Yêu em được không?

Không chỉ riêng My mà đến cả Khánh cũng phải để tình cảm này chết đi, nếu như không muốn ai đau khổ ..Cốc cốc cốc... My đang loay hoay rửa mớ rau cho bữa cơm trưa thì tiếng gõ cửa vang lên, liếc nhìn đồng hồ...

Đừng xin lỗi khi chia tay em
Anh sẽ cưới em nhé
Những hạt đậu

“Sớm nhỉ?”, My thầm nhủ. Khoá xong vòi nước, My nhanh chóng tiến về phía cửa. Đằng sau lớp gỗ ấy là một bó hoa hướng dương rực rỡ, My chưa kịp đón lấy phần quà không biết có phải dành cho mình không thì ngay lập tức đã bị một bàn tay khoẻ khoắn ôm ngang lấy eo, đẩy vào trong… Cạch… cánh cửa lập tức bị đóng lại bằng một cú móc bằng chân…

– Nữa à…

– Im nào. – Người thanh niên khoá lấy đôi môi đang bĩu lên đầy nét tinh nghịch của My.

Nụ hôn ấy, cháy bỏng, đê mê, nhưng không phải dành cho My vì một tình yêu lứa đôi nào đó… Và đối với chàng trai kia cũng vậy, một nụ hôn “tập luyện”. Ấy thế mà, hai trái tim vẫn cứ đập liên hồi, đôi mắt nhắm nghiền cảm nhận hơi ấm từ cử chỉ thân mật đó. Cả hai đều đang đắm chìm trong những xúc cảm riêng, họ không cần biết thế giới bên ngoài đang xoay chuyển thể nào, chỉ cần họ đang ở đây, trong vòng tay của nhau, để hơi ấm của chính mình dần chiếm lấy cơ thể của đối phương và trong tâm tưởng khẽ vang lên suy nghĩ: “Anh yêu em” và “Em yêu anh”…

Cảm nhận được sức lực còn lại không còn bao nhiêu vì nụ hôn cháy bỏng đó, My cắn nhẹ môi dưới của chàng trai. Thế nhưng cậu ta dường như cảm thấy vẫn chưa đủ. Nấn ná thêm chút ít nữa, cậu ta ngoan ngoãn hôn nhẹ lên trán, kết thúc màn âu yếm. Ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé của My, tì càm lên mái tóc mềm thoảng mùi nước hoa Pháp, cậu ta thỏ thẻ…:

– Anh yêu em… nhiều lắm…

Có gì đó như đang quặng thắt trong tim của mỗi người. Đó là sự hạnh phúc xen lẫn cảm giác sợ hãi, sợ rằng mọi thứ chỉ là những ảo tưởng viễn vong nào đó ở xa xôi. Vậy mà tuyệt nhiên, không ai nói với ai câu nào, không ai cất nên lời để hỏi: “Có thật không?”

Cuối cùng, My phá tan không khí lãng mạn ấy, nếu không, thì cô sợ mình sẽ ngất đi ngay lập tức.

– Sao hôm nay nhây thế, rau ngấm nước đến nhừ là chị không chịu trách nhiệm nhé.

– Dũng sĩ tiêu diệt cảm xúc…

– Ừ, tôi là thế đấy!

My cười, đẩy nhẹ đôi vai rắn chắc của Khánh, làm ra vẻ như đang giận dỗi. Khánh đi đến chỗ chiếc sofa giữ phòng, tháo từng lớp giấy màu sắc và cắm đầy hoa vào lọ. My lại tiếp tục rửa số rau còn lại, ai nấy đều chăm chú làm công việc của mình như chưa từng có chuyện gì xảy ra trong ít phút trước đó. Chẳng bao lâu, My gọi:

– Xong rồi, sang đây ăn cơm nè nhóc.

Trên bàn bày bao nhiêu là món ngon, một phần cá chiên vàng rụm, một tô canh củ nhiều màu sắc và một đĩa xà lách tươi xanh mời gọi những cái bao tử trống không đang sôi lên.

– Sao đây, hết vai hay sao mà cứ nhận mấy cái kiểu soái ca lãng mạn thế.

– Chắc là em có duyên với mấy vai này. Ai bảo được cái đẹp trai.

– Thôi thôi, tém tém vô, con trai gì mà mở miệng tự khen mình đẹp.

Đĩa thức ăn dần vơi theo câu chuyện. Một ngày chủ nhật thông thường, những câu chuyện cũng chẳng có gì quá đặc biệt và cả nụ hôn kia cũng thế, mỗi tuần một lần, đều đặn. Những chuyện thế này đã kéo dài hơn nửa năm…

My là cô sinh viên thuộc lớp đạo diễn, còn Khánh thì học để làm diễn viên. Hai người quen nhau trong một tình huống không thể oái ăm hơn. Lần đó, Nam là bạn của Khánh, cũng là đàn em học cùng trường cấp 3 với My, ngõ ý nhờ My giúp đỡ tập diễn với Khánh trong kỳ thi nọ. Khánh tuy được vẻ ngoài thu hút, nụ cười duyên cùng giọng nói trầm ấm, có thể nói là một tay-sát-gái-tự-nhiên, nhưng cậu ta thật ra luôn cảm thấy ngại ngùng khi tiếp xúc với người khác giới. Nguyên nhân là do hoàn cảnh gia đình, mẹ mất sớm, cậu ta từ nhỏ đã sống với ba, dần dần sinh ra tâm lý né tránh phái nữ. Những điều đó My nghe Nam kể lại, mặc dù, cô biết chỉ đó là một phần sự thật mà thôi. Khánh là gay, và Nam cũng vậy. Nam không muốn Khánh phải diễn chung với người con gái khác, cho dù tính chất nghề nghiệp là như thế nào thì cậu ấy cũng không thể chấp nhận người mình yêu thương thân mật với ai khác. Đồng thời, với thân phận hiện tại, cậu cũng không thể nào làm bạn diễn của Khánh. Thế nên, cậu đành tìm một người mà mình tin tưởng. Là My, một cô nàng với mái tóc tomboy cá tính, phong cách mạnh mẽ phóng khoáng, khuôn mặt với những nét góc cạnh, sẵn sàng hạ gục mọi trái tim thiếu nữ. Và quan trọng, My là les, từng nổi tiếng ở trường cấp 3 với cuộc tình đầy trắc trở với cô bạn học giỏi nhất nhì trường. Với lý do cùng thuộc một thế giới, My hiểu những khó khăn, những chướng ngại tâm lý mà cả Nam và Khánh đang phải đối mặt. Đó là cách họ biết đến nhau, biết về bề nổi tảng băng của nhau…

Những tháng ngày “luyện tập”, trao cho nhau những lời ngọt ngào, những ánh mắt âu yếm, những cái ôm ấm nồng, những nụ hôn cháy bỏng, dù chỉ là theo kịch bản nhưng giữ Khánh và My luôn cảm nhận được điều gì đó đọng lại. Sau một tháng, kỳ thi của Khánh cũng kết thúc nhưng những lần “luyện tập” vẫn thường xuyên diễn ra. Lý do đơn giản là vì Khánh nói rằng cậu ta được một nhóm mời tham gia làm phim ngắn, khá là nhiều những vai diễn cùng với bạn diễn khác giới cùng những phân đoạn tình cảm. Không hiểu sao, vì một lý do nào đó, Nam dễ dàng chấp nhận chuyện này, thế nên, với vai trò của đàn chị, Khánh cũng không nói thêm gì… Giữa Khánh và My chính là mối quan hệ như thế, từ những hiểu biết ban đầu về nhau luôn mập mờ và dần dần những tình cảm dành cho nhau cũng không rõ ràng nhưng lại không ai hỏi nhau để khiến mọi thứ sáng tỏ. Mỗi người đều có những lý do riêng mà không thể kể cho người kia biết, những nghi ngại, những lo lắng cứ như thế mỗi một nhiều…

Xong bữa cơm, Khánh lôi kịch bản mới ra cùng My tập diễn. Mặc dù học đạo diễn, cũng từng cùng bạn bè làm một số phim ngắn được đông đảo khán giả đón nhận, thế nhưng My sớm nhận ra niềm đam mê đối với nghề viết. My viết truyện, truyện ngắn, truyện dài, tiểu thuyết, và đôi khi làm biên kịch giúp đàn em. Khác với vẻ ngoài mạnh mẽ, nội tâm của My mong manh và nhạy cảm. Không ai nhìn thấy điều đó, cũng không ai cho cơ hội để My thể hiện chúng, chỉ có qua những lần vô tình được diễn như thế này thì My mới được là một phần của mình. Một cô gái mơ mộng, thích được làm nũng trong lòng người yêu, thích được vuốt ve máy tóc mềm, thích được chạm nhẹ vào má… Những lần như vậy, trong ánh mắt của My ánh lên vẻ hạnh phúc, phản chiếu trong veo hình ảnh của người con trai trước mặt. Và ánh mắt của Khánh cũng được lấp đầy bởi hình ảnh của cô gái gái nhỏ, lúc nào cũng cố tình tỏ ra mạnh mẽ, lạc quan để rồi giấu hết tất cả những phiền muộn vào sâu dưới đáy mắt.

Đôi lúc cô khóc, dù chỉ là diễn, luôn khiến Khánh cảm thấy như cô đang cố gắng trút hết mọi thứ trong lòng, làm cậu ta nhịn không được mà muốn bảo vệ, yêu thương cô. Khánh không thường đột nhập nhà cô bằng một nụ hôn như hôm nay, đôi lần anh bị cô cự tuyệt đến mức ăn đấm vào mặt nhưng rồi vì lý do cần “luyện tập” nên rồi cô cho qua tất cả mặc dù cô thừa biết rằng nếu muốn né tránh nụ hôn thật trên phim thì có hàng ngàn cách. Nụ hôn đầu tiên của họ trao nhau vào ngày sinh nhật 22 tuổi của cô cách 3 tháng trước và dĩ nhiên chỉ mình cô biết điều đó. Một tai nạn nhỏ dẫn đến một nụ hôn bất ngờ, một sự va chạm đầy yêu thương không cố ý. Ngày đó My say, say đến độ không thể đi vững, say đến độ lần đầu Khánh thấy cô được khóc thật, nước mắt giàn giụa che kín đôi mắt to tròn. Ngày sinh nhật, là ngày cô căm ghét nhất trong 365 ngày. Năm nào cô cũng tự giam mình trong phòng, nốc hết chai này đến chai khác để say rồi chìm nhanh vào giấc ngủ, mở mắt ra thì lại thấy ngày hôm sau đến rồi. Hôm đó Khánh vô tình đến nhà cô, nhìn thấy cô, anh lập tức ôm ngay cô vào lòng để cô khóc, để cô liên tụ đấm vào người anh. Khóc mệt rồi, cô tựa vào người anh, anh nhẹ nhàng bế cô vào giường, thế rồi trượt chân, anh ngã xuống, toàn thân anh ôm trọn lấy cô, đôi môi chạm lên gò má ửng hồng nóng ấm. Cô giật mình, tỉnh giấc, anh lồm cồm chống tay ngồi dậy, ánh mắt của họ giao nhau. Tay My tự nhiên và vòng qua cổ anh, và rồi, họ trao nhau nụ hôn nồng cháy, nụ hôn cuốn hết mọi đau khổ , để lại niềm hạnh phúc ngập tràn khắp không gian nhưng có chút gì đó vẫn đắng chát đọng lại trong cuốn họng. Hãy đổ lỗi mọi thứ do men say, cô không có lỗi và anh cũng không có lỗi… Được một lát, cánh tay cô buông nhỏ, cô cũng không còn nồng nhiệt, cô đã ngủ thật sự. Anh dùng đôi tay ấm vuốt ve lấy khuôn mặt rồi vòng xuống đôi môi bé nhỏ sau đó lặng lẽ ra về. Anh đâu biết, khi tiếng đóng cửa vừa vang lên cũng là lúc thêm một hàng nước mắt chảy dài. Những tưởng một nụ hôn khi say rồi cũng sẽ dễ dàng bị lãng quên theo giấc mộng vậy mà không thể nào My quên được, hình như cô cảm thấy như mình bị nghiện nụ hôn ấy, cả Khánh cũng vậy…

Khi đang say sưa chìm trong một thế giới khác, tiếng gõ cữa của thực tại ngay lập tức kéo họ về. My là người mở cửa, một cô gái xinh đẹp bước vào, quàng tay qua cổ hôn lên đôi môi của My. My nhớ kỹ hôm nay nào có phải ngày quốc tế hôn nhau đâu sao mà hôn vận của cô đến nhiều thế.

– Hân về rồi à… à có nhóc Khánh ghé chơi, đang ngồi ở trong ấy.

– Nhớ My quá nên xong việc về ngay…- Nói xong chuyện với My, Hân hướng mặt vào trong nhà gọi to – Khánh đâu, ra đây kéo vali cho chế, nhanh…

– Về đến nhà là nghe toàn tiếng của chị. Đưa đây cho em. – Khánh nhanh ra ngoài kéo chiếc vali to tướng cũng, theo sau hai cô gái đang tay quàng vai âu yếm…

– Sao thế, hôm nay Hân không định về nhà à?

– Tối nay Hân ngủ ở đây nhé. Mai rồi về. 3 tuần rồi, 3 tuần rồi đó…

– Ừa ừa, đói không, ăn tí canh nhé…

My nhanh chóng tìm lý do thoát khỏi cuộc nói chuyện mà cô không muốn Khánh nghe thấy nhất. Hân là người yêu của My, đã gần 5 năm họ bên nhau. Bắt đầu từ năm nay, Hân kế thừa sự nghiệp của gia đình nên thường xuyên phải giúp ba cô đi công tác. Mỗi lần về, cô đều ghé sang nhà My ngủ lại một đêm, để làm những việc mà chỉ có những người yêu nhau mới làm. Hân là một cô gái yếu mềm trong chuyện tình cảm, rất thích làm nũng để được cưng chiều, thích nổi giận để được yêu thương và sẵn sàng bất chấp tất cả để được yêu bởi người mình yêu. Mối tình 5 năm đó đối với My có bao phần là tình và bao phần là trách nhiệm…

Sự có mặt của Hân khiến cho cuộc nói chuyện trở nên gượng gạo hơn, chỉ có cô nàng vẫn liếng thoắng kể về những chuyến đi của mình. Được một lát, Khánh tìm lời xin phép ra về, My tiễn anh ra đến cửa phòng, nói lời chào tạm biệt và trao cho anh ánh mắt đầy tiếc nuối. Khi cô vừa khép hờ cánh cửa, Khánh đưa tay chặn cửa vẻ chần chừ. Cô nói:

– Em về đi, chị… chị phải vào rồi… Có Hân ở đây…

Một lời biện hộ, nghe như những cặp đôi đang làm chuyện gì mờ ám sau lưng người yêu của họ. My nhận ra sự tương quan đó sau khi đã lỡ thốt lời, thật ra cô đang xem mối quan hệ giữa cô và anh là gì. Cô bối rối nhìn xuống bàn tay đang bám chặt lấy nắm cửa. Anh cũng rời tay, miễn cưỡng nói:

– Em về…

Trở lại chiếc ghế ngồi bên cạnh Hân, cô nàng vẫn đang nghịch điện thoại. Kéo Hân vào lòng, ôm trọn người cô bằng đôi tay nhỏ, hôn lên má cô rồi rót vào tay Hân những lời thân mật:

– Sao rồi, mới đó lại ôm điện thoại nữa rồi.

– Làm gì mà thằng nhóc đó hay ghé sang đây thế.

– Ghé qua nhờ anh góp ý kịch bản thôi á mà.

– Thật không, có còn gì không?

– Thì có nhờ tập chung vài đoạn cho biết cảm xúc.

– Tập chung là làm gì, làm như thế này á hả? – Hân vùng vằng thoát khỏi vòng tay của My, nhìn My bằng cặp mắt giận dỗi…

– Nè, không cho ghen nha. Em nghĩ xem có chuyện gì được. Anh chỉ yêu em thôi, yêu một mình em thôi. Yên tâm chưa? – Lời giải thích của My làm Hân yên lòng, cô trở lại trong lòng của My, dùng hay tay ôm chặt lấy cô…

– Nói đó nhé… Em vẫn luôn sợ anh sẽ lại bỏ em đi… Đừng bao giờ bỏ em, có được không?

– Ừa, anh hứa… – My miễn cưỡng nói lên những lời đắng chát.

– Anh, yêu em nhé!

Nói rồi, Hân choàng tay qua cổ My, hôn nồng nhiệt và…

My tỉnh giấc, Hân vẫn đang yên ngủ trong vòng tay cô, một cánh tay choàng qua người cô. My nâng niu cánh tay đó, nơi mà ở cổ tay có một vết sẹo dài. My luôn cảm thấy có lỗi và cô chính là kẻ phải chịu trách nhiệm cả đời với Hân vì chuyện đó. Nghĩ lại chuyện của mình và Khánh, cô gác tay lên che mắt và khẽ khóc, tình cảm đó, phải để nó chết đi…

Còn Khánh, sau khi trở về nhà, anh lôi hết những chai rượu mạnh trong tủ có sẵn, nốc liên tục. Người anh yêu đang không ở trong vòng tay anh mà bận ôm ai khác. Anh đau đớn bóp chặt lấy chiếc ly như muốn trút hết mọi nỗi niềm nhưng anh còn làm được gì khác đâu chứ. Cả bản thân anh cùng còn đang bị ràng buộc bởi một mối ân tình thì làm sao anh mang đến cho cô hạnh phúc. Vừa lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, Nam gọi đến…

– Anh, em đang ở trước nhà, mở cửa cho em đi…

– Anh ra ngay…

Không chỉ riêng My mà đến cả Khánh cũng phải để tình cảm này chết đi, nếu như không muốn ai đau khổ…

****

Thế là dần dần Khánh cũng không còn sang nhà My mỗi cuối tuần, bắt đầu là từ chuyện cô tìm lý do tránh né, dần dần Khánh cũng hiểu ra sự việc nên cũng không còn đề cập đến chuyện này. Thỉnh thoảng bốn người vẫn hẹn nhau đi ăn chung như một nhóm bạn thân thiết, bốn người, nhưng chỉ có hai người thật sự vui, còn hai người thì không…

Cứ như thế, thêm nửa năm lại trôi qua, tránh mặt nhau đến nửa năm vậy mà vẫn không thể tránh hết những tình cảm dành cho nhau. Yêu nhau thầm lặng, nhớ nhau cũng thầm lặng, vì ai cũng hiểu rằng tình yêu này không có cơ hội sống. Những tưởng ít gặp nhau thì có thể để thời gian xoá mờ tất cả nhưng đến cuối cùng thì cả hai đều sai. Những suy nghĩ dành cho nhau dần dần mà mỗi lúc một nhiều, dâng lên đầy trong những đêm cô đơn trong gian phòng trống vắng, bàn tay bất giác vuốt nhẹ đôi môi, nhớ lắm hơi ấm nào đó.

Rồi tự nhiên một ngày, khi đang nhâm nhi tách cà phê nóng, vừa lướt nhanh tay trên bàn phím soạn thảo truyện mới, My nhận được cuộc gọi từ Khánh:

– Alo, cho hỏi có phải là người quen của số điện thoại này không ạ. Anh này bị tại nạn, đang ở bệnh viện Phạm Ngọc Thạch, vui lòng đến để làm thủ tục nhập viện ạ.

– Tôi… tôi đến ngay – My không tin vào những gì mình nghe thấy, ấp úng trả lời rồi nhanh chóng mặc vội áo khoác, lao nhanh đến bệnh viện.

Khánh đang ở phòng cấp cứu, bên ngoài có một người phụ nữ đang ngồi ôm lấy cô bé gái, hình như cô bé đó bị thương, băng gạc đầy trên mặt. Vừa thấy dáng vẻ vội vã của My chạy đến, người phụ nữ ấy lập tức đến quỳ xuống:

– Xin lỗi cô, vì cứu con gái của tôi mà cậu ấy…

– Chị đứng lên đi chị, cháu bé không sau là tốt rồi…

Vì cứu một đứa bé khỏi chiếc taxi lạc tay lái, Khánh bị xe tông trực diện vào bên phải, anh được đưa đến bệnh viện trong tình trạng mất nhiều máu và bất tỉnh. Còn đứa bé chỉ bị va chạm đôi chỗ và hoảng sợ không có gì đáng lo ngại, nhưng tình trạng của anh thì khác, nguy cơ tổn thương đến mô mềm rất cao. Được một chốc, tài xế của chiếc taxi kia cũng đến, khuôn mặt khắc khổ của người đàn ông vừa gây tội lỗi kia cũng lộ rõ vẻ hoảng loạn. Anh ta không cố ý gây nên chuyện, chì vì một người phụ nữ băng qua đường không chú ý đến xe anh đang lao tới nên buộc anh ta phải bẻ lái gấp không ngờ lúc đó lại có một cô bé đang đứng sát vỉa hè chờ mẹ, mọi chuyện mới thành ra như vậy. Còn người phụ nữ kia vô tâm thì đã lặng lẽ biến khỏi giữa đám đông trong lúc ai nấy đều đang hoảng loạn.

Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn ánh đèn đỏ cứ sáng mãi không chịu tắt, lòng My cứ mãi không chịu thôi dậy sóng. Không chỉ My mà tất cả những con người ở bên ngoài căn phòng này cũng vậy. Trên tay cô là ví tiền cùng điện thoại di động nhận lại từ y tá. Nhìn chiếc điện thoại, My chợt nhớ vẫn chưa gọi cho Nam. Gọi cho cậu ta xong, cô bỗng hoài nghi, sau bệnh viện lại gọi cho cô mà không gọi cho ai khác. Cô mở điện thoại của Khánh, vào mục nhật ký, số vừa gọi đi được lưu với một từ “Em”, cô nhìn lại, đúng là số điện thoại của mình… Trong danh bạ, cô lưu số của Khánh cũng với một từ “Anh”…

Đèn tắt, bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra khỏi phòng, vừa lúc đó Nam cũng chạy đến… Xương sườn bị nứt, chân phải bị gãy, may mà mô mềm không bị chấn thương, hiện Khánh vẫn hôn mê do tác dụng của thuốc nhưng đã không còn nguy hiểm. Nghe đến đấy, ai nấy mừng rỡ, người mẹ trẻ ôm lấy con mình khóc trong nụ cười, khuôn mặt của người tài xế cũng vơi đi phần nào lo lắng, Nam ôm chặt My lặp đi lặp lại: “Không sao rồi, không sao rồi…” Còn trên khoé mắt của My, một giọt nước mắt đột nhiên tự động lăn xuống…

Nam và My ở lại, vài tiếng đồng hồ sau, Khánh tỉnh lại. Nam mừng rõ, quay sang nhờ My đi mua ít cháo vì lo rằng Khánh sẽ đói. Cô vừa định xoay bước đi thì nhìn thấy cánh tay của anh hướng về phía cô nhưng nhanh chóng được Nam đón lấy đặt vào lòng:

– Em đây, em ở đây…

Vậy là My lặng lẽ bước ra khỏi, cô nào biết ánh mắt của anh vẫn dõi theo cô…

Lần khác cô đến thăm anh, anh đang ngủ. Dù trên khuôn mặt có vài miếng băng gạc nhưng nét mặt rạng ngời đó vẫn không lẫn vào đâu được. Cô khẽ ngồi lại bên giường, thật yên lặng để không làm phiền giấc ngủ của anh. Cô nắm lấy tay anh, tay anh vẫn ấm nóng, chỉ những khoảnh khắc thế này, cô mới được ngắm anh cho thoả niềm nhớ. Có điện thoại, cô vừa toan kéo tay ra khỏi tay anh thì ngay lập tức bị giữ chặt. Cô giật mình nhìn sang thì thấy anh vẫn nhắm mắt, nên thôi, cứ để tay ở đó, cô chéo tay sang túi quần bên kia để lấy điện thoại:

– Chị nghe đây.

– Chị sang xem Khánh thế nào giúp em nha chị, hôm nay em có tiết đến chiều.

– Ừ, chị đang ở bệnh viện đây. Em có gì muốn nhắn với Khánh không?

– Dạ thôi, em vào học nữa đây. Gặp chị sau nhé.

Hạ điện thoại xuống, cô vừa cười vừa bảo:

– Lợi dụng hơi lâu rồi đấy cậu nhóc.

– Dũng sĩ tiêu diệt cảm xúc…

Khánh mở mắt, cười với My nhưng tay vẫn không buông. Đã từ lâu rồi, họ không có cơ hội ở cùng nhau thế nào. Trong căn phòng màu trắng, chỉ có tiếng cười nói, những ánh mắt trìu mến trao nhau và đôi bàn tay xiết chặt. Có đôi khi không biết nói gì với nhau, cả hai cùng im lặng, My nhìn lấy đôi bàn tay đang đan vào nhau, Khánh chăm chút hướng mắt về người con gái trước mặt. Cả hai dường như đều đã nhận ra điều gì đó. Trong giây phút mong manh, My sẽ làm sao có thể chịu được khi Khánh mãi không tỉnh lại và Khánh sẽ làm sao nếu như anh không bao giờ có cơ hội nhìn thấy cô nữa. Và đoạn tình cảm này, chẳng lẽ phải để nó chết đi khi chưa kịp có cơ hội nảy nở? Hôm nay còn bên nhau, ai biết ngày sao thế nào, yêu là phải nói vì nếu không sẽ muộn mất. Nhưng Khánh, hay My đều không đủ dũng cảm để làm điều đó.

Có tiếng cửa, My vội vàng rút tay lại, Hân bước vào. My có chút giật mình, không biết là khi nãy, Hân có thấy gì không. Nhưng rồi, thấy Hân vẫn vui vẻ mang giỏ trái cây đặt cạnh giường, hỏi thăm sức khoẻ của Khánh. My thở phào trong lòng, chắc là không có gì. Được một lát, người nhà của Khánh đến nên My và Hân nhanh chóng ra về…

– My chở Hân về nhé.

– Ừa…

Đột nhiên trong lòng My có chút gì đó lo sợ. Vừa đến chung cư của My, Hận giận dữ ném giỏ xách xuống ghế sô-fa, My vội cất nón rồi đến ôm cô từ phía sau:

– Sau thế, chuyện gì làm em giận đến thế?

– Anh, anh có giấu em điều gì không?

– Chuyện gì, anh có giấu em gì đâu.

– Khi nãy ở bệnh viện, anh với Khánh là thế nào, anh yêu em mà, đúng không?

Điều My lo sợ cuối cùng cũng đã xảy đến. Điều mà cô cố gắng bảo vệ suốt 5 năm nay cũng sắp không còn nữa. Ký ức sợ hãi về một đêm đen tối dần hiện về. Năm đó My học lớp 12, đầu năm học, cô nhận được một lá thư tỏ tình, từ một bạn nữ. Cô bạn này My biết, không biết bao lần đã cố gắng để tiếp xúc với My, lần vô tình ngã vào người cô lúc học thể dục, lần chủ động ngồi cạnh kế bên cô ở thư viện. Với tình cảm chân thành đó, My cũng không biết thế nào để từ chối nhưng cũng không thể nói nên lời đồng ý. Đến một dịp diễn ra hoạt động thể thao mừng ngày 20-11, My tham gia chạy bền, và cô bạn cũng thế. My còn nhớ rõ, cô bạn ấy dù bị té, được khuyên hãy bỏ cuộc thì vẫn cố gắng chạy tiếp vì lý do phải đuổi kịp My. Từ đó, My cũng bắt đầu có chút lo lắng. Chuyện kéo dài đến hết một học kỳ, vô tình cô được một người bạn nam cùng lớp mà cô cũng thầm cảm mến rủ đi ăn kem sau giờ học. Những tưởng thế này thì cô bạn kia sẽ tự rút lui, thế nhưng hôm sau lại rộ lên tin rằng có bạn nữ cắt tay để chứng minh tình yêu gì đấy. Vài hôm nữa, cô bạn ấy đến trước mặt My, khoe rằng trên cánh tay mình có mình chứng cho tình cảm mà cô bạn dành cho My, ba chữ cái “HYM” xếp cạnh nhau, rõ rệt… My lo lắng, không biết sẽ lại tiếp tục có chuyện gì xảy đến nên nhận lời làm người yêu của Hân. Từ đó, tin đồn lan khắp trường, My là les. Cô ngậm ngùi, không biết phải nên giải thích thế nào, không khéo sẽ lại tổn thương Hân. Đến thầy cô bắt đầu vào cuộc, rồi tiếp đến là cha mẹ, bạn bè, ai cũng bảo, tình cảm này là sai không nên tiếp tục. Được khoảng 3 tháng sau, vào ngày sinh nhật của My, cô muốn nhân cơ hội này nõi rõ một lần với Hân…

– Xin lỗi Hân, My đã nghĩ thật kỹ về tình cảm của mình, giữ My và Hân chỉ nên là bạn thôi. Tình cảm của My dành cho Hân chỉ như đối với một người bạn thôi.

– My nói gì vậy, tụi mình vẫn vui vẻ mà. Hân xem như là My đang đùa thôi nhé. Ăn bánh đi.

– Không, My không nói đùa. Hân à, tụi mình cũng đã lớn cả rồi, đừng nên như vậy…

– Hân không muốn nghe nữa. Hân yêu My, yêu My nhiều lắm…

Nói rồi, Hân giữ chặt lấy My, bạo lực xâm chiếm đôi môi nhỏ. My bất ngờ trước nụ hôn đó, nụ hôn đầu của cô bị mất đi một cách đơn giản như thế… Rồi Hân lại ôm chặt lấy My mà khóc:

– Vì Hân là con gái đúng không? Vì Hân là les mà không có quyền được yêu thương à, đừng cự tuyệt Hân như vậy… Hay là Hân cố gắng chưa đủ?

My lặng im, không biết nói gì hơn, đợi đến khi Hân đã bình tĩnh trở lại, My mới nói:

– My xin lỗi, là My không xứng đáng với tình cảm của Hân…

– Hân hiểu rồi, là Hân cố gắng chưa đủ. Từ nhỏ đã vậy, những điều Hân đã muốn thì sẽ luôn có được. Mình về thôi…

– Hân à…

– Về thôi, muộn lắm rồi…

Sáng hôm sau, Hân nghỉ học vì phải nhập viện, tối đó Hân đã tự tay mình rạch một đường ở cổ tay… Người nhà Hân chuyển cho My một lá thư ngắn do Hân viết:

” Xin lỗi My, không có My, Hân không cần gì cả…

Hân mãi mãi yêu My…”

Người mẹ cầm trong tay lá thư, nước mắt giàn giụa xin My hãy chấp nhận tình cảm của cô con gái đáng thương của mình. Đến nước này, thầy cô cũng không thể nói gì hơn. Và hơn ai hết, My tự nhủ mình phải có trách nhiệm. Thế là My ở bên cạnh Hân, suốt 5 năm. Nhưng cho đến khi có Khánh xuất hiện, lần đầu My cảm nhận được yêu thương, và lần đầu, cô muốn mình được yêu thương…

Nhớ về chuyện cũ khiến My cảm thấy sợ, cô vội vỗ về an ủi Hân, hôn Hân, yêu Hân như bao lần… Và Hân cũng nguôi giận, chỉ có nỗi đau trong My là cứ âm ỉ…

****

Mọi thứ lại trở về như cũ, My vẫn mắc kẹt trong mối quan hệ với Hân. Mấy tháng sau, Khánh khỏi hẳn. Anh gọi cho cô:

– Chị, tầm 15 phút nữa em sang chung cư của chị. Chị chuẩn bị ít quần áo, đi với em đến một nơi. Em nghĩ rằng giữa em với chị cần phải nói rõ.

My nhìn lịch trên bàn, hôm nay có nghỉ ngơi vẫn đủ thời gian hoàn thành bảo thảo. Sẵn dịp Hân cũng đang đi công tác, nhân cơ hội này, cô cũng nên giải quyết mọi chuyện rõ ràng với Khánh để sau này sẽ không phải tiếc nuối hay hối hận.

Khánh lái xe hơi đến dưới chung cư như đã hẹn. Trên suốt tuyến đường, không ai nói với ai câu nào mỗi người đều tự để mình chìm đắm trong những dòng suy nghĩ. Trên xe chỉ có những bản nhạc có Ed Sheeran, êm đềm, tình cảm. My chìm dần vào giấc ngủ… Khi tỉnh giấc, biển xanh đã hiện ra trước mắt cô… Khánh chọn một khách sạn có hướng nhìn ra biển, đặt 2 phòng đối diện nhau. Cả hai về phòng, thay quần áo để chuẩn bị đi ăn. Sau bữa ăn, cả hai cùng đi dọc theo bờ biển dài. Cái gì đến cũng sẽ đến…

– Chị, chị có yêu em không?

My giật mình vì câu hỏi bất chợt…

– Chị không biết.

– Vậy tại sao lại hôn em?

– Chắc là do chị say. Chị không thể yêu em được. Chị là les.

– Thế sao khi nãy chị lại nói chị không biết. My, chị vốn dĩ không phải là người biết nói dối…

– Chắc là do chị đang cảm thấy không khoẻ thôi, chị là les, chị yêu Hân. Em cũng vậy, chẳng phải em yêu Nam sao…

– Trong người của em có một quả thận của Nam…

Thế rồi Khánh bình thản kể lại. Năm đó, Khánh cần phải tiến hành phẩu thuật thay thận và Nam chính là người tình nguyện cứu anh một mạng. Thế nên, anh không thể nào chối từ tình cảm của Nam. Cho đến ngày Khánh bị tai nạn, nhìn thấy cánh tay hướng về phía My, nhìn thấy ánh mắt dõi theo cô đi ra đến cửa, Nam đã kiểm chứng tất cả mối hoài nghi của mình. Yêu một người không phải là giữ chặt để khiến người đó đau khổ. Nam đã nói rõ tất cả với Khánh… Và giờ Khánh có thể yêu My, một cách chân chính. Đến Khánh cũng cảm thấy bất ngờ về việc nỗi lo lắng trong lòng được giải quyết đơn giản như vậy. Đôi khi chỉ cần ngồi lại, để nói hết với nhau, để hiểu nhau hơn là có thể cảm thông tất cả. Vì vậy, Khánh muốn giải bày lòng mình trước khi mọi chuyện không còn trong tầm kiểm soát nữa…

My nghe vậy, cảm thấy có chút mừng rỡ trong lòng nhưng có thể thay đổi được gì. Sẵn tiện, cô cố ý chuyển đề tài sang những kỷ niệm. Được chốc lát, My không còn lý do nào để trốn tránh…

– Chị, yêu em, được không?

– Không. Chị không thể.

– Em, yêu anh, được không?

Nói đến đây, Khánh đứng lại, dùng hai tay ôm chặt lấy My, cả hai cùng im lặng lắng nghe tiếng biển. Cô đưa tay lên, nắm chặt lấy ngực áo của Khánh, cô khóc. Trong tiếng nất nghẹn ngào, cô nói…

– Chị không thể… em không thể…

Khánh ôm lấy cô, thật chặt. Cuối cùng, cô cũng duy trì được sự tỉnh tảo của mình đến phút chót. Cô cần phải có trách nhiệm với Hân. Cho dù ở trong vòng tay anh ấm áp thế này, cảm được bao bọc ra sao thì cô sẽ vẫn luôn cảm thấy tội lỗi. Vì cô mà Hân tự khắc lên tay mình, cũng vì cô mà Hân sẵn sàng từ bỏ mạng sống. Khi yêu, người ta vẫn thường ích kỷ, Hân có ích kỷ, nhưng xét cho cùng vẫn là tình yêu. Hân không có lỗi, và tình yêu của Hân cũng không có lỗi…

Một lát sau, hai người tay trong tay đi dọc hết những chỗ có thể đến. Giữa anh và cô lúc nào cũng như thế, có những thứ cứ âm thầm để hiểu cho nhau chứ không cần phải bộc bạch tất cả. Tình yêu của anh cho cô cảm giác an toàn. Về đến khách sạn, mỗi người một phòng, đối diện nhau nhưng lại xa cách… My vừa thay một bộ quần áo thoải mái và chuẩn bị đi ngủ thì có tiếng gõ cửa:

– Cho anh vào một tí, anh có cái này muốn cho em xem.

– Xem gì, để em ra ngoài.

Thế nhưng lúc mà cô vừa tháo khoá xích, Khánh đã nhanh chóng đẩy cửa đi vào và tiện tay chốt cửa lại.

– Anh… anh làm gì thế.

– Anh đi ngủ.

Anh tiến đến chiếc giường nhỏ, đặt chiếc gối cầm trên tay đặt lên đầu nằm, kéo chăn lên đắp mà ung dung chiếm trọn nửa chiếc giường.

– Anh… anh… sao lại ngang ngược như vậy.

– Anh thích thế đấy. Lại đây ngủ nào. Sáng em có muốn ngắm bình minh không?

– Em ngủ thế nào được. Anh ngủ đi, em sẽ ngủ trên ghế.

Nói rồi, cô toan bước đến giường lấy gối để mang lại chỗ chiếc ghế, thì đã nhanh chóng bị anh bắt kịp tay cô.

– Yêu anh không được, nhưng bên anh một đêm được không…

My vốn không có đủ sức không cự với ánh mắt chân thành đó. Cô ngoan ngoãn nằm xuống, kéo chiếc gối ôm để giữa, dù cô biết cũng sẽ chẳng có tác dụng gì. Khánh khó chịu vứt chiếc gối xuống sàn, kéo cô vào trong lòng. Cô nhanh trí xoay lưng lại. Anh luồn một tay dưới cô để ôm ngang vai và tay còn lại kéo sát người cô vào người anh.

– Em nằm được không?

– Ừm.

Cô cũng vòng tay lên, ôm lấy tay anh và ngủ. Nằm cạnh anh, cô nghe được từng tiếng tim đập liên hồi, từng nhịp thở đều đều của anh phả vào mái tóc. Cánh tay rắn chắt của anh ôm chặt lấy cô, nhưng cô vẫn cảm thấy rất thoải mái. Được một lúc, khi nghe thấy nhịp thở anh đã đều, cô nhẹ nhàng kéo tay anh ra và bước xuống giường. Khẽ kéo nhẹ cửa ban công, cô bước ra ngoài, lặng ngắm nhìn biển đêm êm đềm vỗ. Ngày mai, khi trở lại thành phố, anh sẽ trên con đường tìm kiếm tình yêu mới, còn cô sẽ giam mình trong tình yêu của Hân, vì cô cần có trách nhiệm, đến bao giờ cô cũng chẳng biết…

– Đừng để anh thức giấc mà không thấy em… – Khánh ôm cô từ phía sau, mạnh mẽ và an toàn.

– Anh, yêu em từ khi nào thế?

– Từ lần đầu ôm em trong lòng.

– Trong vở kịch em phụ diễn cho anh ấy hả?

– Uhm… Em nhỏ nhắn, anh ôm trọn được trong lòng. Con gái phải ôm trọn trong lòng như thế thì mới giữ lâu dài được.

– Cũng chăm đọc ngôn tình lắm nhỉ.

– Anh chăm đọc truyện của em viết hơn.

My thường hay gửi những suy nghĩ trong những câu chuyện của mình, nó là nơi cô gửi gắm tâm sự, gửi gắm một phần con người của mình. Còn Khánh, anh luôn dõi theo mỗi câu chuyện mới của cô, mỗi đầu sách cô xuất bản anh đều có. Anh yêu cô, yêu con người mà cô thầm giấu trong câu chữ, và yêu cả con người của cô hiện tại. Anh xoay người cô lại, nâng cằm cô lên và hôn cháy bỏng. Lần đầu tiên giữ họ có một nụ hôn tình yêu đích thực, không phải luyện tập hay vì lý do nào khác. Vì anh yêu cô và cô cũng yêu anh… Anh bế cô vào trong, hai người lại hôn nhau say đắm. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, vuốt lại mấy sợi tóc loà xoà trước mặt, và lại hôn cô. Anh bảo:

– Em không yêu được anh, thì thế này là đủ lắm rồi. Chỉ cần em an giấc trong tay anh thì anh đã biết ít nhất mình từng có nhau. Nhưng anh vẫn mong đến một ngày, em sẽ là của anh…

Nói rồi, anh hôn nhẹ lên trán cô. Tối đó, trong vòng tay anh, cô đã có một giấc ngủ an lành.

Sáng hôm sau, anh cùng cô ngắm bình minh, đưa cô đi ăn thêm mấy món ngon rồi lái xe về thành phố. Nửa đoạn đường đầu cả hai cũng vui vẻ kể nhau nghe biết bao nhiêu là chuyện. Nhưng rồi về sau, cả hai lại cùng im lặng. Thời gian anh và cô bên nhau chỉ còn vỏn vẹn vài chục phút. Biết nhau khi không thể yêu nhau, và dần dần anh cũng có thể yêu cô nhưng cô thì mãi không thể.

Đến trước chung cư, Khánh tìm chỗ đỗ xe rồi đưa cô lên đến tận nơi. Mở cửa, cô đã nhìn thấy Hân đang ngồi ở sô-fa. Vừa nhìn thấy My đi cùng Khánh, Hân lao đến tát My một cái thật mạnh. Cô té ngã xuống sàn. Khánh ở gần đó, ngay thời định anh toan đến đỡ cô thì có một linh tính mách bảo anh chỉ nên đứng yên ở đó. Hân lại lao đến, ôm lấy My và khóc…

– Hân xin lỗi… Hân xin lỗi… Xin lỗi vì đã trói buộc thanh xuân của My…

My ngẩn người, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hân nói trong tiếng nấc…

– Xin lỗi vì Hân đã luôn cố chấp như vậy… Lần này sẽ không có chuyện gì nữa đâu. Cái thời dại dột qua rồi. Vết sẹo này sẽ luôn nhắc nhớ Hân về quá khứ bồng bột sai lầm.

– Hân à, My… My với Khánh…

– Đừng nói gì cả, Hân hiểu hết, Hân nhìn thấy hết, chỉ là Hân ích kỷ, chưa đủ can đảm để sống một cuộc sống không có My. Tình yêu của những người như Hân không phải dễ dàng…

– Hân, đừng nói vậy…

– Cám ơn My đã bên cạnh Hân 5 năm, yêu thương gì Hân cảm thấy mình nhận đủ hết rồi. Đến lúc Hân nên để cho người mình yêu được hạnh phúc.

My không nói thêm gì, ôm chặt lấy Hân… Được một lúc cả hai đứng dậy, Hân lấy áo khoác gác trên sô-fa ra về, tiện tay ném về phía Khánh chiếc chìa khoá.

– My mà không hạnh phúc thì hợp đồng tới coi chừng nhé.

Khánh mỉm cười ra dấu hiệu “Tuân lệnh”, lúc này, My cũng đã đến cạnh bên anh:

– Hợp đồng gì thế?

– Chị Hân là khách hàng của công ty ba anh.

– À, ra thế…

– Ra thế nào?

– À thì có gì đâu, em nói thế thôi…

Ánh mắt hai người giao nhau, anh nhìn cô, cô nhìn anh đắm đuối…

– Anh, yêu em được không?

– Thêm tí nữa

Anh cúi xuống hôn cô đậm sâu, một nụ hôn với trọn vẹn sự hạnh phúc. Anh bế cô lên, đi về phía phòng ngủ, đẩy cánh cửa bước vào, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường và lại hôn… Bàn tay anh bắt đầu lần tìm người cô kéo chặt vào lòng. Đến khi cảm thấy mình không còn giữ được nhịp thở nữa, cô đẩy nhẹ anh ra:

– Anh…

– Như thế này thôi, phần còn lại phải đợi đến ngày em mặc váy cưới cái đã. Anh muốn được trân trọng em, cho dù quá khứ thế nào, chỉ cần mình yêu nhau, trân trọng nhau ở hiện tại là đủ…

Lại thêm một tí nữa:

Trên chiếc xe chất đầy hoa, Khánh nói bằng giọng đầy tội lỗi:

– Thật ra anh không có nằm trong nhóm làm phim ngắn nào hết. Nếu không Nam sẽ lại làm ầm ầm lên. Nhưng anh vẫn muốn được bên em nên…

– Em biết mà, em là đạo diễn, em nhìn là biết khi nào anh đang diễn đấy thôi…

– Thế tại sao em không nói gì hết…

– Có quan trọng không anh?

– Ừa, không gì quan trọng hơn lúc nào cả… – Hai người nắm lấy tay nhau, Khánh cuối xuống hôn lên chiếc nhẫn đang nằm trên ngón áp út của My… Chỉ tội người tài xế, thầm ghen tị biết bao nhiêu với một tình yêu đẹp.

Anpy Tia

BÌNH LUẬN