Lúc thì lê la cà phê quán cóc, lúc công viên, rạp phim, thi thoảng thì lén nắm tay nhau trong thư viện. Đến khi anh ra trường và bắt đầu có công việc, những buổi hẹn hò cũng thưa dần, nhưng mỗi lần gặp nhau lại dài hơn, có khi dành cả cuối tuần dành cho nhau để đi lòng vòng mấy khu du lịch gần thành phố, hay chỉ đơn giản là bình yên bên cạnh nhau cả buổi ở Nhã Nam… Chưa hề có cuộc cãi vã hay giận dỗi nào, những kỹ niệm ấy thật êm đềm biết mấy, cho đến khi chị ấy trở về…

An còn nhớ đó là một buổi chiều bình thường, anh hẹn cô ở bờ sông Sài Gòn như bao lần hò hẹn. Thông thường, anh thường ghé sang nhà trọ để đón cô nhưng cũng có thi thoảng cô tự đến. Hôm nay là một trong những lần tự đến đó, An đến sớm hơn giờ hẹn đến gần 1 giờ đồng hồ, hình như lâu rồi cô cũng không có khoảng lặng dành riêng cho mình. Ngồi một mình, cô thầm nghĩ vu vơ, cũng đã hơn hai tháng không gặp nhau, chỉ đôi lần trò chuyện hỏi thăm mấy câu trên facebook, anh bảo anh bận vì công ty đang chạy một dự án quan trọng nên cũng đành chịu, anh vừa đi làm không lâu mà nhân viên mới thì phải cố gắng nhiều hơn một chút. An vẫn giữ suy nghĩ đó để làm dịu lòng mình mỗi đêm nhớ anh…

Anh đến… Trông anh gầy đi nhiều, vậy mà vẫn còn vẻ phong độ lắm. Bao lần thấy anh mặc suit rồi vậy mà An vẫn thấy xao xuyến khi nhìn anh thế này. Cuộc trò chuyện bắt đầu, một cách bình thường, nhưng An cảm thấy có chút gì đó gượng gạo gò bó, chắc vì lâu quá không gặp riêng nhau và phần bờ sông chiều thứ 4 cũng vắng người… Bất chợt anh nói:

– Ngân về rồi…

Tâm trí An như ngừng hoạt động trong tầm mấy giây gì đó, cô cố giữ cho nét mặt mình không thay đổi, cố nén một nỗi tò mò: Chị ấy về khi nào? Có phải vì chị ấy nên anh mới “bận” đến thế? Và quan trọng hơn…Anh còn yêu chị ấy không? Thế rồi cô quyết định, để hết tất cả chúng sang một bên, chuyện 3 người, hiện tại anh đang khó xử nhất…

– À, mới đó mà 2 năm rồi, cũng nhanh ghê…

– An à, anh nghĩ là… anh… anh… vẫn còn…

– Mình chia tay đi anh…

Cô cắt lời, dùng đôi mắt ráo hoảng đối diện với ánh nhìn đầy hối lỗi của anh, mấy lời khó nói này An biết người sống tình cảm như anh khó lòng nào mà nói ra được, thôi hãy để cô là người chủ động nói lời kết thúc…

– An…

– Em cũng nghĩ là nên như thế, em với anh có nhiều điểm khác nhau quá…

Nói xong cô nở một nụ cười tươi, như bao lần. Anh né tránh ánh mắt của cô, cúi mặt nhìn xuống lòng sông.

– Anh xin lỗi…

– Lỗi gì ở đây, anh nghĩ nhiều quá, không hợp thì chia tay thôi…

Cô và anh cùng im lặng, đêm bắt đầu phả từng hơi thật lạnh, Anh cũng cảm thấy lạnh, lạnh vì thời tiết hay lạnh vì điều gì thì chỉ mình cô hiểu…

– Em thấy lạnh rồi, em về đây, báo cáo thực tập đang chờ em về hành…

Phong nhìn cô, định nói thêm điều gì đó mà lại thôi, anh nắm lấy tay cô thật chặt, kéo cô vào lòng, ôm cô trong vòng tay anh. An thấy ấm áp hẳn, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cô biết chuyện chia tay là sớm muộn, suốt hai năm, anh chưa từng ôm cô thế này, chưa từng hôn cô một lần dù bao lần cô chủ động, dù chỉ là nụ hôn trên trán cũng không… Anh thì thầm trên mái tóc mềm của cô:

– Cám ơn em, An…

Lòng An như muốn thét lên xin anh đừng gọi tên cô như thế, cô sẽ ích kỷ mà giữ anh lại mặc cho con tim anh có muốn trốn đi như thế nào… An cũng không biết cô đã lấy đâu ra bao nhiêu dũng khí để giữ được sự bình tĩnh này nữa. Yêu nhau đơn giản, và chia tay cũng thế… Đêm đó về đến nhà mà cô cứ ngỡ như vẫn còn ở bờ sông ấy, làm gì cũng thấy hình ảnh anh trước mắt mình. Mở sách thì lại nhớ đến hôm nào cũng anh đọc sách ở Nhã Nam, mở lap lên viết báo cáo thì lại nghĩ về mấy lúc anh bên cạnh hướng dẫn cô cách cài đặt phần mềm… An cố trốn chạy khỏi nỗi nhớ anh, cô tiếc nuối, cô vẫn chưa kịp nói với anh rằng cô yêu anh nhiều lắm…

Ra trường, cô có việc làm đầu tiên ở một startup, cô cứ nghĩ thời gian sẽ giúp được cô quên anh, thế nhưng sự đời vẫn cứ thích trên ngươi, startup mà cô đang tham gia là một dự án được công ty anh hỗ trợ, và anh được giao nhiệm vụ theo sát bước phát triển của dự án này. Tuy không hẳn ngày nào cũng gặp, mà đến 3 trong tổng số 5 ngày đi làm thì thật sự là quá nhiều… Đôi lúc, khi thuận tiện, anh vẫn hỏi cô về những chuyện bên ngoài công việc, cô vẫn tươi cười trả lời anh mọi thứ vẫn ổn. An trong anh luôn là cô gái lạc quan và cô không muốn phá vỡ hình ảnh đó.

4 năm lặng lẽ trôi, anh và chị ấy cuối cùng cũng tổ chức đám cưới, thêm một dấu chấm đẹp cho câu chuyện tình của họ. An cũng tự hỏi mình đến bao giờ mới chịu buông đây, nhưng câu trả lời thì không bao giờ có…

2. Quên và bắt đầu

– Con kia, mày ngủ trong đó hả?

An giật mình nhận ra bản thân lại vừa bị ký ức đắm chìm thế nào. Khi cô bước ra ngoài, Linh đã chuẩn bị xong, tuy chỉ là nhân viên văn phòng bình thường, Linh lại sỡ hữu một vẻ đẹp mà cô gái nào cũng mong muốn, mặt trái xoan hài hoà, vóc người cao ráo mảnh khảnh, ba vòng rõ ràng như tạc. Hôm nay cô mặc một chiếc đầm ôm mà đỏ đen quyến rũ, chắc cô nàng định chặt chém hết dàn phụ dâu đây mà.

– Ê, đẹp vậy mày.

– Bớt nói thừa, chế có khi nào không đẹp. Sấy tóc rồi qua đây cho tao.

An “dạ” nghe chiều có vẻ vâng lời lắm. Tính của Linh là thế, dù dôi lúc có hơi đỏng đảnh, đại tiểu thư nhưng là một đứa hiểu chuyện và tâm lý. Chả bao sao không làm trái tim của Huy, bạn học, ông chủ nhỏ đang chăm chí nối nghiệp gia đình, gục ngã cũng mấy năm nay mà chưa có lối thoát. Thật là, có mấy đứa vừa đẹp vừa giỏi lại có người yêu chung tình đến thế, đúng là số phận nghiệt ngã mà.

– Mày định cho tao mặc gì thế!

– Xoa-rê…

– Giỡn lố quá mày…

– Ờ tao cũng định vậy thiệt, tao thấy mày cũng được, mỗi tội lùn thôi…

– Ờ, tao cũng thấy tội tao lắm.

– Hời ơi, bớt à. Xong chưa, qua đây.

Nói rồi, An ngoan ngoãn ngồi yên để Linh trang điểm. Linh tuyệt đối không bao giờ để An nhìn gương, vì cô muốn tai mình được nghỉ ngơi. Mấy lần trước, lần nào An cũng cứ inh ỏi: Ê, son màu này đỏ quá, có chói không? Mắt màu xám nhìn có đậm hông mày?… riết rồi trang điểm theo ý cô nàng lần nào cũng như chỉ che khuyết điểm, dặm tí son và kẻ lại chân mày, từ tiệc đêm đến tiệc ngày, khi nào cũng thế. Thế nên Linh quyết tâm, mặc cho cô gào thét thế nào cũng không để An nhìn gương. Mấy lúc đó, Linh chỉ nói: “Mày phải tin ở tao, bớt nói cho tao tập trung, xấu mày chịu à.” An đành ngoan ngoãn ngồi yên, lâu lâu kiếm chuyện tầm phào để tám vì cô nàng này rất sợ sự im lặng. Trang điểm xong đến làm tóc, Linh mang cả bộ đồ nghề sang, từ máy uốn đến kẹp tâm vì An… cũng không biết nói sao với nàng này. Xong tất cả, Linh mang gương đến trước mặt cô nàng:

– Tao đẹp quá mày.

– Nhờ ai mới vậy hả, mày thấy mày bớt ý kiến là đẹp hông?

An không phải không có ngoại hình, chỉ là do thường ngày ít chăm chút, nay có thêm phấn son thì muốn nói không đẹp cũng khó. Linh ném sang cho An cái túi, bên trong là một chiếc đầm màu xanh coban, đơn giản nhưng không kém phần quyến rũ với form dáng hở một bên vai và đuôi cá dài vừa phải.

– Tao phải mặc cái này thiệt hả?

– Ừ.

Lời nói chắc nịch của Linh như thánh chỉ, An buộc phải nghe theo, vì bản thân cô cũng không muốn phụ lòng tốt của cô bạn.

Tấm hình cưới đặt ngay lối và nhà hàng, nhìn anh cười thật hạnh phúc khiến bản thân An cũng thấy chút vui ở trong lòng. Nhập tiệc, cô dâu rạng rỡ trong chiếc áo cưới trắng tinh khôi, bẽn lẽn cười duyên bên cạnh chú rể. An ngồi cùng với Linh, Huy và mấy người nữa, đều là thành viên của câu lạc bộ, lâu rồi không gặp nên mọi người không ngớt chuyện để nói nhau nghe. Chủ đề nhắc đến nhiều nhất là chuyện hôn nhân gia đình, An thường xuyên được gọi tên vì được xem là thành phần độc thân bền vững. Câu dâu và chú rể lần lượt đi đến từng bàn để chụp hình. Cô dâu thật đẹp, thật xứng với anh. Lát sau, anh trở lại bàn tiệc một mình, cô dâu chắc cũng đang ở bàn bạn bè ở cách đó không xa. Ngay vừa lúc ai đó vừa hỏi An: “Chừng nào mày chịu lấy chồng?”, An chưa kịp trả lời thì anh nói thêm vào: “Định dành cả thanh xuân để ế sao cô?”. Mọi người cười lên vì câu nói đùa của anh, anh có biết gần hết thanh xuân của An đã dành cho anh rồi không… An tiếp câu chuyện vui bằng kiểu nói sặc mùi “An”:

– Bình tĩnh, An còn nhỏ dại, An vẫn chưa muốn lấy chồng…

Sau câu đùa, mọi người cùng nâng ly chúc mừng chú rể…

Tiệc tàn… Sẵn dịp lâu này ngặp nhau, mọi người kéo đi tiếp tăng 2 ở cà phê, nói đủ chuyện, đến khi khoẻ hơn thì cũng đã chiều, lại tiếp thêm một tăng đi ăn rồi cả bọn kéo vào bar quẩy đến 11h đêm.

***

Về đến nhà cũng là gần 12h tối, An mệt mỏi tắm rửa rồi cuộn mình trong chiếc chăn ấm. Chợp mắt được tầm 1 tiếng, An tỉnh giấc, chắc vì hôm nay uống nhiều lại chơi vui quá nên cũng khó ngủ thẳng giấc. Cô lại mò lên game. Một thú vui không mấy gì bổ ích, nhưng lại là thứ giúp cô nhanh chóng lấy lại trạng thái cân bằng. Ừ, Thiên Bình sợ nhất là cán cân bị lệch. Dạo này cô đang chơi Mobile Legends: Bang Bang, một game thuộc thể loại MOBA. An thích chơi game này vì sẽ chơi chung với nhiều người chơi trên toàn thế giới, có “kích thích” hơn. Khuya thế này chắc ít gặp Việt Nam, và thật sự là vậy, quốc kỳ của 10 người chơi đều hoàn toàn khác nhau. Cũng có một số ít người không thích để cờ Việt Nam, vì đôi khi gặp người Việt, chơi không tốt mà lại buông lời không hay. Nói gì thì game cũng là của bọn bẻ mạnh miệng phát ngôn còn số già cả mà vẫn ham chơi như An thì cũng ít. Cũng như mọi lần, nếu được, An vẫn chọn tướng quen để chơi ở chế độ đấu hạng, thường là Xạ Thủ Irithel hay Sát Thủ Lancelot. Chơi game thế này nhiều khi cũng có thêm bạn, lập thành Tổ Đội, cuối tuần lại rủ nhau lên đánh cũng vui. Hôm nay cũng vậy, chơi được 3 trận thì có người vào nói chuyện, là một người Việt mà hiện đang ở Mỹ, người đó bảo hiện 26 tuổi. An ít khi nói nhiều với người lạ, vậy mà chắc do hôm nay tâm trạng có vấn đề nên cô nói nhiều hơn hẳn, chủ động hỏi người ta rồi còn cho luôn cả facebook để tiện liên lạc. Mặc dù tính tình cởi mở nhưng An tự ý thức hình như lần này đi hơi xa, kết bạn trên facebook luôn là đúng là An hơi “bất cẩn”, ngộ nhỡ người ta là thành phần bất hảo thì sao? Nhưng mà nhờ đó, An cũng biết được người đó là nam, nôm cũng chững chạc chứ, chắc không phải là play boy. Nghĩ cũng lạ, vô tình quen biết mà chẳng hiểu sao An cảm thấy dễ nói chuyện với người này, nói nhiều nữa là đằng khác.

– Bên Việt Nam cũng chắc gần sáng rồi, sao chưa ngủ?

– Ngủ rồi, chưa ngủ lại được.

Dù biết là lớn tuổi hơn nhưng có biết người ta là ai đâu nên xưng hô anh em cũng khó. Người kia cũng không thấy khó chịu… Không nhắc thì thôi, vừa nhắc thì cơn buồn ngủ ập đến. An tạm biệt người bạn mới quen qua mạng rồi ngủ.

Cứ như vậy, cuối tuần người đó vẫn hay chơi game cùng An, vừa chơi vừa gọi để nói chuyện. Do trái múi giờ nên cũng có nhiều chuyện vui. Lúc thì An ngủ sớm để sáng dậy sớm, còn người kia, nhiều khi nói chuyện vui nên thức cả đêm đến giờ đi làm vào hôm sau vì có ngủ cũng khó mà dậy đúng giờ. Nghe qua điện thoại, giọng người kia có vẻ ấm, cũng là một người vui tính, không nói nhiều nhưng nói câu nào là khiến An ôm bụng cười câu đó. Dần dần, mấy khi rãnh rỗi, An hay nhắn tin với người đó, không hẳn là nói chuyện game mà về nhiều thứ khác, chuyện đi làm, chuyện cuộc sống… Cũng lâu rồi, An không nói với ai nhiều như thế…

An tự cho mình thật mạnh mẽ, sau ngần ấy năm đơn phương anh, giờ anh đã có vợ, gặp mặt anh thường xuyên mà chịu đựng được sự đau đớn đang nhói lên trong tim. Chắc là nhờ có người đó, anh ta hay nhắn cho An mấy tin nhắn vu vơ, lúc là câu chào buổi sáng, lúc là tách và phê người đó đang cầm, lúc lại là cảnh New York về đêm tráng lệ. Tất cả những gì An biết về người đó chỉ là vài thông tin cơ bản, vậy mà sao người đó lại có thể khiến An cảm thấy yên lòng biết mấy…

Nghĩ thì yêu đơn phương thật an toàn mà cũng thật tàn nhẫn. Tự cho mình cái quyền lo lắng quan tâm đến người ta, được quyền để ý đến cuộc sống của người ta, nhưng cũng đồng thời tự tước đi cái quyền được yêu của bản thân mình. Ai có lỡ yêu đơn phương thì mới hiểu được cái tận cùng của cô đơn, dù bên cạnh có bao người cũng không bao giờ thoát được cảm giác một mình đó… Và An, một kiểu cứng đầu thì nỗi đau đó càng tệ hại hơn…

Thoáng đó mà đã gần 3 tháng kể từ ngày đám cưới của anh. Cuối tuần này thành viên của câu lạc bộ năm nào có buổi họp mặt, Huy và Linh sẽ tổ chức đám cưới vào tháng tới, gặp nhau sẵn tiện thông báo tin mừng, vì vậy, không thể nào mà chối từ được. Lần họp mặt này, anh đi cùng chị ấy, bên cạnh chị ấy anh thật hạnh phúc, An cũng thấy được nhiều vẻ mặt khác của anh, những vẻ mặt chỉ thuộc về chị ấy. An tưởng như ai đó đang xát từng nắm muối mặn chát vào tim mình… An rời tiệc sớm, lấy lý do sức khoẻ… Nhưng nghĩ sao cũng không muốn về nhà, lần đầu tiên trong cuộc đời, cô gái 25 tuổi độc thân đến bar uống rượu một mình… An chưa từng để mình say, nhưng hôm nay cô muốn say, để thử xem say rồi có thật sự sẽ quên hết phiền muộn như người ta vẫn nói…

Bỗng dưng có tiếng điện thoại, “Thien Phuc is calling…”, An tắt máy… Người đó gọi lại, An lại tắt máy. Lúc này, An không muốn trò chuyện cùng ai cả. Chỉ muốn tự bản thân gặm nhắm nỗi cô đơn. Người đó nhắn tin, An không trả lời… Được một chốc, người đó lại gọi, An nghe máy:

– Bận gì à?

– Không.

– Đang ở bar đúng không?

– Ừm.

– Về nhà đi.

– Chưa muốn về.

– Nan nỉ đấy.

– Hời ơi, còn cái thể loại nan nỉ nữa hả.

– Ừa, về nhà đi.

– Đợi xíu.

Giọng của người đó xìu lại, nghe mà khó từ chối được. Về đến nhà, An nằm ngay xuống giường, rượu làm An cảm thấy hơi đau đầu. Cô gọi lại cho người đó, rất nhanh, người đó bắt máy:

– Về rồi à?

– Ừm.

– Lên game đi.

– Đau đầu, không muốn chơi.

– Ừa, vậy nói chuyện thôi.

– Chuyện gì?

– Chuyện buồn…

– À… ừ…

An ậm ừ, nửa muốn nó, nửa lại không. Tự khép kín lòng mình lâu quá nên khiến An cũng cảm thấy không thoải mái khi ai đó hỏi chuyện. Có những mối quan hệ thường dễ bắt đầu từ những câu chuyện buồn thế này, trong khi An vẫn chưa thật sự cảm thấy sẵn sàng cho bất cứ điều gì. Nhưng mà chắc nói điều này với người lạ sẽ không sao, dù gì người đó cũng ở xa nơi đây lắm. Thế là An bắt đầu kể…

– Một người, yêu đơn phương một người, suốt 6 năm. Cũng có thời gian là người yêu của nhau, nhưng rồi lại chia tay. Giờ người kia đã có gia đình…

An dừng lại vì nghe có âm thanh khác chen vào giữa cuộc nói chuyện, tiếng đàn piano, là giai điệu của A lover’s Concerto… An nói tiếp…

– Người kia trông có vẻ hạnh phúc lắm, cũng yêu nhau gần 10 năm mới cưới còn gì. Vậy mà có người vẫn không chịu từ bỏ. Nhiều khi ích kỷ còn mong đến ngày hai người đó có chuyện để mình có cơ hội…

– Ừa, ích kỷ thật…

– Ừm, cũng chẳng biết làm sao, mỗi lần nhớ, lại chỉ tự tìm đường trốn, nên 6 năm rồi mà vẫn vậy… Có thuốc gì đó uống vào mà quên bớt ký ức thì cũng tìm mà uống…

Tiếng đàn vẫn đều đều và nước mắt cũng từ từ lăn xuống đến cằm. Những ký ức bên anh lại tràn về, đong đầy trong nỗi nhớ thương, lần đầu gặp gỡ, những buổi hẹn, cái ôm ấm chặt của anh lúc chia tay, nụ cười của anh ngày đám cưới, nét mặt hạnh phúc khi bên cạnh vợ… An nghiêng người, ôm lấy con gấu to, quà sinh nhật mà anh tặng… Cô vẫn còn yêu anh nhiều lắm…

Đầu dây bên kia vẫn im lặng, ngón tay của của người đó vẫn gõ đều trên những phím đàn, anh ta hiểu lúc này cô cần nhất là khoảng không dành cho mình. Cô hay cười, hay nói, mục đính chính là để cố trốn chạy khỏi nỗi buồn, nhưng rồi không ai có thể chạy mãi, đến lúc đã mệt buộc phải dừng lại thì cũng là khi nỗi buồn đó có cơ hội xé nát tâm tư của cô…

An ngủ quên trong tiếng đàn của người lạ… Một giấc ngủ yên bình…

3. Gặp và quên

Từ lần đó, họ nói chuyện với nhau thân thiết hơn hẳn. Dần dần, có người gọi “anh” thì cũng có người gọi “em”. Lúc chơi game cũng vậy, mỗi khi chơi chung, An chơi Lancelot, người đó chơi Oddette, là một cặp vợ chồng trong cốt truyện của game. Mỗi lần lang thang đâu đó, An cũng chụp lại và gửi cho người đó hình ảnh của góc cà phê quen, con đường sách quen thuộc, bờ sông đầy ký ức… Người đó cũng hay gửi cho An mấy tấm ảnh chụp góc quảng trường nhộn nhịp, khi là bàn làm việc đầy nắng với tách cà phê nóng, cây dương cầm nằm lọt giữa phòng đọc… Có những đêm cuối tuần không chơi game, người đó cũng gọi cho An, dạo cô nghe mấy khúc nhạc trong khi cô đọc sách… Nhờ có người đó mà An dần vượt qua những ngày tháng thất tình…

Đến ngày lễ, tết, người đó gửi cho cô mấy món quà, khi là sách, khi là hoa. Sau bao năm, An cảm nhận mình được sự quan tâm từ người khác, cảm giác thật khác lạ. An lại vu vơ nghĩ, có khi nào là…

Thời gian cứ thế trôi đi, 6 tháng, 1 năm, 2 năm… 2 năm kể từ ngày đầu tiên biết Thiên Phúc. Cuộc sống của An cũng dần thay đổi, cô thật sự đã có thể quên đi tình cảm 6 năm của mình. Có thể nói tất cả là nhờ có Thiên Phúc, anh âm thầm bên cạnh cô, để cô cảm nhận cảm giác được quan tâm là như thế nào. 2 năm đó, chỉ biết mặt nhau qua hình đại diện facebook, hiểu nhau qua mấy lần gọi điện thâu đêm. An chưa từng nghĩ đến một ngày có thể gặp nhau, anh có công việc, có gia đình không phải nói muốn về là về được. Cô cũng vậy, có muốn sang đó thì cũng chẳng biết làm sao, cọc đi tìm trâu à… Rồi lỡ khi gặp nhau, người đó không như những gì mình nghĩ, thì tình cảm hiện tại liệu có còn giữ được. Và người ta có thật sự muốn gặp mình chăng? …Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến…

– An, ngày kia anh về Việt Nam, mình gặp nhau nhé.

– Anh về có việc à?

– Ừm, anh đi công tác, anh chỉ ở Việt Nam được tầm 4 tiếng, sau đó anh phải sang Singapore rồi về lại.

– À..

– Gặp nhau em nhé…

– Em nghĩ là không cần đâu anh, lịch trình anh bận thế, nên dành thời gian nghỉ ngơi…

Bên kia im lặng được một lúc, cả anh và cô đang tập trung vào màn giao tranh ở trong game… Lát sau anh nói tiếp…

– Ừ, anh hiểu…

An nghe được có gì đó tiếc nuối trong giọng nói của anh… Cô vẫn lo ngại việc gặp mặt có thật sự là tốt, gặp mặt nhau rồi lỡ giống như có cớ để cho tình cảm này chính thức này nở… Nhưng cô đã quá sợ hãi việc tình yêu bị bỏ rơi, biết đâu chỉ có mình cô có những cảm xúc này. Dù chưa biết là thế nào, An quyết định không để bất cứ cơ hội nào có thể xảy đến, cô sợ bị tổn thương…

Ngày anh về cũng đến, hôm đó An bận rộn với chuyện họp hành ở công ty, đến mức quên cả thời gian, lúc mở điện thoại lên thì mới nhận ra điện thoại đã tắt nguồn từ lâu, thì ra ổ cắm bị lỏng. Chắc cũng là do ý trời. Ngay khi điện thoại vừa đầy pin để tự bật nguồn, An vớ ngay lấy nó, không có một tin nhắn, một cuộc gọi, cô cảm thấy nhẹ lòng, như thế lại tốt… Gần 7h tối, An vẫn ở văn phòng xử lý nốt tài liệu ngày mai lại có cuộc họp, công ty sắp tung ra sản phẩm mới nên mọi thứ phải làm càng nhanh càng tốt. 9h, cô mệt mỏi ra về. Sảnh toà nhà vắng người, chỉ còn chú anh bảo vệ là đang ngồi dán mắt vào màn hình điện thoại. Khi cô vừa bước ra đến cửa thì va chạm nhẹ với một người, trông người đó có vẻ gấp, tay kéo vali trong khi miệng vẫn luôn chuyện trên điện thoại… Người đó xoay sang nói nhanh một câu “Sorry” rồi lại tiếp tục bước đi, An cũng chưa kịp nhìn mặt mũi anh ta thế nào và cô chắc rằng, người đó cũng thế. Nghe giọng có vẻ quen, An thoáng nghĩ có thể nào là… nhưng làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy…

Về đến nhà, An lập tức lăn ra ngủ, vẫn không có tin nhắn hay cuộc gọi, cứ thế cô ngủ đến sáng. Hai ba ngày sau vẫn không có tin nhắn nào, cũng không thấy Thiên Phúc online trên game, cô đoán rằng, chắc anh bận lắm. Mấy ngày rồi không nói chuyện với anh, An lại lục tin nhắn, hình cũ ra đọc, rồi cười thầm, anh chàng sắp 30 này cũng có nhiều điểm đáng yêu thật. Đang miên man nghĩ về anh thì anh gọi đến:

– Em có ở căn hộ không An?

– À, có… – An nhanh nhảu đáp…

– May quá, anh đang ở gần đấy, gặp em ở Highlands được không?

– À…em… – An thoáng muốn từ chối, nhưng trốn chạy thì đến bao giờ… – Anh đợi em một lát…

Tầm 10 phút sau, An đã chuẩn bị xong, cô chỉ mặc vội chiếc đầm đơn giản, dặm thêm son cho đỡ nhợt nhạt. Cô thật sự cảm thấy hồi hợp cho lần đầu gặp gỡ này. Sau khi gọi nước, cô gọi cho anh…

– Anh ở đây…

Thiên Phúc ngồi cách quầy không xa, anh chọn ngồi ở ngoài trời, có hướng nhìn thấy được đường phố… Tim An đập liên hồi, mỗi bước chân trở nên nặng trĩu. Anh trông không giống hình cho lắm, nhìn nhợt nhạt và trải đời hơn, đôi mắt nâu như muốn cuốn lấy mọi ánh nhìn…

– Em khác nhiều so với những gì anh nghĩ.

– Thế à? Anh cũng vậy.

– Khác tốt hay khác xấu?

– Ờ, chắc là tốt… Em cứ nghĩ là anh đã về rồi.

– Công việc suôn sẻ nên anh có thời gian, đủ trở lại để gặp em.

– À, gặp em có làm gì đâu…

– Có chứ, chẳng nhẽ cả đời không gặp nhau được một lần…

– … Không phải không gặp, mà khi nào đó thuận tiện vẫn gặp được mà.

– Ừ, lần này thì có hơi bất tiện thật.

Cuộc nói chuyện tiếp tục xoay quanh việc công tác của anh ở Việt Nam. Nói được mấy câu, anh ho mấy tiếng. An cảm nhận như có chút gì đó không ổn. Không nghĩ nhiều, cô vươn người tới chạm tay vào trán anh…

– Anh sốt rồi…

– À, có vẻ vậy.

– Mấy giờ anh bay.

– Chắc còn tầm 3 tiếng nữa.

– Lên căn hộ của em nghỉ một lát, được không?

– Em… em can đảm đấy.

– Đi, sắc mặt anh tệ lắm rồi.

An biết mình đang làm gì, An biết có hơi liều lĩnh và khá ngượng khi chủ động mời một người con trai đến nhà. Nhưng cô cũng không thể để anh thế này… Kể ra cũng không phải là lần đầu cô nhanh miệng đến thế.

Anh theo cô lên căn hộ… Vừa lên đến, cô “yêu cầu” anh lên giường để nghỉ ngơi. Nói thế nào thì cô cũng không đành lòng để người đang bệnh nằm ở sô-pha được. Anh có chút ngạc nhiên nhưng rồi sự mệt mỏi tấn công lấy ý thức, may mà An kịp đỡ anh đến giường…

– Anh ăn gì chưa?

– Chưa…

Nói rồi An loay hoay xuống bếp nấu chút cháo, may mà ở nhà vẫn còn đủ nguyên liệu. Còn Thiên Phúc, nghe thấy tiếng lục đục trong bếp, tự nhiên anh thấy lòng mình ấm lại. Nếu đây là giấc mơ, anh tình nguyện ngủ cả đời…

Khi nấu xong, An vừa định gọi anh xuống ăn một chút thì thấy anh đã ngủ say. Chắc là anh mệt lắm. Nhìn lại đồng hồ thấy còn khoảng 2 tiếng nữa đến giờ anh bay mà tình hình như thế này không thể nào để anh đi như vậy được. An lên mạng, đặt lại một vé máy bay cho anh. May mà mọi giấy tờ cần thiết anh đều để sẵn ở túi đeo bên ngoài. Vừa hay hôm sau có chuyến bay, hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến công việc của anh. Tiếng gõ bàn phím làm anh thức giấc. Anh chậm rãi bước xuống giường đến chỗ An ngồi…

– Em đi Mỹ à.

– Không, em đặt vé cho anh. Giờ này đi cũng không còn kịp nữa rồi.

Theo thói quen, Thiên Phúc giơ tay nhìn đồng hồ, đúng là vậy thật, giờ không thể nào mà đi kịp…

– Chuyến bay sớm nhất vào 11h ngày mai, ổn chứ anh?

– Ừa, nhờ em nhé.

An nhanh chóng kiểm tra lại mọi thông tin lần nữa và xác nhận đặt vé. Xong xuôi mọi chuyện, cô bảo anh ngồi xuống sô pha và đi vào bếp hâm nóng lại cháo…

– Món cháo ngon thứ nhì anh được ăn.

– Thế à.

– Em không tò mò sao?

– Không. Nhìn cũng đủ biết.

An hất mắt nhẹ về phía bàn tay trái của anh, trên ngón áp út có một chiếc nhẫn… Ánh mắt anh cũng hướng xuống, thoáng có chút buồn…

– À, vậy… tối nay… anh ở lại đây? – Mặt anh đầy biểu cảm…

– À… ờ… đành thế…

Đẻ một người bệnh ở khách sạn một mình, An không làm được. Khi anh ăn xong, cô đưa thuốc cho anh uống, dọn dẹp sơ thì cũng đá khuya.

– Anh ngủ trên sô pha, hử?

– À… thôi, giường em rộng mà, anh cứ ngủ trên giường…

– Em can đảm thật.

Cô cười trừ, với những gì cô biết về anh, cô không tin anh sẽ làm gì đó phản bội lại chiếc nhẫn. Anh và cô chia đôi chiếc giường. Vừa chơi game, vừa trò chuyện…

– Vợ anh mất 5 năm trước… trong một tai nạn xe hơi…

– Anh còn yêu chị ấy…

– Ừm… có lẽ…

Nói rồi hai người lại im lặng tập trung vào game. Một lát sau, anh chìm vào giấc ngủ. Nằm bên cạnh anh, An cảm thấy anh thật gần mà cũng thật xa. Cô giơ tay định chạm vào khuôn mặt anh tuấn kia nhưng rồi lại thôi. May mà hôm nay gặp được anh, may mà biết được câu chuyện buồn của anh, và may nhất là kịp thời dập tắt đi ngọn lửa tình chưa kịp nhen nhóm… Cô đã để lỡ 6 năm để đơn phương một người, như vậy đã quá nhiều rồi… Nhưng có lẽ đã không còn kịp nữa… An đau đớn nhận ra cô yêu anh, chính sự quan tâm của anh đã kéo An ra khỏi tháng ngày tự vùi mình trong cái tan vỡ của tình đơn phương, việc nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay anh như khắc vào tim cô một nỗi đau sâu sắc và hơn thế, câu trả lời của anh là “có lẽ…” Thôi thì số phận để cô được ở cạnh anh đêm nay là đủ lắm rồi…

Thiên Phúc ngủ được chốc lát rồi thức giấc, anh vẫn thường mất giấc khi ngủ ở chỗ lạ. Nhìn sang bên cạnh, An đang chìm sâu trong giấc ngủ, đôi lúc cô cau mày chắc là mơ thấy gì đó. Cô gái nhỏ nhắn luôn khiến anh cười bởi cái nết có đôi phần trẻ con. Cô cố chấp trong chuyện tình cảm, cũng như anh vậy… Lâu lắm rồi, anh có cảm giác như lại về nhà, có tiếng người dưới bếp, có ai đó bên cạnh khi đêm về… Anh cũng từng nghĩ, đã đến lúc anh nên cho bản thân cơ hội nhưng những cơn ác mộng về ngày hôm đó, ngày mà vợ anh ra đi vẫn níu giữ anh sống mãi trong quá khứ… Anh nhìn cô, nhớ đến mấy mặt cô đầy vẻ lo lắng khi phát hiện anh đang sốt, nụ cười dịu hiền mang cháo cho anh… “Đáng yêu thật…” Anh kéo tay cô, đặt trong tay mình. Bàn tay thật nhỏ nhắn và ấm áp…

Sáng thức giấc, cô thấy tay mình đang ở trong tay anh, có chút gì hạnh phúc len lỏi trong tim An. Sờ trán thấy anh cũng đã hạ sốt, như vậy cô có thể yên tâm để anh đi… Cô ngủ lại thêm một chút nữa. Đến cuối cùng, anh là người gọi cô dậy, thấy tay mình không còn ở trong tay anh, cô thoáng thất vọng. Sau khi ăn sáng, chuẩn bị xong mọi thứ, cô tiễn anh ra sân bay, lời cuối cùng anh nói với cô là “Tạm biệt. Hẹn gặp lại em.” , còn lời cuối cùng cô với anh là “Vĩnh biệt”, dĩ nhiên anh không hề nghe được, anh chỉ nhìn thấy nụ cười của cô. Cô muốn rằng, đến cuối cùng, cô sẽ vẫn thật đẹp trong mắt anh…

An xoá tài khoản facebook, xoá game, cắt hết tất cả phương tiện liên lạc có thể. Cô trốn chạy anh, hay nói đúng hơn là trốn chạy tình cảm của chính mình. Cô không muốn bản thân mình phải đau buồn thêm giữ nữa, tốt nhất là không nên liên quan đến ai đó khi họ chưa thể rõ ràng trong tình cảm của mình. Thậm chí, cô đổi cả chỗ ở để tránh thư hay quà từ anh…

An nghĩ mình sẽ đủ mạnh mẽ để có thể quên anh, nhất định cô phải quên được anh… Tình yêu thật quá đáng, như đang trêu đùa với cô… Hết lần này đến lần khác, người mang đến cho cô những cảm xúc này thì lại không hướng về cô. Có đêm buồn, cô ôm gối, nhìn lại tay mình, bàn tay từng được giữ trong tay anh, tay anh lớn và ấm… Những lúc yếu lòng, cô thầm ước giá như có thể gặp anh, giá như thể chạm vào anh… lần nữa… Cô tạo một tài khoản facebook khác, lén vào tường của anh để xem. Anh không phải là người thường xuyên sử dụng facebook cho lắm. Công việc của anh có vẻ thuận lợi, hình như anh vừa được thăng chức, facebook đầy lời chúc từ đồng nghiệp, có cả anh đi biển cùng bạn bè. Cô cười thầm, như thế thật tốt, sự biến mất của cô không ảnh hưởng đến cuộc sống của anh. Tốt thật đấy…

4. Yêu

Thoáng đó mà đã một năm trôi qua, An không còn trẻ con như trước. Đã đến lúc cô phải chính chắn để đối diện mọi việc. Một năm không liên lạc, cô cũng không biết liệu tình cảm dành cho anh có với đi ít nhiều, hay là cô đã quá quen với việc chỉ cần dõi theo cuộc sống của anh thôi đã đủ. Linh chuẩn bị có đứa thứ hai, anh Phong sắp có con đầu lòng, bạn bè cũng gần như đã tìm được bến đỗ. Còn An, cuộc sống cô đơn này cũng không mấy khó chịu nên cứ đành như thế, vì đã quen rồi…

Ngày lễ, tết, người người ngoài đường, tay trong tay thân mật hay cùng về nhà ăn cơm, nghĩ thì có đôi chút tủi thật. Nhớ lại những ngày mưa, cô dầm ướt cả người để tối về lên cơn sốt, đến lấy viên thuốc uống cũng không đi nổi, An cứ vậy mà ngủ một giấc, sáng mai có tỉnh dậy hay không cứ để ý trời. Mấy lần mất điện giữa đêm, sợ bóng tối mà không ngủ được, cô đành thức thắp đèn cầy đọc sách đến sáng… Độc thân đành chịu… Bù lại, đổi được cái tự do, muốn ăn, muốn ngủ, muốn làm, muốn chơi khi nào cũng được, không phải bận tâm người khác lo lắng gì cho mình. Mọi thứ đều có cái giá của nó cả… An nghĩ, hay cả đời độc thân cũng được, yêu đương gì mỏi mệt quá, chắc là thần Cupid bỏ quên tên mình rồi… Cô cũng đã từng chịu yêu đấy chứ, yêu một lần là đến mấy năm, thanh xuân có được bao lần yêu trọn vẹn như vậy?

Năm nay 29 tết trùng vào ngày 14/2, vừa ngay ngày nghỉ đầu tiên, ban đầu, ba mẹ năm nay sẽ sang Úc đón tết cùng gia đình của anh hai. An không muốn đi, cô muốn dành thời gian này nghỉ ngơi cho thật sống, tìm lại cảm giác chỉ sống cho bản thân mình…

Sáng đó, cô đi chợ sớm, mua ít thức ăn để trong nhà, sẵn tiện mua thêm mấy nhành hoa cắm cho có không khí. Trang hoàng xong nhà cửa, sắp xếp lại đồ đạc, bỏ bớt một số đồ dùng đã cũ, ướp sẵn thịt, muối tí cải chua với kim chi… Trong một buổi sáng là xong công tác dọn nhà và chuẩn bị đón Tết. Mặc dù là người có vẻ hướng ngoại, nhưng thật ra, An không thường xuyên chủ động tụ tập bạn bè đi chơi. Mỗi năm thì chỉ có đến mồng 3 thì lớp 12 cũ đều hẹn nhau đi chúc tết thầy chủ nhiệm là cô mới chịu ra ngoài. Nhắc mới nhớ, An còn chưa kịp chuẩn bị quần áo mới. 29 Tết rồi, chắc không còn cửa hàng nào bày bán nữa. Hết cách, An gọi cho Linh:

– Alo…

– Đồ chứ gì, chiều qua nhà tao…

– Cám ơn bà chủ…

Linh mở shop quần áo cách đây cũng khá lâu, nhờ có mắt thẩm mỹ tốt, có gu thời trang riêng mà việc kinh doanh cũng thuận lợi lắm. Lúc nào bí bách chuyện áo quần, cứ nhờ Linh là ổn cả…

Đêm giao thừa, An vẫn ở lì trong nhà, gọi video cho ba mẹ xong cô ôm sách đọc. Ngày Tết cũng như là ngày thường thôi mà. Đang đắm chìm trong mạch suy nghĩ với quyển “Thanh xuân không hối tiếc”, An nghe có tiếng gõ cửa…

– Có việc gì không chú Bảo … – Vừa mở cửa, An như không thể cử động được, mắt vô thần nhìn vị khách mới đến…

– Cậu này bảo tìm cháu có việc, cháu biết cậu này chứ?

– Dạ… cám ơn chú, cám ơn chú An luôn ạ – Lúc này An mới nhận ra còn có sự hiện diện của cả chú An, họ đều là bảo vệ của khu chung cư.

Hai chú rời đi, loáng thoáng An nghe được từ cuộc trò chuyện của hai chú:

– Coi bộ đầu năm có tin vui…

Quay lại người khách đang đợi, An không biết nói gì, đến khi người đó mở lời trước:

– Anh vào được chứ…

– À … được… – An lúng túng đáp…

– Em vẫn can đảm như ngày nào…

An cười, không nói gì, cô né sang một bên để anh bước vào, khoá cửa cẩn thận rồi mới trở vào trong. Ngay vừa lúc cô xoay người lại, anh nhanh tay kéo lấy tay cô kéo vào lòng, trong tích tắc, cô ở gọn trong vòng tay anh ngoan ngoãn…

– Anh nhớ em…

An lặng người, trái tim khẽ nói đau một chút, tay cô vô thức vòng lên ôm ấy anh… thật chặt… Cũng phải rất lâu rồi mới ôm một ai đó. Anh đưa một tay lên, kéo sát cô tựa vào lồng ngực, tì cằm lên mái tóc mềm… An có thể nghe rõ từng tiếng tim anh đạp rất nhanh, rất rõ… là vì cô sao? Vòng tay cô lại càng giữ chặt anh hơn nữa… Lát sau, anh cũng chịu thả cô ra, tém gọn mấy lọn tóc loà xoà trước mặt, cô ngượng ngùng lãng tránh ánh mắt của anh…

– Em mềm thật…

An giật mình, nhận ra mình không mặt nội y, hai má cô nóng hừng hực, dùng sức đẩy anh ra để đi vào nhà… Anh cười vì cái tiếng “Hừ…” của An rồi cũng đi theo.

Thiên Phúc ngồi ở sô-pha theo “chỉ định” của An, còn cô thì đi vào trong mang cho anh cốc nước. Khi An vừa đặt cốc nước xuống bàn, anh lại ôm ngang eo cô kéo vào lòng mình…

– Đừng đi nữa, ngồi lại đi…

– Em không đi nữa, anh buông ra đi…

– Không buông… – Anh lại dùng cái giọng nhỏng nhẻo của năm nào… – Thiên An, anh yêu em…

Lúc này, An mới để ý, anh không còn đeo nhẫn nữa…

– Cái nhẫn…

– Ừm, anh tin rằng cô ấy không muốn anh tự trói buộc mình…- Ngừng một lát, anh nói tiếp – Em là định mệnh của anh, khoảng thời gian không có em, anh không muốn nhớ đến nữa…

– Em xin lỗi…

– Là lỗi do anh.

Anh tựa đầu lên vai cô, mùi hương bạc hà từ tóc anh toả ra ngào ngạt…

– Anh đã cố gắng tự lừa dối bản thân mình không yêu em, anh buộc mình phải có trách nhiệm với cô ấy… nhưng anh sai rồi… An à, ai cũng phải sống cho hiện tại cả, không ai sống mãi trong quá khứ được. Việc của chúng mình bây giờ là yêu nhau, còn hợp tan về sau hẵn tính…

An khóc, cô khóc trong niềm hạnh phúc, cuối cùng, thần tình yêu cũng đã nhớ đến tên cô. Anh lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má, xoay người cô lại để hôn lên trán, rồi anh bế cô lên… An giật mình mất thăng bằng, quàng lấy cổ anh:

– Anh … anh làm gì vậy.

– Đi ngủ…

Anh cười và tiến nhanh về phía phòng ngủ. Anh đặt cô xuống giường, cởi áo khoác gác tạm lên chiếc ghế cạnh bàn làm việc. Cô cũng nhanh nhảu quấn hết lấy chăn gối, che thân.

– Em bình tĩnh, chỉ ngủ thôi, đúng nghĩa đen…

– Đúng nghĩa đen gì chứ, nhìn anh gian lắm…

– Thế ai đã cho anh vào nhà, lại đây nào.

Thế là anh vươn tay, kéo mấy góc chăn kéo mạnh, sau một hồi dằn co, anh cũng đã khoá được cô ở trong vòng tay mình. An cũng nhận thấy, anh thật sự chỉ muốn ngủ nên cũng không kháng cự nữa…

– Anh không định hỏi em gì à? Kiểu như sao em lại mất tích ấy.

– Không, bây giờ em ở đây là đủ rồi.

– Khi nào anh về?

– Không đi nữa, anh ở đây luôn.

– Thật chứ?

– Ừm… Công ty anh mở thêm chi nhánh tại Sài Gòn.

– Ừm…

– An à, nhìn anh…

An xoay người, ngước lên nhìn anh, ngay lập tức môi anh khoá chặt lấy môi cô, ấm nóng và yêu thương…

– Nụ hôn đầu của em à?

An ngượng ngùng, vùi mặt vào ngực anh. Anh lại ôm cô chặt hơn…

– Em còn nhỏ lắm, cô bé à…

Ngoài trời hình như có tiếng pháo nổ, thời khắc giao thừa đã điểm. Năm mới chính thức bắt đầu với những khởi đầu mới, mà khởi đầu đầu tiên của cô nàng “mém” dùng cả thanh xuân để ế chính là anh – tình yêu…

Truyện cũ hơn

BÌNH LUẬN