Ốc sên con ngày nọ hỏi mẹ: – Mẹ ơi! Tại sao chúng ta từ khi sinh ra phải đeo cái bình vừa nặng vừa cứng trên lưng như thế? Thật mệt chết đi được!
– Vì cơ thể chúng ta không có xương để chống đỡ, chỉ có thể bò, mà bò cũng không nhanh – Ốc sên mẹ nói.
– Chị sâu róm không có xương cũng bò chẳng nhanh, tại sao chị ấy không đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó?
– Vì chị sâu róm sẽ biến thành bướm, bầu trời sẽ bảo vệ chị ấy.
– Nhưng em giun đất cũng không có xương, cũng bò chẳng nhanh, cũng không biến hóa được, tại sao em ấy không đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó?
– Vì em giun đất sẽ chui xuống đất, lòng đất sẽ bảo vệ em ấy.
Ốc sên con bật khóc, nói:
– Chúng ta thật đáng thương, bầu trời không bảo vệ chúng ta, lòng đất cũng không che chở chúng ta.
– Vì vậy chúng ta có cái bình – Ốc sên mẹ an ủi con – Chúng ta không dựa vào trời, cũng chẳng dựa vào đất, chúng ta dựa vào chính bản thân chúng ta.
***
Thường thì người ta chỉ nhận thấy sự nặng nề của “cái bình” mà quên mất những thứ nó mang lại.
– Nghèo khổ mang đến cho ta ý chí quyết tâm.
– Đau buồn mang đến cho ta sự trân trọng những thứ làm cho ta vui vẻ.
– Thất bạị mang đến cho ta sự khôn ngoan.
– Chia tay mang đến những cơ hội mới.
– Lúng túng mang đến sự chân thật.
Và khó khăn mang đến một con người mạnh mẽ, được tôi luyện cứng cáp hơn những người khác nhiều.
BÌNH LUẬN