Mở mắt ra nhìn xung quanh, đầu Huân cảm thấy choáng váng, trước mặt một khung cảnh mờ mịt nhìn không rõ. Huân chỉ nhìn thấy cái cây si cao vời vời chọc lên trên trời khuất toàn là bóng sương mù. Trước mắt anh sương mù bao phủ kín quanh, làn ánh sáng lờ mờ xuyên qua từng lớp sương mù ẩn hiện mới có thể làm anh nhìn thấy chính cơ thể mình. Huân mường tượng nhớ lại khung cảnh lúc trước, đang hỏi mua tấm chăn đỏ của người phụ nữ dân tộc. Tấm chăn ấy Huân nom rất đẹp, thêu hình thổ cẩm đặc trưng của người Thái. Huân dám chắc là trong đời mình chưa bao giờ từng được nhìn thấy một chiếc chăn đỏ đẹp đến như vậy.
Chất vải của nó mềm mịn trong mượt, vải sợi long lanh như giọt nước, lại có một màu rất tinh khôi đỏ lóng lánh. Từng họa tiết thêu dệt trên nó thật đến từng chi tiết, rồi họa tiết thêu trên tấm chăn ấy lại liên tưởng đến một chuyện tình bi thương thấm đẫm nước mắt, chính những họa tiết ấy khiến Huân quyết tâm phải mua bằng được nó.
Huân chỉ nhớ là mình đang nói chuyện với người đàn bà dân tộc, độ tuổi khoảng ngoài sáu mươi, da mặt khắc khổ nhăn nheo. Hai hàm răng của người đàn bà dân tộc này đen nhẻm, miệng nhóm nhém nhai một thứ gì đó đỏ tươi chảy ròng ròng trong miệng. Huân dám chắc cái thứ mà người đàn bà dân tộc ấy nhai không phải là thứ trầu cau mà người xuôi hay ăn trong dịp cưới hỏi. Mà đó là một thứ thịt của một con thú vật nào đó, có điều Huân không dám chắc đó là thịt của con vật gì. Huân chỉ cảm thấy một mùi tanh hôi khi đứng trước người đàn bà dân tộc để hỏi mua tấm chăn đỏ, một mùi khủng khiếp mà bất cứ ai cũng muốn tránh xa bà ta, và nó xuất phát từ thứ thịt tởm lợm mà bà ta đang nhai trong miệng.
Nếu không phải Huân đã động lòng thích thú với tấm chăn phơi ngoài cửa của nhà bà ta, thì chắc hẳn lúc ấy anh cũng không thể kiên nhẫn một lúc lâu như vậy để đứng là trước mặt người đàn bà ấy.
Tận cho đến khi người đàn bà ấy cất tiếng lầm bầm một cái gì đó trả lời, Huân liền cảm thấy rất mừng rỡ và chắc mẩm mình đã thành công trong vụ mua bán này.
Người đàn bà nói chuyện bằng thứ tiếng dân tộc mà anh không hiểu, chỉ đứng lên kéo lấy tấm chăn lôi vào nhà, ra hiệu cho Huân đi theo.
Huân rất sốt ruột, bởi lúc ấy đã là tối muộn, đoàn phượt lần này của Huân có mấy chục người đều đã rời xa cái bản hẻo lánh này để bắt đầu hành trình quay trở về tỉnh Điện Biên. Vậy mà anh vẫn cứ nấn ná ở đây mà tách xa đoàn đội của mình, nếu anh không nhanh chóng đuổi kịp, thì đêm nay anh sẽ phải ngủ một mình trong chiếc lều dã ngoại mang theo ở ven đường.
Nhưng vì lòng thích thú tấm chăn đỏ quá mức, anh vẫn kiên nhẫn bước theo sau lưng người đàn bà dân tộc đã lớn tuổi.
Bên ngoài mặt trời đã xuống bóng, khung cảnh nhá nhem phủ khắp bản làng hoang vu. Ban ngày thì nơi này thật đẹp, với những thửa ruộng bậc thang xanh mướt kéo dài, những khoảng rừng thi thoảng thổi ra từng cơn gió mát thơm mùi lá cây, tiếng chim kêu đượm tai người.
Ban đêm trời xuống, thì toàn bộ khung cảnh xung quanh bao trùm một mảnh âm u rợn vắng. Giữa đồi không mông quạnh chỉ có duy nhất một căn nhà trơ chọi của người đàn bà dân tộc, lối đường mòn ít người đi đến mức phải khó khăn lắm mới có thể nhận ra nó là đường mòn. Thậm chí nơi này còn hoang vu đến mức không có nổi một ánh sáng đèn điện.
Huân đi theo người phụ nữ dân tộc bước vào trong nhà, thấy trời đã tối mà cũng không thấy người phụ nữ dân tộc thắp đèn hay làm bất cứ thứ gì để nơi này có ánh sáng. Dường như bà ta từ trước đến này vẫn sống như vậy, đêm xuống cũng không hề thắp lên đèn, mà chỉ luôn luôn yên lặng trong bóng tối mịt mùng.
Căn nhà của người đàn bà dân tộc, là một căn nhà sàn kiểu cũ rất nhỏ, chỉ độ khoảng năm mét vuông. Một căn nhà sàn bé đến mức mà từ trước đến nay Huân chưa từng nhìn thấy bao giờ, bên ngoài nó cũng cắm đầy những cây cột cao chừng ba mét, trên đó gắn nhiều những xúc tua bằng vải thô đủ màu sắc tua dua trông rất lạ mắt.
Ngay từ khi đi qua đây, Huân đã có thể cảm giác được một bầu không khí âm u đến rợn người.
Căn nhà nằm trơ trên một ngọn đồi vắng, xung quanh là nương ngô rậm rạp, chỉ có duy nhất một lối mòn nhỏ cắt qua nương ngô qua đây, và ở cuối cái đường mòn lại chính là ngôi nhà của người đàn bà dân tộc. Nương ngô ở xung quanh rậm rạp và mọc cao đến mức, nhìn từ phía xa thì căn nhà đã bị che khuất.
Nếu không phải là Huân ham mê khám phá, tách ra khỏi đoàn đội của mình, hứng thú nhìn thấy một lối đường mòn nho nhỏ, đột nhiên nổi lên ý thích khám phá đến tận cuối con đường cho đến hết ngày. Thì có lẽ giờ này anh đã không ở nơi này để nói chuyện với người đàn bà dân tộc, và cũng không nhìn thấy tấm chăn đỏ kia mà động lòng thích thú.
Đường mòn kéo dài vào đây dài đến mức anh phải đi hết nửa ngày trời, và càng đi anh càng có một loại cảm giác cô quạnh giống như mình đã đi vào một thế giới hoàn toàn khác, không giống với thế giới mà mình đang sống.
– Bà ơi?
Huân hắng giọng nói to cố để gọi người đàn bà dân tộc, xung quanh anh giờ này đã tối đen, bước vào trong nhà anh đã không thể nhìn thấy bất cứ một thứ gì nữa. Chờ hồi lâu mà vẫn không thấy có tiếng đáp lại của người đàn bà dân tộc, Huân bắt đầu thiếu kiên nhẫn, và định quay đầu trở lại ra bên ngoài bật đèn xe máy rọi đèn chiếu vào bên trong cho sáng.
Nhưng anh mới quay đầu lại, thì lập tức mắt anh đã cảm thấy mờ mịt, đập vào mắt anh là đôi mắt đỏ to tròn, khuôn mặt lờ mờ trong bóng đêm, thứ mùi tanh hôi bốc lên. Huân giật mình kêu lên một tiếng: “Ôi!”
Chỉ kịp đến đấy thì Huân đã thấy đầu óc hoa lên một chốc rồi không còn biết gì nữa.
Khi Huân tỉnh lại, thì đã thấy mình đang đơn độc trong tình cảnh này, xung quanh anh toàn là sương mù bao phủ.
Huân nhìn kĩ lại, thì thấy trên người mình đã trùm một tấm chăn, tấm chăn ấy chính là tấm chăn đỏ mà Huân hỏi mua của người đàn bà dân tộc trước đó.
Huân sờ lên đỉnh đầu, chợt thấy có cảm giác đau điếng nhói lên, và cảm thấy đầu mình hình như đã bị thứ gì đó đập vào khiến nó sưng húp. Nhưng khi anh sờ vào đỉnh đầu thì chỉ cảm thấy nó nhẵn nhụi, và không có bất cú một cục u nào sưng nổi lên, dường như cái cảm giác đau đớn kia của anh chỉ là ảo giác vậy.
Huân loạng choạng đứng đậy, nhìn tấm chăn đỏ trong lòng, mặc dù có cảm giác đau đớn, nhưng vẫn không sao kìm được lòng thích thú, bởi vì cuối cùng anh cũng đã sở hữu được nó theo tâm nguyện của mình.
Huân sờ vào tấm chăn đỏ, vuốt nhè nhẹ và đắp lên mặt, anh chỉ cảm thấy sự trơn mềm và thỏa mãn đến cùng cực. Tấm chăn mềm mại như da thịt, mềm đến mức như anh đang áp mặt vào ngực của một người đàn bà nào đó vậy.
Huân không quan tâm đến cái cảm giác lạ kì mà tấm chăn này mang lại, và cũng không hề cảm thấy có gì khác biệt, chỉ là một sự quen thuộc đến thân thương. Cảm giác mà tấm chăn đỏ mang lại, không hề giống bất cứ một tấm chăn thông thường nào khác, chỉ toàn sự thô ráp. Mà cảm giác của nó đem lại, lại giống như sự trơn mịn mềm mại đàn hồi của bộ ngực một người đàn bà thanh xuân đậm lửa tình, đang cuồng nhiệt áp vào khuôn mặt của Huân.
Huân nắm trong tay cái chăn, chăm chú ngắm nghía nó.
Cái chăn đỏ này dài chừng hai mét, rộng độ mét tám, chất vải tuyệt hạng mà không có bất cứ công nghệ sản xuất vải hiện đại nào có thể sánh được. Mùi thơm của nó nhè nhẹ như mùi thơm của thiếu nữ thanh xuân khiến Huân động lòng.
Huân hít thở hồi lâu rồi chợt bừng tỉnh nhớ ra, anh phải sớm quay về thị trấn huyện thành Nậm Nhùn.
Huân không biết là mình đã ngất đi bao lâu, chỉ biết khi ý thức của anh mất đi thì trời đã tối, còn bây giờ thì quang cảnh xung quanh đã có chút sáng rõ, hẳn là đã trải qua ít nhất một đêm Huân bị bất tỉnh.
Sương mù che khuất tầm nhìn, trên người Huân lại không hề có thứ gì ngoài chiếc ba lô rỗng không với một ít lương khô. Anh chọn đại một hướng, hy vọng sẽ ra khỏi vùng sương mù, từ đó có thể tìm được một lối mòn nào đó đi ra khỏi nơi này.
Ban đầu, Huân không hề có một chút cảm giác lo lắng hay sợ hãi nào hết. Bởi lẽ anh có một niềm tin sắt đá của những người trẻ nhiệt huyết, không nơi đâu không phải là đường.
Anh bị ngất đi và xuất hiện ở nơi này, chứng tỏ là người đàn bà dân tộc kia đã đưa anh tới đây, thì cũng phải có một con đường nào đó để bà ta có thể trở về. Điều khiến Huân thắc mắc duy nhất, chính là vì sao người đàn bà dân tộc ấy lại làm Huân bất tỉnh và thả anh ở nơi này, hơn nữa lại đem tấm chăn đỏ mà anh hỏi mua, đặt lên người anh. Chứng tỏ bà ta lo lắng nơi này tiết trời lạnh, nên đem theo chiếc chăn này nhằm giữ thân nhiệt cho Huân, còn về mục đích tại sao bà ta lại làm như vậy thì Huân không hề rõ.
Hình ảnh cuối cùng Huân nhìn thấy là đôi mắt mở to đáng sợ, cái miệng hôi hám đang trào ra chất dịch đỏ lòm tanh hôi. Khuôn mặt đáng sợ ấy hiện lên thì cũng là lúc Huân ngất đi, và Huân cũng phần nào đoán được, khuôn mặt ấy không ai khác chính là của người đàn bà dân tộc mà lúc trước Huân hỏi mua tấm chăn đỏ.
Nhưng bây giờ, Huân càng đi, càng đi càng thấy hình như mình đã đâm vào một nơi rừng sâu. Sương mù đã dần tan, anh nhận ra rằng mình đã tới một nơi địa ngục. Nơi mà không dành cho cõi người mà nó chỉ dành cho… cõi quỷ.
…
Một cái vũng máu đỏ tươi đen kịt với những vẩn vẩn tích tụ lại thành một vệt dài nước nhớp nháp, nó giống như là nước rãi của một thứ sinh vật nào đó.
Huân chạm chân vào thứ nước rãi ấy mà thầm cảm thấy kinh tởm đến tột bực. Đó là thứ gì vậy? Anh tự hỏi.
Huân đem tấm chăn nhét vô cái ba lô đeo trên lưng, rồi nhanh chóng rút chân ra khỏi cái vũng nước đỏ lòm đầy nhớp nháp.
Đi tiếp thêm một chút nước, khung cảnh xung quanh bắt đầu dần biến đổi. Những thứ kinh dị mà trước nay Huân chưa từng nhìn thấy dần xuất hiện.
Ẩn sau lớp sương mù trải dài dằng dặc, giờ đây lại là một tòa lâu đài to lớn đồ sộ. Thứ kinh tởm nhất khiến Huân muốn lợm cổ họng, là tòa lâu đài này được xây dựng bằng những khúc xương, những khúc xương người trắng ởn.
Huân tự hỏi đây là nơi nào vậy? Không phải là anh đang ở một căn nhà ở cuối một lối đường mòn hay sao? Bà già người dân tộc kia đã ném Huân đến chỗ này, tột cùng là nơi nào? Đâu là con đường có thể khiến anh trở về chốn cũ.
Huân cố gắng kìm nén sự kinh tởm, bước tiếp về phía trước.
Anh bắt đầu đảo mắt dõi lên tòa lâu đài được xây dựng bằng xương cốt, bàn tay chậm rãi sờ vào một khúc xương. Lạ thay, khi đôi bàn tay anh chạm vào khúc xương ấy, thì nó liền tan ra thành một đống bụi vụn, giống như khúc xương ấy đã tồn tại ở đây vô tận năm tháng.
Tiếp theo đó, như một hiệu ứng domino, toàn bộ tòa lâu đài được xây dựng bằng thi cốt trực tiếp toái thành phấn vụn, bụi bay tung mù mịt. Chỉ một cái chạm tay nhè nhẹ của Huân, đã khiến cấu trúc đồ sộ của một tòa lâu đài hoàn toàn bị phá hỏng.
Anh không tin vào những gì mà mắt mình vừa mới nhìn thấy. Anh dụi mắt một lúc rồi gần như bừng tỉnh, vì tự lúc nào anh đã quay trở lại căn nhà cũ trên đỉnh đồi, và trong tay anh giờ này đang nắm tấm chăn đỏ. Chiếc xe máy vẫn còn đang ở bên, cứ như một cố sự vừa rồi xảy ra, hoàn toàn chỉ là do ảo giác vậy.
Huân tự hỏi chuyện gì đã xảy ra, anh ngơ ngác nhìn quanh thì đã thấy căn nhà của bà già dân tộc kinh tởm kia đã biến mất, tựa như chưa hề tồn tại. Cũng thật giống như tòa lâu đài xương cốt mà anh đã phá hỏng, rõ ràng đã nhìn thấy trước mắt, vậy mà cuối cùng nó lại không phải là thật.
Vậy căn nhà của bà già đó đã biến mất đi đâu? Cả bà ta cũng như vậy nữa, chắc chắn rằng không thể là việc anh tưởng tượng ra được, vì minh chứng vẫn còn rất rõ ràng. Tấm chăn đỏ ấy vẫn đang còn ở đây và Huân vẫn đang cầm nó trên tay.
Tìm kiếm thêm một lúc nữa, Huân không tìm thấy thêm một điểm khác biệt nào. Cuối cùng anh đành phải tự lắc đầu cho rằng những sự kiện mình vừa mới trải qua chỉ là một sự tưởng tượng vậy.
Chiếc ba lô còn vắt trên yên xe máy, đèn pha chiếu rọi về phía cuối đồi, bạt ngàn toàn là ngô.
Huân lên xe, quay trở lại đường cũ để đi ra đại lộ, trở về thị trấn Nậm Nhùn.
Khi vừa mới ra đến đại lộ, Huân thấy một chiếc xe phân khối lớn vùn vụn phóng qua, rồi đột nhiên chiếc xe ấy ngừng lại, quay đầu, chạy sát về phía Huân.
Một giọng nữ vang lên:
– Anh Huân, anh đi đâu mà làm cả đoàn lo sốt vó hết cả lên. Bọn em còn tưởng anh lạc đường chỗ nào nên chia nhau đi tìm…
Huân nhìn kĩ lại, liền phát hiện ra đó là Liên, cô em gái trẻ nhất trong đoàn phượt lần này. Huân cười nói:
– À, anh thấy cái đường mòn đẹp quá, nên rẽ vào thử xem. Để mọi người lo lắng rồi, chúng ta về thôi!
Liên hơi cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng gật đầu. Rồi cô phóng xe đi trước dẫn đường.
…
Thị trấn huyện thành Nậm Nhùn của tỉnh Lai Châu, là đơn vị hành chính cấp huyện gần nhất với đất Trung Quốc trên toàn tỉnh, cũng là nơi có nhiều cảnh đẹp hoang sơ mà hiếm người biết đến.
Đoàn đội đi phượt lần này của Huân có tổng cộng mười hai người, đều hẹn nhau sau khi thăm thú hết các nơi của huyện thành Nậm Nhùn, sẽ họp mặt tại thị trấn huyện thành làm một bữa cơm cuối cùng. Sau đó bọn họ mới trở lại tỉnh Điện Biên thăm hầm tướng Christian de Castries hay theo tên gọi của người Việt thì chính là hầm tướng Đờ Cát, rồi kết thúc chuyến hành trình thăm thú vùng đất Tây Bắc nửa tháng để trở về Hà Nội.
Mất thêm ba mươi phút nữa, Huân cùng với Liên đã chỉ còn cách thị trấn Nậm Nhùn chưa đến mười lăm cây số.
Hai người gặp lại đoàn phượt của mình trên một khúc cua vắng người của đại lộ. Tại khúc cua này, trước đây đã có không ít người đã từng gặp tai nạn ở đây vì khuất tầm nhìn.
Đoàn trưởng của đoàn phượt lần này là Tiến, một vị Tiến sĩ trẻ tuổi ngành khảo cổ học. Tiến ngoài đam mê khảo cổ, lại còn rất mê phượt danh lam thắng cảnh.
Nghe tin Huân mất tích, Tiến trước đó đã cử bốn người đi dò tìm tung tích của Huân, đến Liên là người thứ năm thì cuối cùng cũng đã thu được kết quả.
Tiến nhìn thấy Huân trở về, liền thở phào nhẹ nhõm, anh nói:
– Tôi còn cứ tưởng là cậu chết ở chỗ nào rồi kia, rốt cuộc là cậu đi đâu thế hả?
Huân gãi đầu gãi tai tỏ ra áy náy, rồi chợt như sực nhớ ra điều gì đó anh nói:
– Mọi người, tôi vừa kiếm được một thứ này. Mọi người xem…
Huân nhớ đến tấm chăn đỏ, liền chìa ra cho Tiến, Liên và tám người trong đoàn đang có ở đây xem.
Nhìn thấy Huân rút ra một tấm chăn có màu đỏ, lại bóng bẩy óng ánh. Liên vừa nhìn đã cảm thấy thích, liền hứng thú reo lên:
– Ôi! Cái chăn đẹp quá, anh kiếm nó ở đâu vậy?
Tiến đứng bên cạnh Liên, thấy Huân lôi ra tấm chăn đỏ, thì chỉ liên tục nhíu mày như đang suy nghĩ đến điều gì đó.
Huân thấy mọi người hỏi về lại lịch của tấm chăn, liền không hề giấu giếm. Anh nói:
– Kể ra thì cũng lạ, tôi tìm thấy nó ở một căn nhà của một người phụ nữ dân tộc, tại chính điểm cuối đường mòn mà tôi đi vào. Thế nhưng không hiểu sao khi cầm xong tấm chăn này, là tôi lại bị ngất đi đến bất tỉnh. Khi tỉnh lại thì cái nhà của bà ta ở đâu tôi cũng không còn thấy nữa, chỉ thấy mình đang nằm giữa đường…
Huân kể xong, người nào người nấy đều cười, và cho rằng Huân đang nói đùa để dọa mọi người.
Riêng Tiến thì không nói gì đến vấn đề này, anh chỉ im lặng một chốc rồi chợt nói:
– Còn bốn người nữa đang quay lại tìm cậu, chúng ta phải chờ họ rồi mới có thể tiếp tục đi. Chắc đêm nay họ không về nhanh được ngay đâu, chúng ta tìm một chỗ trống trải gần đây rồi hạ trại nghỉ qua đêm thôi!
Huân áy náy, gãi đầu gãi tai nói:
– Em xin lỗi, vì em mà mọi người phải chịu khổ như vậy, không thì hôm nay cả đoàn được ngủ trong nhà nghỉ ấm áp rồi!
Tiến không nói gì, chỉ quay đầu đi tìm nơi hạ trại. Liên thấy vậy, liền quay sang khích lệ Huân:
– Đâu có gì đâu anh Huân, mọi người đi phượt chung với nhau, quan trọng nhất là tương trợ nhau những lúc như thế này. Anh có gì mà phải áy náy…
Liên nháy mắt với Huân một cái với vẻ đầy đáng yêu, rồi chợt chỉ tay vào tấm chăn đỏ mà Huân đang cầm trên tay rồi nói:
– Anh cho em mượn nó một chút được không, em thấy nó đẹp quá!
Huân ngẩn ra một chỗ, một lát sau mới hiểu ý Liên, liền gật đầu cười nói:
– Ừ, em cứ mượn đi! Rồi lát nữa trả anh sau nhé, anh đi hạ trại với anh Tiến đây!
Huân nói xong, liền quay lại xe lấy đồ đại hạ trại chằng ở yên xe. Rồi đi theo hướng mà Tiến vừa mới rời khỏi để tìm khu đất hạ trại nghỉ qua đêm.
Tại khúc cua vắng vẻ này, có một bãi đất trống rất rộng, gần ngay mép con vực sâu hun hút. Khu đất trống rộng đến cả trăm mét, phù hợp cho cả đoàn người cắm trại nghỉ qua đêm.
Mặc dù ở đây có cắm biển cảnh báo, khu vực thường có xe xảy ra tai nạn, nguy hiểm. Nhưng dân phượt đều bỏ qua cái biển cảnh báo ấy, và vẫn thường chọn chỗ này làm nơi nghỉ chân cắm trại, phần lớn là vì cảnh ở đây rất đẹp. Xa xa bên kia đường chân trời, là một cái thác trải trắng xóa, phía dưới là một cái vực xanh sâu thăm thẳm.
Trên triền ngọn thác, thì trời đêm đầy sao sáng rõ, trăng sáng vằng vặc trải khắp thung lũng tạo thành một nơi ngắm cảnh cực kỳ tuyệt đẹp. Hơn nữa, dù là có biển cảnh báo nguy hiểm, có nhiều tai nạn ở đây, nhưng đều là xe đâm xuống vực, chứ chưa từng có vụ nào lại lao vào bãi đất này mà gây thiệt mạng về người cả. Vì thế cho nên dân phượt mới cắm trại ở đây mãi mà không sợ…
Liên tiếp nhận tấm chăn đỏ từ tay Huân, liên áp sát nó vào khuôn mặt mình rồi nhắm mắt lim dim hưởng thụ. Liên thích đến mê mệt cái chăn này. Cô nghĩ đi nghĩ lại, rồi chợt nảy ra ý định muốn mua tấm chăn này lại của Huân.
Chờ cho Huân với Tiến cắm trại xong, là Liên đã lấn lấn đến gần Huân nói nhỏ vào tai anh:
– Anh Huân, cái chăn này đẹp quá, hay là anh để nó lại cho em đi. Bao nhiêu tiền em cũng mua…
Huân nhìn Liên rồi cười nói:
– Em cứ đùa, tấm chăn này thì có gì đâu mà em thích dữ vậy…
Liên thôi cười, cô nói thẳng một cách chắc nịch:
– Anh Huân, em nói thật đấy, em thích cái chăn này lắm, hay anh bán nó lại cho em đi…
Huân hơi sững người, anh không nghĩ là Liên lại có suy nghĩ ấy thật. Nhưng Liên thích tấm chăn ấy, thì Huân cũng rất thích, anh phải cố gắng lắm thì mới có được nó. Ít ra thì là trong cái sự tưởng tượng kia thì đúng là như vậy. Huân chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ bán cái chăn này cho ai, nhưng giờ Liên lại gạ mua như vậy khiến Huân rất khó xử. Đang trong lúc anh lúng túng chưa biết trả lời như thế nào, thì có tiếng động cơ xe máy rú lớn lên. Một người đàn ông chọc đầu, có làn râu quai nón xồm xoàm xuất hiện ở cuối khúc cua con đường vắng. Mọi người trong đoàn phượt vừa mới nhìn thấy người ấy thì đã liền đoán ra đó là ai. Đó chính là Hùng, người đầu tiên được Tiến cử đi để tìm Huân.
Thấy Huân đã trở về, chiếc xe của anh dựng ở trong bãi đất trống, Hùng liền thở phào nhẹ nhõm.
Bước xuống xe, là anh đã đi đến chỗ Huân, trách giọng đùa cợt:
– Thằng em, mày làm anh vòng đi vòng lại cái đại lộ này đến mấy lần rồi đấy! Sóng điện thoại thì không có, anh còn sợ mày chết ở chỗ nào rồi kia…
Nghe Hùng khanh khách cười nói như vậy, Huân gãi đầu cười nói:
– Em xin lỗi, vì em mà mọi người khổ quá!
Hùng cười xòa không cho là đúng, nói:
– Mày lại coi anh là người ngoài rồi!
Rồi chợt Hùng quay sang nhìn Liên, thấy Liên cứ ôm khư khư tấm chăn đỏ. Anh thấy lạ liền hỏi:
– Liên, em làm gì mà cứ ôm chặt cái chăn ấy thế? Mà em kiếm nó ở đâu ra thế, sao anh chưa thấy nó bao giờ nhỉ? Hay em cho anh xem nó xem nào?
Hùng chìa tay về phía Liên, đột nhiên muốn mượn tấm chăn. Liên hơi sững sờ, nhưng cũng rụt rè đưa tấm chăn ấy về phía Hùng. Trong lúc đưa tấm chăn, cô còn có một chút cảm giác không nỡ.
Huân thấy Hùng thắc mắc liền giải thích:
– Chính vì cái chăn này, nên em mới để mọi người vất vả thế này đây. Em tìm thấy nó ở một lối đường mòn, trong một căn nhà của một người phụ nữ dân tộc!
Hùng tiếp lấy cái chăn từ trong tay Liên, nghe Huân giải thích thì liền gật đầu suýt xoa nói:
– Ừ, cái chăn này đẹp thật đấy! Trước nay anh không có hứng thú với mấy cái thứ đồ lòe loẹt này đâu, lại còn là chăn gối thì chẳng quan tâm. Nhưng mà cái chăn này đẹp quá, chắc bà xã anh ở nhà thích lắm. Hay chú mày để nó lại cho anh đi…
Hùng vừa cầm tấm chăn, vừa xoa qua xoa lại tấm tắc khen lấy khen để. Còn Liên thì chợt sững sờ, cô vội nói liên tục thanh minh như sợ Hùng lấy mất chiếc chăn của mình:
– Ơ anh Hùng, cái chăn này là em đang hỏi mua anh Huân trước, không được đâu nhé!
Hùng xoa xoa tấm chăn trong tay, càng xoa càng cảm thấy chất vải trơn mịn của nó mà càng thấy thích thú. Anh tặc lưỡi nói:
– Ui trời, thì nó vẫn là đồ của Huân cơ mà, Huân bán nó cho ai thì người đó mua. Mà nhà em thiếu gì chăn màn, phụ nữ là chúa lắm đồ. Thôi để anh mua nó lại cho vợ anh dùng, thằng Huân có một mình thì chắc không cần đâu, vì nó sặc sỡ thế này kia mà…
Huân thấy hai người tranh cướp nhau qua lại, thì bèn cười khổ không biết nói như thế nào. Đợi thêm một lúc nữa, thì ba người còn lại được cử đi tìm Huân cũng quay trở về. Bọn họ cũng theo vết xe đổ của Hùng, vừa mới về đã bị sức hấp dẫn của tấm chăn cuốn hút, nó giống như một thứ ma lực vậy.
Cuối cùng không ai tranh cướp mua được tấm chăn, mà Huân cũng không đồng ý bán. Nên trong lòng ai cũng hậm hực, quay trở về lều trại của mình mà vẫn tức nhau không thèm nói với nhau câu nào.
Tiến là trưởng đoàn, sau đó phải mấy lần đứng lên hòa giải thì mọi chuyện mới êm xuôi. Tuy vậy, tất thảy đều có những cái nhìn chòng chọc vào nhau với vẻ đầy khó chịu, và hơn hết, là cặp mắt ai nấy đều thèm thuồng đánh chủ ý lên cái chăn đỏ trong tay Huân.
Màn đêm trải dài khắp rặng núi, cảnh đẹp quét qua khu đất đẹp tuyệt. Nhưng trong đoàn, đa phần lúc này không mấy ai còn có tâm trạng mà ngắm cảnh đẹp đi phượt nữa cả. Tất cả diễn biến tâm lý của mọi người, dường như đều thay đổi một trời một vực từ khi tấm chăn đỏ kia xuất hiện. Nó chính là tâm điểm của mọi sự rắc rối.
Đêm hôm ấy, chính là một đêm dài dằng dặc, và cũng là một đêm đẫm máu kinh hoàng.
Khi ăn qua loa xong bữa tối, là toàn thể mỗi một cá nhân lại trở lại lều trại riêng của mình. Có người thì lén lút đi gặp Huân, đòi bàn bạc bí mật mua lại tấm chăn để nẫng tay trên người khác.
Những tâm hồn tham lam tính toán bắt đầu trỗi dậy, và Huân là người đứng ở giữa thì luôn phải chịu trận.
Người tìm đến là Toàn, một anh kĩ sư trẻ tuổi kém Huân hai tuổi. Toàn dùng bữa tối qua loa xong, là đã lẻn từ lều của mình chạy sang chỗ lều của Huân để trò chuyện.
Toàn ngồi ở mép lều, đòi Huân cho mượn tấm chăn đỏ để đắp cho đỡ lạnh.
Toàn năm nay mới có hai mươi tư tuổi, chưa vợ con, lại còn đang độc thân. Toàn luôn muốn có một người bầu bạn và sống trọn đời với mình. Khi Toàn sờ vào tấm chăn đỏ, anh luôn có cảm giác như mình đang sờ vào da thịt của một người phụ nữ, khó có sức cưỡng lại. Giống như chỉ cần có tấm chăn này, là Toàn có thể có một người đêm đêm chung gối ấm áp, thỏa sức bầu bạn. Chính vì vậy, mong muốn lớn nhất của Toàn lúc này là có thể mua được tấm chăn ấy từ tay Huân. Toàn thích tấm chăn đến mê mệt…
Toàn đắp tấm chăn ngang qua người, suýt xoa liên tục, ban đầu còn nói chuyện đều đều theo tư thế ứng phó với Huân. Nhưng sau cùng, Toàn lại chỉ chăm chăm đến việc xoa và sờ nắn chiếc chăn giống như đang mơn trớn một người phụ nữ mà chẳng để ý gì đến Huân nữa cả.
Thấy Toàn cứ ôm khư khư cái chăn, và còn đang định đứng lên đi về lều của mình. Huân liền cất tiếng đòi lại cái chăn:
– Ừ, chú về thì cho anh xin lại cái chăn có được không?
Toàn đang ngơ ngẩn vì chiếc chăn như người mất hồn, chợt bừng tỉnh, tỏ ra có chút áy náy nhưng vẫn tiếc nuối nói:
– Hay là anh cho em mượn nó qua đêm nay đi, qua đêm nay thì em mang trả lại anh sau nhé?
Huân lắc đầu cười nói:
– Chú cứ đùa, thôi đưa cái chăn đây để anh đi ngủ nào!
Toàn vùng vằng không đưa, khiến Huân đỏ mặt tía tai đứng lên giằng lại. Hai người ban đầu còn nói khách sáo qua lại, nhưng sau cùng Huân tức quá bắt đầu to tiếng với Toàn. Hai người nảy sinh cãi vã khiến cả đoàn đều chú ý. Khanh là người chạy đến đầu tiên, thấy Toàn đang giằng cái chăn với Huân thì liền quát to:
– Toàn, buông cái chăn ra trả cho cậu Huân, mày làm gì mà như quân ăn cướp thế hả?
Toàn sẵng giọng nói liến thoắng:
– Tôi chỉ mượn anh ta một đêm thôi mà anh ta cũng không cho tôi mượn nó, đã thế lại còn lớn tiếng chửi tôi. Tôi nhất định không trả, xem xem anh ta có thể làm gì được tôi!
Huân cũng lớn giọng chửi lại:
– Mẹ khiếp! Tao đã nhẹ giọng với mày bao nhiêu lần rồi mà mày không biết ý. Không biết nhục thì để tao đấm cho mày biết thế nào là nhục!
Huân lao tới, bổ một cú đấm như trời giáng vào đầu của Toàn. Toàn tức mình, cũng liền ném tấm chăn qua một bên, lao vào quần đả với Huân đấm tới tấp.
BÌNH LUẬN