Truyện ma: Hồn ma báo oán

Đêm khuya, bầu trời không một gợn mây, ánh trăng dọi xuống trong vắt, cả vườn hoa lặng ngắt như tờ. Tôi đứng dưới mái hiên quan sát không thấy gì cả, khu nhà chìm trong đêm khuya tĩnh mịch. Trăng đêm ấy sáng rõ như ban ngày, soi rõ từng góc khuất của vườn hoa. Tôi nghĩ bụng chắc bà Tâm yếu bóng vía tưởng tượng ra ma quỷ thôi.

Cô gái đi giày đỏ
Vì ta quá yêu chủ nhân
Người dưới chăn

Tôi quay về phòng đi ngủ vì đêm cũng khuya lắm rồi. Bỗng tôi sơn hết da gà khi nghe có tiếng rên rỉ khe khẽ ở đâu đó vọng lại rất ma quái. Tôi vội ngồi thụp xuống định thần lại nghe cho rõ. Đúng là tiếng của người phụ nữ có vẻ rất gần đây nhưng không xác định được phát ra từ góc nào trong khu nhà rộng lớn này. Tiếng rên ấy có vẻ như đang giẫy giụa đau đớn, ngèn nghẹn, khò khè khó nhọc giống như đang bị ai chèn một vật nào đó ở cổ họng. Lúc đó tôi hoảng sợ thực sự, người cứ co rúm lại. Tôi cứ thế vịn vào tường về phòng của mình, bên tai vẫn vọng lại tiếng rên rỉ, khò khè ma mị ấy. Về phòng tôi chốt cửa lại, lên giường nằm nhưng không tài nào ngủ được, cảm giác bất an, lo sợ dấy lên trong lòng. Lạ thật, toàn điều quái gở ghê rợn có lẽ nhà này bị ma ám kể từ lúc ông Thành đổ bệnh chăng? Bao nhiêu năm ở đây tôi nào thấy gì, tại sao bây giờ lại có. Đêm đó tôi thức trắng nghĩ ngợi vẩn vơ đủ thứ […]

BÌNH LUẬN