Vậy là mùa hạ cũng sắp phải đi rồi. Hạ đi và một năm học mới sẽ lại sắp bắt đầu với bao nhiêu là điều rắc rối, mới mẻ. Dù phượng đã thôi đỏ rực, bằng lăng cũng chẳng còn tím một màu thủy chung, nhưng những cơn mưa vẫn chưa thôi rả ríc như nỗi nhớ người cũ chưa thể nguôi ngoai trong lòng cô gái mười bảy. Hạ năm nay thật buồn, vì nó và hắn đã là hai phương trời xa lạ. Nó nhớ, nhớ lắm, cái gọi là ngày xưa...
Ngày xưa đó, ngày nó và hắn còn chung lớp chung trường.
Cùng nhau lớn lên, bốn năm với những kỉ niệm vui có, buồn có, giận dỗi rồi lại huề nhau trong vô thức. Đối với nó, hắn là bạn thân nhất và duy nhất của nó. Ngày ấy, nó vui vẻ biết bao nhiêu. Tình bạn đó, đã từng rất đẹp, rất rất đẹp.
Nhớ, mỗi lần, hắn dạy nó học, cốc đầu nó đau đến chết đi được, la oai oái lên. Nó thích đi học sớm, chỉ để chờ hắn, chỉ để tám đủ thứ chuyện từ nhà ra ngoài đường, từ đường vào tận lớp, tám “xuyên lục địa”. Rồi mỗi buổi tan trường, nó thích “lẽo đẽo”đi sau hắn, nhìn ngắm đôi bàn chân hắn bước đi, cười lặng lẽ. Nó cũng chẳng hiểu vì sao nó thích được làm cái đuôi của hắn nhưng nó biết nó yêu lắm, những phút giây lặng thầm đó.
Hắn và nó đã vô tư lớn lên cùng nhau, cùng đi qua những ngày đẹp nhất của một thời khăn quàng đỏ thắm. Những kỉ niệm làm sao kể hết, những tiếng cười hồn nhiên, nó nhớ lắm, nhớ đến tiếc nuối. Tình bạn đó, với nó, sâu đậm và đẹp đẽ biết bao.
Nó và hắn bên nhau không chút lo âu, tính toán. Mỗi ngày, nó lại hắn lại cùng nhau góp thêm một kỉ niệm thật đẹp mà chỉ có nó và hắn mới biết, mới hiểu. Từ những nụ cười ngây thơ, những giọt nước mắt hờn dỗi, là những kỉ niệm ấu thơ đẹp nhất đời nó. Bên nhau, vui buồn hờn giận, cùng khóc, cùng cười, với một tình bạn trong sáng, ngây ngô, nó đâu hay, nó đã thích hắn mất rồi.
Thích, nhưng thật sự, nó thương hắn nhiều hơn, thương đến từng nụ cười, đôi mắt ấm áp. Cái tình cảm vụng về đầu đời thật mông lung, khó tả nhưng nó biết, nó thích hắn, nó thương hắn, như một người anh trai. Vì hắn, nó sẵn sàng làm tất cả, vì có lẽ, nó nợ hắn, một món nợ ân tình. Nếu ngày đó, hắn không đến bên nó, dạy nó học, dạy nó thật nhiều điều về tình bạn, về cuộc sống này thì chẳng biết, nó sẽ vô tâm để cuộc đời mình trôi đến đâu. Đâu chỉ dạy nó về những con số cứng nhắc, hắn còn dạy nó tất cả, cho nó biết trân trọng hơn tình bạn, dạy nó biết yêu thương mọi người, biết yêu hơn cuộc sống này và cả nghị lực vươn lên những khó khăn. Những người xung quanh, chỉ thấy hắn kèm nó học, nhưng đâu ai biết, chính hắn, đã nắm tay nó, cùng phấn đấu trong những ngày tháng thật đẹp đó.
Ân tình đó, mãi mãi, nó nợ hắn, nhưng chưa một lần, nó đủ can đảm để nói lên một lời cảm ơn. Nó chọn cách âm thầm đền đáp. Vì hắn, nó không màng đến danh dự của mình. Bao lần, giận hờn, dù đúng, dù sai, nó vẫn bất chấp níu kéo, lẽo đẽo theo hắn. Nhưng nó hiểu hắn hơn ai hết, chưa bao giờ hắn giận hờn gì nó, chỉ là cái “tôi” trẻ con thôi. Có những khi, hắn cáu gắt với nó, bạn bè xung quanh cứ bảo nó ngốc, cứ để hắn mãi ăn hiếp, thậm chí gọi là chà đạp, có đứa còn nhẫn tâm gọi nó là “con chó trung thành”. Nhưng nó vẫn không màng đến những lời cay độc đó, vì nó chỉ xem mỗi mình hắn là bạn tốt nhất.
Trong mắt những người xung quanh, nó lúc nào cũng ngốc nghếch, hắn bảo gì nó cũng nghe, chưa bao giờ nó dám cãi lại hắn, nó dại trai. Nhưng đâu có ai biết được, hắn đã tốt với nó thế nào, ân tình ngày đó, ai hiểu được.
Dù lúc nào hắn cũng tỏ ra lạnh lùng, hung dữ nhưng thật sự, hắn thật ấm áp, rất thương bạn bè. Hắn quan tâm đến việc học hành,ước mơ và cả tương lai của nó. Mỗi lần thi học kì, hắn lại soạn đề ôn tập không công cho nó. Những lúc nó buồn, hắn lặng lẽ bên cạnh nó, không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ mà ấm áp vô cùng. Hắn ấm áp trong trong lớp vỏ gai góc, xù xì, băng giá mà ít ai hiểu được cho hắn như nó đã từng.
Nó biết mình đã lỡ thương hắn nhiều lắm.
Vì hắn, nó đã cố làm tất cả.
Năm cuối cấp, có những lần hắn nghỉ học trên lớp để ôn thi học sinh giỏi, nó lại cặm cụi mỗi tối chép bài cho hắn, nó xem đó là một niềm vui âm thầm. Ngày hắn đi thi, 3 giờ sáng, hắn thức ôn bài, nó cũng thức, chỉ để nhắn một tin nhắn vớ vẩn “cố lên nhe”. Những ngày xa nhau ấy, ngày nào hắn cũng gọi cho nó, hắn và nó nói biết bao nhiêu điều, chuyện gì cũng nói cùng nhau. Nó hạnh phúc lắm. Hắn đang làm gì, nó cũng biết, chỉ cần rảnh là hắn lại gọi cho nó. Đó là những ngày hạnh phúc, đẹp nhất của tình bạn ấy, vì nó biết, hắn có nghĩ đến nó, trong cuộc sống của hắn, có nó. Còn nó, trong vô thức, mỗi ngày mỗi giờ, nó cứ đợi hắn, đợi màn hình điện thoại sáng lên. Những lần hắn gọi, nó gần như là nghe máy ngay lập tức. Giống như là hẹn trước vậy, hắn gọi, màn hình điện thoại vừa lóe sáng là nó lập tức chộp lấy. Đôi lúc làm hắn ngạc nhiên khi chưa đổ chuông tiếng nào mà nó đã nghe máy. Hắn cười hỏi, nó cũng đùa rằng, nó đang đợi hắn, nhưng sự thật luôn là vậy. Hắn và nó, ngày ấy đã chia sẻ cuộc sống cho nhau.
Nhưng ngày xưa đó cũng chỉ là mấy ngày xa nhau, hắn đi thi thôi, dù hắn có đi xa đến mấy thì hắn cũng về, nó và hắn lại mỗi ngày bên nhau, chung lớp, cùng trường. Hắn và nó vẫn là đôi bạn thân, rất thân thôi. Đâu như hôm nay, hắn đã rời xa nó mãi mãi. Nó cũng biết hắn là ngôi sao sáng, là một ngọn gió mát, đến một ngày hắn cũng sẽ xa nó thôi, nó đã là gì của nó ngoài chữ “bạn” đâu. Nhưng nó vẫn chưa thể hình dung được, một ngày nào đó, hắn và nó sẽ xa cách nhau.
Nhớ hôm nào, tan trường, đôi mắt hắn cười và một lời hứa khiến tim nó như xốn xang, hắn sẽ thi vào chung trường cấp ba với nó, sẽ học chung với nó. Nó chỉ cười, nó tin hắn, hệt như lời hứa ngày nào trong cơn mưa mùa hạ năm nào hắn đã hứa, “Tao sẽ làm bạn với mày suốt đời”. Từ trước đến nay, hắn nói gì nó cũng tin, với nó, hắn luôn đúng. Và sự thật lâu nay luôn vậy, lúc nào hắn cũng đúng cả, ở bên hắn nó biết mình thật hạnh phúc.
Cũng lắm lần, hắn lừa nó mà chỉ là lừa cho vui, chỉ để trêu nó thôi, nhưng cú lừa của hắn lần này thật đau. Ngày cầm trên tay tờ giấy đăng ký tuyển sinh, nó mới biết mình ngốc, thật ngốc. Hắn là vì sao xa xôi, sáng nhất trên bầu trời, việc gì hắn thèm vì con sóng bé nhỏ lâu nay đã đuổi theo hắn mà ở lại chứ. Ngày đó, hắn chỉ hứa cho vui, giờ hắn đã chọn ngôi trường chuyên danh giá ở tận thành phố xa xôi, hắn vô tư, chẳng biết nó buồn.
Chưa từng nghĩ đến một ngày hắn sẽ xa nó, lúc nhận ra sự thật đó, nó hoang mang lắm. Những ngày sắp tới, hắn sẽ không ở bên nó nữa sao? Rồi, nó sẽ chẳng còn nhìn thấy hắn, lúc hắn cười vui đến tít mắt, lúc hắn buồn một mình ? Rồi, hắn sẽ có thật nhiều bạn mới, hắn sẽ quên nó sao? Thế giới của hắn và nó sẽ là hai phương trời? Hắn sẽ xa nó thật sao?
Chưa bao giờ nó nghĩ đến những điều kinh khủng ấy. Nó lo, nó buồn nhưng cũng phải mỉm cười, còn làm gì được nữa chứ, chỉ biết quý trọng hơn những ngày tháng cuối cùng còn bên nhau mà thôi.
Những tháng ngày cuối cùng còn chung lớp chung trường, hắn và nó lao vào học hành, ôn tập chuẩn bị cho kì thi sắp tới. Áp lực, vất vả vùi mình trong những xấp tài liệu, những con số con chữ, nhưng tình bạn đó vẫn không vắng những cuộc gọi tràn ngập tiếng cười. Nó và hắn cùng động viên nhau, cũng nhau cố gắng thật nhiều, nhưng…. tất cả cũng chỉ là để chuẩn bị cho một ngày xa cách nhau.
Cố gắng và rồi…
Ngày hắn gọi cho nó báo tin mừng, nó biết hắn đã rất vui, hắn nói, hắn cười thật nhiều. Hắn đâu biết, từng tiếng nói, giọng cười hân hoan của hắn làm nó đau, đau nhiều lắm. Vui cho hắn nhưng cũng lại vừa xót xa cho chính tình bạn của mình. Nó đã sắp mất hắn rồi sao? Phải làm gì để khi xa cách nó và hắn vẫn được như ngày xưa? Câu hỏi đó, day dứt, dằn vặt mãi trong những lo lắng đến thổn thức trong lòng cô gái nhỏ kể từ phút giây ấy…
Rồi khi đã xa nhau…
Nó đã rất cố gắng để giữ lại hắn.
Xa nhau rồi, tình bạn đó chỉ còn là những cuộc gọi không thấy được nhau, nhưng vui lắm thay, những cuộc gọi dài với những tâm sự vui buồn, những tiếng cười khúc khích. Nó luôn chờ hắn gọi cho nó, sẵn sàng nghe hắn nói tất cả.
Thuở ban đầu xa nhau, hai thế giới mới, có thật nhiều chuyện để nói cùng nhau. Có chuyện gì, nó và hắn đều kể nhau nghe. Lúc nào trong tâm trí nó cũng chỉ có hắn. Ở ngôi trường cấp ba xa lạ, không bạn bè thân thiết nhưng nó vẫn thấy ấm áp lắm, vì dù là chuyện gì, nó cũng còn người bạn thân là hắn. Nó biết, hắn sẽ nghe nó nói tất cả mọi điều. Và hắn cũng vậy, hắn nói cùng nó tất cả, ngay cả những chuyện vụn vặt nhất, nhỏ bé mà đáng yêu, hắn cũng kể nó nghe. Thật vui biết bao khi dù ở xa xôi, hắn vẫn nghĩ về nó, dù chỉ là đôi lúc thoáng qua.
Còn gì hạnh phúc hơn khi biết giữa tỉ tỉ con người trên hành tinh này có một người dã chọn ta làm người để họ tin tưởng, họ nhớ đến mỗi lúc buồn vui. Lúc hắn bệnh, bị đứt tay, hắn sắp phải làm bài kiểm ta môn chuyên, rồi cả những lo toan, xa lạ, những ngày đầu không ngủ được nơi đất khách quê người, hắn đều nói nó nghe. Nó biết, hắn cần nó. Bởi vậy, điện thoại lúc nào nó cũng giữ khư khư bên mình, nó tự hứa sẽ chẳng bao giờ để hắn phải một mình.
Lúc đó, nó tưởng như mình là người hạnh phúc nhất thế gian khi có một người bạn thân tuyệt vời như thế. Tình bạn nó và hắn sâu sắc, thân thiết đủ để bạn bè, thầy cô đôi khi gặp nó lại hỏi thăm về hắn, nó vui lắm vì mình đủ hiểu, đủ biết về hắn để mọi người hỏi nó về hắn. Cảm giác đó thật sự rất ấm áp, vui sướng.
Nó yêu nhưng ngày cuối tuần, thứ bảy, hắn lại về, cùng nó và tụi bạn đi uống nước, nói không biết bao nhiêu điều vui vẻ. Dù tụi bạn ca cẩm vì hắn cứ mãi uyên thuyên về ngôi trường chuyên của hắn, nhưng nó lại thích nghe, rất rất thích, chỉ cần là chuyện về hắn, nó đều rất muốn biết.
Vui vẻ thế là thế, tình cảm nó dành cho hắn ngày một nhiều, nó thương hắn lắm. Nó cũng biết, đã có lúc hắn cũng thương nó. Ước mơ về tương lai của nó, chẳng ai biết, ngoài hắn. Hắn quan tâm, động viên nó cố gắng học hành, giúp đỡ nó hết mình, chỉ cần giúp được, hắn không bao giờ từ chối. Thực sự, chưa từng có ai tốt với nó như hắn đã từng.
Nó tưởng mình đã có được một vị trí nào đó trong mắt hắn. Giấc mộng đó, đã cùng nó đi qua những ngày đầu tiên khó khăn ở ngôi trường cấp ba đầy xa lạ vì những điều mới mẻ. Hắn đã cho nó nghị lực dũng cảm đối diện với tất cả. Vì hắn, vì không để phụ lòng tin của hắn, nó đã hứa với chính mình sẽ cố gắng thật nhiều để xứng đáng với một người bạn tuyệt vời như hắn. Hắn là niềm tin lớn nhất và duy nhất trong lòng nó.
Những lo lắng trước kia chỉ là do nó nghĩ quá nhiều thôi, tình bạn của nó và hắn sẽ mãi bền lâu thôi, nhất định là vậy. Sẽ chẳng có gì đổi thay đâu!. Nó tin tình bạn đó sẽ luôn là mãi mãi.
***
Tháng mười năm ấy…
Tình bạn đang thắm thiết, sâu sắc, khoảng cách xa xôi vẫn không thể chia cắt nó và hắn, tưởng chừng như sẽ không gì có thể làm phôi phai được nữa thì…
Một ngày… nó bỗng không thể liên lạc với hắn nữa.
Những cuộc gọi bị ngắt ngay sau hổi chuông đầu tiên, nhắn tin facebook, hắn xem rồi chợt dấu chấm xanh trên nick hắn tắt ngấm, gửi email, hắn không xem. Nó lo, nó sợ, rồi tự an ủi mình, hắn sẽ sớm gọi lại cho nó thôi, chắc chắn sẽ là vậy. Nhưng một ngày, hai ngày…rồi cả tuần, nó vẫn chẳng nghe được giọng nói của hắn. Nó lo, rồi lại dằn vặt mãi, hắn có chuyện gì hay nó đã làm gì sai để hắn đối xử với nó như vậy. Trước giờ dù có giận nhau, hắn cũng chưa từng làm vậy mà.
Nó hỏi thăm bạn bè, chẳng ai biết, rồi nó suy nghĩ, phải chăng nó đã lỡ làm gì đó để hắn giận. Hay hắn xảy ra chuyện gì rồi? Bao nhiêu suy nghĩ vớ vẩn, ngu ngốc cứ vây lấy nó. Nó nhớ hắn, nhớ lắm.
Không còn hắn, nó chợt thấy mình bơ vơ, cuộc sống tự nhiên văng vắng lạ kỳ. Nó nhận ra, những ngày không có hắn, cuộc sống của nó như bị mất một mảnh ghép lớn vậy, thật sự rất trống vắng. Cảm giác đó đau đớn lắm.
Buồn, cô đơn, nhớ rồi nó lại tự trách mình. Nó đã sai điều gì chứ? Tại sao? Mãi cứ như thế, đợi, lo rồi lại tự dằn vặt…một vòng luẩn quẩn không sao thoát ra khỏi được cái cảm giác day dứt.
Rồi…
Hắn trả lời tin nhắn của nó…
Nó mừng lắm, nhưng hỏi hắn, hắn bảo hắn chẳng biết gì hết, hắn nói nó đang làm phiền hắn.
Làm phiền ư? Chợt nhói đau. Đó là điều nó sợ nhất lâu nay – làm phiền hắn. Nó trách chính mình. Nó biết mình phải đã sai điều gì hắn mới đối xử với nó như vậy, nhưng nó không hiểu, nó đã sai ở đâu chứ? Day dứt, băn khoăn rồi tự trách mình, đau đớn lắm! Cảm giác bị bỏ rơi không mà một lí do, thật sự rất xót xa, day dứt.
Hắn đột nhiên không còn quan tâm nó nữa, có thật nhiều chuyện, nó muốn nói cùng hắn nhưng có ai còn chịu nghe nữa đâu. Bài văn chín điểm có ai vui cùng nó nữa đâu, bài kiểm tra hóa làm không tốt, nó buồn, còn ai an ủi nó nữa. Nhớ hắn lắm, bao lần nghe lại đoạn ghi âm cuộc gọi của nó và hắn, nó đau lắm, tiếng cười giọng nói hắn, nó nhớ, nhớ thật nhiều. Nó đã sai điều gì chứ? Có những lần nó khóc, vì nhớ hắn. Nó đã quen có hắn, lúc nó buồn, nó vui, đều có hắn cùng chia sẻ, trong cuộc sống nó, nơi đâu cũng đã từng có hắn vậy mà….Hắn ra đi không một lí do.
Một mình, nó cô đơn, hắn có bao giờ biết được? Nhưng niềm tin đôi khi khiến con người ta ngốc nghếch đến cố chấp. Hắn đã vô tình đến vậy nhưng nó tin nó hiểu hắn, hắn sẽ không bỏ nó đâu. Nó đợi ngày hắn về. Ngày đi, hắn đã hứa vậy mà. Nó tin, hắn không bỏ rơi nó, chỉ là hắn bận thôi. Hắn giỏi vậy mà, trường chuyên cơ đấy, hắn bận lắm. Rồi hắn sẽ về. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nó tin hắn.
***
Cuối cùng, ngày đó cũng đến. Ngày đó, nó đợi hắn ở ngôi trường cấp hai đầy kỉ niệm. Nghe nói, hắn về cùng với cô bạn học chung lớp. Nó thấy mình chợt nhói đau, nó chỉ học chung với hắn được bốn năm, còn cô bạn đó, sẽ là bảy năm, tình bạn đó sẽ dài, sẽ sâu sắc, sẽ đẹp hơn tình bạn sắp thành kỉ niệm của nó và hắn. Nhưng, nó tin, hắn sẽ không phụ nó.
Nó chờ hắn mòn mỏi, hơn hai tiếng đồng hồ, mặc ai bỏ về, lôi kéo thế nào nó cũng đòi ở lại. Chờ hắn, nó tin, sẽ có một lời giải thích cho những ngày qua.
Rồi, nó thấy hắn. Hắn xuống xe, nó vui lắm, muốn chạy thật nhanh đến bên hắn, để trách móc, để hờn dỗi, nhưng…nó chỉ có thể trân trân nhìn hắn. Quanh hắn là những người bạn trông ai cũng thật xinh xắn, sang trọng. Hắn cười vẻ mừng rỡ…nhưng nụ cười đó có dành cho nó đâu. Tay bắt mặt mừng với ai, hắn đâu có để ý đến nó. Đau lắm, nó tưởng như mình đã vô hình với hắn. Bao yêu thương, hi sinh, đợi chờ, cũng chẳng đủ để hắn cho nó một cái nhìn quan tâm sao?
Rồi ngó thấy nó, hắn chỉ cười, nụ cười tinh ranh, chỉ vậy thôi rồi lại xúm xít quanh đám bạn thành phố. Hắn đâu biết, những ngày qua và cả hôm nay, nó đã cố chấp đợi hắn thế nào?
Nhìn hắn nói cười vui vẻ đằng kia, nó bỗng nhận ra mình quá dư thừa, hắn và nó đã là kẻ lạ rồi sao? Nó chợt nhoi nhói, nó muốn khóc, muốn chạy thật nhanh khỏi nơi đó, nhưng nó đứng im như trời trồng, chẳng thể nhúc nhích được. Nó tê dại nhìn hắn. Nơi đây không ai quan tâm nó, nó cô đơn, nhỏ bé lắm. Trái tim nhứ thắt lại, nó nghẹn ngào đứng nhìn hắn cười nói, chờ đợi hắn quay lại nhìn nó. Nước mắt nó chực trào ra cho tất cả những thương yêu đến uất ức. Đôi mắt nó đã đỏ hoe, nhưng có ai hay?
Chợt một cánh tay khoác lên vai nó.
Là Thái, cậu bạn học chung với nó và hắn ở cấp hai. Giờ Thái cũng học trường chuyên cùng hắn. Lâu nay dù ít khi nó đối tốt với cậu nhưng nó biết Thái vẫn rất quý nó. Cậu nhìn nó cười thật tươi, hỏi thăm nó về những việc ở trường mới, cậu nói thật nhiều, cười thật tươi, hồn nhiên. Nó gượng cười mà lòng xót xa.
Nhìn Thái vui vẻ, cười và quan tâm nó, nó lại càng thêm đau. Năm ấy, Thái cũng đi thi học sinh giỏi như hắn, Thái nhờ nó chép bài hộ có mỗi một hai môn, vậy mà trong khi mỗi đêm nó nắn nót chép hết tất cả những quyển tập của hắn, thật đẹp, thì tập của Thái nó chỉ chép cho có, nói đúng hơn là nó chỉ quậy thêm thôi, chữ xấu tệ, nhưng Thái ngày ấy, không giận nó, cậu chỉ lườm nó và phân bì chút thôi. Dù ngày đó, nó biết mình rất tệ với cậu, nhưng vì hắn, nó vẫn đành phải làm vậy.
Hôm nay, nhìn Thái và hắn, nó bỗng thấy những ngày tháng đó thật trớ trêu. Vì hắn, chưa bao giờ nó quan tâm ,để ý đến cảm nhận của một ai khác ngoài hắn, và cụ thể hơn là Thái. Vậy mà giờ, sau tất cả những gì nó đã làm, hắn vẫn bỏ nó ở lại đây, tìm ánh hào quang ở nơi kia dù nó đã từng vì hắn rất rất nhiều. Còn người bị nó đối xử tệ chỉ vì hắn, lại đang quan tâm nó, đúng nghĩa một người bạn. Đau lắm, một cảm giác bị phản bội, nó đau vì tình bạn mà nó tin tưởng nhất vừa vỡ tan trong lòng nó. Cố không để mình khóc, nó gượng cười lại nhìn hắn.
Nó đã đợi hắn vì nó tin, hắn về sẽ giải thích, sẽ lại cùng nó đi chơi, nói thật nhiều điều nhưng tất cả…chỉ là giấc mơ của mình nó. Chờ, đợi để rồi giờ đây, nó nhìn hắn cùng đám bạn kéo nhau đi, nhìn hắn nói cười cùng ai, nó đau đến tê dại. Có vài lời rủ nó, nhưng tuyệt nhiên, không có hắn. Nó đáp lại bằng cái lắc đầu, cố cười mà lòng tan nát. Nó làm sao có thể nhìn hắn vui cùng ai được thêm phút giây nào nữa chứ, hắn đã không còn cần nó nữa rồi. Phóng xe thật nhanh, nó muốn thật nhanh thoát khỏi nơi đó, nơi hắn đã bỏ rơi nó, nơi có hắn với bao tiếng cười mới mẻ.
Tại sao chứ? Nó đã sai điều gì, tại sao những điều trái ngang như vậy lại xảy ra với nó, vì sao hắn đối xử với như vậy? Nó đau lắm, hắn đã rời xa nó thật rồi sao? Nó đã sai gì chứ? Chẳng lẽ những điều nó làm vì hắn bấy lâu nay không đủ để hắn cho nó một lí do sao? Câu hỏi đó, cứ dằn vặt nó, nó đã mang tội gì để hắn trở nên vô tình với nó đến như vậy chứ? Hắn bỏ rơi nó cũng đồng nghĩa là tình bạn trong nó vỡ tan, nó còn biết tin được ai nữa chứ, tất cả niềm tin nó đã để nơi hắn. Nó chỉ có hắn là bạn, duy nhất mình hắn thôi.
Nhìn chiếc điện thoại, bao lần nó rơi nước mắt, những đoạn ghi âm cuộc gọi, nó không dám đụng đến, quyển album toàn hình nó và hắn trong suốt bốn năm, nó chẳng dám một lần chạm vào, vì nó biết, nó sẽ đau lắm. Nỗi đau đó là cái đau khi người mà mình tin tưởng nhất, người mình luôn nghĩ là người thương mình, quan tâm mình nhất giờ đã bỏ rơi mình. Cái đau của kẻ đơn phương, kẻ bị bỏ rơi, kẻ chịu nỗi đau âm thầm, ai hiểu được?
Đau đớn, oán hận. Nó đã bỏ tất cả, danh dự của một đứa con gái, lòng tự trọng, một chút danh dự nó cũng không để lại cho mình, đánh đổi tất cả, nó chỉ mong được ở cạnh hắn, vậy mà hắn đang tâm rời bỏ nó.Tại sao chứ? Tình bạn suốt bốn năm trời, giờ còn lại gì nữa ngoài nỗi đau của kẻ bị bỏ rơi. Bao ngày tháng , nó tự dằn vặt mình, nó đã sai, sai ở đâu để hắn ra đi không một lí do như vậy chứ. Nó ngốc, ngốc đến nỗi người ta đã bỏ nó rồi mà nó cũng chẳng biết lí do, nó ngơ ngác, ngu ngốc trước nỗi đau đầu đời. Tại sao? Bị bỏ rơi chắc sẽ không đau nếu tình bạn đó kết thúc với một lí do, nhưng có lẽ suốt cuộc đời này, hắn và nó đã trôi dạt về hai phương trời mãi mãi với những tiếc nuối, dằn vặt riêng mình nó.
Rồi, nó đau đớn nhận ra, nó có là gì của hắn đâu, những chuyện nó cố làm vì hắn thật quá tầm thường. Chép bài cho hắn, chạy đi phôtô tài liệu cho hắn, giúp hắn làm văn đến tận khuya, làm hộ hắn bài thơ nộp báo tường, vì hắn mà không màng đến lợi ích của mình, đó chỉ chuyện vặt thôi, ai cũng có thể làm được cho hắn. Nhưng còn hắn, nếu ngày đó, hắn không đến bên nó, tự nguyện giúp nó học, quan tâm nó nhiều như vậy, thì ngày hôm nay, nó đâu thể học tốt, đâu dám có riếng cho mình những ước mơ.
Không có hắn, nó mãi mãi chỉ là con bé nhút nhát, chẳng biết phấn đấu, chẳng biết gì là ước mơ. Những việc nó làm trong những ngày tháng qua, với nó là những kỉ niệm đẹp đẽ, nhưng có lẽ với hắn, chỉ đủ để đền đáp ân tình ngày xưa thôi. Giờ đã đến lúc hắn phải đi, hắn và nó, đã hết duyên.
Tình bạn để bên nhau cũng cần phải có chút duyên, ít nợ và sự chân thành. Những thứ đó, không còn nữa, hắn ra đi, thế thôi. Nó như chợt tỉnh giấc mơ, có lẽ đó là lí do cho tất cả. Hết duyên. Nó hiểu, nhưng để chấp nhận lại là chuyện khác, rất khác. Nó đã hiểu, nhưng buông tay được là một chuyện thật khó khăn một khi đã yêu thương quá nhiều, đã chấp nhận những thương đau ngay từ đầu. Nhưng dù không thể thôi nhớ thương, nó cũng dặn lòng phải chôn chặt những gì đã là quá khứ. Nó phải tập quên đi hắn để còn bước tiếp những bước chân đơn độc trên con đường còn quá dài phía trước.
Khi cuộc sống đã không còn có hắn…
Cô đơn, vui buồn gì, cũng mình nó. Những phút yêu lòng, những lúc nhớ hắn, những lần gục ngã, nó khóc, âm thầm. Rồi tự nó lại lau nước mắt cho mình, tự đứng dậy. Nó cố gắng, vì hắn, vì niềm tin mà ngày xưa hắn đã tin nó, vì để ngày gặp lại, nó đủ tự tin để mỉm cười như một người bạn. Nhưng có lẽ không nó không dám gặp hắn nữa đâu, vì sẽ đau lắm.
Những ngày tháng đó, nó như một cỗ máy, chỉ làm những điều phải làm. Đâu còn những phút giây vui vẻ, nó có còn tin được ai nữa đâu, vì nó biết chẳng ai có thể hiểu nó như hắn đã từng. Như một trái sầu riêng mạnh mẽ, nó không để ai làm đau mình, lúc nào cũng đày gai góc. Nó cười, trước tất cả, là nụ cười giả tạo, cười không chút niềm vui.
***
Nhớ, có lần, hắn mắng nó ngốc.
Ừ, nó ngốc, ngốc thật! Trong những ngày tháng dù cô đơn đến vậy, nhưng đâu đó trong lòng, nó vẫn tin hắn, một niềm tin mong manh. Nó đợi hắn âm thầm, chính nó cũng chẳng biết, nó đợi điêù gì. Cố gắng để xóa đi một người đã từng rất thương, nhưng nó biết, mình thất bại hoàn toàn. Nó chưa bao giờ thôi nghĩ về hắn, nó nghĩ ra đủ lí do để tin vào ân tình ngày xưa, để cố quên đi cái ngày cay đăng hắn rời bỏ nó. Nhưng cuối cũng, vẫn chưa thể buông tay.
Tết về. Nó nhớ, hắn đã hứa sẽ cùng nó và mấy đứa bạn thân đi xem hoa, đi chợ Tết. Nhưng hoa mai đã nở, khắp phố phường nào hoa, nào mứt, đèn hoa lộng lẫy, hắn vẫn bặt vô âm tín. Bao nhiêu kỉ niệm về những mùa Tết năm nào hai đứa hí hửng gọi cho nhau khoe nào đòn bánh tét, chảo mứt dừa, bộ quần áo mới, ngây ngô, vô tư mà vui đến lạ. Những kỉ niệm trẻ con một thời, lại khiến nó tin, nó tự cho phép mình cố chấp thêm một lần nữa.
Nó lại níu kéo. Nó chủ động hẹn hắn và hai đứa bạn thân. Dù biết mình thật điên rồ, nhưng nó muốn cho tình bạn đó một cơ hội nữa. Nó tin mình đã đủ dũng cảm để đối mặt một lần nữa để thôi mang nỗi đau dai dẳng đó.
Không thể liên lạc với hắn được, nó nhờ hai đứa bạn liên lạc hẹn hắn, ai ngờ tụi nó hẹn sao mà hắn và ba đứa nó không thấy nhau. Hai đứa kia đòi đi chơi, mặc kệ hắn, nhưng nó một mực không chịu, nó chờ hắn. Cố chấp là vậy, không màng đến ánh mắt của hai đứa bạn nhìn mình, nó chỉ mỉnh muốn gặp hắn, chỉ vậy thôi.
Nhưng rồi, khi hắn đã đứng trước mặt nó thì đã sao chứ?
Sau bao nhiêu lâu không gặp nhau, không chút tin tức, hắn vẫn lơ nó. Gặp hắn, nó vui lắm, nhưng chẳng thể nở nổi một nụ cười…. sự thân thuộc, gần gũi ngày xưa có còn đâu. Hắn khác, rất khác ngày xưa. Khuôn mặt đó, ánh mắt đó, hình dáng đó, đâu còn nét giản dị thân thuộc ngày nào. Hắn khó chịu. Nó hẹn hắn, hắn khó chịu, là do nó sao? Nó thất vọng, lại là lỗi của nó. Hắn lạnh lùng mắng nó, đâu biết nó buồn, nó nhớ mới hẹn gặp hắn, vậy mà…
Hắn ngồi đó, mắt dán vào điện thoại, hắn đang nhắn tin. Nó biết, hắn nhắn với mấy cậu bạn mới, bạn thành phố của hắn. Trước kia, đi với nó, hắn chưa bao giờ như vậy. Nó cảm giác xa lạ lắm, một khoảng trống đến nỗi nó không còn nhận ra cậu bạn mà ngày xưa đã từng ngồi chung một cái ghế, người mà nó đã từng cùng cười, cùng khóc. Dù trong lòng đắng cay lắm, nó vẫn cố cười, cố tự nhiên nhất hỏi thăm hắn, là những câu hỏi quan tâm rất bình thường với nó và hắn. Nhưng đó là của ngày xưa. Bây giờ, nó hỏi, hắn làm lơ, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại. Nó xót xa lắm. Uất ức, nó quay đi, cố giấu đôi mắt đỏ hoe. Nó cười, nó nói, cố gắng thật vui, cho hắn thấy, nó vẫn vui vẻ…dù đã rất lâu, rất lâu, hắn bỏ rơi nó. Cười mà nước mắt cứ mãi long lanh nơi khóe mắt.
Với nó, hắn thế, vậy mà nhác thấy đám bạn thành phố về chơi, hắn lại chạy theo, bỏ lại nó và cả hai đứa bạn ngơ ngác. Hắn cười, hắn nói, nhưng là với ai, hắn đâu còn là hắn của ngày xưa. Nó cúi đầu, lén rơi giọt nước mắt. Nó đã sai ở đâu? Chẳng lẽ, tình bạn của nó bao năm qua lại rẻ đến thế ư?
Bao kỉ niệm, bao thương yêu, hi sinh, đợi chờ suốt năm năm qua giờ còn lại những gì? Có chăng chỉ còn lại tiếng cười vô tư, vui vẻ của hắn sau lưng nó, và tiếng bước nó âm thầm trên con đường vắng lặng tối hôm đó.
Đã không còn gì nữa rồi.Yêu thương, hi sinh, rồi thương nhớ, đợi chờ đến cố chấp giờ đâu còn gì ngoài con số không và một cõi lòng tan nát. Nó sẽ không ngốc nữa, nó sẽ buông bỏ, sẽ chấp nhận hết tất cả. Nhất định sẽ làm được. Người bạn, người nó thương, đã đi xa, rất xa rồi.
Còn có thể làm được gì khi người ta đã đổi thay…Ngoài việc chấp nhận và buông tay.
Một năm nữa lại sắp bắt đầu, sẽ là một năm không có hắn. Nó hiểu, tình cảm và niềm tin đã trót dành cho hắn, nó sẽ phải cất vào một góc nhỏ quan trọng trong tim mình. Có quá nhiều lí do để nó chọn cách chôn chặt những yêu thương mà mạnh mẽ bước tiếp để đi qua những yêu thương, những tổn thương đó.
Nó sẽ buông bỏ, đau đớn, xót xa rồi cũng sẽ sớm qua mau thôi, nó chỉ mong hắn sẽ luôn hạnh phúc với những điều hắn đã chọn. Chỉ vậy thôi.
00:00, 31-12-2016, tin nhắn được gửi đi, “Chúc Mami năm mới vui vẻ, mạnh khỏe, bình an, hạnh phúc và thật nhiều những thành công”.
Đã ba cái Tết, năm nào đúng Giao thừa, nó cũng làm vậy. Từ lúc quen biết nhau, đã năm năm rồi, nó luôn gọi hắn là “Mami”, xưng “con”, chưa bao giờ thay đổi và đến giây phút đó cũng vậy, tình cảm nó dành cho hắn chưa từng vơi đi chút nào. Lời chúc hôm ấy, cũng là lời cuối cùng nó muốn nhắn gửi hắn. Nó sẽ không xen vào cuộc sống của hắn một lần nào nữa. Đó là cách tốt nhất để kết thúc cho tình bạn đó.
00:26, 1-1-2017,Hộp thư đến, “Năm mới vui vẻ, hạnh phúc và nhiều may mắn”, người gửi: Mami.
Nó mỉm cười, vậy là đủ rồi.
***
Sáu tháng trôi qua..
Dù nhớ, dù thương, cũng đã qua lâu rồi.
Lúc gục ngã, nằm vạ tự thương cho mình, rồi nó cũng phải tự đứng dậy. Lúc nhớ ai đó khi bắt gặp những thứ đã gọi là kỉ niệm, nó khóc, âm thầm, đẫm gối, rồi lại tự lau nước mắt cho mình. Tình cảm cố chôn thật chặt thật sâu, cuối cùng cũng đã chịu nằm yên. Nó lao mình vào học hành. Chẳng còn được hắn giúp đỡ, chẳng còn được ai quan tâm nhưng nó cố gắng, cố thật nhiều. Vì nó biết, đến giờ chỉ còn lại mỗi mình nó thương chính mình thôi.
Rồi đến ngày kết thúc năm học, tay cầm tờ giấy khen trong tổng số mười lăm học sinh giỏi của cả lớp, nó biết, mình đã sống những ngày không hề sai. Nhưng sao… nó cô đơn đến lạ.
Một nỗi buồn man mác…
Một nỗi nhớ…
“Mami có bao giờ nhớ con không…?
Mảnh vỡ tình bạn ngày xưa lại cựa quậy trong trái tim tưởng đã tĩnh lặng từ lâu. Nhớ, đau, hối tiếc lắm!
Vội lau giọt nước mắt vừa mới ngân ngấn khóe mi. Nó lại tiếp tục mang lớp vỏ gai góc, xù xì, không để ai nhìn thấy những vết sẹo đau thương. Nó mạnh mẽ lắm…Không bao giờ nó khóc đâu.
***
Tưởng lòng đã bình yên. Hai đường thẳng cắt nhau tại một điểm gọi là ngày xưa đã xa nhau mãi mãi.
Nhưng rồi, một ngày kia, một ngày trong chuỗi những ngày bình yên không có hắn thì bỗng… cơn bão lòng lại dậy lên…
Tối hôm đó, ngày tổng kết năm học, màn hình điện thoại nó sáng lên với dãy số đã lâu, lâu lắm rồi không còn thấy nữa. Cái giây phút đó, giây phút dãy số hiện lên trước mặt nó, nó run, nó vui, nó lo, nó sợ một thứ gì đó dường như là vô hình. Nó vội vàng nghe máy không chút nghĩ suy, giọng có lẽ không giấu được niềm vui.
Sau bao nhiêu lâu, không gọi, không quan tâm, không có tin tức gì của nhau, là bấy lâu nó mang nỗi đau, cô đơn một mình, vì hắn. Vậy mà, giờ hắn gọi nó, thản nhiên.
Hắn rủ nó lên thành phố chơi sau buổi tổng kết của trường hắn. Vì hắn giận mấy đứa bạn trên ấy, hắn nói vậy, một cách ngây ngô. Mấy hôm trước, thấy ảnh trên facebook đám bạn hắn đi chơi với nhau, nhưng không thấy hắn. Nó đoán, đó là lí do. Lâu rồi, vậy mà hắn vẫn thật trẻ con. Nó thừa biết, trong những ngày mình nhớ hắn đến xót xa thì hắn vẫn dửng dưng vui vẻ, nhưng vẫn không thể không đau khi đối diện với điều đó.
Thực lòng, lúc đó, mọi cố gắng quên hắn, hận hắn suốt một năm ròng đã tự nhiên biến mất hết rồi. Nhưng nó vẫn không thể đi cùng hắn, chỉ đơn giản là quá gấp, tối nay gọi, mai phải đi. Thực lòng nó rất muốn đi, nó tiếc lắm. Đành từ chối, nó cố cười, cố giải thích. Một nỗi sợ vô hình quây lấy nó. Nó nhận ra, dù bấy lâu nó hận hắn, cố quên hắn, nhưng hôm nay, nó lại sợ…sợ hắn giận nó.
Hắn tắt máy, nó thấy lòng mình sao bỗng chốc trống rỗng. Rốt cuộc, nó đã làm gì thế này, đáng lẽ nó phải mắng hắn chứ, phải nói lời cay độc vào, chẳng phải nó hận hắn, nó ghét hắn sao? Sao nó cứ mãi nghĩ cho hắn mà bỏ mặc chính mình như vậy chứ? Nó chẳng thể hiểu nỗi chính mình. Đối với hắn, lúc nào nó cũng dễ dãi như vậy cả. Dù người ta có xem nó như một tờ giấy nháp, dùng xong rồi thì quẳng đi, buồn buồn lại đem ra vò nát chơi, nó cũng cam lòng. Đó là yêu thương, là hi sinh hay chỉ là ngu ngốc?
Nước mắt lại rơi vì ai? Nó khóc. Uất ức vì chính mình quá ngốc. Vì trước hắn, bao giờ nó cũng tự thu mình bé nhỏ, cũng cam chịu.Vì yêu thương, chỉ được đổi trả bẳng những lạnh lùng, vì một mối tình đơn phương ngốc nghếch. Nó cứ mãi mong chờ hắn, khờ dại như vậy đến bao giờ chứ?
Đơn phương. Có là gì của nhau đâu. Bởi vậy, những ngày qua, nó buồn, nhớ hắn, còn hắn vẫn vô tư, vui vẻ mỗi ngày thôi. Chỉ mình nó thích hắn thôi. Nó chỉ có mỗi mình hắn, còn hắn, thế giới của hắn rộng biết bao nhiêu. Hôm nay hắn gọi nó chỉ vì hắn chẳng muốn cùng ai nữa, vậy thôi. Nó có là gì đâu chứ ?
Nhưng, trái tim vốn ngoan cố.
Sau cuộc gọi đó, nó lại ôm ấp niềm hi vọng hắn sẽ trở về với nó, chỉ một cuộc gọi, nó đã hi vọng rất rất nhiều. Nhưng những ngày sau đó, im lìm, hắn không gọi cho nó nữa. Không dám gọi cho hắn, vì nó sợ làm phiền hắn và cũng vì giờ nó có còn hiểu gì về hắn nữa đâu. Nó chỉ biết chờ đợi trong ngờ nghệch.
***
Rồi một ngày kia, hắn gọi cho nó trong một buổi chiều nắng nhạt.
Hắn rủ nó đi thăm cô giáo dạy văn hồi lớp chín. Nó vui lắm, vì hắn cần nó. Nhưng rồi, nó mới hiểu ra. Rủ nó, nhưng hắn một mực kêu nó phải rủ theo nhỏ bạn trước giờ ít thân thiết với hắn và nó, nhưng được cái nhỏ có khiếu khôi hài, đi đâu cũng vui. Từ đầu đến cuối, hắn toàn nhắc phải rủ bằng được nhỏ.
Thì ra sim điện thoại đang dùng của hắn bị hư, đang đem đi sửa, hắn chỉ còn mỗi cái sim cũ, đã lâu lắm rồi không dùng. Giờ hắn muốn rủ nhỏ ấy, nhưng ngặt nỗi cái sim cũ chỉ có mỗi số nó, không còn cách nào khác, hắn phải gọi cho nó. Nó là sự lựa chọn cuối cùng của hắn. Thật đắng!
Nó lặng đi. Thì ra, sau tất cả nó cũng không thể quan trọng với hắn hơn nhỏ bạn chẳng bao giờ để ý tới hắn. Nó khẽ thở dài, không nói gì, chỉ ừ cho xong chuyện, coi như nó nợ hắn vậy. Nó diện lí do, nó nói dối, hờn giận kín đáo. Nói có nhỏ rồi là hắn đã có hai người, nó từ chối không đi cùng, nó bận không đi được đâu. Hắn không biết nó giận, vì nó vẫn vừa nói vừa cười. Hắn đồng ý. Chỉ cần rủ được nhỏ bạn ấy, nó khỏi đi cũng được.
Ngắt máy. Lòng chợt buồn rười rượi.
Nó gọi cho nhỏ bạn, nhưng nhỏ nói nhỏ sợ cô giáo đó, không dám đi. Nó năn nỉ, cũng chẳng biết sao. Nó muốn nhỏ đi với hắn lắm sao? Nó cũng chẳng biết. Nó cứ nài nỉ và nhỏ cứ một mực không chịu đi. Đành phải chịu thôi, nó lại phải gọi lại cho hắn, việc mà lâu lắm rồi nó không làm.
Một cảm giác ngớ ngẩn không thể tả.
Rõ ràng là nó sẽ rất buồn khi hắn đi cùng người khác, vậy mà giờ nó lại chạy đi làm cầu nối cho người ta đi, thật ngốc.
Nó nhớ hắn nhiều lắm, nó cũng không muốn hắn một mình.Nhưng nó không dám gặp hắn lần nữa, nó sợ bắt gặp ánh mắt lạnh lùng, vô cảm của hắn như tối hôm đó. Nó muốn, trong kí ức, hắn sẽ mãi hồn nhiên với nụ cười trẻ con.
Khi từ chối, bảo hắn tìm người khác đi cùng hắn, nó buồn lắm. Có phải chính nó là người đã tự đánh mất cơ hội cho chính mình níu kéo tình cảm xưa? Từ chối hắn, nó không sợ hắn ghét nó như ngày xưa, chỉ sợ, hắn một mình, sợ ai cũng từ chối, hắn sẽ buồn. Thật ngốc phải không? Nhưng thực sự, cô giáo đó hồi ấy hay la rầy lớp nó, nên nó đoán ai cũng sợ. Lo lắm, nhưng cũng chẳng dám gọi hỏi thăm.
Lại đợi…
Rồi cũng một chiều mấy ngày sau đó, hắn gọi. Nó nghe lòng mình rộn vang lạ thường.
Vừa nghe máy, nó đã nghe hắn léo nhéo. Cái giọng điệu trẻ con quen thuộc đó, nó nhớ lắm, đã một năm nay, nó tưởng không bao giờ còn nghe được nữa. Nó bật cười thích thú. Hắn léo nhéo vậy, dường như chẳng muốn nó tách được mớ câu chữ lộn xộn đó, nhưng nó hiểu, hắn đang cằn nhằn vụ không ai chịu đi cùng hắn, nhưng chắc vì mắc cỡ. Hắn nửa muốn nó nghe, nửa lại không. Nó hiểu, đến nước này, chỉ còn nó chịu đi cùng hắn.
Vậy là cuối cùng, nó cũng phải đồng ý. Nó bỗng thấy lòng nhẹ hẳn.
Nó vui lắm vì được đi cùng với hắn. Trước giờ, dù đi đâu, chỉ cần có hắn, nó đều rất thích, nó sẵn sàng đi cùng hắn đến khắp nơi đâu. Nhưng nó cũng lo lắm, nó sợ hắn đã không còn như xưa, sợ đối với nhau, sẽ có khoảng cách. Một năm không một cuộc gọi, không một tin nhắn, không dám quan tâm, nó biết, tình bạn đó đã có sự xa cách, vì nó không còn là người hiểu hắn nhất như ngày xưa. Một năm qua, nó và hắn, như đã là hai bầu trời xa xôi.
Đồng ý vì hắn một lần nữa, thì cũng đồng nghĩa là những phũ phàng không một lí do, ánh mắt lạnh lùng đến khó hiểu hôm nào của hắn rồi những cô đơn, xót xa, những đau thương một năm mình nó vừa qua không còn là gì, cũng không còn cần lí do gì nữa. Nó chỉ biết, chỉ cần hắn quay lại thôi. Nó cũng biết, mình ngốc lắm chứ, khó khăn lắm mới có thể nguôi ngoai vậy mà…
Ngày đi cùng hắn nó nôn nao lắm.
Một niềm háo hức đến lạ.
Trước giờ, hắn và nó vốn đã có cái duyên. Ngày xưa là vậy và bây giờ cũng vậy. Vừa chạy ngang con hẻm vào nhà hắn, thử trông vào, nó đã thấy hắn hăm hở chạy ra. Nó thấy lòng vui là lạ. Hắn vẫn cứ chiếc áo khoác xám quen thuộc, vẫn cái nón kết đó, vẫn cứ hình dáng quen thuộc đó.
Hắn chạy lên trước, quay nhìn nó một cái, mỉm cười, khác hẳn với ánh mắt lạnh nhạt hôm Tết. Phải chăng, hắn của ngày xưa, người nó thương nhất đã quay về? Nó cười, buâng khuâng nhìn hắn từ sau lưng. Một niềm vui lạ kì. Nó đã quen đi sau hắn, từ ngày xưa đã vậy. Cảm giác thân thuộc ngày xưa đó chợt trở về.
Suốt đường đi, hắn nói, hắn cười vô tư như chưa có sự xa cách suốt một năm qua. Vậy nên, dù đau xót, dù đã tùng hận hắn đã dối xử tệ bạc với mình, nó vẫn cố gượng cười, cố tự nhiên nhất để xóa bỏ khoảng cách một năm đau thương trong chính mình. Một niềm tin lại le lói trong trái tim bé nhỏ…
Nó và hắn đạp xe hơn mười cây số tìm nhà cô giáo. Với nó, đoạn đường đó có là gì đâu, được đi cùng hắn, dù đến tận nơi đâu, nó cũng chẳng ngại…Cảm giác đó gần gũi, thương nhớ đến lạ.
Rồi đến nơi. Hắn vẫn vô tư nói cười, có lúc hắn xầm xì với nó vui vẻ lắm, cứ như là chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hắn cứ làm nó cười, nó vui. Hắn kể nhiều về một năm vừa qua của hắn.
Sự lựa chọn vào ngôi trường chuyên của hắn quả thật không sai. Ngày xưa, nó đã từng lo cho hắn, sợ hắn không học nổi với mấy học sinh thành phố con nhà giàu đó, vì trong mắt nó, hắn mãi là cậu học trò nhỏ giản dị, chân thành. Nhưng giờ, cuối năm, hắn đứng nhất lớp chuyên toán hẳn hoi. Nó mừng cho hắn, nó cũng tủi cho mình, nó học hành có gì để so với hắn đâu. Hắn mãi mãi là ngôi sao sáng nhất bầu trời, và nó chỉ là con sóng vô hình mãi đuổi theo hắn thôi.
Hắn kể những lúc hắn bệnh, những lúc hắn vất vả thức khuya làm luận án chuyên, nó buồn rười rượi, vì những lúc đó, nó không hề biết, nó không thể cùng hắn. Hắn kể những lúc hắn đi chơi, kể những trò vui ở trường, ở lớp hắn, nó thấy xót xa lắm, hắn vẫn vui ngay khi không có nó, mà nó thì vui buồn gì cũng đau đáu nhớ hắn. Nó biết, nó và hắn đã rẽ hai ngã từ lâu lắm rồi và chắc cũng chưa bao giờ hắn thích nó. Nhưng nhìn hắn bây giờ, nó đã yên tâm, vì hắn vẫn rất tốt, ngay cả khi không có nó. Và tình bạn của nó và hắn trước nay vẫn vậy, vẫn vô tư, không hơn, không kém “bạn thân”.
Sự thay đổi duy nhất trong tình bạn của nó và hắn là…hắn đã không còn quan tâm nó như ngày xưa nữa.
Hắn trước mặt nó vẫn cứ vậy, vẫn cứ khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, nhưng …đâu còn sự quan tâm hắn dành cho nó nữa, hắn không một lời hỏi han đến nó. Còn nó, chỉ cần có cơ hội, nó lại hỏi ngay về hắn. Nhưng nó vẫn không dám hỏi nhiều, vì nó biết, bây giờ đã khác xưa. Thật sự, nó vẫn rất rất muốn được cùng hắn nói thật nhiều điều về cuộc sống của nhau. Nhưng đã không thể nữa rồi, chỉ vì “OUT OF SIGHT, OUT OF MIND”. Ừ, lẽ đương nhiên thôi!
Dù không còn sự quan tâm như của ngày xưa, nhưng thực sự với nó, ngày hôm ấy, vẫn là buổi chiều đẹp nhất, vui nhất suốt một năm qua. Nhìn hắn len lén, nghe hắn nói, nói thật nhiều những chuyện dù không có sự tồn tại của nó, nó vẫn rất hạnh phúc.
Chiều hôm ấy, nó sẽ mãi không quên.
Nắng chiều nhạt màu, bầu trời cao mát mẻ, bờ sông nhè nhẹ gió, giữa dòng xe cộ buổi tan tầm, nó và hắn đạp xe song song bên nhau. Hắn nói thật nhiều về những ngày tháng vừa qua, những ngày mà nó không còn được cùng hắn. Dù hắn không một lời quan tâm, nhưng thực sự, biết nhau đã rất lâu, nó hiểu, trong từng lời nói, hắn vẫn muốn nó cố gắng học thật tốt. Nó cảm nhận được tình bạn chân thành, sự quan tâm ít ỏi từ những lời nói đó. Dù thời gian đã làm nó và hắn không thể nói những lời quan tâm nhau như những ngày xưa, nhưng sự quan tâm dành cho nhau, đên ngày hôm đó, vẫn chưa hề thay đổi. Đó vẫn là một tình bạn rất đẹp.
Nó và hắn cùng đạp xe song song với nhau, nói nói, cười cười như chư hề có những lạnh lùng, những uất ức và cả những giọt nước mắt thương nhớ dại khờ. Nếu những phút giây ấy có thể dừng lại hay chỉ trôi chậm hơn chút thì hay biết mấy? Đâu cần gì, nó chỉ muốn được nhìn thấy đôi mắt, nụ cười ấy nhiều hơn chút nữa thôi.
Nhưng đoạn đường nào cũng vậy, có ai mà đi cùng nhau mãi được. Hắn và nó lại rẽ hai con đường. Nó tiếc, nó đau, đến nỗi nó không thể nói lời tạm biệt, hay hồn nhiên vẫy tay như trước kia nó đã từng làm. Hắn và nó, lại xa cách và lần này, có phải hắn sẽ bỏ rơi nó rất lâu, rất lâu nữa không? Nó biết, từ khi nhận lời gặp hắn, là nó đã chấp nhận để trái tim mình có thêm một vết thương mới mà có lẽ sẽ lâu, lâu lắm mới lành được.
Còn làm gì được nữa chứ. Ừ, thì vì nó đơn phương hắn, vì hắn đâu thích nó nên tình cảm, sự quan tâm nó dành cho hắn cứ mãi lênh đênh trôi dạt như một cơn sóng nhỏ mãi chạy đuổi theo một vì tinh tú trên bầu trời vời vợi cao. Nó cứ mãi chờ, mãi đợi trong những dại khờ. Phải chi, đừng thương người thật lòng quá…
Từ lúc chia tay ngày hôm ấy, hắn không gọi cho nó một lần nào nữa. Nhưng thay vì ngập tràn những thất vọng, thờ ơ như trước kia, nó lại đắm mình trong sự chờ đợi. Dù là vô vọng, dù là mong manh, dù chẳng biết sự chờ đợi đó có đem đến cho nó những điều khác với bầu trời u ám những ngày qua không, nhưng nó vẫn thấy, vẫn biết, trái tim nó đang chờ một thứ gì đó.
Có chăng, đó gọi là đơn phương.
Nó thương, nó đau nhưng vẫn mãi đợi chờ chỉ vì nó đã lỡ thương hắn quá nhiều. Thương mãi một người dù biết rồi cũng chẳng sẽ là gì của nhau. Vì với hắn, nó chỉ mãi là một người “bạn”, giờ là “bạn cũ” nhưng có lẽ đã từng “thân” trong những ngày xưa. “Bạn thân” giờ đã “cũ”, tình bạn ngày xưa, có lẽ đã nhạt nhòa những xa cách nhưng tình cảm trót dành cho hắn sao cứ mãi vẹn nguyên, chẳng chút gì đổi thay?
Đơn phương, thương rồi đau.
Nó đơn phương. Mãi mãi chỉ là đơn phương một người trong thầm lặng.
Nó hiểu, nó biết… Nếu không thể là gì của nhau thì tốt nhất hãy là im lặng, hãy là chôn giấu. Tình cảm dành cho hắn, nó sẽ giấu kín, sẽ chôn vùi cùng vùng trời mộng mơ của những ngày xưa. Nó sẽ chọn tình bạn.
Giữa nó và hắn, chỉ có thể là tình bạn – một tình bạn mà đã từng rất đẹp, đã từng rất vô tư trong những ngày xưa.
Suốt cuộc đời, sẽ chỉ một tình bạn, không hơn, không kém.
Lèo Trần
BÌNH LUẬN