Cánh bướm đỏ

Có nhiều người cho rằng cánh bướm chính là người dẫn lối để họ đến Âm Ty. Quả đúng như thế thật. Nhưng dẫn lối như thế nào, chỉ có người đã chết và người từng trải mới hiểu được. Ngoài kia, cánh bướm đỏ vẫn đang bay, chấp chới.

Truyện ma: Động mả (Phần 1)
Kẻ chế tạo quỷ
Chăn đỏ oan nghiệt

“…Vụ án về cái chết bí ẩn của cô nữ sinh tại phòng 505 kí túc xá trường đại học Nông Sản đã có kết luận. Sinh viên Đỗ Bảo Nguyên chết do nhiễm bụi phấn của loài bướm Huyết điệp, 1 loài bướm màu đỏ tươi vốn cư trú ở vùng núi cao mạn Bắc nước ta, thỉnh thoảng vẫn “đi lạc” xuống các khu vực khác. Hiện tại, kí túc xá đang tiến hành phun thuốc phòng trừ loài bướm này cũng như các loại côn trùng nguy hại khác để đảm bảo cho các sinh viên đang sống ở nơi này…”

Trích tin từ báo An ninh Thời sự tháng 1 năm 1999.

Nguyên ngả người vào chiếc giường, mắt dán trân vào trần nhà, nơi có con bướm màu đen thẫm đang dán chặt mình vào. Nguyên cảm thấy mệt mỏi và xa lạ với thành phố ồn ào, náo nhiệt này. Cô quen và thích cuộc sống nơi làng quê yên ả hơn. Những đêm giật mình vì cơn ác mộng vu vơ, Nguyên tỉnh dậy, thấy sợ hãi thì ít, mà cô đơn thì nhiều. Cũng chẳng dám khóc vì sợ làm bạn cùng phòng giật mình, Nguyên chỉ dám len lén trở mình vào giấc ngủ. Trọ học xa nhà, nên Nguyên hiểu ai cũng có những bộn bề khó nhọc riêng. Nguyên chẳng dám làm phiền đến bạn bè.

Hôm nay ca làm thêm kết thúc sớm, Nguyên chạy vội về kí túc xá để nghỉ ngơi. Cô cảm thấy tuy vất vả một chút nhưng có thể đảm bảo cho gia đình Nguyên tiết kiệm được một phần chi tiêu dành cho cô. Gia đình cô cũng chẳng khá giả lắm.

Giấc ngủ chẳng thèm chập chờn mà nhanh chóng tìm đến với Nguyên. Cô cảm thấy mi mắt mình kéo sụp xuống. Thế nhưng, giấc ngủ chưa kéo dài được bao lâu thì Nguyên nghe có tiếng gõ cửa phòng mình. Cô cáu gắt trèo xuống từ tầng trên của chiếc giường tầng để mở cửa,miệng lẩm bẩm phòng chẳng còn ai hay sao mà đến nổi cô phải thức giấc mở cửa.

– 505 thay nước hay không? – Tiếng chị đổi nước uống cho tầng cô vang lên đều đều không cảm xúc, có chăng là một chút khó chịu vì mãi mới có người mở cửa.

– Dạ không ạ, em cám ơn chị. – Nguyên nhỏ nhặn đáp lại và đóng cửa, hằng mong có thể quay lại giấc ngủ còn dang dở.

Bỗng dưng Nguyên không hiểu sao căn phòng này lại tối như vậy. “Chắc là chưa có ai về.” Nguyên nhủ thầm rồi đi về giường. Nhưng Nguyên lúc này lại không hiểu sao giường mình có người nằm, chẳng lẽ có ai nhầm giường? Trong bóng tối, Nguyên căng mắt nhìn khuôn mặt của cô gái đang nằm trên giường mình. Đó không phải là khuôn mặt của bất kì người bạn cùng phòng nào của cô, cô thậm chí còn chưa trông thấy cô gái đó lần nào. Bỗng chốc, cô thấy hoang mang, cố tìm và bật công tắc đèn của phòng, để nhìn rõ xem đó là ai, nhưng sờ soạng mãi vẫn không thấy bảng công tắc đâu cả. Nguyên quay lại nhìn vào bức tường. Chỗ vốn dĩ là bảng công tắc giờ đây trống hoác. Bất giác Nguyên quay người khắp phòng tìm xem nó nằm ở đâu, chẳng lẽ cô nhớ nhầm? Cả căn phòng ngập trong bóng tối, chỉ thấy 1 con bướm phượng màu đen đang chấp chới bay mà chẳng thể thấy được gì nữa. Cô có cảm giác như cách bày trí của căn phòng không giống vời thường ngày lắm, dù rằng không hiểu vì sao Nguyên tin chắc rằng mình vẫn đang đứng trong phòng của mình. Con bướm phượng màu đen cứ bay dập dìu, đến gần chỗ Nguyên đứng. Cô đưa tay ra định đón lấy nó thì một cơn buồn ngủ ập đến. Nguyên lắc đầu rồi quay lại phía chiếc giường của mình, lại thấy 1 cô gái nữa trèo lên giường Cô gái này làm một đông tác gì đó mà Nguyên không thấy rõ, rồi cô đặt lên gối của cô gái mắt đang nhắm nghiền kia 1 vật bé xíu mà Nguyên không thể thấy được đó là gì. Không hiểu sao, Nguyên bỗng nghĩ, cô gái đang nằm trên giường của mình sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa…

Nguyên đảo mắt nhìn trần nhà, ánh đèn nê-ông đập thẳng vào mắt là cô thấy nhứt mắt. Nguyên đưa tay sờ lên ngực, nghe rõ tiếng quả tim đang đập thình thịch một cách vội vã, mồ hôi túa ra hệt như cô vừa kết thúc quãng đường đua 100m. Lại là giấc mơ đó. Kể từ ngày vào ở phòng này, thỉnh thoảng Nguyên lại mơ thấy giấc mơ đó, và tần suất mỗi ngày lại cứ tăng dần. Thêm vào đó là khung cảnh của giấc mơ càng lúc còn rõ nét hơn. Nếu như trước kia Nguyên chỉ lờ mờ thấy 1 màu đen thì nay, đến khuôn mặt của hai cô gái ấy, Nguyên có thể thấy một cách chi tiết, đến độ cô tin rằng, nếu có gặp họ, cô nhất định sẽ nhận ra. Nhưng Nguyên không hiểu ý nghĩa của giấc mơ này. Con bướm kia, nó ở đó để làm gì. Hết thảy những câu hỏi đó làm Nguyên rối trí, đến độ cô không để ý con bướm dán mình vào trần nhà đang vỗ đôi cánh đen sẫm, như thể nó vừa rời đi đâu đó trong một chốc. “Có lẽ mình nên đến gần thêm một chút.” Nguyên nhủ thầm trước khi cô bạn cùng phòng gọi cô dậy chuẩn bị cho buổi dạo khuya.

***

Sáng thứ 2, cả khu kí túc xá Nguyên đang ở xôn xao hẳn, mọi người chuẩn bị cho đợt phun thuốc diệt côn trùng để nghỉ Tết. Nguyên bỗng cảm thấy có chút thương cảm cho con bướm đang náu mình trên trần nhà. Con bướm yếu ớt ngoài việc vỗ cánh vô hại trong căn phòng này thì nó chưa hề làm đau ai cả. Nó đâu đáng phải chết trong căn phòng này. Nguyên kể suy nghĩ này cho Diệp nghe, nhỏ bạn cùng phòng mà Nguyên thân thiết hơn so với 4 người còn lại . Diệp nguýt dài:

– Tại mày không biết chứ côn trùng có con độc chết người đó.

Nguyên cảm thấy nghi ngờ về việc này, trước nay cô chỉ biết vài loài ong có thể đốt làm độc chết người chứ bướm thì toàn phấn hoa vô hại kia mà.

– Gần quê Chi có 1 loài bướm độc lắm. Cánh của nó chứa bụi phấn gây buồn ngủ, mà hít liên tục trong mấy giờ đồng hồ có thể chết thật đấy. – Chi ở dười giường nói vọng vào. – Nghe nói hồi đó kí túc xá trường mình có người chết vì loài bướm này nên cứ gần Tết mới phải phun thuốc diệt côn trùng đó.

– Giống như thuốc ngủ. – Nguyên nói khẽ.

-Dạo này tao thấy mày ngủ nhiều lắm đó Nguyên. – Diệp tinh nghịch.

Nguyên biết dạo gần đây đúng là cô ngủ nhiều thật, nhưng đó là vì cơn ác mộng buổi tối làm cô mất ngủ. Nguyên chẳng kể với ai về cơn mơ lạ lùng ấy, kể cả Diệp.

Nguyên kéo ghế rồi đứng trên ấy, cầm cây chổi huơ huơ cho con bướm trên trần nhà bay đi. Nguyên cảm giác mình không muốn nó chết mà không hiều vì sao. Con bườm lúc này mới lười nhác cất mình lượn môt vòng quanh phòng thì đúng lúc cửa phòng bật mở, chị quản lí Thu bước vào. Con bướm bỗng bay sượt qua mặt chị làm chị hét lên rồi lùi vào 1 góc. Nguyên và Diệp lại huơ huơ tay cho con bướm bay về phía ban công, rồi mất hút.

 -Chị có sao không? Con bướm thôi mà chị. – Diệp nhanh tay đỡ lấy chị Thu.

– Chị sợ bướm, à, côn trùng từ bé.

Khổng hiểu sao lúc đó Nguyên bỗng nghĩ chị Thu lúc bằng tuổi cô và chị Thu bây giờ, khuôn mặt không khác nhau là mấy dù rằng Nguyên chắc là mình chưa bao giờ gặp chị lúc chị bằng tuổi cô.

– 505 chuẩn bị nhé, năm phút nữa là sẽ bắt đầu phun thuốc đó.

Diệp quay người qua nói với Nguyên:

– Ê. Nguyên, vậy là con bướm của mày thoát kiếp nhé.

Nguyên chăm chú nhìn chị quản lí, không để ý lời Diệp nói mà chỉ ừ hử đáp lời, vì lúc nghe Diệp gọi tên cô, 1 tia hoảng loạn trong mắt chị Thu sượt vào Nguyên.

– Em cũng tên Nguyên à.

– Dạ, sao vậy chị. – Nguyên giật mình đáp lời chị.

– À, không. Người ta phun đến rồi đấy. – Chị Thu không trả lời Nguyên mà giục mọi người nhanh chóng ra ngoài.

Buổi tối kết thúc đợt phun thuốc chuẩn bị cho kì nghỉ Tết, Nguyên thở phào khi con bướm quay lại và trông nó không có vẻ gì là chịu ảnh hưởng của đợt phun thuốc. Đột nhiên, Nguyên tò mò muốn biết nó là loại bướm gì, sao nó có thể ở một nơi như vậy trong suốt gần 6 tháng. Cô mở máy tính và tìm hiểu một loạt thông tin, tập tính về loài bướm. Cô thoáng chút thất vọng vì không tìm thấy loài nào “có màu đen, chỉ bám lấy trần nhà” và “sống gần 6 tháng” cả. Mỗi khi nhìn thấy hình ảnh 1 con bướm phượng đen giống với nó, cô đều thất vọng ngay sau đó vì tập tính không giống. Bao nhiêu lần hụt như thế, Nguyên thôi tra xét con bướm đó là gì, cất máy tính rồi dịu dàng vỗ mình vào giấc ngủ.

Như mọi khi, giấc ngủ nhanh chóng đến. Lần này Nguyên quyết định bước đền gần một chút, đến độ thấy xác 1 con bướm màu đỏ bị vò nát đặt cạnh gối cô gái đang nhắm nghiền mắt. Lần này không còn là cảm giác mà Nguyên biết chắc rằng, cô gái ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Nguyên mở mắt và nhìn đồng hồ, chỉ hơn 2h sáng. Cô thở dốc một chút, còn quả tim như đã quá quen với khung cảnh này nên chỉ đập nhẹ. Nguyên ngồi bật dậy, vớ lấy máy tính, tra cứu về loài bướm đỏ trong giấc mơ của cô. Rất nhanh chóng, trước mắt Nguyên là kết quả cuộc tìm kiếm. Huyết điệp, loài bướm “có đôi cánh màu đỏ và mang trên đó 1 lượng lớn bột an thần mà chỉ cần nó lượn lờ trong căn phòng này cũng đủ làm cho cả phòng ngủ say.” Cón nếu trong một khoảng thời gian dài hít thở không khí có lượng phấn này, cái chết là điều tất yếu. Nhưng Nguyên không hiểu 1 loài đặc thù của khu rừng hoang sơ lại có thể làm hại ai nếu nó không tiếp xúc với bất kì ai. Nhanh chóng, thắc mắc của cô được giải đáp khi nhìn thấy thông tin thích “du cư” từ loài bướm này cùng một số tai nạn mà nó gây ra. Có người chìm vào giấc ngủ hàng giờ liền mà đau thương nhất chính là tai nạn về cái chết của cô sinh viên trường Nông Sản do tiếp xúc với lượng bụi phấn ấy trong thời gian dài. Nguyên rùng mình nhớ lại giấc mơ, cô gái vò nát cánh bướm ấy, trông quen lắm.

Sáng hôm sau, Diệp thấy Nguyên dậy rất sớm vì cô không biết là Nguyên không hề chợp mắt được chút nào. Nguyên nhớ lại lời Chi nói hôm trước mà hỏi Chi vu vơ. Nhanh chóng, Nguyên biết được vài thông tin cơ bản về vụ tử nạn của nữ sinh đó để tìm hiểu. Nguyên không biết sao mình lại muốn biết sự thật đến như vậy, có lẽ là vì giấc mơ của cô.

Thông tin về 1 cái chết sau cách nay gần 15 năm không phải là điều dễ có được. Nguyên thầm cảm ơn Internet đã phát triển và lưu lại hầu hết các thông tin. Lần theo những đường link cũ, cuối cùng, Nguyên cũng biết chính xác sự việc đó là gì.

Vào những năm kí túc xá trường cô vừa xây xong, ở phòng 505 xảy ra 1 vụ án kì lạ. Buối sáng một ngày tháng giêng, chị quản lí như thường lệ đi lên kiểm tra phòng thì thấy cả phòng lúc này còn 3 người, vì gần Tết nên hầu như sinh viên đề đã về quê, vẫn còn chìm trong giấc ngủ. Vốn khó tính nên chị không chấp nhận chuyện như vậy, liền gõ cửa căn phòng. Chị đập to đến mức cả dãy hành lang còn bao nhiêu người đều ùa ra ngoài để xem chuyện gì mà ồn như thế. Linh tính nghề nghiệp mách bảo chị có điều không ổn, chị liền dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa bước vào phòng,cố gắng lạy 3 cố gái tỉnh dậy. Nhưng cả 3 đều năm yên bất động. Xe cứu thương nhanh chóng được điều đến để mang họ tới bệnh viện. Nhưng đau lòng thay, chỉ có 2 cô gái tỉnh lại, còn 1 cô mãi chìm vào giấc ngủ say. Người ta nhanh chóng phát hiện ra nguyên nhân của sự việc kì lạ này và kết luận chính loài Huyết điệp thích di cư đã mang đến tai họa thảm khốc này. Người ta khóa cửa phòng 505 và trong suốt 10 năm, dãy phòng tầng 5 không hề có người ở. Sau này, khi sự việc đã qua lâu và nhu cầu về phòng đã đòi hỏi ban quản lí cho sử dụng lại tầng 5 bao gồm cả phòng 505 đó. Và cũng chính vì lí do đó, mà cứ dịp cận Tết, cả kí túc xá lại tiến hành phun thuốc diệt côn trùng để đảm bảo nơi ở an toàn cho sinh viên.

Nguyên chăm chú xem lại ảnh chụp sự việc năm đó và nhận ra vài chuyện, vì sao chỉ có cô mơ thấy giấc mơ ấy mà không phải là ai khác. Bức ảnh chụp cô gái, nạn nhân tên Đỗ Bảo Nguyên, đôi mắt đang nhắm nghiền, cũng chính là cô gái nằm trên giường của Nguyên trong giấc mơ. Căn phòng 505 ngày đó cách bày trí khác với bây giờ nhưng cũ đủ nhận ra điểm giống với căn phòng của bây giờ. Nguyên có cảm giác giấc mơ đó đang ùa về dù Nguyên đang hết sức tỉnh táo. Cũng căn phòng này, trên chiếc giường này, cũng tên là Nguyên, đó có lẽ là lí do mà Nguyên có thể mơ thấy giấc mơ đó. Cô gái ra đi vào những ngày cận tết, nên càng gần đến ngày nghỉ Tết, Nguyên lại càng mơ thấy giấc mơ ấy nhiều hơn, và rõ nét hơn. Nhưng theo giấc mơ ấy, có người đế lên gối của Bảo Nguyên 1 con Huyết điệp chứ không đơn giản là 1 tai nạn.

Cuộn chuột xuống cuối trang, Nguyên thấy hình ảnh căn phòng được ghi lại không sót 1 chi tiết nào. Cửa sổ nơi giường Nguyên và ban công bị khép chặt. Bên kia phòng, cửa sổ nơi hai cô gái nằm, được mở toang, Nguyên lưu ý chi tiết này trước khi kinh hoàng nhìn tên của hai người vô tình có mặt trong phòng năm đó: Nguyễn Thị Anh Thư và Phạm Minh Thu. Phạm Minh Thu, quản lí kí túc xá hiện tại của Nguyên, cô thầm mong là người cùng tên.

Biết được bí ẩn này không làm cho cô thấy dễ chịu hay ngừng mơ về giấc mơ ấy mà trái lại, Nguyên càng bị cuốn vào giấc mơ đó. Cô thấy cô gái vò nát cánh bướm bỏ lên gối của Bảo Nguyên nằm rồi mở cửa số giường mình. Dựa vào vị trí giường của cô gái, Nguyên đoán đó là Thu. Giấc mơ cứ tái diễn đi tái diễn lại nhiều lần khiến Nguyên cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Lúc này quá quen với câu chuyện nên Nguyên thường đùa với con bướm hoặc ngồi im mà chờ cho nó kết thúc. Cô phân biệt được đó là mơ chứ không lẫn như ngày trước. Nguyên có cảm giác mình giống như 1 kẻ đồng lõa tham gia vào vụ án mưu sát này. Mỗi khi nghe loáng thoáng đâu đó có người nói:”mơ, bướm” hay “chết…”, cô đều giật mình. Cô biết mình đang nắm 1 bí mật mà không chắc nó có thật hay không hay chỉ là giấc mơ ảo giác. Nguyên trông mệt mỏi đến mức Diệp thương hại, cho là Nguyên bệnh.

Thế rồi Nguyên quyết định đi dò xét mọi thứ, làm sáng tỏ những gút mắc trong đầu mình.

Ngồi trà nước bâng quơ khiến Nguyên biết được Bảo Nguyên và Thu vốn là bạn thân. Từ ngày Bảo Nguyên mất, Thu đâm ra sợ bướm, có lẽ là ám ảnh. Và quan trọng hơn, Phạm Minh Thu năm đó chính là chị Thu quản lí tầng 5 của kí túc xá đại học Nông Sàn bây giờ.

Ngày càng dấn sâu vào sự việc năm đó, Nguyên càng trở nên rối trí. Chị Thu rõ ràng đã nói dối về thời điểm chị bắ đầu sợ con bướm. Giấc mơ ấy liệu có phải là sự thật? Nếu nó là giả thì sao lại cứ lẩn quẩn, chân thật đến thế, Nguyên nhìn thấy khuôn mặt của Bảo Nguyên từ trước khi tìm ra bài bào đó. Còn nếu nó là thật thì Thu làm thế có ý gì? Bao nhiêu nghi vấn cứ bám lấy Nguyên không dứt.

Việc 1 người đột nhiên tìm hiểu về 1 vụ án cách đây gần 15 năm không khỏi làm mọi người không chú ý. Nguyên bắt đầu bị điều tra và giải trình với ban quản lí nhưng cô chỉ một mực nói rằng mình không biết gì cả, chỉ là tò mò. Nhưng cô vẫn bị theo dõi sát sao khi đang thả những cánh bướm đỏ bằng giấy màu trong sân kí túc xá. Nguyên có cảm giác mọi chuyện cũng sắp kết thúc, cô thả con bướm bằng giấy màu đỏ xuống sân rồi bước vào phòng. Tối qua, trong giấc mơ, thay vì Nguyên vô hình và an toàn, chỉ cần chờ cho giấc mơ kết thúc thì lần này, Nguyên thấy sợ. Cô gái đang vò cánh bướm không chỉ trông thấy mà còn mỉm cười với Nguyên.

Tối 23 Tết, cả phòng về quê gần hết, chỉ còn Diệp và Nguyên ở lại. Nguyên không còn thấy sợ khi ở trong phòng 1 mình mà lại muốn gặp cô gái đã từng ngủ trên chiếc giường này, Bảo Nguuyên, để biết được sự thật. Nguyên có cảm giác, mọi chuyện đêm nay sẽ kết thúc nên từ chối đi cùng Diệp. Ngẩn ngơ ngắm con bướm một lúc, Nguyên bỏ xuống ra ban công ngắm 1 bầu trời không trăng, chỉ có sao.

Cửa phòng hé mở, Nguyên thoáng gọi:

– Về sớm thế.

Đáp lại lời Nguyên là tiếng của phòng khép lại. Bình thường Diệp mà vào phòng là sẽ liếng thoắng không ngừng. Không quay lại, Nguyên lại hỏi:

– Sao hôm nay mày hiền thế. – Lòng Nguyên chộn rộn.

Cô xoay người vào trong và giớ thì biết trong phòng lúc này không phải là Diệp mà là chị Thu, quản lí kí túc xá có chìa khóa riếng của các phòng.

– Chị chưa nghỉ ạ. – Nguyên mỉm cười.

– Embiết gì rồi? – Giọng chị Thu run run. – Sao em lại đi tìm hiểu về cái chết của Bảo Nguyên, em là gì của Nguyên.

– Em không quen ai tên Bảo Nguyên cả. – Nguyên trầm giọng, cơ hồ như cô đã biết câu trả lời cho câu hỏi bấy lâu nay của mình.

– Nói dối. – Giọng chi Thu hung hăn. – Đỗ Bình Nguyên, cái tên chỉ sai khác 1 chữ. Lẽ ra chị nên đoán được mà xếp em vào nơi khác.

– Tại sao ạ, chị đoán ra gì? – Nguyên vẫn dò hỏi.

– Ra cái gì, em giả vờ à. Nếu không phải, sao gần đây con bướm giấy màu đỏ cứ xuất hiện khắp nơi quanh chị?

Nguyên thở nhẹ, mấy ngày gần đây Nguyên vờ với mọi người và không nói với ai vì sao Nguyên làm thật nhiều con bướm bằng giấy màu đỏ rồi rải khắp nơi. Nguyên chắc rằng sẽ có con lọt vào tầm mắt chị Thu, và mọi chuyện sẽ sớm kết thúc.

– Bướm đỏ thì sao vậy chị, em chỉ có hứng mà.

– Em thôi vờ vịt đi. Bây giờ em muốn gì mới chụi kết thúc trò chơi thám tử của em?

– Vì sao? Em chỉ muốn biết vì sao. – Nguyến rắn giọng đáp.

– Chẳng vì sao hết, Em ngừng ở đây trước khi quá muộn. – Chị Thu khàn giọng, Nguyên nghe trong đó chút nhợt nhạt.

– Em sẽ không dừng lại tới khi nào em biết được chính xác cái gì đã xảy ra năm đó. – Nguyên kiên quyết, cô toan chạy ra ngoài để tìm một lối thoát, thầm trách sao mình không sớm làm như thế. Nhưng chưa kịp làm vậy, 1 bàn tay đã nắm lấy áo cô và ghì mạnh vào ban công. Nguyên cố gắn giãy giụa và hét to lên nhưng vô ích, hành lang ít người nên chẳng ai chú ý. Dường như khi một kẻ mất đi lí trí vì hoang mang thì có một sức mạnh ghê gớm, bàn tay chị Thu siết chặt lấy Nguyên như muốn hất cô xuống dưới sân. Càng lúc, Nguyên càng cảm thấy đuối sức, sắp không giữ được thân mình, cô buông tay ra, những con bướm làm bằng giấy màu đỏ bay chấp chới ngoài không trung.

Đột nhiên, Nguyên thấy một thứ gì đó đen sẫm bay vờn giữa cô và chị quản lí. Ban đầu chị Thu hung hăn gạt phăng nó đi nhưng khi Nguyên nhận ra đó là một con bướm màu đen cũng là lúc chị Thu bắt đầu mất đì tính hung hãn tấn công Nguyên mà thu về một góc, la hét kinh hoảng. Nguyên dựa hẳn vào ban công, người từ từ tụt xuống, thở lấy sức. Nguyên biết chắc cô gái trước mặt sẽ không thể nào tấn công mình được nữa vì cánh bướm đỏ chấp chới, cánh bướm đen dịu dàng bay đến bên chị làm chị điên loạn dần, chỉ còn có tiếng hét “Tránh xa tao xa”. Nguyên đoán mấy ngày nay cánh bướm đỏ của cô đã làm chị mất ăn mất ngủ, và giờ đây cánh bướm đen làm chị thêm loạn trí. Ám ảnh bởi chính cách thức giết người của mình nên chỉ còn biết gào thét, Nguyên biết điều đó nhưng cô không hề thấy 1 cô gái nữa đang đứng kế bên chị Thu, đôi mắt mỉm cười, 1 cái cười giễu cợt. Đêm nay, hai người bạn năm nào đã hội ngộ cùng nhau, chỉ là 1 trong 2 người đã phát điên vì cuộc hội ngộ này.

Mọi việc đã kết thúc trong đêm đó đúng như Nguyên dự đoán. Vì ganh tỵ với người bạn thân cùng phòng, cô gái tên Thu đã không cất công lặn lội về vùng quê xa mà tìm 1 đôi Huyết điệp, lại không ngại nguy hiểm mà để mình và cô bạn khác cùng chìm vào giác ngủ. Thu tính toán tất cả, đóng kín cửa sổ và ban công nơi gần giường Bảo Nguyên mà mở cửa sổ gần mình để đảm bảo rằng, kế hoạch này chỉ làm duy nhất 1 người bị tổn thương mà không hề hay biết về nỗi ám ảnh những cánh bướm của mình. Cô đã tính không sót chi tiết nào, đến độ người ta thương cảm cho cô gái vì mất đi một người bạn và phải mang nỗi sợ bướm từ ấy, chỉ là Thu tính sót 1 điều rằng người bạn mang tên Bảo Nguyên biết hết mọi việc và gần 15 năm sau, có 1 Bình Nguyên vô tình biết được bí mật này và mang nỗi ám ảnh của kẻ sát nhân để dồn kẻ đó vào chân tường sự thật. Đêm hôm ấy, giấc ngủ đến muộn hơn thường lệ nhưng cũng đủ cho hai cô gái tên Nguyên nói lời tạm biệt cùng nhau. Bảo Nguyên đã không nói gì, chỉ cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn rồi mất hút. Sáng ngày hôm sau, Nguyên thấy bên gối mình, xác con bướm đen đã hóa khô từ bao giờ, cô mang nó đi chôn cất cẩn thận. Đó là con bướm phượng màu đen.

***

“…Vụ án bí ẩn gần 15 năm trước bất ngờ có 1 kết thúc mới. Người ta điều tra ra nguyên nhân chết của Đỗ Bảo Nguyên nhưng kẻ sát nhân không phải giam mình trong chấn song công lí mà phải cả đời giam mình trong chấn song của lương tâm. Kẻ sát nhân đã hóa điên bởi chính nỗi ám ảnh ma mị của mình. Có lẽ ai cũng có 1 tâm ma trong lòng, để khi người ta làm điều gì sai phạm thì nó hiện hữu mà đeo bám làm kẻ đó mang theo ám ảnh cả đời. Đáng tiếc là nó không đủ để ngăn điều đáng tiếc xảy ra. Hành lang nới kẻ sát nhân giam mình chỉ văng vẳng mấy tiếng hét vô nghĩa cùng nụ cười ma mị của hắn khi đưa tay vào không trung mà lẩm bẩm:”Cánh bướm đỏ…””

Trích tin từ An ninh Thời sự tháng 1 năm 2013

Ngoài kia, cánh bướm đỏ vẫn bay, chấp chới.

Tử Hạ

Truyện mới hơn
Truyện cũ hơn

BÌNH LUẬN