Bức tranh quỷ

Tôi tên là  Nguyễn Thị mai năm nay 30 tuổi là một nhân viên điều tra một vụ án kinh dị liên quan đến một bức tranh ma ám  , tất cả những người nào sở

Chăn đỏ oan nghiệt
Truyện ma: Oan hồn dốc đá (Phần 1)
Hồn nữ quỷ nhi

Tôi tên là  Nguyễn Thị mai năm nay 30 tuổi là một nhân viên điều tra một vụ án kinh dị liên quan đến một bức tranh ma ám  , tất cả những người nào sở hữu nó thì đều chết một cách kỳ lạ trên người không thề có thương tích nào gây ra cả họ trước khi chết đều há miệng trợn mắt trừng trừng nhìn thẳng vào bức tranh , tay chân thì co quắc lại trong vô cùng kinh dị.

Có một điều kỳ lạ là bức tranh không thề bị hư tổn khi gặp  lửa hoặc nước . Những ai cố ý đem đốt hoặc định xé nó đều cũng gặp phải tình trạng y chang những người sở hữu nó.

Tại phòng lưu trữ sở cảnh sát

Tôi đang ngồi kiểm tra bức tranh ma ám để tìm kiếm manh mối thông tin vụ án mạng , tìm kiếm hồi lâu cũng không có kết quả gì cả khiến cho tôi mệt mỏi ngao ngán thở dài , ngồi từ sáng cho đến khuya khoắt khiến cho tôi phải đứng dậy vương vai cho đỡ mỏi.

Lúc này cánh cửa phòng mở ra con hoa nhỏ bạn tôi cầm ly cà phê bước vào và nói ” Có kết quả gì chưa Mai ! sáng mai phải nộp báo cáo kết quả cho xếp Lý rồi đó nếu không thì chúng mình phải lại …..hây dà “.

Tôi thở dài nói.
– tao biết chứ! Nhưng chả có kết quả quả gì thì làm sao báo cáo chứ?.

Con hoa đặt ly cà phê xuống bàn nói.
– thôi nghi ngơi uống cà phê  rồi đi ăn  tí  rồi làm tiếp Mai từ chiều đến giờ mày có ăn gì đâu.

Dứt lời con Hoa nó ôm chầm lấy tôi một lúc thì tôi đẩy nhẹ nó ra rồi bảo ” thôi… Thôi…! Má ơi giờ là giờ làm việc làm sao ôm nhau được  “.

Con hoa nó nghe tôi nói thế thì mỉm cười bảo :
– ok..ok… Tao chọc ghẹo mày chút xíu thôi mà làm gì khó tính thế hi…hi….

Tôi vừa cầm ly cà phê vừa nhìn vào bức tranh ma ám một lúc thì bảo ” kỳ lạ là tại sao không tìm ra được manh mối gì cả bực bội thật “.

Con hoa chống cằm nói.
– cũng lạ thật tại sao bức tranh lại giết người được nhỉ.

Tôi đặt ly cà phê xuống rồi hỏi nó.
– Vậy theo mày có tin trên đời có ma quỷ không?.

– thế tao nói đúng mày định thưởng tao cái gì nào?.

– Sao cũng được tùy mày hi..hi…

– Theo tao tin trên đời không có ma quỷ , tao nghi có người nhúng tay vào và dựng lên chuyện ma quỷ giết người. Đúng không nào?.

– Cũng đúng vs có lý giờ mày muốn tao thưởng gì nào?.

Con hoa nhìn tôi rồi mỉm cười nói
– tao với mày ôm nhau nha.

Sau đó, tôi và Hoa dựa vào tường ôm hôn vào má nhau. Một lúc sau, chuông điện thoại:
“Xin chào, ai ở đầu dây bên kia vậy?”

Đầu dây bên kia có giọng nói của một người phụ nữ:
” Cô là Mai đúng không nào? Tôi tên là Thúy tôi có thể nói chuyện với cô được không vậy? ” .

Tôi nghe vậy thì hỏi.
– Vậy cô có chuyện gì muốn nói tôi?.

– Tôi đọc báo và thấy tin tức về bức tranh ma ám này, tôi có biết một chút về bức tranh đó có phải là bức tranh của một người đàn ông bị đốt cháy không?

– Vâng đúng rồi, có vấn đề gì với bức tranh đó ưh?.

Người phụ nữ  đó bắt đầu kể về lai lịch của bức tranh ma ám đo cho tôi nghe truyện kể về trước đây có một vị họa sĩ tài ba  tên là Jonny chuyên gia về tranh  nghệ thuật triển lãm anh ta luôn luôn cho ra những bức tranh nghệ thuật triển lãm quí giá trong đó có một bức  tranh người đàn ông bi thiêu đốt nhưng có một đều kỳ lạ là bức tranh đó trong vô cùng sinh động y như thật vậy. Thấy bức tranh quá sinh động y như thật anh ta bèn mang bức tranh đó đi đấu giá ở triển lãm.

Lúc đầu mọi chuyện vẫn bình thường không có chuyện gì xảy ra cả , mọi chuyện bắt đầu xảy ra khi bức tranh được bán cho một vị  đại gia giàu có nhất trong Sài Gòn năm đó.

Hàng đêm người đại gia  đó thường nằm mơ thấy người đàn ông bị thiêu trong giấc mơ. Sợ quá nên đi mời một đạo sĩ về giải trừ âm khí  cho ông ta. Đạo sĩ đó mặt tái mét nói:
“Trong bức tranh đó có một linh hồn con người bị thiêu chết, những oán hận rất nặng nề cần được thanh lọc.”

Sau đó bức tranh đó đã được đạo sĩ thanh tẩy và phong ấn thành công và khuyên ông  ta nên vứt bức tranh đi và không nên giữ nó bên mình. Nghe lời vị đạo sĩ đó liền vứt bỏ để tránh họa vào thân. Tôi không bao giờ nghĩ rằng bức tranh lại bất ngờ xuất hiện lại trên kệ sách  nhà ông ta một cách lạ lùng.

Anh đã ném đi nhiều lần nhưng nó lại xuất hiện trong nhà khiến anh hoảng sợ nên đã sai lầm đem đốt bức tranh. Chỉ vì một ý nghĩ sai lầm đó mà dẫn đến một cái chết vô cùng đau đớn, một cái chết vô cùng kinh hoàng đó là  chân tay co quắp như người bị thiêu chết đồng thời mắt trợn ngược lỗ ra bên ngoài.

Không hiểu sao bức tranh ấy bị thất lạc ra ngoài  và truyền từ người này sang người khác cho đến tận bây giờ. Những kẻ sở hữu nó đã chết một cái chết kỳ lạ….

Qua lời kể của người phụ nữ, tôi hỏi người phụ nữ này thì được biết địa chỉ của họa sĩ, thì được người phụ nữ cho biết họa sĩ ở phường 12, quận Tân Bình, số nhà. 1B TpHCM.

Sau một hồi trò chuyện với người phụ nữ đó, tôi cúp máy, quay sang Hoa nói:
“Ngày mai chúng ta sẽ đến nhà của người họa sĩ đó.”

Buổi sáng ngày hôm sau .

Tôi và Hoa lập tức lần theo địa chỉ nhà của họa sĩ do người phụ nữ đó cung cấp, đến nơi chúng tôi được người họa sĩ đó tiếp đãi rất lịch sự.

Tôi và con Hoa  lên tiếng hỏi.
– ông  có phải là người đã vẽ bức tranh người đàn ông bị đốt cháy không?

Người họa sĩ nói.
– Không …. không ….. bức tranh đó không phải do tôi vẽ, nhưng tôi phát hiện ra nó ở nhà kho và thấy nó sống động nên mới đem đi triển lãm. Vậy điều gì đã xảy ra?

Con Hoa nói.
– Chính vì bức tranh đó mà nhiều người sở hữu nó phải bỏ mạng.

– ờ thì ra là vậy.

Nói chuyện và nhận được thông tin từ người họa sĩ đó một thời gian khá lâu , chúng tôi cũng xin phép ra về , theo như những gì người họa sĩ này nói thì chúng tôi phát hiện ra bức tranh ma ám đó khi người họa sĩ đó lại  mua căn nhà này và cũng không biết ai đã vẽ nó. Chỉ biết nó đã ở đây khá lâu.

– Mai nè! vụ án có vẻ khó khăn, không biết đâu mà lần.

Tôi ngồi suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho người phụ nữ để hỏi thêm manh mối, vài phút sau tôi cúp máy và thở dài.

Thấy thế thì con Hoa lên tiếng hỏi.
– Có chuyện gì thế Mai ?.

Tôi nói.
– con gái bà ta nói là bà ta chết rồi, cái chết y chang những nạn nhân kia.

Nghe tôi nói thế thì con Hoa ngạc nhiên hốt hoảng nói.
– cái gì chết rồi ưh?.

– Phải bà ta chết rồi , chết khi đang nấu cơm thì bất ngờ nổ bình ga .

– Trời ơi, có phải là Liên quan đến bức tranh đó không?.

– Cũng có thể yên tâm đi sẽ không sao đâu nếu không có ý định xấu đến bức tranh đó.

Tôi vừa Dứt lời thì có một nữ nhân viên cảnh sát chạy vào nói ” hai cô nghe tin gì chưa , có một vị họa sĩ chết  “.

– Cái gì cơ chết rồi ưh lúc trước còn tiếp chuyện với chúng tôi mà?.

Nữ cảnh sát đó nói.
– sao tôi biết được tôi mới được người ta báo án.

Dứt lời cô ta liền quay người bỏ đi.

Bỗng nhiên con Hoa hét lên .
– Bức tranh nó biến mất rồi Mai ơi.

Nghe Hoa nói vậy, tôi quay đầu nhìn về phía nơi có bức họa ma ám, quả nhiên không nhìn thấy nữa, rõ ràng là ngày hôm qua vẫn còn ở đây. Thế là hai chúng tôi chạy đi hỏi mọi người xem có ai lấy đi không. Kết quả là không ai biết và không ai  vào lấy đi.

Chương 2 : bế tắc

Thật kỳ lạ nếu không có ai vào lấy thì tại sao bức tranh không cánh mà bay trừ khi bức tranh đó là ma quỷ mới có thể biến mất không dấu vết.

Con Hoa nói.
– Không lẽ trên đời có ma quỷ thật ưh?.

Tôi nhìn con hoa một hồi nói.
– Không đâu trên đời làm gì có ma quỷ chứ chắc chắn có ai đó lấy nó .

– Vậy ai lấy nó chứ ? Lấy với mục đích gì.

– có thể trong lúc đó tao và mày dựa vào tường hôn má vs nhau nên không để ý  hoặc giả lúc đi gặp người họa sĩ đó thì có ai đó vào lấy đi chẳng hạn.

– Lúc nãy tao và mày đã đi hỏi rồi  làm gì có ai vào trong khi cánh cửa khóa bằng mật mã chỉ có tao và mày biết thôi.

Con hoa nói.
– Còn con nhỏ ly thì sao  nó cũng biết mật mã có khi nào …..nó.

Tôi lắc đầu nói.
– không đâu nhỏ đó nó không thích tranh thì làm gì mà lấy chứ?.

– biết đâu được chứ?.

Đang bàn luận với con Hoa thì điện thoại của tôi reo lên… Reng…reng…tôi bắt máy trả lời ” Alo ….tôi nghe đây “.

Đầu dây bên kia .
– Thế nào rồi, có kết quả chưa?.

Thì ra đó là giọng nói của gã xếp Lý của tôi vs con hoa gã gọi điện thoại hỏi tôi có kết quả quả vụ án chưa.

– Thưa xếp vẫn chưa có kết quả ạh , nhưng bức tranh đó bị ai đó đánh cắp rồi ạh , giờ 2 tụi em đang tìm kiếm.

– mẹ kiếp, đứa nào to gan dám vào sở cảnh sát ăn cắp đúng là to gan đó , thôi…. Hai cô mau chóng tìm ra kẻ đó cho tôi nghe chưa.

…..tút… Tút……

Lúc này ở một gốc tường .

Bóng dáng của một nữ cảnh sát đứng theo dõi tôi vs con hoa một hồi rồi nở một nụ cười quái dị rồi  sau đó rời đi .

Tại phòng lưu trữ.

Tôi vs con hoa lúc này đang cố gắng tìm kiếm khắp ngỏ ngắc căn phòng để tìm kiếm bức tranh ma ám đó nhưng đều vô vọng. Cả hai tìm kiếm cả buổi vẫn không tìm ra được bức tranh ma ám đó khiến cho cả hai ngồi bệch xuống đất mà thở dài ngao ngán.

Con hoa nó than thở.
– Chán thật đó tìm kiếm cả buổi mà không tìm ra được.

– Ưh, đáng lẽ lúc đó chúng ta không nên hôn miệng vs nhau thì….đâu có……

– Thôi….chuyện đã xảy ra rồi mày đừng buồn nữa Hoa , cái bây giờ là phải tìm cho ra bức tranh đó.

– Tìm bằng cách nào chứ?.

– Tao cũng không biết những phải cố gắng kiếm nếu không muốn mất việc.

Sau đó chúng tôi rời khỏi phòng lưu trữ xuống căn tin ăn cơm trưa đang ngồi ăn cơm thì nữ cảnh sát bước đến hỏi ” trong hai cô rầu rĩ thế kia có chuyện gì sao “.

Tôi vừa ăn vừa kể lại hết tất cả mọi chuyện cho nữ cảnh sát đó nghe , nghe xong nữ cảnh sát đó cũng ngạc nhiên không kém chúng tôi lúc đó. Bỗng nhiên lúc này có một người  con gái  bước đến chỗ ba chúng tôi đang ngồi nói chuyện.

Người con gái  đó lên tiếng.
– Tôi có thể nói chuyện riêng với cô Mai được không?.

Tôi nghe vậy thì cùng cô gái kia ra chỗ khác nói chuyện .

– xin lỗi , chị là ai có chuyện gì không?.

Cô gái đó nói.
– Tôi là con gái của người mà từng nói chuyện qua điện thoại với cô đó.

Tôi kinh ngạc hốt lên.
– Oh thì ra là vậy , bạn kiếm  mình có việc gì .

– Việc về bức tranh ma ám đó.

– vậy bạn  nói đi.

– Thật ra là bức tranh đó là do một vị họa sĩ người  ngoài vẽ  về một người đàn ông bị thiêu đốt rồi đem bán ở triển lãm tranh quốc tế. Sau đó gia đình tôi mua lại bức tranh đó về nhà treo trên tường từ đó những hiện tượng kỳ lạ bắt đầu xuất hiện .

Tôi tò mò hỏi.
– Hiện tượng gì xảy ra?.

Cô gái đó run rẩy sợ hãi nói.
– Tiếng la hét vs hình ảnh người trong bức tranh hiện ra với hình dáng bị thiêu đốt. Hiện tượng đó cứ xuất hiện thường xuyên vào đêm khuya quá sợ hãi gia đình tôi vội vàng  vứt bỏ bức tranh đó xuống tầng hầm rồi chuyển nhà đi nơi khác sống.

Qua lời kể của cô gái đó tôi lên tiếng hỏi.
– thế cô có tin trên đời có ma quỷ không nào?.

– Ma quỷ thì lúc đầu tôi không tin về sau tôi chứng kiến thấy và tôi tin là có ma quỷ trên đời.

…..Bế tắc 2 ….

Tôi thở dài ngao ngán nói.
– Bức Tranh đó biến mất rồi hiện giờ chúng tôi đang tìm kiếm.

Nghe tôi nói thế thì cô gái nói.
– Biến mất ưh không thể như thế được, nó không thể nào rời đi khi nạn nhân thứ 100 chết.

– cái gì cơ nạn nhân thứ 100 ?

Cô gái gật đầu nói.
– Vâng ah

– thế cô biết nạn nhân thứ 100 là ai không?

– Tôi không biết nữa có thể là người nào Liên quan đến nó thì sẽ chết.

Tôi nghe vậy thì hỏi.
– mẹ  cô chết không lẽ cũng liên quan đến nó.

– không đâu bình ga nhà tôi bị rò rỉ và phát nổ thôi chứ không có liên quan đến nó.

Nói chuyện một lúc thì cô gái đó cáo từ ra về tôi liền quay trở lại bàn ăn rồi thuật lại cho con hoa vs nữ cảnh sát đó nghe lại những gì cô gái đó kể.

Nữ cảnh sát đó thắc mắc hỏi.
– Thế nạn nhân thứ 100 là ai ?.

Con hoa cũng lên tiếng.
– Đúng đó nạn nhân thứ 100 là ai?.

– làm sao tôi biết được trừ khi đi điều tra về những người nào liên quan đến vụ án bức tranh ma ám đó là mới biết được.

– Hay là để tôi đi điều tra cho hai cô thấy thế nào?.

Con hoa phản đối.
– Không được đâu Ly cô còn có chồng con nữa lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao ?.

Nữ cảnh sát đó mỉm cười với  con hoa một lúc thì nói .
– Chúng ta là bộ 3 của nhau mà không nói nhiều nữa cứ để tôi điều tra cho .

Dứt lời nữ cảnh sát đó đứng dậy rồi rời đi  thấy nữ cảnh sát đó rời đi thì con Hoa nó lên tiếng :
” Liệu con ly có sao không? “.

Tôi lắc đầu nói.
– Không đâu bức tranh đó chỉ hại chết những ai có liên quan đến nó thôi.

Khoảng 2 ngày sau.

Tôi và con hoa nhận được tin nhắn của nữ cảnh sát đó là đã tìm ra được nạn nhân thứ 100 rồi . Thấy có tin tức về nạn nhân thứ 100 thì khiến cho tôi và con hoa vui mừng rồi  nhắn tin lại hỏi.

– Thế là ai ?

Nữ cảnh sát đó trả lời.
– Chính là xếp lý của chúng ta ngoài ra còn có cả bà phước người yêu của xếp lý .

– Cái gì xếp Lý vs bà phước ưh?. Cô có lầm không đó ly .

Nữ cảnh sát đó nói.
– không nhầm đâu tôi điều tra kỹ càng vs hỏi những người biết về bức tranh đó. Và họ cho rằng người trong tranh là bị sát hại vào năm đó lúc đó vụ án do xếp Lý phụ trách….. Tôi chỉ điều tra được đến đây thôi.

Con Hoa hỏi.
– sao rồi Mai ?.

Tôi nhìn con hoa một lúc thở dài nói.
– Vụ án bức tranh ma ám đó có liên quan đến xếp nhưng cuối cùng vẫn không điều tra tiếp được nữa. Người trong bức tranh là người bị sát hại.

Đang bàn luận  với con hoa  về vụ án thì điện thoại của tôi reo lên…. Reng… Reng… Tôi liền bắt máy ” Alo ai đó “.

– Tôi đây người đã nói chuyện với cô ở căn tin tôi có thể gặp riêng cô được không?.

– Vâng có chuyện gì không ạh?

– ok ở đâu?.

– ở công viên Lê Thị Riêng được không ạ.

– ok được rồi.

Sau đó tôi cúp máy quay sang con hoa nói.
– Giờ tao đi gặp cô ta  một chút , mày ở lại giúp tao điều tra nha có gì thì nt cho tao .

Con hoa nói.
– ok.

Tại công viên Lê Thị Riêng.

Tôi và cô gái đó ngồi nói chuyện  về vụ án mạng bức tranh ma ám qua những gì cô ta nói vì thế tôi mới biết mang máng. Năm đó cô ta và mẹ cô ta đang nằm ngủ thì bất ngờ mơ thấy một cảnh tượng vô cùng kinh dị một người đàn ông bị trói chặt tay chân lại ngồi trên ghế mặt hướng về phía trước. Đồng thời xung quanh người đàn ông đó là đám người mặc áo đen đang tra tấn ông ta một cách dã man thậm chí còn đánh đập ông ta bằng cây gỗ . Khiến cho ông ta bị tổn thương phần đầu khá nặng. Ngoài ra bọn chúng còn tàn độc hơn nữa là thiêu đốt ông ta cho đến chết.

Nghe cô gái đó kể lại những gì cô ta vs mẹ cô ta gặp trong giấc mơ kinh hoàng ấy thì tôi lên tiếng ” Thế sau này cô vs mẹ cô còn mơ thấy lại giấc mơ đó không?. ”

Cô gái đó run rẩy sợ hãi nói
– Có cứ lập đi lập lại Liên tục khiến cho tôi vs me tôi không thể nào yên giấc được. Ah đúng rồi lúc đó ông ta còn cho tôi vs mẹ thấy cảnh ông ta đang bị thiêu đốt là có một người nào đó ngồi vẽ lại cảnh ông ta đang bị thiêu đốt.

Cô gái đó ngồi rùng mình sợ hãi khi kể lại câu chuyện cho tôi, thấy vậy  tôi trấn an cô ấy và chia sẻ nụ hôn với cô ấy thì điện thoại tôi đổ chuông …. Ring … Ring …..

Tôi liền lên tiếng xin lỗi cô ta  rồi đứng dậy ra chỗ khác nghe máy.
– Alo ! Hoa hả có tin gì chưa?.

– Mai nè, tao và con ly mới điều tra ra thêm một thông tin sốc nè.

– Thông tin gì?

– có một  Vụ án liên quan đến bức tranh ma ám đó là có một người đàn ông bị thiêu đốt cho đến chết, người đứng đầu vụ án giết người đó chính là bà Phước người yêu của xếp lý , người đàn ông bị thiêu đốt đó chính là người chồng cũ của bà ta  ….không biết có chuyện gì xảy ra giữa ông ta vs bà ta mà bà ta thuê người giết ông ta . Đúng là ác độc thật còn nữa sau đó xếp lý được cấp trên giao nhiệm vụ điều tra vụ việc này sau khi điều tra ra được xếp lý biết kẻ đứng sau là bà Phước nhưng bị xếp lý bao che và  cho qua chuyện bằng cách kiếm người chịu tội thay cho bà ta . Những nạn nhân sở hữu bức tranh đó đều là người nhà của những kẻ năm xưa đã sát hại ông ta.

– Làm sao mày và  con ly điều tra ra được vậy ?.

– Do tao và con ly tìm được một người trong số bọn họ thì mới biết được. Thế còn mày và  cô gái kia nói chuyện với  nhau sao rồi?.

– Tao biết người đó là ai rồi.

– là ai vậy?.

– Người đã vẽ bức tranh đó .

Trò chuyện với con hoa một hồi rồi tôi cúp máy quay quay lại chỗ cô gái rồi tiếp tục công việc dỡ gian .

– Sao đó sao nữa cô kể tiếp đi.

Cô gái đó lắc đầu nói.
– tôi và mẹ tôi  sau đó bán nhà lại cho gã họa sĩ mà mẹ tôi kể cho cô nghe rồi đó. Sau khi bán nhà rồi không còn gặp lại giấc mơ đó nữa.

Trò chuyện với cô ta một hồi thì tôi đứng dậy cáo từ ra về , trước khi ra về tôi còn nhắc nhở cô ta :

– Có thông tin gì thì cô hãy báo cho tôi biết nha chào.

Tại phòng lưu trữ

Tôi ,  con hoa và nữ cảnh sát đó ngồi  bàn luận lại những gì đã điều tra được và  cho ra quyết định là sẽ gặp xếp lý khuyên xếp lý hãy ……..đừng vì tình yêu mà bao che cho hung thủ giết người . Nhưng cuối cùng xếp lý vẫn không nghe lời chúng tôi nói thậm chí còn chửi chúng tôi một trận tơi bời.

Vài tháng Sau.

Chúng tôi nhận được tin một tin tức kinh hoàng là xếp lý vs bà Phước  đã chết , cái chết y chang những nạn nhân kia là cơ thể co quắp lại , mắt trơn trắng , miệng há hốc ra . Riêng bức tranh ma ám đó thì chúng tôi không thể nào tìm kiếm ra được nữa.

Bỗng nhiên điện thoại của tôi reo reng…reng…. Tôi bắt máy

– Alo phòng lưu trữ nghe đây……

Sau đó tôi quay lại nói hai người bọn họ nói có thêm một vụ án mạng kỳ lạ , bọn họ cần chúng ta đến hiện trường lấy mẫu xét nghiệm……

Truyện mới hơn
Truyện cũ hơn

BÌNH LUẬN