Đã từng

Phải chăng thời gian có thể quay lại để em có thể rút lại lời yêu, tiếp tục mối tình đơn phương, mãi giữ cho riêng mình…

30. 4. 1975, những phút cuối của Việt Nam Cộng Hoà
Kinh hoàng nạn bắt cóc tống tiền
Luôn nhìn thấy lỗi ở người khác: Nỗi bất hạnh lớn lao

Đã từng có một thời gian chúng ta không nói gì với nhau, có lẽ lúc đó chợt nhận ra anh và em có phần nào không hợp, nên cả hai đều lặng thin, chẳng nói gì. Và đó cũng là lúc hai ta xa nhau. Sau những lời hứa cho tương lai, bây giờ phải bỏ lại phía sau,  gạt đi tất cả xem như chưa từng có để có thể chia lối, mỗi người mỗi lựa chọn cho riêng mình.

 

Lí do chia tay là gì, nó cũng chẳng còn ý nghĩa gì đối với em. Đúng, thời  gian qua em đã khóc rất nhiều và cũng đã đợi anh rất lâu. Em đợi câu trả lời níu kéo từ anh, nhưng có lẽ cuộc tình đôi ta đã đến lúc phải chấm dứt. Một giọt mưa làm sao có thể tạo thành cơn mưa khi tình yêu chỉ còn lại với một người.

Suy nghĩ rất kĩ và rất lâu cho cuộc tình đang dang dở này, ba năm đủ để nói một lời yêu đơn phương cho em, nó không phải là quãng thời gian đợi chờ lâu. Nhưng tại sao trải qua 3 năm để đến được với tình yêu của mình chẳng mấy chốc em lại phải bỏ nó, quên nó?

Có lẽ cũng như bao người thường nói tình yêu giống như thời tiết của trời, lúc buồn, lúc vui, lúc ồn ào và có những lúc lặng thin đến xé lòng. Nước mắt chảy thật nhiều để giờ chẳng còn gì để che lấp nỗi buồn trên đôi hàng mi. Phải chăng xin được trở lại ngày xưa, em vẫn là đứa yêu đơn phương một người chẳng hay biết mình, vẫn là đứa luôn ngại ngùng mỗi lần thấy anh, và chẳng bao giờ dám nói ra lời yêu, để giờ đây chẳng phải đau khổ như thế này.

Thời gian đi qua, nó chẳng đợi chờ một ai, chẳng níu kéo điều gì, tình yêu của anh cứ dần phai mờ, con tim em như thắt lại khi bỗng nhận được lời chia tay vào một ngày mùa đông kéo dài. Có lẽ trong tình yêu khi chia tay không phải em yêu sai người mà em đã yêu sai cách, đến nỗi bây giờ nỗi đau cứ lấn sâu vào con tim và lí trí thế này.

Chiều buồn, gió thoáng qua, mái tóc xõa ngang vai bây giờ chẳng chịu buộc nữa, vẫn ngồi ở quán cà phê cũ, vẫn chờ một người luôn trễ hẹn vì công việc nhiều quá, em vẫn đợi cốc cà phê không đường từ bàn tay của ai đó đem đến bên em. Chẳng còn gì nữa, đợi chờ trong vô vọng, ánh mắt buồn khuất nhìn về phía con đường, lối mòn cũ chẳng còn hình dáng của anh vẫn chạy một cách gấp gáp đến quán cà phê nữa. Tất cả đã đi thật xa, đã là quá khứ…

BÌNH LUẬN