Tên của hot boy

Anh thuộc típ hot boy, đẹp trai học giỏi lắm tiền. Cha làm quan “Nhất Đồng Nai nhì hai huyện”. Má xinh đẹp cũng “Nhất Đồng Nai nhì hai huyện”. Mỗi cái tên anh là quá chán.

Linh hồn cằn cỗi
Chật vật
Cuộc tình rỉ máu

Anh tên Sắp, cái tên kì cục. Chả hiểu sắp là gì, sắp xếp hay sắp sửa. Má nói ông nội đặt tên cho anh, nội mất rồi biết hỏi ai. Cháu chắt nội nhiều chẳng có ai nội đặt tên, chỉ có anh là cháu đích tôn nội mới cho cái tên. Nội sinh toàn con gái mỗi cha anh là trai, cha anh cũng sinh toàn con gái mỗi anh là trai. Má kể nội bệnh cả năm, lúc nào cũng tình trạng sắp chết, “chỉ vài ngày nữa thôi”, con cháu túc trực ngày này qua tháng khác mãi nội vẫn không chịu đi. Má có nghén anh từ khi nội đổ bệnh, nội cứ “sắp chết” mãi hoài tới khi anh ra đời, nội nghe tin có cháu đích tôn bỗng tỉnh lại nói cười như không, như chưa bao giờ ốm đau gì cả.

Khẳm tháng, má bế anh tới nhà cho nội xem mặt. Nội ngồi dậy ôm anh nựng mấy câu rồi nói, đặt cho nó tên Sắp nghen? Má hỏi, Sắp là sao cha? Nội ngửa cổ cười dài không nói. Nửa đêm nội bỏ về trời. Thím Út kể nội cứ nằm cười miết, hết cười thì đi.

Chuyện má kể có vẻ thần bí quá, anh ghét cái tên nhưng không dám bỏ, cứ phải đeo lấy nó cho hết đời. May không có em nào chê tên anh xấu cả. Từ đại học ta tới đại học tây, đã học giỏi đẹp trai còn thêm tài hát hay đàn ngọt, quay về hướng nào cũng va phải phong nhũ phì đồn.  Gái ta cũng giống gái tây, chỉ cần hot boy ôm cây guitar vỗ mấy điệu boléro các nàng đã “chết” quay lơ.Điện thoại, Facebook ngày nào cũng nhận được tin nhắn hiền thục, tin nhắn duyên dáng, tin nhắn yêu kiều rủ rê mời gọi. Có vẻ như  chỉ số IQ của đàn bà con gái chỉ dụng công vào mỗi việc câu trai. Cái tên chưa bao giờ quan trọng đối với các nàng. Sắp là Sì-up có gì xấu đâu? Có nàng nói vậy. Anh mừng hết lớn, lấy tên đó đặt cho mình.

Chu kì vòng yêu hot boy thường rất ngắn. Từ tin nhắn à ơi tới áp má kề môi chưa tới một tuần, thêm ba tuần nữa cho tròn một tháng là Goodbye Forever. Anh có tới bảy chục mối tình, từ tình một đêm tới tình một tháng. Yêu rồi tạm biệt nghen. Cần thì thêm mấy bãi nước mắt nữa là xong. Nhiều khi anh cũng thấy tởm mình nhưng lại tắc lưỡi cho qua. Không tởm vậy vô lẽ kéo cả xe lửa người đẹp về nhà cưới vợ sao. Ai bảo trời sinh ra cái thằng lắm tiền học giỏi đẹp trai hát hay đàn ngọt làm cái gì. Với cả chị em cũng chỉ cần anh “tởm” vậy thôi, có đòi hỏi gì hơn đâu.

Bạn bè cùng lứa lắm đứa thông minh tài giỏi như trời cả đời lận đận, không sao ngóc đầu lên được, gái gú xấu như ma. Anh may mắn từ khi sinh ra cho tới tận bây giờ. Lộc cha má không cần xàianh toàn xài lộc trời. Tốt nghiệp đại học loại ưu, sang Mỹ kiếm cái bằng Fulbright, về nước kiếm việc làm nhanh hơn chớp, chẳng cần tới cha một cú điện thoại. Vài năm sau được một công ty tây thuê làm tổng giám đốc lương tháng mấy chục nghìn đô, vừa xài vừa phá cũng không hết. Rồi tách ra làm công ty Sì- up, làm đâu trúng đấy. Học ở Mỹ có cái lợi bạn bè khắp thế giới, công ty Sì –up mở rộng khắp thế giới, anh giàu đến độ không biết giàu thêm nữa để làm gì.

Tổng công ty Sì –up hơn ngàn cô gái, đa phần du học về bằng đỏ chót, chẳng kiếm được cô nào ở vị trí chủ chốt. Anh yêu cầu thằng trợ lý, cũng là bạn học của anh, con gái tuyển vào các vị trí bình thường thì thôi, riêng các vị trí chủ chốt phải qua một phép thử tuy rất bỉ ổi nhưng cần thiết để đảm bảo họ không bị mua chuộc bất kì với giá nào. Ai cũng có thể bị mua chuộc, đàn ông càng dễ bị mua chuộc nhưng đàn bà bị mua chuộc mới cực kì nguy hiểm, họ có thể bán rẻ công ty một giờ như gió. Thầy anh dạy vậy và anh thấy đúng, đọc sử thì biết không cần phải nói nhiều. Biết đâu phép thử bỉ ổi lại cho anh cô vợ giống hệt mẹ anh, người đàn bà không bao giờ bị cám dỗ.

Không còn con nít để cái gì má mình cũng nhất, anh thừa biết con gái thời nay đẹp như má có cả đàn, hiền thục đoan trang như má cũng chẳng hiếm. Duy chỉ điều này làm anh ngưỡng mộ, má coi cái lợi là của ai đó không phải của mình. Đàn bà thấy lợi là mắt sáng lên hình viên đạn, má thì không. Thậm chí nghe thấy lợi mắt má còn cụp xuống vừa ngượng vừa sợ. Vậy mà của cải cứ chảy về nhà má, thế mới kì. Anh thích tính đó của má vô cùng, quyết kiếm được cô như vậy mới cưới vợ, không thì thôi. Thà ở vậy còn hơn mọc sừng vì đàn bà, vô duyên lắm.

Phép thử như đùa. Thằng trợ lý nửa đùa nửa thật gạ gẫm cô gái được chọn vào vị trí chủ chốt  qua đêm với sếp với giá cực cao. Ba tuần “suy nghĩ thoải mái nhé”, cứ mỗi tuần ỡm ờ nâng lên một giá. Kịt tường là 100 ngàn đô một đêm cùng sếp, sau đó là mức lương khủng 3.700 đô/ tháng. Hai chục cô được chọn vào vị trí chủ chốt sau phép thử rớt cả hai chục, phải bố trí công việc bình thường. Hay nhất là cô nào càng chửi rủa sỉ vả thằng trợ lý khi nghe hắn gạ gẩm thì cô đó rớt trước tiên,  thường sau vài ba ngày đã kéo cờ trắng đầu hàng. 9 cô rớt sau một tuần, 11 cô rớt sau hai tuần. Chưa cô nào sang được tuần thứ ba. Họ đều nhận được lời xin lỗi “chỉ đùa chơi”, không hề biết mình bị thử. Giả có biết cũng phải cười trừ thôi, lộ ra chỉ các cô là ê mặt. Anh thấy tởm trước trò đùa này nhưng không muốn bỏ nó.

Anh phải có vợ, quá tuổi 35 ba má ra tối hậu thư. Anh cười hì hì. Con cũng mót vợ lắm chớ bộ. Không lẽ không có cô nào mê mày sao? Má hỏi. Nhiều lắm, má. Cả mấy toa xe lửa luôn. Có điều không thấy cô nào giống má. Cha đang ăn ngước lên ngạc nhiên. Sao phải giống má mầy? Con thích tính má, không bị cám dỗ bất kì điều gì. Cha cười phì, phun cơm ra mâm. Không bị cám dỗ không phải đàn bà, thưa ngài tổng giám đốc! Dứt lời cha phủi đít bỏ lên lầu. Má sấp mặt ăn không nói gì, nước mắt dân dấn. Anh thấy lạ.

Anh hay lái xe đưa má về thăm ngoại. Ngôi làng bán sơn địa nghèo đến nỗi chuột cũng bỏ đi nơi khác kiếm ăn, gái làng lại đẹp hết chê. Cô nào cô nấy chân dài eo thon da trứng gà bóc. Đẹp vậy mà ế chồng cả đám, trai làng ra Thành phố kiếm ăn hết còn đâu. Thấy anh về làng khác nào thấy thiên sứ nhà trời đáp xuống hạ giới, nhớn nhác xôn xao hết lượt. Cái giếng làng trống vắng quanh năm, hễ anh quảy gánh ra giếng thế nào cũng dăm bảy cô a tới, kẻ giặt dũ người lấy nước. “Anh Sắp mới về à?” có mỗi câu mà hỏi riết, cô này hỏi xong lại cô kia hỏi. Đã sắp lại mới về, nghe phát mệt.

Hỏi chỉ là cái cớ trình diện “em đây nè”. Mắt ướt rượt quệt ngang mỗi câu hỏi, mặt lại làm bộ tỉnh queo ra cái điều đây chẳng quan tâm. Chỉ có một cô là tấn công vỗ mặt chẳng kiêng dè, cứ làm như anh là của riêng cô rồi. Không ga lăng múc nước giùm em à? Cô gái mặt trái xoan, lúm đồng tiền chấm phẩy, cái răng khểnh thật duyên. Công nhận anh Sắp đẹp trai thiệt. Anh bật cười. Sắp thôi à, anh tưởng đẹp trai thiệt rồi. Cô dẩu môi nguýt ngang. Tại tên anh dở ẹc chớ bộ. Em tên gì? Nụ. Tên Bắc Kỳ phải hôn? Cô bé nói liền không chờ anh thắc mắc. Ở nhà gọi em là Nu, giống tên chó quá em mới cho thêm dấu nặng. Anh cười to sảng khoái, chưa khi nào gặp cô gái hồn nhiên tinh nghịch thế này. Cô không thèm làm bộ, ngang nhiên nghiêng ngó soi rất kĩ mặt anh rồi chép miệng ngon lành. Chời chời dễ thương gì đâu! Cả cái cách mê trai cũng thành thật đáng yêu.

Anh về nhà lân la hỏi ngoại. Con nhỏ giỏi lắm à nha, thi trúng ba trường đại học đó. Ngoại nói. Con nhỏ có hiếu lắm đó. Má nói. Cha nó điện giật ngã cột điện gãy cột sống nằm liệt giường, nó bỏ học ở nhà chăm cha. Ngoại nói. Tội nghiệp con nhỏ. Má nói. Thì ra ngoại và má đã để ý đến cô Nụ này, nghe anh hỏi mừng quá tranh nhau khen, con nhỏ thế này, con nhỏ thế kia…. May chưa tới đoạn  con nhỏ đoàn viên ưu tú, đảng viên bốn tốt.

Lần sau về thăm ngoại không thấy cô Nụ ra giếng. Nó đi học Fulbright bên Mỹ rồi. Ngoại nói. Cổ thi đỗ tofel à ngoại? Tofel không đủ điểm cho con nhỏ đó mầy.Anh làm bộ thè lưỡi thán phục. Ngoại nhìn anh thăm dò. Con nhỏ thông minh tài giỏi nhất tỉnh mình đó, mày có ưa không để ngoại mối lái? Anh tủm tỉm cười không nói gì. Đàn bà thông minh tài giỏi thiếu gì, cần thì khua một khua được cả nắm. Con nhỏ tinh nghịch dễ thương giống tính má mày hồi nhỏ a nha. Câu này của ngoại làm anh chú ý. Má ngày xưa tinh nghịch dễ thương à ngoại? Chớ sao. Ngoại đưa mắt sang má. Má cúi mặt làm thinh. Anh cũng đưa mắt sang má. Ủa vậy chớ dễ thương tinh nghịch của má mất đi hồi nào? Anh đùa. Má ngẩng lên gượng cười. Thôi mầy, nhắc chi ba chuyện đời sơ.

Chuyện tới đó rồi quên, công việc búa xua gái gú cũng lắm nhớ làm sao cô bé mới gặp một lần. Ngoại cũng quên. Ba năm liền về quê ngoại không nghe ngoại nhắc nhở gì. Có lẽ ngoại nghi anh bị gay, gần bốn chục tuổi rồi không màng tới vợ con, gay là cái chắc. Năm thứ tư anh về thăm ngoại, vừa quảy gánh nước ra giếng làng  bỗng thấy cô bé như mọc từ dưới đất lên. Em nè. Nờ u nu nặng Nụ. Tiếng cười trong vắt, mắt lóng lánh cười theo. Bộ bà ba lụa bó lấy thân hình thây lẩy, tròn và mẩy, nước da trắng ngần. Cứ muốn cắn một miếng. Nhìn gì! Không ga lăng múc nước cho người ta à? Tưởng lấy chồng ở lại bển rồi? Nói chi kì. Ở lại bển để anh cho ai! Anh nhăn răng cười. Cười cái gì. Ở bển nhớ anh muốn chết luôn, thiệt đó. Cái miệng hồng tươi trề ra như sắp khóc. Anh lại cười, cô bé này thiệt giỡn bất phân vậy mới buồn cười. Có nhớ thiệt không bà nội? Anh lom lom nhìn. Cô bé cười hì hì. Ngu sao nhớ người không nhớ mình. Cô bé quảy gánh chạy đi. Anh gọi với theo. Nếu anh nhớ em thiệt thì sao? Không cúi đầu làm bộ xấu hổ, không hất mặt giả đò làm cao, cô bé cất tiếng cười vang. Tiếng cười mới trong trẻo làm sao. Thốt nhiên trong anh rung lên tiếng gọi, nhất định phải lấy cô này làm vợ.

Má với ngoại nhạy lắm, họ biết anh đã cắn câu, cứ rủ rê anh ở lại một vài ngày nữa “ giải quyết cho dứt điểm”, anh không chịu. Cơm không ăn còn đó, lo gì. Thằng trợ lý gọi anh nheo nhéo. Ngày giao kèo tới hạn rồi, ông về giải quyết cho xong. Ừ thì về. Thử coi cô gái số 21 có vượt qua được cửa ải Sì-up không. Ngày cuối tuần thứ ba rồi nghe. Anh về tới công ty thằng trợ lý khoe ngay. Tôi đã đẩy lên 200 ngàn đô cô nàng vẫn phớt Ăng Lê, ghê không? Con nhỏ này ngon. Cổ tên gì? Anh hỏi. Vũ Hạnh Lan. Trợ lý đưa tập hồ sơ cho anh. Vừa cầm lấy tập hồ sơ anh đã nhìn thấy ảnh Nụ.

Dẹp vụ thử thách thối nát này đi nghen! Tự nhiên anh quát thằng trợ lý. Sao? Cổ là người quen, biết được vụ này cổ coi tao không bằng con chó. Chỉ thử thôi mà, mình có làm gì đâu. Thằng trợ lý nhỏ nhẹ. Càng người quen vượt qua vụ này càng quí chứ sao. Còn một ngày nữa, dẹp có phí không? Anh không biết nói sao nữa, gậy ông đập lưng ông.

Anh quay lại chở má quay lại quê ngoại. Sao vậy? Má hỏi. Má phải xin lỗi Nụ giùm con, vụ này con không thể giấu cổ được. Nhưng chuyện gì mới được chớ. Má gắt. Anh kể thật vụ thử thách thối nát. Má ôi một tiếng thật to, ngồi chết giấc suốt cả hành trình. Từ Thành phố về quê ngoại 150km xe chạy bốn tiếng. Tới nơi chưa? Thằng trợ lý phôn, tiếng máy to má cũng nghe thấy. Sắp. Anh trả lời. Thôi quay lại đi. Sao? Cổ đầu hàng rồi. Anh đạp phanh, lốp xe cà cháy đường nhựa hơn chục mét.

Không ngờ má bưng mặt khóc, khóc như chưa bao giờ khóc. Anh không hỏi, biết sao rồi má cũng kể. Nhưng má không kể, ngoại kể. Thì ra cả hai họ đều biết, chỉ có là anh không . Má mày không bị cám dỗ. Chẳng qua vì cha mày thôi. Ngoại thở hắt. Dễ gì lên được chức quan, vậy mà cha mày lại trách má mày, cực vậy đó. Anh ngồi đắng ngắt. Bà mẹ thằng cháu đích tôn dởm. Trời cho  cái nầy lại lấy đi cái khác, thật đau. Bây giờ anh hiểu cái tên Sắp của ông nội . Trước khi có anh ba má sắp là cặp đôi hoàn hảo, chẳng may ba má sắp là cặp đôi hoàn hảo lại phải có anh.

Thảo Điền 1/2006.

Nguyễn Quang Lập

BÌNH LUẬN