Lòng dạ gái ế và mưu kế đàn bà…

Mọi chuyện sẽ mãi là tình cảm đơn phương từ phía Linh, thậm chí cô cũng sẽ không bao giờ dám công khai tình cảm của mình nếu như không có cuộc hẹn gặp của vợ Tuấn ngày hôm đó. Thùy Linh mở mắt ra, cảm thấy trống trải, cô đưa tay sang phía bên cạnh. Tuấn không còn nằm đó nữa. Cô thảng thốt bật đầu dậy, nhìn khắp căn phòng. Thế rồi Linh thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy đang ở ngoài ban công.

Nếu bỗng dưng ta chán nhau
Yêu thôi mà, sao khó thế!
Nếu còn yêu em, xin anh đừng đau khổ

Tuấn thả vào không gian từng làn khói lãng đãng của điếu thiếu. Thấy Linh mở cửa bước ra, Tuấn dập vội điếu thuốc, cởi chiếc áo khoác choàng lên người Linh:

– Đêm khuya rồi, em dậy làm gì? Vào nhà đi, anh ở đây cho hết khói thuốc này rồi anh vào.

Linh mặc kệ, cô bất chấp lao vào, ốm lấy Tuấn từ phía sau:

– Sao anh không ngủ, lại ra đây làm gì?

Tuấn ôm lấy Linh thật chặt, vuốt nhẹ lên mái tóc cô rồi khẽ thở dài:

– Có nhiều cái đau đầu phải suy nghĩ quá em ạ. Nếu sau này, anh làm gì đó khiến em không vui, đừng giận anh nhé. Phải sống thật tốt, biết chưa?

Cái câu nói lấp lửng đó của Tuấn càng khiến Linh thấy thấp thỏm, lo âu. Anh có điều gì giấu cô, anh đang phải trải qua những gì? Cô cứ thế nép vào vai anh, miên man tìm câu trả lời.

Linh 32 tuổi. Chẳng phải nói vòng, nói vo làm gì, cái tuổi đó, người ta gọi cô là gái ế cũng chẳng ngoa. Đúng như người ta nói, đã mang phận đàn bà, thà xinh đẹp mà ngốc nghếch, hoặc xấu xí mà có tiền thì cơ hội tìm được tri kỉ cao hơn. Còn Linh, cô thuộc tuýp vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, lại lắm tiền… Thế nên cô ế. Kiểu ế của cô là vì cao không tới, thấp không thông!

Linh 32 tuổi. Chẳng phải nói vòng, nói vo làm gì, cái tuổi đó, người ta gọi cô là gái ế cũng chẳng ngoa.

Thực ra, khi chạm ngưỡng 30 tuổi, Linh cũng dẹp hết những tiêu chuẩn, những yêu cầu ở một người bạn trai. Cô chỉ muốn tìm ai đó hiểu mình, làm mình rung động là được. Linh cũng đã đi gặp vài đám, do bạn  bè, người quen mai mối. Nhưng khi cái duyên chưa tới, thì gặp rồi mà cảm xúc cứ trơ ra. Vậy là cô thôi…

Thế rồi, chẳng hiểu run rủi thế nào, Linh yêu Tuấn. Nó trở thành sự trái khoáy là bởi cô đã bỏ qua bao nhiêu mối tốt, bao nhiêu gã độc thân tài giỏi để… yêu một người đàn ông có vợ.

Linh và Tuấn làm cùng một công ty. Tuấn mới chuyển về đây được nửa năm. Ban đầu, cô ấn tượng bởi cái vẻ ngoài điển trai và giọng nói trầm ấm như rót mật vào tai của Tuấn. Sau này, càng ngày cô càng bị hút mạnh mẽ vào anh khi chứng kiến gương mặt luôn phảng phất những nỗi buồn.

Sau nhiều lần đi làm riêng với nhau, hai bên trò chuyện, Linh mới biết, cuộc hôn nhân của Tuấn không hạnh phúc. Tất nhiên, cô không phải loại con gái ngốc nghếch đến độ tin vào lời của mấy gã đàn ông, rằng: “Vợ chồng anh không có tình yêu, sống với nhau chỉ vì trách nhiệm”. Tuấn cũng chẳng bao giờ nói những điều đó với Linh, anh luôn mỉm cười, không kể về gia đình nhưng cũng không bao giờ nói xấu vợ. Chuyện về Tuấn là do Linh nghe một vài người đồng nghiệp kể.

Cứ thế, Linh phải lòng Tuấn từ lúc nào không hay. Nhưng Tuấn đúng mực lắm, anh không bao giờ cho Linh cơ hội được gần mình vì luôn tự xác định bản thân là người ràng buộc hôn nhân. Tuấn càng như thế, Linh càng khao khát. Chính Linh cũng không hiểu nổi vì sao mình lại cuồng si đến như vậy dù từ trước tới nay cô luôn tối kị việc tranh chồng, cướp vợ của người khác.

Mọi chuyện sẽ mãi là tình cảm đơn phương từ phía Linh, thậm chí cô cũng sẽ không bao giờ dám công khai tình cảm của mình nếu như không có cuộc hẹn gặp của vợ Tuấn ngày hôm đó.

Nhận được điện thoại từ vợ Tuấn, Linh có chút run sợ. Nhưng rồi cô tự nhủ, chẳng có gì phải suy nghĩ. Cô yêu Tuấn nhưng tình cảm đó vẫn chỉ nằm trong lòng cô, thậm chí cô còn chưa từng nói ra việc đó với Tuấn. Cô cũng chưa làm gì quá đáng cả. Nếu vợ Tuấn có ghen thì là chị ta vô lý mà thôi.

Hôm đó, Linh gặp vợ Tuấn trong một quán cà phê cuối hẻm. Ngồi đối diện với vợ Tuấn, Linh cố tạo ra vẻ bình thản. Chị ta trông cũng có vẻ tử tế, không có gì giống như việc sẽ đi đánh ghen ầm ĩ.

Vợ Tuấn mở đầu câu chuyện bằng một câu hỏi:

– Em yêu chồng chị đúng không?

Linh lắp bắp, run rẩy, cô không biết phải trả lời như thế nào.

– Em đừng sợ, chị tìm gặp em thế này là có lí do. Trông chị có giống mấy bà sồn sồn đi đánh ghen không?

Linh vẫn im lặng, cô không biết phải trả lời thế nào với câu hỏi quá khó của chị ta. Không lẽ, lại trơ ra mà trả lời:

– Em đang yêu chồng chị đấy.

Người phụ nữ đó mỉm cười, nắm lấy tay Linh như một cách trấn an:

– Chị biết, em không phải loại con gái đó. Thực ra, chị biết chuyện của em vì nhiều lần nhìn thấy Tuấn ngắm nhìn ảnh em qua facebook. Cái cách anh ấy nhìn em là chị đủ hiểu. Nó giống một gã si tình nhưng lại không thể tỏ bày.

Linh tự nhiên thấy toàn thân mình run lên, cái cảm giác khó thở nơi lồng ngực. Người đàn bà đó lại tiếp tục:

– Chị với Tuấn không còn tình yêu. Anh chị sống với nhau đến giờ này cũng là vì 2 đứa con thôi. Thực ra, chị cũng muốn ly hôn, giải thoát cho cả hai, nhưng chị cần có tiền để nuôi con. Nói chung, giữa anh chị còn một vài vấn đề cần phải giải quyết nên chưa thể chấm dứt được. Có thể em thấy lạ, khi chị tìm em thế này. Nhưng cùng là phụ nữ, thấy em cũng không phải loại hư đốn, chị cũng muốn em tìm được hạnh phúc của mình. Chị với Tuấn không còn tình yêu, nhưng chị cũng vẫn quý trọng anh ấy. Bọn chị giờ là bạn. Nên… nếu em có tình cảm với Tuấn, cứ tìm hiểu. Chuyện ly hôn của anh chị chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Cuộc nói chuyện hôm đó, Linh hầu như không nói được lời nào. Toàn bộ đều là vợ Tuấn chia sẻ. Khi chị ta về rồi, Linh vẫn còn ngây người ra không hiểu chuyện gì. Cô chỉ biết rằng, chính những gì chị ta nói đã khiến cô có động lực để chinh phục tình yêu này.

Gần nửa năm sau, Linh mới chính thức có được Tuấn. Anh né tránh cô nhiều. Chỉ tới khi trái tim không thể nào cản ngăn được cảm xúc nữa, họ mới yêu nhau. Nhưng ở công ty, họ vẫn đóng vai trò là đồng nghiệp của nhau. Linh cũng không muốn chuyện này lộ ra. Cả hai muốn sau khi Tuấn làm thủ tục ly hôn một thời gian mới công khai tình cảm.

Đêm nay, giống như một vài đêm rảnh rỗi khác, Tuấn lại đến bên Linh. Đã nửa năm rồi họ trong một mối quan hệ không thể để người khác biết. Chỉ có Linh, Tuấn và vợ anh biết điều này. Thậm chí những đêm mà Tuấn đến với Linh, vợ anh rất biết ý, không bao giờ chị nhắn tin, điện thoại làm phiền. Linh thầm cảm ơn và cảm phục người phụ nữ ấy.

Linh và Tuấn trở lại chiếc giường êm ả. Họ nằm nép vào vai nhau. Mối quan hệ này cứ khiến họ nhức nhối. Nó vừa khiến hai bên cuồng si, đam mê nhau, vừa khiến họ sợ sệt, lo lắng nhiều điều.

Tuấn ôm Linh vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô. Linh tận hưởng nụ hôn đầy ngọt ngào đó rồi thiếp vào giấc ngủ.

***

Sáng hôm sau, khi Linh tỉnh giấc, cô thấy Tuấn đã đi rồi. Anh luôn rời khỏi căn hộ của Linh từ sớm, để tránh cái nhìn soi mói của mọi người xung quanh. Linh sửa soạn áo quần, tới công ty. Có lẽ giờ này, Tuấn cũng đã tới chỗ làm rồi cũng nên.

Linh bước vào phòng làm viêc, cô hơi bất ngờ khi thấy bàn của Tuấn trống không, đồ đạc, giấy tờ đều đã dọn dẹp sạch sẽ.

Linh thoáng giật mình. Cô dáo dác tìm… Một người đồng nghiệp của cô chạy tới:

– Này, ông Tuấn nghỉ việc rồi, nghỉ đột ngột. Sáng đến đưa đơn xin nghỉ, về dọn dẹp đồ đạc rồi đi luôn. Không ai hiểu vì sao cả.

Chân Linh như nhũn ra… “Tại sao, tại sao anh lại như thế?”….

Linh lập cập rời khỏi phòng làm việc, cô bấm số liên hồi gọi cho Tuấn nhưng không được. Không lẽ anh định trốn tránh, anh định bỏ cô đi giữa chừng như thế ư?

Mới đêm qua thôi, họ còn bên nhau như một đôi tình nhân, vậy mà sao giờ anh lại thế. Tuấn không nghe máy, cô nhắn tin anh cũng không trả lời. Giữa cái lúc bấn loạn đó, Linh chỉ nghĩ đến một điều duy nhất: Vợ Tuấn.

Linh bấm số gọi cho vợ Tuấn. Nghe Linh trình bày, vợ Tuấn nhẹ nhàng kể:

– Anh ấy có những dự định mới. Anh Tuấn muốn đi nước ngoài, làm việc và kiếm tiền. Tuấn bảo cảm thấy hổ thẹn với em, vì em quá thành đạt và nhiều tiền, còn anh ấy đã có vợ, lại kém cỏi về kinh tế. Hơn nữa, lần này Tuấn đi, là vì anh ấy muốn có một khoản để hỗ trợ chị. Sau khi anh ấy về, chính thức ly hôn, anh ấy sẽ đưa chị một khoản lớn để chị nuôi hai con. Tuấn là người đàn ông có trách nhiệm, phải làm được những điều đó anh ấy mới yên tâm ly hôn. Giờ nghe nói, Tuấn đang vay mượn khắp nơi để lấy tiền chạy đi nước ngoài. Anh ấy không muốn kể với em có lẽ vì sợ em lo lắng. Anh ấy cũng bảo muốn dùng thời gian xa cách này để thử thách tình yêu của em và anh ấy.

Nghe những lời vợ Tuấn nói, Linh bật khóc tức tưởi. Cô thấy mình quá vô tâm khi yêu anh. Cô đã không hiểu cho những nỗi khổ tâm của anh. Đúng là, yêu một người đàn ông từng có gia đình không thể nào hồn nhiên quá được. Tối hôm đó, Linh lùng sục mãi rồi cũng tìm được Tuấn. Vừa gặp anh, cô bật khóc, ôm chặt lấy anh mãi không rời.

– Tại sao anh quyết định như vậy mà chẳng hề bàn bạc với em? Anh không coi em là người yêu của anh ư? Nếu không phải em nói chuyện với chị ấy thì anh định cứ thế lẳng lặng mà rời xa em à?

– Anh xin lỗi… Nhưng anh không biết phải đối diện với em như thế nào. Em dù sao còn trẻ hơn, còn có nhiều tiền đồ phía trước. Hiện tại, anh chưa thể lo được cho em. Anh còn những gánh nặng của riêng mình. Anh phải lo cho các con xong xuôi mới có thể tự do và yêu em được. Hơn nữa, so với em… anh quá kém cỏi. Em có tiền bạc, có địa vị, còn anh chỉ là một thằng nhân viên quèn. Dù có bao biện cỡ nào anh cũng thấy mình không xứng. Vì thế, anh cần thời gian, anh phải gây dựng sự nghiệp xong xuôi và giải quyết hết những vấn đề của mình. Chỉ khi ấy anh mới có thể tự tin mà đến bên em được.

– Nhưng tại sao anh phải chọn cách đó? Anh đi nước ngoài, anh định đi bao lâu?

– Chừng 3, 4 năm gì đó. Khi nào xong được việc thì anh về… Em nhìn xem, giờ anh có gì đâu. Anh bỏ vợ lúc này thì các con anh cũng khổ. Mà anh cũng không thể đến bên em khi chưa có gì trong tay.

Linh ôm ghì lấy Tuấn, cô không chấp nhận được việc phải rời xa anh:

– Không, em không đồng ý. Dù sao anh với chị ấy cũng không còn tình cảm với nhau. Chị ấy bảo muốn anh phụ một khoản tiền để nuôi con… Nếu giờ, em làm giúp anh những việc đó thì có được không?

Tuấn gạt Linh ra, thái độ anh đầy bực bội:

– Anh không muốn như thế. Anh không muốn lại phải mang ơn em.

– Không phải là mang ơn. Anh còn muốn em phải chờ đợi đến bao giờ nữa? Em đã ngoài 30 tuổi rồi, anh còn đi tới 3, 4 năm… Anh muốn cả thanh xuân của em là chờ đợi thôi ư? Tiền bạc của em cũng là để vì tương lai sau này. Nếu anh là chồng em, tại sao em lại không thể giúp anh được?

Nghe đến đây, Tuấn im lặng. Đúng là với Linh bây giờ, sự chờ đợi là quá tàn nhẫn với cô. Yêu Tuấn, Linh đã thiệt thòi rất nhiều rồi. Bắt cô phải vì anh mà chờ thêm nhiều năm nữa là một sự bất công quá lớn.

Linh nhìn Tuấn bằng đôi mắt ầng ậng nước:

– Anh nghe em này. Em biết anh mặc cảm khi ở công ty vị trí của anh không được bằng em. Em cũng biết anh cần có tiền để chi trả những khoản riêng của mình. Em sẽ giải quyết từng thứ một… Chỉ cần anh đồng ý cho em là một phần của cuộc đời anh. Chỉ cần anh chịu mà thôi… Đây là vì tương lai của chúng ta, không phải ơn huệ hay thương hại gì hết.

Tuấn thấy mình không có lí do gì để từ chối. Có lẽ đó là điều tốt nhất lúc này.

– Cảm ơn em! Anh nhất định sẽ dùng cuộc đời còn lại sau này để bù đắp cho em.

***

Linh hẹn gặp vợ Tuấn thêm một lần nữa. Việc lần này, cô hoàn toàn không cho Tuấn biết:

– Cảm ơn chị đã dành thời gian cho em. Em muốn bàn với chị một chuyện. Em sẽ đưa chị một khoản tiền, để chị làm vốn liếng nuôi các cháu. Em muốn thay anh Tuấn có trách nhiệm với các con sau khi anh chị ly hôn. Chuyện này, mong chị đừng nói với anh ấy. Anh Tuấn là người có lòng tự trọng, em sợ rằng anh ấy sẽ cảm thấy bị coi thường khi em đứng ra lo liệu việc này. Vì thế mong chị nhận số tiền và coi đây như một bí mật của hai chị em mình. Sau đó… chị có thể ly hôn và tìm sự giải thoát cho cả hai.

Vợ Tuấn mở phong bì tiền ra. Chị ta ngồi thinh lặng một hồi rồi gật đầu đồng ý:

– Vậy coi như thỏa thuận giữa chị em mình đã xong. Em hãy yên tâm. Chị sẽ không nói với ai về việc này và sẽ đề nghị làm thủ tục ly hôn sớm với Tuấn. Chị cũng mong anh ấy sớm ổn định được cuộc sống.

Linh ra về và thở phào nhẹ nhõm. Cô thấy mừng vì cuối cùng cũng có thể giúp Tuấn. Việc còn lại chỉ cần làm cho anh trở thành một người đàn ông có thanh danh và sự nghiệp nữa thôi.

***

1 tháng sau khi Tuấn nghỉ việc, Linh và Tuấn ít gặp nhau hơn. Hàng ngày anh vẫn nhắn tin, điện thoại hỏi thăm Linh nhưng việc gặp bên ngoài thì hạn chế bởi Tuấn quá bận. Linh cũng hiểu cho điều đó. Tuấn kể, anh sẽ mở công ty riêng, làm Giám đốc, tự mình kinh doanh. Chỉ có như thế mới khiến anh cảm thấy tự tin khi sánh vai cùng Linh thôi.

Nói về chuyện ly hôn của Tuấn và vợ, Linh cũng bồn chồn, lo lắng. Tuy nhiên, cô không muốn giục giã… Cô đã tử tế đến mức này, đợi chờ thêm một thời gian nữa cũng không sao. Nếu cô thúc ép, cô sẽ chính thức biến mình trở thành kẻ chen chân vào gia đình anh.

Vài hôm trước, vợ Tuấn có nói với Linh rằng, họ chưa làm thủ tục ly hôn được vì còn rắc rối một số giấy tờ, pháp lý… Tuấn đang mở công ty, cũng không muốn lằng nhằng. Thấy vậy, Linh mừng thầm trong bụng vì dù sao vợ Tuấn cũng là người phụ nữ tử tế. Hai bên tuy không còn tình yêu nhưng ít ra cũng luôn cố gắng vì nhau sau khi đã tính tới chuyện ly hôn.

Cô đã tử tế đến mức này, đợi chờ thêm một thời gian nữa cũng không sao. Nếu cô thúc ép, cô sẽ chính thức biến mình trở thành kẻ chen chân vào gia đình anh.(Ảnh minh họa)

Ở cái tuổi không còn trẻ, Linh đã tính đến chuyện có con. Thực ra, cô cũng không còn quan trọng việc có bầu trước khi cưới nữa. Vấn đề là hạnh phúc mà hai người có với nhau chứ không phải là lời thiên hạ nói. Nhưng khi nghe Linh đề nghị như vậy, Tuấn gạt đi. Anh bảo không muốn đứa con sẽ phải chịu lời gièm pha của người đời. Bởi vì dù sao, trước pháp luật, giờ đây anh vẫn đang là chồng của người đàn bà khác, chuyện có con với Linh là một điều không nên. Đứa bé sau này sinh ra cũng bị ảnh hưởng. Nếu đã yêu thương và chờ nhau đến giờ, hãy học cách đợi thêm một thời gian nữa.

Bẵng đi hơn 2 tháng, Linh hầu như không được gặp Tuấn. Sự liên lạc giữa hai người chỉ còn là những tin nhắn vội vàng vào cuối ngày. Cô bắt đầu chạnh lòng, thấy tủi thân và hơi lo ngại. Nhưng rồi cô lại tự nhủ với mình: “Yêu là phải có niềm tin”.

Một buổi sáng cuối tuần, trong khi Linh đang vùi đầu vào chăn để ngủ nướng, Linh nhận được điện tin nhắn từ Tuấn. Dễ cũng phải tới cả tháng nay rồi cô còn chưa được gặp anh. Cô tủi thân nhưng phải hiểu cho người đàn ông mà mình yêu. Anh còn đang bận ổn định lại cuộc sống, và chỉ khi đó, hai người mới có thể đến bên nhau.

Nhìn dòng tin nhắn với nội dung: “Thứ ba tới, công ty mà anh làm Giám đốc sẽ chính thức đi vào hoạt động. Em phải đến để chung vui với anh nhé” – Linh đã mỉm cười. Từ khóe mắt cô,những giọt nước mắt cứ lăn dài… Cuối cùng, thì ngày đó cũng đển rồi. Chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa thôi, chuyện tình của cô và Tuấn có thể đi tới đích được rồi.

***

Ngày hôm đó, Linh chuẩn bị từ sáng sớm. Cô lựa chiếc váy màu đỏ rực rỡ, tôn lên vóc dáng đáng ngưỡng mộ của mình. Linh muốn mình thật xinh đẹp khi xuất hiện cùng Tuấn trong ngày trọng đại này. Dù sao, những gì Tuấn có ngày hôm nay cũng có một phần không nhỏ công sức của Linh. Bất giác, cô thấy mình hệt như người vợ của anh vậy.

Công ty do Tuấn mở không quá to, nhưng ngày hôm đó cũng đông người đến dự. Linh xuất hiện và cảm thấy mình có đôi phần lạc lõng. Và rồi, điều khiến cô chết lặng chính là khoảnh khắc Tuấn xuất hiện. Anh khoác tay vợ mình, bước vào trên thảm đỏ đầy kiêu hãnh và tự hào.

Trong phút chốc, Linh có cảm giác trái tim mình như có ai bóp nghẹt. Nhìn họ lúc này không giống một đôi vợ chồng sắp đi tới bờ vực của sự đổ vỡ. Linh nhìn sâu vào ánh mắt Tuấn để tìm một câu trả lời. Nhưng anh lướt qua cô, như một người lạ, dửng dưng, vô hồn… Anh bận rộn nắm tay vợ mình đi gặp gỡ quan khách. Linh cố an ủi mình: “Chỉ là diễn kịch, chỉ là diễn kịch mà thôi”.

Trước đông đảo mọi người, Tuấn đầy tự tin giới thiệu về công ty. Anh không quên dành cho vợ cái nhìn tình tứ và nói lời ngọt ngào: “Có được ngày hôm nay, tôi phải cảm ơn sự hi sinh rất lớn của vợ tôi. Cô ấy đã vì tôi mà làm rất nhiều điều. Thậm chí cô ấy cũng đã dồn cho tôi một khoản tiền lớn để tôi mở công ty này…”

Tai Linh như ù đi. Cô không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Cô như trở thành người vô hình trong câu chuyện này. Linh chạy vội tới, kéo Tuấn ra một góc. Nhưng vợ anh không phải vừa, chị ta đi theo Tuấn, nắm chặt lấy tay anh như một cách đánh dấu chủ quyền:

– Thế này là sao? Anh nói cho em nghe đi?

– Anh… xin lỗi. Anh và vợ sẽ quay về bên nhau. Bọn anh sẽ kinh doanh, làm ăn và nuôi dạy các con… Chuyện của anh và em không thể đi tới đâu cả. Anh không muốn cuộc đời mình xáo trộn.

Linh chết lặng khi nghe những lời Tuấn nói. Tuấn bỏ đi rồi, còn vợ anh đứng lại. Chị ta vỗ nhẹ lên vai Linh:

– Em vẫn còn dại lắm. Đàn ông muôn đời chẳng bao giờ bỏ vợ, bỏ con đâu. Những gì em làm, những gì em hi sinh xét cho cùng chẳng thấm vào đâu cả. Xin lỗi em nhé. Anh ấy vẫn là của chị… Số tiền em đưa chị, coi như khoản tình phí cho việc mua lấy một bài học, mua lấy chút thời gian hạnh phúc, mộng mơ bên chồng chị nhé. Chào em! Cảm ơn em đã đến dự khai trương công ty của vợ chồng chị.

Linh trốn chạy khỏi nơi đó như muốn lao ra khỏi cơn ác mộng của đời mình. Từ một cô gái tuổi đã muộn màng, Linh cứ ngỡ hạnh phúc đã mỉm cười với mình khi bản thân yêu chân thành. Cô không ngờ, vợ chồng họ lại có âm mưu tồi tệ đến vậy. Nhưng chuyện này, Linh chẳng thể nói cùng ai. Cô ôm mối hận một mình, coi nó như bài học lớn suốt đời khi cố chen chân vào một mối quan hệ mịt mờ.

Truyện mới hơn
Truyện cũ hơn

BÌNH LUẬN