Hồi đó tôi ghét bố mình ghê ghớm. Tôi luôn đặt ra câu hỏi tại sao bố lại ghét tôi đến thế, sao bố không thương tôi. Trong hai đứa thì bố thương em trai tôi nhiều hơn. Bố bảo vì nó còn nhỏ chưa biết gì nên chẳng bao giờ đánh đòn. Còn đối với tôi, bố luôn hết mực nghiêm khắc và...nghiêm khắc.
Sau tôi còn có một đứa em trai lém lỉnh. Hồi nhỏ, hai anh em tôi rất nghịch ngợm và ham chơi. Có lần, chúng tôi rũ nhau đi chơi ở bờ sông. Cạnh đó có cây ổi không sai quả lắm, nhưng luôn là “tâm điểm” chú ý của lũ trẻ con chúng tôi.
Thằng em tôi vốn thích ăn vặt nên không khỏi bị “hấp dẫn” bởi những trái ổi xanh lúc lỉu trên cành. Còn tôi, làm anh nhưng lúc nào cũng ham chơi và chẳng quan tâm gì đến em út cả. Vậy nên mới xãy ra chuyện…ông em “quý hóa” của tôi leo trèo thế nào mà bị ngã gãy tay.
Từ hôm thằng quỷ nằm “giường bệnh”, bố cấm tôi không được đi chơi đâu cả. Ở nhà đã không sung sướng gì, lại còn phải trông nom thằng em đang bị ốm khiến tôi buồn không chịu nổi. Thỉnh thoảng, những lúc bố mẹ vắng nhà tôi lại leo hàng rào ra ngoài tìm mấy đứa bạn. Vì tội mãi chơi nên đến xế chiều tôi mới “vác xác” về nhà.
Mới về tới đầu ngõ, tôi đã trông thấy bố đứng chực sẵn trước cổng nhà. Trên tay lại còn cầm thêm một cái chổi lông gà…quá quen thuộc! Tôi sợ phát khiếp nên cứ thập thập thò thò mãi mới chịu về. Biết bố đang giận, tôi không nói gì cả mà chỉ lẳng lặng theo bố vào nhà “chịu trận”. Bố tôi đánh rất mạnh, nhưng lại không nói gì cả trong khi đánh tôi. Nhìn tôi nằm khóc rưng rức, bố cũng không an ủi lấy một lời mà hãy còn mạnh tay. Chỉ có mẹ tôi xót con, nên lúc nào cũng vào can ngăn bố tôi lại. Nhưng đợi đến lúc đó thì mông tôi cũng đã hằn lên nhiều vết lằn tê rần và đỏ chót.
Hồi đó tôi ghét bố mình ghê ghớm. Tôi luôn đặt ra câu hỏi tại sao bố lại ghét tôi đến thế, sao bố không thương tôi. Trong hai đứa thì bố thương em trai tôi nhiều hơn. Bố bảo vì nó còn nhỏ chưa biết gì nên chẳng bao giờ đánh đòn. Còn đối với tôi, bố luôn hết mực nghiêm khắc và…nghiêm khắc.
Tôi luôn tự nhủ mình phải cố gắng học tập thật giỏi để cho bố biết rằng tôi không phải là một đứa trẻ hư. Rồi có lần, mẹ bảo với tôi rằng: “thực ra bố thương con nhiều lắm đấy!” nhưng tôi chẳng thèm tin. Đã thế, mẹ lại còn kể ra rất nhiều điều khiến tôi dần bị “lung lay” tinh thần: “bố đánh con cũng chỉ là vì thương con, mong con ngoan ngoãn hơn mà thôi. Mỗi khi đánh con xong, bố lẳng lặng đi về phòng ngồi suy ngẫm. Bố buồn, mẹ biết! Bố thường hỏi mẹ đã xoa dầu cho con chưa, con thế nào rồi…”
Thực ra, không phải đợi đến lúc được mẹ kể cho nghe về bố tôi mới hiểu được rằng…bố-rất-thương-tôi. Chỉ có điều, tôi lại rất cứng đầu chấp nhận. Nếu không nhờ có bố, thì có lẽ bây giờ tôi vẫn còn ham chơi như ngày nào. Nếu không nhờ có bố, thì có lẽ…bây giờ tôi chỉ có thể là một đứa hư hỏng. Bố hiền từ giống như ông bụt, nhưng lại là một ông bụt…vô cùng nghiêm khắc trong cuộc đời tôi!
Phương Pupi
BÌNH LUẬN