Tôi từng nghĩ thời gian trôi đi mình sẽ khác, có nghĩa là những chuyện cũ sẽ không làm bản thân mình chơi vơi và phiền muộn, bởi vốn dĩ tôi không phải là kẻ thiếu lạc quan và có thói quen sống u uất, là loại người biết thưởng thức nhưng cũng có thể dễ dàng gạt bỏ thứ không làm mình thấy thú vị, như rót một ly trà đắng ngắt, không hợp khẩu vị sẽ tự động đổ bỏ đi.
Nhưng tình cảm thì không giống như cốc trà đắng, nó là loại thức uống có vị the đắng nhưng lại có ít vị ngọt ngào, hơi khó uống và phù hoa một cách thừa thãi, nói chung nó là một thứ hỗn hợp vừa dễ uống mà lại khó nuốt trôi. Và ấn tượng về thứ vị hỗn hợp đặc biệt đó sẽ dễ in sâu vào tâm trí hơn tôi tưởng.
Có lẽ vì thế mà dư vị và cả cái sự đặc biệt trong nó khiến thời gian trôi đi ta vẫn có thể nhớ về hương vị của nó chăng? Chỉ nhớ thôi chưa đủ, đôi khi ta lại muốn uống nó thêm lần nữa dù biết là nó khó nuốt thế nào. Du từng bảo tôi, yêu chính là loại ma túy, muốn bỏ nó trừ khi cậu phải thật sự đau khổ mà can đảm bước ra. Rồi Du để cho tôi cái đau khổ ấy như một bài học cảnh tỉnh đến giờ tôi cũng không hiểu được mình bước ra bằng cách nào. Chỉ có thể hiểu rằng thời gian đôi khi bạn phải công nhận rằng nó thật nhẫn nại để tập cho ta quen với mọi hương vì dù là cay đắng nhất.
“Muốn em pha cho chị một tách cà phê không?”
“Cho chị một cốc trà, loại có vị thơm của hoa ấy, tốt nhất là mùi sen.”
“Chị thích uống trà từ bao giờ? Loại người như chị nốc cà phê đến bốc khói mà chuyển qua uống trà là có vẻ lạ lắm đấy.” em trai tôi ngạc nhiên
“Từ ngày hôm qua” tôi mỉm cười
Tôi nhìn ra những hạt mưa đang rơi mỗi lúc một nhiều, những hạt mưa có sức khơi gợi lại những kỉ niệm khó quên trong tôi đến là bất ngờ. ngày tôi thấy người ấy hạnh phúc nhất cuộc đời của mình, thản nhiên đến độ tôi có thể mỉm nụ cười chúc mừng, một nụ cười xã giao quảng đại và hào phóng đến chính tôi cũng ngạc nhiên. Nghe tim mình có nhói đau không, kì lạ thay thấy nó dường như chẳng còn chút cảm xúc nào, cho đến khi gọi cốc trà này thèm vị chát của nó với chút muộn phiền. thì ra thứ khó quên nhất không phải là tình cảm của bản thân, mà chính là những gì tôi cố hứu giữ trong lòng, trong đó có cả nỗi đau vẫn nằm sâu ở một góc, bị đánh thức bởi một cốc trà nhưng lại không có khát vọng để quay lại uống và chợt nhận mình đã cố gắng quên khoảng thời gian ấy bằng nhiều cách như thế nào nhưng chỉ đến khi nhìn thấy niềm hạnh phúc trên nét mặt Du, thứ hạnh phúc mà không có tôi bên cạnh cậu ấy, tôi tự khắc để mình bình thản rời đi.
Còn chút lâng châng, hẳn là thứ hương vị con lưu lại khi món ăn đã thưởng thức sau nhiều năm còn đọng lại trong trí nhớ, nó nhắc nhở cho người ta rằng: nếu là vị ngon ấn tượng người ta sẽ là tham lam muốn có lại hương vị đó nhiều lần, nhưng nếu là vị chat đắng thậm chí khó nuốt thì chẳng ai dại gì muốn ăn lại lần nào nữa, con người có cái hay là sống dựa trên những kinh nghiệm thu lượm được, để rồi tự họ sẽ có những phản ứng với những gì đã qua, một là tiếp nhận hai là vĩnh viễn không bao giờ chạm vào thứ đã khiến họ đau.
Cốc trà sen này có vị rất thơm, tôi không quảng cáo cho quán cà phê của em mình đâu nhưng vị nó rất tuyệt, khoan hãy nói vì vị của nó, tôi không phải là người giỏi uống trà, tôi thích hương hoa ướp trong những cánh trà và người ta chỉ cần đưa lên mũi, mùi trà quện mùi sen làm dịu đi những bộn bề còn ngổn ngang đâu đó, dưới một cơn mưa, một mình đọc sách, cuốn sách mà dù đọc đi đọc lại tôi vẫn không hiểu hết những điều người ta viết trong đó, chỉ đến khi tôi thực sự trưởng thành, ngồi bên cốc trà sen thơm phức, tôi của hiện tại ngay lúc này, tôi mới ngấm ngầm nhận ra nhiều cái của cuộc sống mình từng đi qua được thâu tóm trong những trang giấy vẫn còn mới nguyên bị bỏ xó lâu ngày này, giống như người ta bất kể là ai trên thế giới, cách nhau đến cả thập kỉ cũng đều đi qua những khoảng thời gian với cùng một cảm xúc giống nhau và truyền lại những kinh nghiệm .
Tôi có cảm giác cuộc sống của mình bỗng trôi chậm lại bên cốc trà chiều, ngắm nhìn màn mưa trắng xóa trên con đường về nhà. Và tôi hiểu ra được nhiều điều hơn về những gì mình đang trải qua: Tôi còn vừa bị nghỉ việc nữa, nỗi chán trường còn đè nặng tâm trí, chợt lướt qua một dòng chữ trên bàn ghi bằng bút mực có viết: “bốn điều điên rồ ít nhất phải làm một lần trong đời: là một mình đi du lịch ở một nơi xa, bỏ công việc vốn mình không yêu thích, tiêu hết tiền trong tài khoản và yêu điên cuồng một lần trong đời”. Nét chữ xinh xinh này chắc là của một em gái nào đó…cũng đang đau khổ. Và thật trùng hợp, tất cả những thứ ấy ngày hôm nay cũng đã đến với tôi. Và tôi dù cô đơn đến mấy vẫn có thể nhấp một ngụm trà và gấp cuốn sách ngày hôm nay của mình lại, để tiếp tục cuộc hành trình của cuộc đời mình.
BÌNH LUẬN