Tương lai là điều khó xác định. Người ta cứ nói hãy cứ thích đi và chờ đợi, hạnh phúc sẽ mỉm cười thôi.
Nghỉ hè, tôi đến chơi nhà bạn của mẹ, bà ấy có một đứa con trai lớn hơn tôi hai tuổi. Anh có tiệm trà sữa nho nhỏ nhưng vô cùng đáng yêu nằm trong con hẻm đi bộ khá rộng. Xung quanh tiệm trồng hoa mười giờ. Bàn ghế, vật dụng trong tiệm như ly tách đều được làm bằng gỗ quý hiếm. Tất cả các cánh cửa sổ đều treo giò lan, những cánh hoa những chiếc lá xanh tươi mơn mởn. Ở góc bên phải đối diện cửa ra vào là kệ sách, từ sách thiếu nhi, cổ tích, truyện ngôn tình đến các tiểu thuyết diễm lệ dành cho những ai say mê văn chương.
Tiệm có tên là Mây Mùa Hạ. Tấm biển được thiết kế khá cầu kỳ treo một góc bên trái cánh cổng, minh họa là những đám mây trắng ngần. Tiệm phục vụ những vị khách mới lớn trong độ tuổi 17-18. Nhìn bên ngoài thì có vẻ bé xíu nhưng khi bước vào là một không gian ấm áp, rộng lớn với những chiếc bàn được sắp xếp thứ tự, thoáng đãng. Từng góc nhỏ ngập tràn hương thơm ngào ngạt của lưu ly, cẩm chướng và thạch thảo. Tường được quét vôi màu xanh và trắng, hai tông màu chủ đạo của trời và mây. Luôn mở những thể loại nhạc trẻ trung, giai điệu vui tươi. Vào đây cứ như lạc vào thế giới thần tiên, một nơi chỉ dành cho mùa hè.
Tôi gọi anh chủ tiệm là Zu. Anh hài hước và khá thoải mái. Style ăn mặc của anh bụi bặm, jeans rách và những chiếc áo màu sậm. Một bên tai anh xỏ khuyên. Mẹ tôi nói con trai đeo khuyên hầu hết là những đứa ăn chơi nhưng Zu thì không như vậy. Anh ga-lăng và hiền lành. Ai tiếp xúc cũng đều quý mến anh. Đó là lý do tiệm trà sữa của anh luôn tấp nập khách.
“Em sẽ là người đầu tiên nếm thử.”
“Kiểu như em là chuột bạch ấy hả?”
“Ừ nhưng là chuột bạch dễ thương.” Anh xoa đầu tôi. Tóc tôi xù và ngắn nay bị bàn tay anh vò, nó chẳng khác gì tổ quạ cả. Nhưng tôi thích thế.
“Em nghe mẹ anh nói anh không thi đại học.” Tôi ngước mắt hỏi Zu.
“Ừ.” Đang là buổi trưa, vắng khách Zu vừa dọn mấy cái tách vừa trò chuyện với tôi. “Tốt nghiệp 12 xong anh liền mở tiệm trà sữa này.”
“Thế vốn ở đâu ạ?” Tôi khuấy ly lục trà.
“Anh mượn mẹ rồi sẽ trả sau. Mẹ anh nói chỉ cần anh vui và bằng lòng với công việc kinh doanh này, mẹ sẵn sàng góp vốn.”
Tôi reo thích thú. “Bác ấy thật tuyệt vời.” Rồi sực nhớ ra một chuyện tôi chợt hỏi. “Sao anh lại đặt tên là Mây Mùa Hạ ạ?”
“À, cũng đơn giản thôi, anh khai trương tiệm vào một ngày mùa hạ và bầu trời khi ấy thật nhiều mây.”
“Em còn tưởng là có sự tích nữa cơ.”
Và rồi từ đó không có buổi chiều nào là tôi không đến tiệm. Tôi thích mọi thứ nơi đây, từ cách bài trí, những giò lan bé xíu đến đồ ăn thức uống và cả những câu chuyện kể mãi không thôi của các bạn trẻ ghé qua. Tôi luôn gọi lục trà, ngồi ở chiếc bàn số hai, khi đến mang theo một cuốn truyện manga. Đọc vài trang, tôi dỏng tai nghe ngóng các bạn luân phiên nhau kể. Trong tiệm có một lan can bí mật, tôi tình cờ phát hiện ra được khi đi bằng cổng sau. Lan can ấy với những chùm hoa nắng là nơi Zu ngồi gảy guitar vu vơ mỗi khi rảnh rỗi. Vậy đấy, tôi đã có một kỳ nghỉ hè trên mây, quá đỗi an yên.
Sau này về lại thành phố, nhận được thư của Zu, tôi mới biết trong khu vườn Mây Mùa Hạ đó, có một chàng trai thương tôi từ lâu.
***
Khi đem ra ly Mojito cho tôi, Zu đeo kính. Tôi hỏi anh bị cận à? Anh cười lắc đầu. “Thói quen thôi, đây không phải là kính cận.” Anh ngồi xuống ghế đối diện, đẩy ly Mojito vị dâu sang tôi. “Chỉ cần em gật đầu, anh lập tức sẽ tung món thức uống này ra thị trường ngay.”
Tôi giơ ngón tay cái sau khi thưởng thức ly Mojito của Zu. “Ngon thật đấy. Mang hương vị sau cơn mưa.”
“Hương vị sau cơn mưa?” Zu đẩy gọng trên sống mũi, vẻ kinh ngạc đầy trong ánh mắt.
“Dạ, sau mỗi cơn mưa, vạn vật trở nên tươi sáng, tinh khiết và mát lạnh, Mojito cũng thế, không chỉ là thứ thức uống~đập tan cái nóng của mùa hè mà còn gợi lên những cung bậc cảm xúc cho người dùng trong những ngày nắng nóng. Em nghĩ sau khi Mojito chính thức lên menu chắc chắn sẽ rất được ưa chuộng.”
“Em đúng là có tâm hồn mơ mộng.”
Từ đó trở đi, Zu trở thành một người mà tôi có thể tâm sự bất cứ lúc nào. Là người duy nhất kiên nhẫn lắng nghe tôi kể những câu chuyện vớ vẩn, không đầu không đuôi. Là người hay đàn và hát cho tôi nghe những bản tình ca của Tommy Pulse trong những buổi trưa hè vắng khách. Tôi tìm mua đĩa hát của Tommy Pulse dù không hiểu lắm lời bài hát nhưng có hề chi, miễn Zu thích thì tôi cũng sẽ thích. Tôi hay nghĩ về anh khi đi trên đường, viết một đoạn entry ngắn về anh trên trang cá nhân của mình. Anh giống với Takumi Usui trong bộ truyện Maid Sama tôi đang đọc dở với mái tóc vàng đầy vẻ nam tính. Nếu Takumi Usui quyến rũ, nóng bỏng và truyền cảm hứng mãnh liệt cho Misaki thì Zu cũng vậy, lãng tử, ấm áp như một tia nắng nhẹ sau mưa và luôn mang đến tôi nhiều bài học sâu sắc. Anh nói. “Tuổi trẻ là không ngần ngại dấn thân, có trầy xước mới càng chứng tỏ mình có bản lĩnh. Khi còn trẻ đừng sống theo khuôn mẫu sẵn có mà hãy tự do bay nhảy, điên rồ một chút chẳng sao miễn là trong lòng cảm thấy thanh thản, không day dứt, ưu tư về những sự lựa chọn của mình.”
Tôi nghĩ là tôi đã phải lòng anh mất rồi, đôi ba lần nhắc đến anh trong cơn mơ. Những điều vụn vặt cũng khiến tôi cười vu vơ. Một tháng trôi qua, tôi vẫn cứ thích anh như thế, lặng thầm, giấu kín riêng mình tôi biết. Mặc kệ kết quả ra sao. Không âu lo ngày mai có hạnh phúc không. Gặp được anh là một ân huệ, là một niềm vui và những ly Mojito vị dâu mát lành là minh chứng cho tình yêu mới chớm nở trong lòng tôi.
Một cậu bạn là nhân viên trong quán có cặp vé xem phim Truy tìm Dory và muốn rủ tôi đi chung. Cậu ấy để cặp vé lên bàn khi đem ra cùng đĩa bánh Madeleines. Từ khi trở thành khách quen của Mây Mùa Hạ, cậu ấy luôn là người phục vụ tôi. Không hiểu cặp vé mang hàm ý gì, tôi bèn hỏi Zu. “Anh nghĩ em có nên đi không?”
Zu quay đầu nhìn cậu bạn đang rót trà cho khách rồi quay lại nói với tôi. “Nếu cậu ấy mời thì em cứ đi, đừng phụ lòng tốt của người ta.”
Tôi có chút hụt hẫng khi anh tỏ vẻ thờ ơ. Điều mà tôi mong là một câu nói của anh. “Đừng đi với cậu bạn đó.” thì ngay lập tức tôi sẽ từ chối ngay. Nhưng tôi đợi hoài, Zu ôm guitar gảy tưng tưng vài nốt nhạc, thở dài thườn thượt.
“Sao thế, có người để ý mình thì phải vui lên chứ?” Zu ngừng đàn.
“Nhưng em không thích cậu ấy, em thích người khác rồi.”
“Vậy à.” Zu đáp cụt ngủn. “Thế sao em không đi chơi với người ấy.”
“Em không rõ tâm ý của người ta đối với em là gì.”
Tôi đồng ý đi xem phim với cậu bạn kia. Bộ phim hoạt hình vui nhộn nhưng đầu óc tôi miên man bao suy nghĩ. Bịch bỏng ngô trong tay còn nguyên. Nếu người ngồi bên cạnh tôi là Zu thì bộ phim đang chiếu trên kia có tẻ nhạt hay buồn chán thì tôi vẫn thấy chúng vô cùng đặc sắc.
Phim kết thúc, tôi và cậu bạn chia tay trước cổng rạp. Lúc về đến nhà, mẹ Zu đột nhiên nói với tôi rằng Zu đêm nay sẽ ngủ lại quán, bảo tôi đem bánh đến cho anh. Tôi ngoan ngoãn vâng lời. Qua cánh cửa kính trong suốt, tôi thấy anh đang ngồi đối diện cùng với một cô gái. Cả hai đều cúi đầu, không nói gì. Là lý do anh không về nhà sao? Tôi để bánh trước bậc thềm rồi chạy vụt đi. Dù nói rằng cứ để tôi thích anh vậy thôi nhưng khi thấy anh ở bên ai đó, tôi vẫn cứ cảm thấy buồn não nề.
***
Chủ nhật, quán đóng cửa. Tôi nằm ở nhà nghe Adele hát hết tất cả các bài có trong playlist tới tận chiều, mẹ tôi gõ cửa phòng bảo có bạn tìm. Ở thành phố này, tôi làm gì có bạn. Tuy nghĩ vậy tôi cũng xuống dưới nhà xem thử. Hóa ra đó là Vinh-cậu bạn rủ tôi đi xem phim lần trước và lần này cậu muốn cùng tôi dạo quanh phố phường. Tôi bảo cậu đợi chút để mình lên phòng thay đồ.
Lúc Vinh chạy ngang qua quán Mây Mùa Hạ, tôi rướn cổ nhìn vào trong. Zu ôm guitar ngồi vắt vẻo trên góc lan can bí mật hát vu vơ. Tôi không ghét Vinh. Cậu là một chàng trai dễ mến. Ở bên cậu ấy nhưng tôi lại nghĩ về Zu. Điều đó khiến tôi cảm thấy mình thật đáng nguyền rủa.
Chúng tôi ra bờ kênh hóng mát. Mặt nước gợn sóng lăn tăn. Hoa và cỏ dại mọc ngập lối đi. Tôi ngắt từng cánh hoa, từ cọng cỏ ném xuống dòng sông trước mặt cho đến khi Vinh cất tiếng. “Con kênh trong xanh bị cậu làm cho ô nhiễm rồi kìa.”
Tôi bừng tỉnh, nhìn lại. Hoa cỏ đầy mặt sông, trôi lềnh bềnh chẳng khác gì một đống rác thải. Không phải ô nhiễm, nói đúng hơn là tôi đang phá hoại môi trường. Nhìn quanh quất tôi chợt trông thấy một người đàn ông mặc y phục màu xanh. Tôi đoán là bảo vệ khu vực này.
“Chạy mau.” Vinh kéo tay tôi cùng chiếc xe đạp chạy biến trước khi bị phát hiện ra.
Khi đã chạy một đoạn khá xa, cả Vinh và tôi cùng dừng lại, chống gối thở hổn hển. Vinh quay qua định nói với tôi điều gì đó nhưng cậu không nói mà lại bật cười ha hả làm tôi cũng cười theo. Vinh bảo tôi ở đây đợi, cậu chạy đi một lát trở về với hai ly Mojito trên tay. Mojito ở cửa hàng nào đó pha không ngon bằng Zu.
Vinh kể hết hè cậu lên lớp 12. Tranh thủ ba tháng ngắn ngủi, cậu làm thêm để có tiền đóng tiền học phí.
“Chúng ta vẫn chưa đủ tuổi vị thành niên, có thể sống dựa vào ba mẹ.”
“Tớ muốn tự lập, những việc mình có thể làm được thì cứ làm để mai này vào đời sẽ không bỡ ngỡ.”
Tôi bằng tuổi Vinh nhưng ngay cả việc là quần áo, tôi cũng phải nhờ đến mẹ. So với tôi, Vinh trưởng thành hơn tôi nhiều. Rồi cậu kể tiếp cậu thích tôi từ những ngày tôi đặt chân đến thiên đường mây thơm mùi trà sữa và Mojito.
“Nhưng tớ biết cậu không thích tớ.” Vinh làm tôi chột dạ.
“Cậu nhận ra từ khi nào?”
“Ở rạp chiếu phim, không thích tớ tại sao cậu còn nhận lời đi chơi với tớ?”
“Vì… vì tớ không muốn cậu phải buồn.” Tôi siết chặt ly Mojito đến nỗi méo mó. Những viên đá trong ly dần tan.
“Tình cảm này cậu không đáp trả cũng chẳng sao nhưng đừng bao giờ thương hại tớ nhé, để tớ còn có chút lòng tự trọng bên cậu như một người bạn.”
Sau buổi nói chuyện ấy, tôi và Vinh chính thức trở thành bạn. Tôi chưa bao giờ thương hại cậu, ngược lại tôi rất quý cậu bởi tôi hiểu cảm giác thích ai đó mà không được đáp lại. Nhưng cả tôi và cậu đều không lấy làm hối tiếc và theo như Vinh nói thì. “Chỉ cần cậu vui thì tớ cũng sẽ vui.”
***
Tôi trở lại tiệm mây trà sữa khi nắng vàng rực đầy phố. Vừa đẩy cửa bước vào, tôi ngỡ ngàng vì tiệm có vài sự thay đổi nho nhỏ. Những chậu hoa oải hương được khắp nơi: trên giá sách, trên bàn và tủ kệ. Tôi hỏi anh Zu thì anh ngoắc tay sang Vinh. “Là sản phẩm của cậu ấy đấy.” Tôi không biết Vinh cũng có mắt nhìn tinh tế. Những gì mới mẻ, độc đáo sẽ tạo thiện cảm cho khách. Và hôm đó tiệm rất đông.
Tôi xin anh Zu một chậu, anh nhắc. “Nhớ phải chăm sóc cẩn thận đấy.”
Tôi đập tay lên ngực, bảo anh đừng lo, những chuyện khác tôi vụng về chứ chuyện chăm sóc cây cảnh, tôi nghĩ mình sẽ làm ổn. Tôi đặt chậu oải hương ngoài ban công, mỗi buổi sáng tưới nước. Bẵng đi một tuần, do mải vui chơi, tôi quên tưới, đoán rằng chậu hoa sẽ héo khô. Nhưng một sáng thức dậy, chạy ào ra ban công, tôi kinh ngạc. Chậu hoa tươi tốt, lá vẫn xanh và hoa vẫn bung nở rực rỡ.
Tôi hỏi mẹ. “Có phải mẹ đã chăm sóc chậu hoa giùm con?”
Mẹ tôi lắc đầu, sau đó bổ sung thêm vế sau, những ngày tôi quên tưới nước, thì Zu đã thay tôi làm việc ấy. Tôi thật sự thấy xấu hổ, đến quán lí nhí cảm ơn anh. Anh nhún vai. “Em quên, anh tưới hộ em. Chỉ vậy thôi.”
“Vậy mà em cứ tưởng…”
“Tưởng gì cơ?”
“Không có gì ạ!” Tôi quay lại chỗ mình ngồi.
Vinh tan ca. Tôi đợi cậu cùng về và tôi cũng muốn đi đâu đó cho khuây khỏa tâm trạng. Không phải rằm nhưng trăng tròn và sáng, chiếu bừng khắp con đường dài phía trước.
“Hôm nay tâm trạng cậu không vui? Vì anh Zu, đúng không? Cậu mến anh ấy à?” Vinh khẽ hỏi.
Tôi không còn điều gì để chối, gật đầu thừa nhận. “Nhưng anh Zu đã có bạn gái rồi.”
“Ai bảo thế?”
Câu nói của Vinh làm tôi đứng sững lại. Tôi ấp úng. “Hôm trước tớ nhìn thấy…”
Vinh nhíu mày rồi à lên một tiếng. “Đó là cô bạn gái cũ của anh Zu thôi, chị ấy muốn quay lại nhưng anh Zu không chịu.”
Tôi vỗ trán, thở hắt ra. Bao nhiêu nỗi lo lắng, ưu phiền thời gian qua tựa như cơn gió thổi bay đi hết. Dù sao tôi tôi vẫn vui khi biết anh còn độc thân. Tương lai là điều khó xác định. Người ta cứ nói hãy cứ thích đi và chờ đợi, hạnh phúc sẽ mỉm cười thôi.
***
Tối qua tôi và mẹ cãi nhau khi mẹ hỏi tôi sau khi tôi tốt nghiệp tôi sẽ thi vào ngành nào. Tôi trả lời rằng mình không biết, vẫn còn quá sớm để nói đến vấn đề ấy. Rồi mẹ tuôn ra một tràng giáo huấn bảo tôi chuyện thi đại học là việc sớm muộn, phải định hướng ngay từ bây giờ, đừng để nước đến chân rồi mới nhảy, bảo tôi con người ai cũng có lý tưởng sống… Cụm từ ‘lý tưởng sống’ khiến đầu tôi đau như búa bổ. Sống đến ngày hôm nay, chưa được xem là người lớn nhưng cũng được coi là trưởng thành, tôi thật sự không biết mình muốn làm gì trong khi tụi bạn đồng trang lứa như tôi có những ước mơ vĩ đại như bác sĩ, kỹ sư hay có bạn muốn đi khắp năm châu bốn bể. Ước mơ tuy không thiết thực nhưng vẫn là ước mơ và con người luôn có quyền hoài bão, khao khát. Thế giới của tôi chỉ có truyện tranh và âm nhạc.
Zu từng hỏi vui tôi một câu. “Thế mục đích của em đến trái đất chỉ có ăn, ngủ và đọc truyện thôi hả?” Lời bông đùa của anh nhưng lại khiến tôi suy nghĩ rất nhiều.
Một buổi sáng, tôi ôm đống truyện đến Mây Mùa Hạ, chui tọt vào góc trong cùng vì chỗ ngồi quen thuộc có người chiếm mất rồi. Tôi nghe tiếng đàn guitar phát ra đâu đây. Tôi ngó quanh, lấp ló đằng sau cánh cửa thông ra hẻm sau là chiếc áo khoác jeans tay ngắn. Tôi mở nhẹ cửa leo lên lan can ngồi cùng anh. Thành phố vừa trải qua một trận mưa, tôi ngửi thấy mùi nắng mới lên pha lẫn mùi mưa còn đọng lại trên từng tán cây phủ bóng mát.
“Anh, anh nói cho em biết đi mục đích sống của em là gì? Em cảm thấy mờ mịt về mấy chuyện này.”
“Đó là chuyện của em, sao lại hỏi anh. Bản thân em phải hiểu rõ hơn anh mới đúng chứ.” Anh rút ra một cái bánh quy, bẻ nửa đưa tôi.
“Anh là người từng trải, dĩ nhiên em phải hỏi ý kiến anh rồi.”
Anh nhai bánh rồi nói. “Điều gì khiến em vui, khiến em say mê và mong muốn thực hiện cho bằng được. Đó là mục đích sống đấy, cô nhóc.”
“Điều khiến em say mê ư?” Tôi lẩm nhẩm, ngước nhìn trời cao,bỗng buột miệng. “Nếu biết trước khi nào sẽ mưa thì hay biết mấy anh nhỉ.”
“Đúng thế, nếu biết trước thì chúng ta sẽ không phải dầm mình trong mưa để rồi quần áo đều ướt sũng.”
“Thời tiết, khí hậu, nhiệt độ trái đất, áp suất khí quyển… em muốn nghiên cứu về chúng.”
“Thế hóa ra em thích khí tượng học à?”
Tôi không trả lời Zu mà chìm đắm trong suy nghĩ của mình. “Trước đây em có đăng ký câu lạc bộ thủy văn ở trường nhưng do cảm thấy chán cuộc sống, chẳng biết mình muốn gì nên em bỏ.” Tôi quay trở về thực tại. “Giờ em hiểu rồi.”
“Vậy cố gắng lên nhé.” Zu xoa đầu tôi, bàn tay đó làm mái tóc tôi rối xù nhưng tôi cứ để yên như vậy cho anh xoa.
“Nếu biết trước trái tim một người nghĩ gì thì càng tốt hơn nữa.” Tôi nhìn anh và nói rất nhỏ. Hy vọng anh sẽ không nghe thấy.
***
Kỳ nghỉ hè trôi qua nhanh. Trước khi rời khỏi nơi chốn thanh bình này, tôi dành nguyên một ngày để ở bên Mây Mùa Hạ. Xa rồi, có lẽ tôi sẽ nhớ lắm. Nhớ từng chiếc cốc, từng bức tranh treo tường và nhớ cả người con trai tôi thầm thương, một người bước ra từ áng mây mùa hạ tinh khôi nhất và làm đẹp cho cuộc sống tôi muôn sắc màu, cho tuổi trẻ tôi thêm rạng ngời.
Ngày hôm đó anh Zu đãi tôi ăn miễn phí sinh tố đá bào, Matcha trà xanh và món thức uống không thể thiếu là Mojito dâu mang hương vị sau cơn mưa ngọt ngào.
Tôi cứ ngỡ anh sẽ nói điều gì đó hoặc chí ít anh mong tôi trở lại nhưng những gì tôi mong đợi chỉ là cái đập tay lên vai cùng lời động viên chân thành.
Vinh nghỉ làm ở tiệm trà sữa nhưng lém lỉnh bảo với anh Zu rằng giữ vị trí ấy cho cậu để khi nào sắp xếp được việc học, cậu sẽ đến làm tiếp tục. Anh cười, nói. “Anh kinh doanh dài dài, em đến bất cứ lúc nào.” Khi anh nói câu này, anh liếc mắt sang tôi. Không hiểu lời nói đó có ý gì. Nhưng tôi biết ơn anh vô cùng. Vào lúc tôi hoang mang nhất, gần như lạc lối, anh xuất hiện đúng lúc, xua tan mây mù, khơi dậy lòng nhiệt huyết trong tôi.
***
Phong thư màu tím nhạt đặt ngay ngắn trong hòm thư trước cổng nhà. Tôi ngạc nhiên khi người gửi là anh Zu. Vào phòng, tôi bóc thư ra đọc ngay. Hình như em ở trong tâm trí anh thì phải, ngay từ những ngày đầu gặp gỡ. Anh không chắc nữa nhưng khi em đi rồi, anh thấy nhớ nhớ thế nào ấy. Này, em nói xem đó có phải là thích không? Mong thời gian qua mau để sang hè, Mojito mà không có em uống cùng thì nhạt lắm.
Cơn mưa cuối hạ chóng tạnh. Không khí tinh sạch. Mùi vị sau mưa thanh khiết đọng lại mãi mãi nơi ngực trái dù năm tháng có qua.
Quách Thái Di
BÌNH LUẬN