Hồn nữ quỷ nhi

Trong bóng đêm, tại một bãi đất hoang, những tiếng kêu cứu vang lên đầy tuyệt vọng. - Cứu, có ai không cứu tôi với! Một giọng cười vang lên đầy

Cổ mộ
Bức tranh quỷ
Con đường âm phủ

Trong bóng đêm, tại một bãi đất hoang, những tiếng kêu cứu vang lên đầy tuyệt vọng.

– Cứu, có ai không cứu tôi với!

Một giọng cười vang lên đầy thỏa mãn cùng tiếng nói đầy thách thức:

– Mày kêu đi, mày có kêu khản cổ cũng chẳng có ai đến mà cứu mày đâu.

– Anh ơi! Tha cho em…làm ơn tha cho em! Em đang có thai anh ơi!

Mặc cho lời khẩn cầu thảm thiết của cô gái, gã đàn ông vẫn không một chút động lòng.Những cái tát liên tục vang lên trong màn đêm, cùng với đó là những tiếng chửi mắng của gã đàn ông đang lên cơn cuồng dâm.

–  Cái loại gái như mày chắc cũng chả ra gì đâu, thôi chịu khó chiều tao, rồi tao tha cho!

– Không anh ơi, anh làm ơn tha cho em, em đang có thai anh ơi!

Mặc lời van xin đến tuyệt vọng của thai phụ kia, gã đàn ông mất nhân tính vẫn lao vào cưỡng bức, cô gái, hắn xé tan quần áo trên người con gái tội nghiệp mà cứ thế thực hiện hành vi thú tính của mình.

Trên khuôn mặt của gã đàn ông hiện lên đầy nét thỏa mãn, khi đã rất lâu rồi hắn mới được giải tỏa sự bí bách trong người, cũng vì thế mà trong cơn nhục dục thấp hèn, hắn không biết mình đã vô tình lấy đi hai mạng sống.

Những cơn nhục dục xâm lấn lấy lý trí, khiến gã đàn ông chẳng khác gì con thú đói lâu ngày, hắn cứ thế chẳng chút nhẹ nhàng mà càng ngày càng mạnh bạo trên thân thể cô gái yếu ớt.

Còn cô gái xấu số kia, vẫn đang cắn chặt môi đến độ chảy máu khi những cơn đau truyền đến từ nơi vùng bụng dưới mỗi lúc một nhiều.

– Á!!!

Một dòng máu ấm nóng đang chảy trào ra giữa hai chân của người con gái tội nghiệp.

Những tiếng hét vang lên trong tuyệt vọng, phẫn uất và đau đớn, đôi mắt cô mở trừng trừng nhìn gã đàn ông đê tiện cưỡng hiếp mình thật kỹ, như thể cô muốn ghi nhớ khuôn mặt ác độc đó, để có thể trở về mà báo thù.

Rồi hai bàn tay đang siết chặt của cô gái tội nghiệp bỗng buông ra, toàn thân cô mềm nhũn, ánh mắt trở nên vô hồn. Gã đàn ông khốn nạn kia chẳng hay, người con gái hắn đang cưỡng hiếp giờ đây đã chết.

Thỏa mãn dục vọng, gã đứng dậy thì phát hiện cô gái kia đã chết, lúc này gã đàn ông đốn mạt như tỉnh hẳn, hắn sợ hãi, cả người toát mồ hôi.

Hắn chạy đi đâu, một lúc sau hắn quay lại với cái xẻng trên tay. Trong đêm đen tĩnh lặng, những nhát xẻng cắm sâu xuống đất vang lên những âm thanh khô khốc.

Một lúc lâu sau đó, thì gã đàn ông kia đào xong một cái hố, cứ thế hắn vứt xác của người con gái tột nghiệp kia xuống cái hố vừa đào, để che dấu đi tội ác mà hắn đã gây ra.

Những nhát đất cứ thế hất lên khuôn mặt cô gái, che đi đôi mắt đang trợn trừng nhìn về phía tên sát nhân. Yên tâm rằng tội ác của mình sẽ được vùi lấp tại đây cùng thân xác của người con gái tội nghiệp kia, cứ thế gã đàn ông yên tâm ra về.

Trong căn nhà cấp 4 lụp xụp, thằng Tú cứ mân mê chén trà trên tay, chốc chốc khuôn mặt lại tỏ rõ vẻ gì đó sợ hãi. Nó nhớ lại, kể  từ ngày mà mình gây ra tội ác kinh hoàng ấy, nó luôn bị ám ảnh bởi cái chết của người con gái đó, nên nó phải xin nghỉ làm về quê một thời gian để lấy lại tinh thần.

Nhưng nó đâu hiểu rằng, dù nó có trốn tránh ở đâu đi chăng nữa, thì lương tâm nó cũng bị cắn rứt bởi những việc làm sai trái đó. Nó không nghĩ rằng đêm hôm đó, vì muốn thỏa mãn cơn nhục dục thấp hèn của mình mà vô tình nó đã làm chết hai mạng người.

Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì lúc đó, Uyên- vợ của thằng Tú từ dưới bếp, bưng mâm cơm lên. Nhìn thấy gương mặt phờ phạc của chồng, Uyên liền cất giọng hỏi:

  • Có chuyện gì mà anh ngồi đờ người ra vậy?

Thằng Tú nhìn vợ đáp với giọng lắp bắp như che đi nỗi sợ đang lẩn khuất trong nó:

– Không có gì đâu em, anh suy nghĩ vài chuyện linh tinh ấy mà, ăn cơm đi anh đói quá rồi. Lâu lắm mới được ăn cơm vợ nấu.

Uyên nhìn chồng cười tươi, cô chẳng biết sau dáng vẻ nhìn hiền lành của Tú, là một tội ác đang được hắn giấu kín.

Gắp thức ăn vào bát cho chồng, rồi Uyên thở dài khẽ nói:

– Hay là anh cho em lên thành phố tìm việc làm nhé. Vợ chồng vừa được gần nhau, em lại chăm sóc được cho anh, chứ nhìn anh dạo này xanh xao mà xót ruột. Với lại ở quê quanh ra quanh vào dăm ba sào ruộng chả đủ ăn, sắp tới mình còn tính chuyện con cái nữa thì một mình anh lo sao được!

Nghe vợ nói vậy Tú cũng có chút bối rối, không phải hắn không muốn cho vợ đi làm cùng, nhưng ngặt nỗi nhà cửa ở quê ai trông nom, còn hương khói cho ông bà gia tiên nữa.

Nhìn thấy nét suy tư, đắn đo trên khuôn mặt chồng, Uyên cất tiếng nói:

– Cứ quyết định vậy nhé, mấy hôm nữa em sẽ đi cùng anh lên thành phố xin việc.

Hai hôm sau, vợ chồng thằng Tú chuẩn bị đồ đạc, cùng nhau lên thành phố. Ngồi trên chuyến xe khách gần mấy tiếng đồng hồ,  Uyên khá mệt mỏi, nên tựa đầu vào vai chồng mà thiếp đi.

Trong cơn mê man, Uyên nghe văng vẳng đâu đó tiếng hát ru của một người phụ nữ, lời hát thật kinh dị, nhưng cũng bi ai não nề:

à á á ơi, à á à ời

Con ngoan con ngủ cho say

Để mẹ đi báo oán này nghe con

Thương con mới chửa thành hình

Mà nay đoạn tuyệt dương trần con ơi

Rồi một tiếng cười ma mị vang lên, kèm theo đó là một nhân ảnh kinh dị xuất hiện, cô gái có khuôn mặt trắng bệch, mặc một chiếc váy trắng dính đầy máu, dưới hai chân cô gái máu chảy ra rất nhiều, trong đôi mắt chỉ một màu trắng chẳng có con ngươi kia, chảy ra hai hàng huyết lệ. Cô ta thều thào, than thở:

– Tôi chết rồi…, trả mạng cho tôi, trả mạng lại cho con tôi!

Vừa nói, vong nữ tiến dần về phía Uyên chầm chậm. Trong cơn mộng mị, cô nhìn thấy cái nhân ảnh kia bay là là trên mặt đất, hai tay đưa về phía mình, đôi mắt ngấn lệ, cất lên lời cầu cứu:

– Xin hãy cứu tôi, tôi đau lắm, tôi lạnh lắm! Xin hãy cứu mẹ con tôi.

Cứ thế, tiếng khóc, tiếng gào thét vang lên như ai oán. Trong màn đêm đen tranh tối tranh sáng, xung quanh không gian như tĩnh lặng, là khung cảnh một cô gái mặc một chiếc váy trắng đang bị một người đàn ông cưỡng hiếp, đang kêu gào trong vô vọng.

Uyên nhìn cảnh tượng trước mắt mà sợ hãi lẫn thương sót cho người con gái kia, rồi cô đột ngột hét lớn:

– Dừng lại, dừng lại ngay!

Bốp..bốp…bốp..

Thằng Tú tát nhẹ lên má vợ rồi gọi dồn dập:

– Uyên, uyên, dậy dậy đi em!

Lúc này Uyên mệt mỏi mở mắt, hóa ra mọi chuyện vừa nãy chỉ là một giấc mơ, lúc này cô thấy chồng và mọi người trên xe, ai nấy đều nhìn chăm chăm vào cô, Tú khẽ hỏi vợ:

– Em ngủ mơ thấy gì mà hét loạn lên vậy?

Uyên ngập ngừng trả lời, trong giọng nói vẫn đầy sự hoảng loạn:

– Em….em….không có gì anh ạ, chắc tại em hơi say xe nên mơ lung tung thôi.

Cô rùng mình, gương mặt đầy thất thần , cố tựa vào vai chồng, khép chặt đôi mắt lại như vỗ về giấc ngủ. Nhưng hình ảnh của giấc mơ khi nãy cứ hiện lên trong đầu Uyên khiến cô không khỏi ám ảnh. Chưa bao giờ cô mơ thấy một giấc mơ đáng sợ nhưng rất thật đến vậy.

Một bà lão ngồi ghế đối diện vợ chồng Uyên lúc này cứ nhìn cô chằm chằm như có gì muốn nói, thấy vậy, Uyên khẽ hỏi:

– Bác có gì cần con giúp sao?

– Không, người cần giúp phải là vợ chồng cô mới đúng!

Rồi bà cụ nhìn vợ chồng Uyên lắc đầu, rồi bà cụ tặc lưỡi, bà khẽ nói:

– Nghiệp nặng, nặng quá!

Chừng gần 30 phút sau, chiếc xe lăn bánh chậm dần, tiếng anh phụ xe vang lên:

– Đến nơi rồi, mọi người xuống xe đi thôi, nhanh lên, nhanh lên, mọi người nhớ kiểm tra lại đồ đạc của mình cẩn thận!

Lúc này bà cụ đi đến cạnh Uyên bà đưa cho cô một tờ giấy rồi bà nói:

– Cô giữ lấy, khi nào gặp vấn đề về tâm linh thì hãy đến tìm tôi.

Rồi bà cụ lầm lũi hòa cùng dòng người.

Uyên nhìn bà cụ, cô có một cảm giác gì đó rất lạ, cứ như thể bà rất hiểu về những chuyện tâm linh.

Lúc này thằng Tú dằng lấy tờ giấy ở tay vợ, nó vò nát ném xuống đất, rồi tức giận nói:

– Vứt đi, toàn mấy bà mê tín dị đoan, chắc lại lừa đảo chứ gì, em mới lên đây phải cận mấy loại người này kẻo bị người ta lừa đấy. Thôi đứng đây đợi anh, anh kiếm xe ôm nhé.

Uyên nhìn chồng đi được một đoạn, cô cúi xuống nhặt mẩu giấy lên, vội vàng bỏ vào túi.

Từ bến xe tới chỗ thuê trọ cách một đoạn khá xa, nên hai vợ chồng đành thuê xe ôm, đi tới đó. Ngồi trên xe, đi ngang qua bãi đất trống nơi mà Tú đã cưỡng hiếp cô gái trẻ đến chết, lúc này Tú cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, tim đập thình thịch không thôi.

Dù ý trí mách bảo hắn rằng, không nên nhìn vào trong đó,nhưng dường như hắn không thể kiểm soát nổi lý trí mà nhìn về hướng bãi đất trống, nơi hắn đã từng thực hiện hành vi thú tính của mình.

Lúc đó, gương mặt Tú toát đầy mồ hôi, tái xanh lại, hiện rõ sự lo lắng, lẫn sợ hãi. Bỗng hình ảnh một cô gái mặc váy trắng, máu đỏ thấm loang lổ, đang đứng đó, lấp ló sau những bụi cây cỏ dại, đang nhìn về phía hắn với đôi mắt đỏ lòm một cách đầy giận dữ. Toàn thân thằng Tú run lên bần bật, nhưng mồ hôi cứ túa ra liên tục. Hắn run rẩy, tới mức người xe ôm xém xíu là không giữ vững được tay lái:

  • Anh làm cái gì mà rung lắc dữ vậy? Bộ cảm nắng hả?

Tú vung tay, lắc lia lịa, lắp bắp:

  • Không, tôi không sao! Anh cứ chạy tiếp đi.

Uyên cũng rất lo lắng cho chồng, cô hỏi Tú:

– Anh có chắc mình không sao?

– Anh không sao mà em! Chắc đi đường dài, nên anh hơi mệt thôi!

Ngồi sau xe, những hình ảnh tội lỗi khi xưa lại hiện về, Tú nhớ lại ánh mắt mở trừng trừng của cô gái ấy cứ nhìn mình, như thể căm hận đến tột cùng.

Tiếng xe phanh gấp, bác xe ôm lên tiếng nói:

– Đến rồi, tưởng gần mà xa phết nhỉ, sao không trọ gần trong nội thành ý, mà trọ tận đây!

Tú cười rồi nói:

– Tuy xa một chút nhưng được cái là rẻ, anh ạ! Chứ bọn em công nhân, lương tháng bèo bọt, có được là bao đâu!

Từ trong phòng, nghe tiếng Tú, bà Lan- chủ dãy trọ đon đả chạy lại hỏi han:

– Chú Tú lên đấy à! lần này về quê dẫn cả vợ lên đó hả?

– Vâng ạ, em dẫn nhà em lên để hai vợ chồng gần nhau, chăm sóc nhau cho tiện. Chị xem có việc gì thì xin cho nhà em, đi làm với nhé!

– Ờ, để tôi hỏi xung quanh đây, xem có việc gì không tôi xin cho, mà chú Tú tốt số thật, có cô vợ xinh thế cơ đấy!

Nghe thấy vậy thì Tú với Uyên nhìn nhau cười.

Cánh cửa phòng mở ra, một mùi ẩm mốc xộc vào mũi hai vợ chồng, vừa bước vào của Uyên cảm thấy một hơi lạnh như bủa vây lấy mình, bất giác cô run lên vì sợ. Nhưng nỗi sợ hãi chưa kịp tan biến, thì cô giật mình, bởi một tiếng chửi lớn của một người đàn ông ở phòng bên cạnh vang lên:

– Mày đi đâu giờ mới về, mày định để tao chết đói đấy phải không, mà giờ này chưa cơm nước gì cả, đúng là cái loại ăn hại!

Rồi một tiếng đáp vang lên sau tiếng quát kia:

– Hôm nay em đi rửa bát cho quán cơm của cô Tư đầu xóm, mà nhiều quá, nên giờ em mới xong!

– Nhiều thì mày cũng phải canh giờ, biết đường về mà lo cơm nước chứ!

– Em…

– Em, em cái gì, thế hôm nay làm được bao nhiêu đưa đây tao xem nào!

– Em định gom tiền vào gửi về quê cho con nộp học, chứ sắp đến hạn nộp học rồi!

– Học, học thì làm đếch gì, không học cũng chả chết ai, không phải học hành gì cả nhá!

Chả biết bên kia giằng co cãi cọ kiểu gì, mà một lúc sau thì những tiếng khóc thút thít như mang bao tủi thân vang lên, còn người đàn ông kia thì đã bỏ đi.

Tú nhìn vợ rồi nói:

– Đó là vợ chồng chị Bé.  Anh chồng chả chịu làm ăn gì, suốt ngày  mang hết tiền đi cờ bạc, rượu chè. Thỉnh thoảng, hết tiền, lão lại dở thói vũ phu. Khổ thân chị ấy, có chồng cũng như không!

Nghe Tú nói, Uyên thở hắt ra một tiếng, như thương thay cho số phận chị Bé.

Mấy hôm sau, Tú đã ra công trường, tiếp tục công việc mà mình đã xin trước đó. Còn Uyên cũng dự đi xin việc, phụ giúp với chồng. Nhưng mấy hôm nay tự dựng cô cảm thấy người đau ê ẩm. Tới bữa cơm, thì hay nôn ọe, không buồn ăn chút nào. Thấy vợ xanh xao, Tú thương và lo lắm:

– Em sao thế? Mấy hôm nay, sao tự nhiên ăn uống nôn ọe dữ thế. Hay là em không khỏe ở đâu, mai anh xin nghỉ, dẫn em đi khám thử nhé!

Những lúc đó, Uyên xua tay, mà bảo:

– Thôi, em không có sao đâu! Anh đừng đưa em đi khám gì hết, tốn tiền lắm. Để tiền đó, mình còn lo cơm nước, nhà cửa nữa, anh à!

Nghe vợ, Tú ậm ừ cho có lệ.

Mấy ngày sau đó, Tú vẫn tiếp tục đi làm. Trước khi đi, hắn dặn vợ đủ đều rồi mới yên tâm. Ở nhà, Uyên không có việc gì, cô ngồi đọc báo mục tìm kiếm việc làm, để đỡ đần, phụ chồng. Ngồi được một lúc, thì tiếng bà Lan chủ dãy trọ đập của phòng Uyên rồi gọi:

– Uyên ơi, mở cửa, ra đây chị bảo. Uyên ơi!

– Dạ, dạ…Chị chờ em chút, em ra liền đây!

Nghe tiếng gọi í ới của bà Lan, Uyên lập tức chạy ra, mở cửa. Vừa thấy Uyên, bà háo hức nói:

– Này, chị xin bà Tư đầu ngõ, cho em đi phụ việc bán hàng cơm rồi đấy! Em thấy sao, được thì mai em có thể đi làm luôn đấy!

Nghe vậy Uyên vui mừng cảm ơn bà Lan rối rít:

– Thiệt không chị? Em mừng quá, cảm ơn chị nhé. May mà nhờ có chị, chứ em ở nhà mà lo sốt hết cả ruột chị ạ!

– Ừ chỗ này, là chỗ người quen của chị, em cứ yên tâm mà làm!

Đang tính quay người đi, nhưng nhìn thấy sắc mặt xanh xao của Uyên, bà Lan cảm thấy có phần hơi lo lắng:

  • Mà em có khỏe không đấy? Sao chị thấy sắc mặt em xanh xao sao đấy?
  • Em không sao, chị à! Chắc chưa quen thời tiết ở thành phố, nên cảm xoàn ấy mà, chốc hết ngay chị ạ!
  • Ừ, em coi mà giữ sức khỏe, còn đi làm.
  • Dạ, em biết mà chị!

Bà Lan vừa quay bước đi, thì Uyên tự dưng cảm thấy choáng váng, nôn ọe liên tục. Cô đóng cửa, nằm lăn ra phòng nghỉ mệt. Nằm thiu thiu, Uyên chợt nghe thấy tiếng cười trẻ con, vang đâu đó bên tai mình. Bật ngồi dậy, thì lại không còn nghe thấy gì, cô đưa tay sờ lên bụng mình. Nhắm mắt lại, cô cảm nhận dường như bên trong bụng mình, đã tồn tại một sinh linh bé nhỏ.

Uyên vui mừng, nhưng để củng cố niềm tin vào cảm giác hiện tại, cô lập tức đi mua que thử thai. Và điều cô mong đợi bao lâu nay cũng đã tới. Uyên đã mang thai.

Tối đó, trong bữa cơm, Uyên vui vẻ kể lại cho chồng nghe về việc mình đã xin được việc:

– Anh này, chị Lan xin cho em đi phụ quán ăn của bà Tư đầu xóm, quen với chị ấy đấy!

Nghe vợ nói vậy Tú nhìn vợ cười tươi, rồi hỏi lại:

– Thật à? May quá, thế bao giờ đi làm hả em?

– Thật, chị Lan nói là mai đi làm được luôn. Mà mấy hôm nay,

Tú nhìn vợ, vội vàng hỏi:

– có chuyện gì mà nhìn em vui vậy?

– Em có thai rồi anh!

Tú nhìn vợ mà khuôn mặt lộ rõ niềm hạnh phúc, vợ chồng hắn lấy nhau đã hai năm nay, mà mãi không thấy có Uyên có thai, điều này khiến cả hai vợ chồng  rất buồn. Trong nhà không có tiếng trẻ con nên không khí lúc nào cũng nặng trĩu, nhiều khi thấy vợ khóc, thằng Tú cũng rất thương vợ.

– Em có thai như vậy, có đi làm được không đấy?

– Được mà anh, anh không thấy quê mình, người ta đi làm đến lúc đẻ sao.

– Nhưng anh vẫn lo em à, vì mãi vợ chồng mình mới có con!

– Không nhưng nhị gì hết, nếu em cảm thấy không khỏe em sẽ xin nghỉ được chưa.

Đêm hôm đó Uyên, đang say giấc trong vòng tay chồng, thì cô nghe văng vẳng tiếng hát ru của một người phụ nữ bên tai mình. Tiếng hát ru rất quen thuộc như cô đã từng nghe thấy ở đâu đó.

à á á ơi, à á à ời

Con ngoan con ngủ cho say

Để mẹ đi báo oán này nghe con

Thương con mới chửa thành hình

Mà nay đoạn tuyệt dương trần con ơi

Uyên định gọi chồng, nhưng bất giác cô thấy cơ thể mình cứng đờ, không thể cựa được, lúc này bóng dáng quỷ dị của người phụ nữ hiện ra.

Vong cô gái trẻ đang đứng ở cuối giường của Uyên, cô ta mặc một bộ váy trắng, nơi giữa hai chân máu vẫn không ngừng chảy. Đôi mắt đỏ lòm của cô gái nhìn chằm chằm vào Uyên, đôi môi khô nứt nẻ bỗng vang lên tiếng nói:

– Cứu tôi, cứu tôi với! Tôi chết oan lắm!

Từ từ, nơi hai hốc mắt của vong nữ, chảy dài ra hai dòng máu đỏ thẫm. Vong hồn cứ thế tiến lại gần chỗ Uyên hơn. Khiến cô sợ hãi, Uyên nhắm mắt, cố niệm kinh Phật.

  • Nam mô Quan thế âm bồ tát đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn!

Được một lúc, cứ tưởng vong nữ ấy đã sợ, buông tha cho mình. Nhưng không, khi Uyên vừa mở mắt ra,  thì thấy vong hồn đang ngồi vắt vẹo, lơ lửng ngay trước mặt mình. Nó đang nhìn chằm chằm vào Uyên rồi cười quái dị:

  • Mày niệm tiếp đi chứ? Sao mày không niệm nữa, mày niệm tiếp đi. Mẹ con tao đang nghe đây này!

Lúc này Uyên hoảng sợ tột cùng, cô hét lên vài tiếng rồi lăn ra ngất lịm.

Mọi sự quỷ dị diễn ra

Sáng hôm sau.

– Em ơi, dậy, dậy đi. Không muộn giờ làm rồi!

Uyên giật mình ngồi dậy, mặt thẫn thờ sau tiếng gọi của chồng. Nhìn sắc mặt của vợ xanh xao, không tốt, Tú liền hỏi:

– Em bệnh hả? Hay hôm nay xin nghỉ đi. Anh thấy sắc mặt em không được tốt.

Uyên nhìn chồng rồi khẽ nói như trấn an:

– Em không sao đâu anh, chắc do đêm qua em mất ngủ nên vậy đó, anh yên tâm!

Uyên ngồi suy ngẫm một hồi, cô phân vân không biết có nên kể cho chồng nghe về sự việc kinh dị tối qua không. Nhìn thấy vợ có vẻ như có gì bất ổn, Tú mới lên tiếng hỏi:

– Có chuyện gì hả em, nói anh nghe đi, có gì hai vợ chồng mình cùng tìm cách giải quyết!

Vậy là Uyên thuật lại những chuyện mà mình gặp phải tối qua cho chồng nghe.

khi nghe vợ nói vậy Tú nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, nhưng hắn cũng cố động viên vợ để cô an lòng:

– Chắc là em ngủ mơ thôi, chứ trên đời này làm gì có ma quỷ gì, đừng thần hồn nát thần tính nữa. Em phải giữ tinh thần thật thoải mái, thì con mới khỏe mạnh được nhé!

Uyên gật đầu rồi cười với chồng như để chồng yên tâm.

Vốn tính chăm chỉ, lại nhanh tiếp thu nên Uyên được ông bà chủ quán cơm rất quý, thương cô ở quê mới lên, còn khó khăn nên ông trả cô mức lương tương đối ổn.

Sau một ngày làm mệt mỏi thì Uyên lại tất tả về lo cơm nước cho chồng, ngồi bên mâm cơm nóng hổi, uyên nhớ tới lời mẹ cô đã từng nói:

– Nếu hay ngủ mơ đến những thứ không sạch sẽ, thì cứ để củ tỏi, với con dao xuống đầu giường.

Nghĩ đến đấy, Uyên liền lấy một củ tỏi và một con dao gọt hoa quả để xướng đầu giường mình, để tối yên tâm đi ngủ.

Và tối hôm đó, Uyên ngủ rất ngon giấc, cho đến 3 giờ sáng, những sự việc kinh dị như đêm hôm trước lại bắt đầu tiếp diễn.

– mẹ con tao chết oan, chết thảm lắm!

Kèm theo đó là tiếng cười khúc khích, ghê rợn của một đứa trẻ, khiến Uyên sởn tóc gáy.

Những tiếng hét đầy hoảng loạn của Uyên vang lên trong đêm, khiến Tú tỉnh giấc, hắn vỗ lên vai vợ rồi nhẹ nhàng gọi:

– Uyên ơi, Uyên ơi, dậy mau đi em!

Tiếng gọi của chồng khiến Uyên thoát ra khỏi cơn mộng mị, lúc này cô sợ hãi ôm lấy chồng mà khóc, rồi cô nói trong tiếng nấc nghẹn:

– Hằng đêm cứ có cô gái nào đó xuất hiện trong giấc ngủ của em, toàn thân cô ta đầy máu, cô ấy cứ nhìn em rồi kêu cứu!

Nghe vợ nói, Tú ôm vợ vào lòng an ủi.

– Chắc do em mệt nên ngủ mơ vậy thôi, không có chuyện gì đâu!

Mặt hắn lúc này cũng lộ rõ vẻ lo lắng. Cố dỗ dành Uyên trở lại giấc ngủ say, Tú đứng dậy, mở cửa ra sân, châm điếu thuốc hút. Từng làn khói phì phà trong màn đêm, tạo ra một khung cảnh mở ảo trước mắt. Trong chính làn khói đó, Tú nhìn thấy một người con gái trẻ, đôi mắt đỏ lòm đang đứng phía xa nhìn hắn, rồi nở nụ cười quỷ dị. Hình ảnh vong nữ đó làm hắn nhớ đến người con gái tội nghiệp mà hắn đã từng cưỡng hiếp đến chết trong lúc say rượu.

Sợ hãi, Tú chạy vào trong phòng, rồi lập tức đóng cửa lại, mồ hôi trên mặt hắn túa ra như tắm, toàn thân thì run lên lẩy bẩy, lúc này hắn nhớ lại những lời mà vợ hắn từng nói, có lẽ vong hồn cô gái kia đã quay lại trả thù gia đình hắn.

Trong ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn ngủ, nhìn vợ đang say giấc thằng Tú lúc này mới thật sự hối hận vì những gì đã làm, nhưng nó không biết rằng những điều tồi tệ nhất vẫn đang đợi nó ở phía trước.

Uyên đang rửa bát thì có một người phụ nữ dáng vẻ tiều tụy khắc khổ, cầm một tấm ảnh hỏi từng người bà gặp, rồi người phụ nữ bước đến trước mặt Uyên, bà ta đưa cho cô xem bức ảnh rồi hỏi:

– Cô ơi, cho tôi hỏi, cô có thấy người trong hình không?

Uyên nhìn tấm hình mà sao cô thấy rất quen , cứ như mình từng gặp cô gái này ở đâu rồi vậy, nhưng cô nhìn người phụ nữ kia lắc đầu rồi trả lời:

– Cô ơi, con không biết ạ, đây là con gái cô ạ!

– Đúng rồi con, nó mất tích mấy tháng rồi, chẳng có chút tin tức nào, gia đình cô và chồng nó đi tìm kiếm bao lâu nay mà vẫn chưa thấy!

– Dạ cô!

Nhìn bóng dáng người đàn bà khuất dần, trong lòng uyên có một cảm giác bồn chồn.

– Uyên ơi, ra lấy đĩa vào rửa nè con!

Tiếng bà chủ gọi kéo Uyên về thực tại, rồi cô cũng nhanh chóng quên đi cái cảm giác khi gặp người phụ nữ kia.

Khuya hôm ấy, khoảng độ 3 giờ sáng, ngoài trời tự nhiên đổ mưa dữ dội.  Uyên đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, thì cô chợt nghe thấy tiếng gọi âm u như vọng về từ cõi âm ti địa ngục:

  • Haha, mày gửi con cho mày, mày phải nuôi con cho tao! Mày phải nuôi con cho tao!

Một giọng nói âm u hòa cùng tiếng cười ma quái, cứ vang lên khắp căn phòng trọ chật hẹp. Trên trán Uyên, những giọt mồ hôi bắt đầu túa ra, hai tay cô lúc này nắm rất chặt, vầng trán nhăn lại như đang phải chịu sự tra tấn về tinh thần rất khủng khiếp.

Vong hồn cô gái mọi hôm lại xuất hiện, ngồi vắt vẻo trên không trung, nhìn xuống Uyên. Cô sợ hãi, cố lùi người lại, nhưng toàn thân cứ đơ, cứ như mình đang bị trói lại. Uyên đưa mắt, nhìn vong hồn kia, cô hoảng hốt khi hôm nay trên tay cô ta bế một đứa trẻ chỉ mới vừa thành hình, cả người nó đầy máu và dịch nhầy hôi tanh, dây rốn vẫn còn nguyên, dài lòng thòng. Bỗng, nó nghiêng cái đầu, nhìn Uyên rồi cười lên khùng khục, như mắc một vật gì đó trong họng.

– Mày phải nuôi con cho tao! Mày phải nuôi con cho tao!

Uyên sợ hãi cứ lắc đầu lia lịa rồi nói:

– Không, không, làm ơn tránh xa tôi ra!

Trong giấc mơ, Uyên nhìn đứa bé mới thành hình kia mà sợ hãi, ánh mắt nó mở ti hí đen xì không có con ngươi, nó cười lên khùng khục rồi nhìn về phía Uyên gọi:

– Mẹ ơi, mẹ ơi!

Hai chiếc răng nanh nhọn hoắt nhe ra trông hết sức quỷ dị, lúc này toàn thân Uyên run lên bần bật, tiếng khóc nghẹn lại, nhưng cô vẫn cố gắng hỏi vong hồn cô gái kia:

– Sao cô không tìm người khác mà cứ phải là tôi hả?

Vong hồn cô gái nhìn Uyên một cách đầy giận dữ, rồi nói:

– Mày hãy hỏi chồng mày đấy!

– Chồng tôi..

Như chẳng đợi Uyên đáp dứt lời, quỷ nhi kia nhảy chồm xuống đất, nó bò bằng tứ chi tiến đến chỗ Uyên, cái dây rốn lòng thòng kéo theo sau.

Lúc này toàn thân cô trở nên cứng đờ, không thể cử động được. Vong nhi gớm ghiếc kia cứ thế bò dần sát đến người    Uyên, tuy sợ hãi tột cùng nhưng cô cũng chỉ bất lực nhìn vong nhi kia bò vào cửa mình của cô. Trong ánh mắt của Uyên ngoài sự sợ hãi còn kèm theo cả nỗi lo lắng.

Lúc này, Uyên cảm giác một cơn đau đang xâm lấn toàn cơ thể, bụng cô bắt đầu đau giữ dội, cô ôm lấy bụng tuyệt vòng mà kêu cứu, nhưng Tú – chồng cô vẫn nằm yên, như người bất động, không hề hay biết tất thảy nhun

Đùng, một tiếng sấm lớn vang lên, Uyên hoảng hốt, giật mình ngồi bật dậy, gương mặt thất thần nhìn ngó xung quanh. Cơn ác mộng vừa rồi khiến Uyên lo lắng, sợ hãi, cô run run đưa tay lên, sờ vào bụng mình. Nhưng không hề thấy điều gì bất thường xảy ra, Uyên thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa được bao lâu thì bụng cô chợt đau đớn dữ dội, giống như có ai đó đang đạp thật mạnh vào bụng mình.

  • Đau…Anh ơi…, em đau quá….Cứu em!

Nghe tiếng kêu la thất thanh của vợ, Tú chợt tỉnh giấc:

  • Đau, em đau ở đâu?
  • Đau ở bụng chứ ở đâu! Nó đạp em đau quá, anh ơi!

Tú quýnh quáng, không biết phải làm sao. Hắn chỉ biết lấy tay xoa xoa bụng vợ, lâu lâu thì nói:

  • Con ơi! Ba thương, đừng đạp nữa. Ba thương, con ngoan nhé con!

Sau câu nói đó của Tú, thì Uyên lập tức không còn thấy đau đớn gì nữa cả. Nhưng cô cũng kiệt sức, nằm thở hổn hển, hai mắt tự dưng đứng tròng, rồi ngất đi.

– Em ơi, vợ ơi….Tỉnh lại, tỉnh lại đi em! Sao thế này…

Tú lay mạnh người Uyên, lo lắng, gào thét kêu tên vợ. Mãi không thấy Uyên tỉnh lại, hắn vội vàng, mở cửa chạy ra ngoài tìm người giúp.Tú chạy qua nhà bà Lan đối diện, đập cửa liên tục:

  • Chị Lan, chị Lan ơi! Cứu, cứu vợ em với, chị ơi!

Nghe tiếng đập cửa um sùm,  Lan bực bội, bước ra mở cửa. Cô càng bực hơn, khi thấy người đang phá giấc của mình, không ai khác là Tú.

  • Chú làm cái gì mà trời còn chưa sáng đã đập cửa rầm rầm rồi đấy?
  • Chị làm ơn sang cứu vợ em với! Không biết Uyên bị gì mà tự nhiên kêu la đau bụng, rồi lăn đùng ra ngất!

Lan nhìn sắc mặt tái xanh của Tú một chốc, rồi nói:

  • Đi, đi để tôi qua coi nó thế nào?

Lan vội vàng chạy sang phòng vợ chồng Tú. Nhưng tới khi bước vào, thì không như lời Tú nói, Uyên vẫn đang nằm ngủ say giấc, chẳng hề thấy có dấu hiệu gì gọi là đau đớn cả.

Bà quay sang, trừng mắt với Tú:

  • Vợ chú có bị gì đâu mà chú kêu gào lên như cháy nhà vậy? Sống không được ở đâu, thì kiến chỗ khác mà dọn đi đi!

Bị bà Lan mắng, Tú cố cãi lại:

  • Rõ ràng là khi nãy, vợ em nó trợn mắt, la hét kinh khủng lắm mà. Bộ chị không nghe thấy hả?
  • Nghe? Tôi có nghe cái gì đâu. Chú đừng có kiếm chuyện mà chọc phá tôi, nghe chưa?

Lan mắng Tú một trận xong, rồi bỏ đi. Còn Tú, bị Lan mắng thì hắn tức lắm, nhưng không dám bật lại. Hậm hực bước ra đóng cửa, hắn chạy lại nhìn vợ đang ngủ say như chết, lay mạnh cô dậy:

  • Lúc nãy, cô la hét dữ dội lắm mà! Sao giờ lại ngủ say như chết vậy hả?

Đang tức tối nhìn thẳng vào mặt Uyên, thì cô bất thình lình mở to mắt, nhìn Tú, khiến hắn giật mình. Tiếp sau đó, cô bắt đầu cười lớn, nhe hai cặp răng nanh của mình ra ngay trước mắt hắn. Hoảng người, Tú lùi lùi người lại phía sau, bỗng choảng tiếng một chiếc bình thủy tinh từ bên trên rơi ngay vào đầu, khiến hắn choáng váng, ngã lăn ra. Trước khi bất tỉnh, hắn lờ mờ thấy một đứa nhỏ, mình mẩy đầy máu đang bò lơ lửng trên trần nhà, nhe miệng cười khanh khách.

Sáng sớm hôm sau,

  • Anh Tú, anh Tú…dậy! Nay anh không đi làm à hay sao?
  • Yên nào, để anh ngủ tí nữa!

Tú xua tay, rồi vẫn tiếp tục lăn ngủ tiếp. Chợt hắn nhăn nhó mặt mày lại, ngẫm nghĩ, cố nhớ lại chuyện đã xảy ra khuya hôm qua. Tú bật mình ngồi dậy, khiến cho Uyên cũng phải giật mình theo.

  • Anh có chuyện gì mà làm thấy ghê vậy hả?
  • Em là em phải không?

Tú đưa cánh tay run run của mình, sờ lên mặt vợ, nhìn tới nhìn lui.

  • Anh nói gì lạ vậy? Không phải em thì là ai!

Uyên ngạc nhiên, nhìn chồng khó hiểu.

Một lát sau, Tú dụi mắt, định thần trở lại. Nhìn kỹ thì đúng quả thật là vợ mình. Hắn cười cười, rồi chưa được bao lâu thì nụ cười đó đã vội tắt, thay vào đó là một gương mặt hoang mang:

  • Mà đêm qua, mình thấy cô ta? Sao lạ vậy ?

Tú ngồi băn khoăn, cố nhớ lại:

  • Anh ơi, tha cho em….Em đang có thai, anh tha cho em!

Bỗng dưng, hắn rùng mình một cái, mặt toát đầy mồ hôi.

Nhìn chồng khó hiểu, Uyên hỏi:

  • Anh bị gì vậy, lạnh hả? Mà nãy, em nghe anh nói cô ta…cô ta nào vậy anh?

Uyên vừa nói, vừa cố lay chồng. Được vài giây, thì Tú mới giật mình. Hắn đưa tay, gương mặt tái xanh lại, xua đi:

  • Cô nào…Anh có nói tới ai đâu? Sao anh không nhớ gì hết vậy?

Tú giả vờ ôm đầu, rồi than vãn kêu đau. Nhìn sắc mặt xanh xao, ánh mắt mệt mỏi của chồng, mà Uyên không khỏi lo lắng.

  • Hay là hôm nay, anh nghỉ một bữa đi! Em thấy anh không được khỏe đó!
  • Chắc phải vậy thôi, em à! Sao anh thấy nhức đầu quá không biết!

Đỡ chồng nằm xuống, Uyên xót xa:

  • Thôi, anh ở nhà nằm nghỉ đi cho khỏe! Em chạy ù ra chợ, mua vài cân thịt về nấu cháo cho anh!
  • Ừ!

Tú giả vờ nhắm mắt lại, cố tỏ ra mệt mỏi trước mặt Uyên. Nhưng khi cô vừa ra khỏi phòng, thì ngay lập tức hắn ngồi bật dậy:

– Không lẽ, lúc mình cưỡng hiếp nó, nó đang có thai sao. Bây giờ nó thành quỷ, nó ám mình sao?

Cứ thế, Tú ngồi ngẫm mãi nhưng không tìm ra câu trả lời. Bỗng từ phía sau nhà tắm, tiếng bụm bụm của nước hòa với tiếng cười khúc khích của một đứa bé vang lên, làm hắn giật mình. Tú hỏi vọng vào:

  • Ai vậy?

Vừa lúc đó, những tiếng động từ phía nhà tắm bỗng nhiên im hẳn, Tú đứng dậy đi vào xem có phải vợ mình chưa khóa nước không. Thì đột nhiên,  cánh cửa phòng tắm đóng sầm một tiếng, khiến Tú hoảng sợ, té quỵ xuống đất. Lúc này từ vòi nước, máu chảy ra lênh láng khắp sàn nhà tắm, mùi máu hôi tanh xộc vào mũi Tú làm hắn lợm giọng không ngừng nôn khan.

Uyên từ ngoài cửa bước vào, thấy tiếng ú ớ không thành lời của chồng thì cô  vội vàng để giỏ thịt cá trên tay xuống, chạy vào nhà tắm, khi cánh cửa vừa mở cô nhìn thấy Tú đang ngồi một góc ôm đầu, cả người run lên bần bật như sợ hãi điều gì đó, thì Uyên hoảng hốt nói:

  • Anh làm sao vậy, sao lại ngồi ôm đầu sợ như vậy?
  • Máu, máu kìa!

Tú sợ hãi chỉ vào vòi nước mà nói với giọng sợ hãi, nhưng khi hắn nhìn lại thì tuyệt nhiên không thấy sự việc kinh dị, khác thường nào xảy ra cả.

Rồi Tú bỏ đi đâu chẳng nói với vợ lời nào. Nhìn dáng vẻ thất thểu của chồng, Uyên lo lắng lắm, nhưng gặng hỏi mãi Tú cũng chẳng nói lòi nào.

Tại bãi đất hoang, Tú đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, rồi hắn bỏ hoa quả tiền vàng ra, thắp hương cầu khẩn đúng nơi mà hắn chôn xác của cô gái tội nghiệp kia. Thằng Tú miệng lẩm bẩm cầu khấn:

– Cô làm ơn tha cho tôi, tôi biết tôi sai rồi, chỉ là hôm đó tôi say quá nên không kiểm soát nổi bản thân mà làm việc có lỗi với cô, dẫn đến cái chết ngoài ý muốn, chứ thực lòng tôi không hề có ý định giết cô đâu.

Khi lời khấn vừa dứt thì mấy nén hương bốc cháy dữ dội khiến thằng Tú sợ hãi mà ngã ngửa về đằng sau, lúc này trong không gian vọng lại tiếng nói âm u:

– Mày giết mẹ con tao, mày phải đền mạng cho tao, trả mạng cho mẹ con tao!

Hahaha, một tiếng cười khanh khách, đầy ma mị vang lên, khiến thằng Tú sợ hãi vùng chạy ra khỏi nơi quỷ dị đó.

Tối hôm ấy, Uyên tự dưng lên cơn đau bụng dữ dội, cô hét ầm ĩ, gương mặt tái nhợt lại. Cô cảm thấy trong cơ thể mình như tồn tại hai bào thai, và nó đang rẫy đạp trong đó như thể rất đau đớn.

Cơn đau mỗi lúc một lớn hơn, tiếng hét của Uyên làm Lan lập tức chạy qua.

Vừa bước vào phòng, đập vào mắt Lan hình ảnh Uyên đang nằm quằn quại dưới sàn, bên dưới chân cô máu chảy ra lênh láng:

  • Cô Uyên, cô Uyên…có thấy sao? Tôi…tôi đưa cô đi bệnh viện!

Đang lúc bà Lan quýnh quáng, chạy đôn chạy đáo khắp nơi, nhờ thêm người để đưa Uyên đi viện. Thì vừa lúc ấy, Tú về tới, trên người ngập đầy mùi bia rượu. Nhìn thấy phòng mình đầy người hắn vội vàng chạy lại xem:

Nhìn thấy Tú trong bộ dạng của một kẻ bợm rượu,  Lan chạy tới mà quát:

– Rượu chè gì giờ này mới về, vợ mày bị đau bụng kia kìa, bây giờ mau đưa nó vào bệnh viện cấp cứu đi, chứ đứng đây mà nhìn à!

Mấy người phụ giúp Tú đưa vợ vào bệnh viện cấp cứu, ngồi ngoài phòng chờ, tâm trạng của Tú rất hoang mang lo sợ, hắn như có dự cảm không lành sắp xảy ra với gia đình mình, hay nói đúng hơn hắn tin chắc cô gái kia sẽ quay về báo thù.

Tới chừng độ gần một tiếng sau, thì cánh cửa phòng cấp cứu mở, một vị bác sĩ già bước ra, Tú vội vàng chạy tới, hỏi với giọng lắp bắp:

– Bác sĩ ơi, vợ tôi sao rồi ạ?

– Anh yên tâm, vợ anh không sao, chỉ là động thai thôi, với lại cô ấy mang thai đôi nên càng phải giữ sức khỏe hơn!

Tú hoảng hốt nhìn vị bác sĩ già rồi hỏi lại với giọng ngạc nhiên:

– Thai đôi sao bác sĩ, bác sĩ có nhầm không vậy, đợt trước vợ chồng tôi đi siêu âm chỉ có một thai thôi, sao giờ lại là thai đôi?

Vị bác sĩ mỉm cười rồi giải thích:

– Chuyện này…Nhiều khi kết quả siêu âm chưa chắc đúng 100% đâu!

Bác sĩ đưa cho Tú tấm ảnh siêu âm, rồi nói:

– Anh nhìn đi, đây là hai đứa bé nhé, thôi chúc mừng anh, anh về nhớ chăm sóc vợ tốt hơn nhé!

Tú cầm tờ siêu âm mà như không tin nổi, vậy là sau bao nhiêu năm không có con, giờ đây vợ chồng hắn sắp sửa đón tận 2 đứa con.

Nhưng trái với sự vui vẻ của chồng thì Uyên lại cảm thấy sợ hãi kèm lo lắng, khi Tú báo kết quả siêu âm có song thai, trong khi tháng trước siêu âm, bác sĩ vẫn nói là có một thai nhi.

Uyên nhớ lại giấc mơ hôm trước, bất giác cô rùng mình sợ hãi, có khi nào con quỷ nhi nó đang ở trong bụng cô, uyên đặt tay lên bụng và thầm mong những điều mình nghĩ không phải là sự thật.

Trở về từ viện, Tú bắt vợ nghỉ việc vì hắn sợ sẽ ảnh hưởng tới con, cũng từ hôm đó trở đi, cô chẳng gặp sự gì bất thường nữa.

Ngày ngày nhàn rỗi, Uyên hay ra ngồi nói chuyện với mấy chị cùng xóm trọ.  Một hôm, khi ngồi tán dóc, cô nghe một chị trong xóm nói chuyện gần đây có một bà cụ xem về phần âm rất giỏi, ai mà bị vong đeo bám, hay động mồ động mả thì đều tìm đến bà cụ, bà giải quyết được hết.

Nghe đến đây Uyên nhớ ra bà cụ đã từng đưa cho mình mẩu giấy ghi địa chỉ nơi bà sống, và nói khi nào gặp vấn đề gì lạ cứ tìm bà.

Lúc đó Uyên vội vàng chạy về phòng tìm tờ giấy ghi địa chỉ bà cụ cho, uyên nắm chặt trong tay, cô tin rằng sẽ có ngày mình cần dùng đến nó.

Thấm thoát cũng đến ngày Uyên sinh, ngồi ngoài phòng chờ  Tú và chị Lan chủ phòng trọ lòng nóng như lửa đốt, chị Lan nhìn thấy Tú bèn cười lớn:

  • Lần đầu làm bố có khác nhìn chú hồi hộp không kìa, đã thế một lúc lại được hai thằng cu nhé.

Tú nhìn chị Lan cười hạnh phúc.

Nhưng nụ cười trên môi hắn cũng chẳng được là bao khi nữ hộ sinh gọi hai người vào phòng hậu sinh.

Lúc này một cảnh tượng kinh dị, khiến Tú và tất thảy y bác sĩ có mặt tại đấy như chết lặng, một đứa bé trai con của đã bị chết, những điều đáng nói ở đây, là đứa bé bị chết đó khắp cơ thể như bị thứ gì đó cắn xé đến độ cơ thể chẳng còn nguyên vẹn, trên cơ thể non nớt đó còn hằn lên những dấu răng.

Tú ôm đầu sợ hãi, hắn nhìn thân xác chẳng vẹn nguyên của đứa con mới chào đời mà như không tin đây là sự thật.

Tú nhìn sang đứa bé bên cạnh thì hắn lại càng hoảng sợ, khi nó đang nhìn chằm chằm vào hắn, trong giây phút nào đó, thằng Tú như thấy thằng bé đó cười với mình, nhưng khi khóe môi vừa hé cũng là lúc nó nhìn thấy hai cái răng nanh thò. Thằng Tú sợ hãi đứng thất thần.

Cô hộ lý gọi mà chả thấy Tú trả lời. Cô ta bèn lay mạnh vào vai, khiến anh giật mình.

–        Anh nghĩ cái gì mà tôi gọi muốn khan cả cổ, anh không nghe à?

–        Hả? Tôi gọi gì tôi?

Tú ngơ ngác, nhìn hộ lý hỏi lại.

–        Anh bế con đi, còn đứa trẻ kia, chúng tôi làm thủ tục đã rồi người nhà mang về mai táng cho bé nhé.

Chẳng một bác sĩ nào giải thích được điều kinh dị kia sao lại xảy ra với một trong hai đứa bé con của Tú.

Nhận đứa nhỏ trên tay, thoạt đầu hắn hơi lo lắng kèm sợ hãi, nhưng nhìn đứa bé bụ bẫm thì những hình ảnh kinh dị vừa rồi bỗng tan biến.

Tú nhìn con rồi cười cười, ngắm nghía nó rất lâu. Nhưng hiện tượng kinh dị một lần nữa lại xuất hiện, hắn thấy đứa nhỏ đột ngột mặt đỏ phừng lên, nhe cặp răng nanh ra, trợn mắt đỏ ngầu như máu, hắn. Tú sợ, hắn hét lớn, thậm chí muốn quẳng cả đứa nhỏ trên tay.

–        Quỷ….Quỷ…Nó là quỷ! Mang nó tránh xa tôi ra!

–        Anh làm cái gì mà la hét um sum vậy hả? Anh có biết đây là bệnh viện không?

Dường như, Tú không nghe thấy cô hộ lý nói gì. Hắn cứ lắc đầu, hoảng loạn nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ mà mình đang ẵm trên tay. Trong mắt hắn, đứa nhỏ đang nhe nanh, mắt trợn trắng nhìn, như nó muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.

–        Con của anh mà anh gọi nó là quỷ này, quỷ nọ. Làm cha như anh….vô phúc thật mà!

–        Nó là quỷ…là quỷ! Nó mới nhe răng, trợn mắt nhìn tôi kia kìa!

Hộ lý nhăn mày, khó chịu, nhìn Tú. Xong, cô nhìn lại đứa nhỏ trên tay, nó đang nhắm tít mắt, ngủ say như thiên thần.

–        Nó là quỷ…Cô mang nó vứt đi!

Tú không ngừng la hét điên cuồng, khi nhìn vào đứa nhỏ đang nhe nanh cười với mình, khiến cho hộ lý và mọi người ở đó phải gọi bảo vệ vào, đưa hắn ra ngoài.

Kể từ ngày đó, Tú không dám bén mảng tới bệnh viện chăm Uyên. Hắn phải nhờ chị Lan và mấy người ở xóm trọ đến bệnh viện chăm sóc cho Uyên, còn hắn thì ở nhà, suốt ngày nhốt mình trong phòng.

Gần 1 tuần sau, khi biết tin Uyên được xuất viện trở về nhà. Tú bắt đầu cảm thấy lo sợ, hình ảnh con quỷ nhi, với hai cặp răng nanh, nhìn mình với ánh mắt đầy giận dữ, uất hận, cứ mãi lẩn quẩn, ám ảnh trong đầu mình.

Ngày Uyên bế con về phòng trọ, nằm ở cữ, Tú luôn lấy mọi cớ để tránh mặt, không dám nhìn mặt con mình. Uyên thì mới sinh, nên cơ thể còn yếu, nhưng cô cũng phải ráng ngồi dậy lo cho con.

Vừa đau, vì mất đi con, vừa khổ sở khi chứng kiến sự thay đổi của chồng, Uyên đã nhiều lần ôm con khóc thầm một mình trong phòng. Còn Tú, từ khi con về, hắn không một lời hỏi thăm. Hầu hết tối nào, hắn cũng đi nhậu xỉn về, rồi lăn đùng ra ngủ, mặc kệ cảm xúc của vợ mình.

kể từ khi con ra đời, tính tình của Tú dần trở nên lạnh nhạt, đổ đốn, Uyên tủi thân, khóc nhiều hơn, rồi đâm ra trầm cảm nhẹ sau khi sinh lúc nào không biết. Có nhiều lần, giữa đêm, cô ngồi dậy, liếc mắt nhìn con mình, rồi dự định bóp chết thằng nhỏ. Và mọi lần, tính làm, thì thằng bé khóc ré lớn, mắt mở tròn xoe nhìn cô, rồi cười kháu khỉnh, khiến cô choàng tỉnh, quay về thực tại.

May mà có bà Lan- chủ nhà hóng hớt, biết chuyện, nên thường xuyên chạy qua đỡ đần, trò chuyện, bầu bạn với mẹ con Uyên, nên tâm trạng của cô cũng dần khá hơn mọi khi rất nhiều.

Chuyện chưa dừng lại ở đó, khi con trai của cả hai được 6 tháng thì Tú bắt đầu thấy nhiều cảnh tưởng quái dị hơn, suốt ngày đeo bám mình.

Đêm thứ nhất, khi đang nằm ngủ say, Tú bỗng nghe thấy tiếng cười khúc khích, rồi có một bàn tay tát mạnh vào má mình. Bàng hoàng, hắn giật mình ngồi dậy, thì không thấy ai, ngoại trừ Uyên đang ôm đứa nhỏ vào lòng, ngủ say. Hắn hít thở thật sâu, cố trấn tỉnh bản thân:

–        Chắc mình xỉn quá, nên gặp ác mộng thôi! Không có gì, không có ma quỷ gì hết!

Tú thở phào, rồi nằm xuống, cố đưa mình vào giấc ngủ. Nhưng đến tầm khoảng 3 giờ sáng, đang lơ mơ, thì hắn bỗng nghe thấy tiếng khóc ré lên của đứa trẻ. Lom khom, định ngồi dậy, thì lại nghe tiếng hát ru. Nghĩ là của Uyên, Tú nhếch môi, rồi lăn ra ngủ tiếp.

Chập chờn được một lúc, Tú lại bị ai đó tát mạnh vào má mình một cái đau điếng. Tức giận, hắn ngồi bật dậy, nhưng chưa kịp mở miệng chửi rủa gì, thì đã run lên bần bật. Trước mắt Tú, đứa nhỏ đang ngồi cười với mình, rồi từ từ chồm người, bò tới gần. Vừa bò, nó vừa gào thét từng tiếng đầy quỷ dị:

–        Trả mạng cho mẹ con tao! Mày trả mạng cho mẹ con tao!

Bất thình lình, Tú ngồi bật dậy, hét lớn:

–        Tao không có giết mẹ con mày! Không có giết

Tú thở hổn hển, mặt mày toát đầy mồ hôi. “Oe, oe”, tiếng đứa nhỏ khóc ré lên, khiến hắn giật mình. Vừa lúc đó, Uyên cũng ngồi dậy, bực mình nhìn hắn:

–        Ban đêm, ban hôm, anh không cho con ngủ hay sao mà còn hét la um sùm vậy?

Tú trợn mắt, chỉ tay về phía đứa nhỏ:

–        Không, nó không phải con tôi! Nó là quỷ, nó không phải con tôi!

Vừa dứt lời, Tú đã bị Uyên tát thật mạnh vào mặt, hằn rõ năm dấu tay.

–        Từ lúc ở bệnh viện, tôi đã nghe anh chửi bới, nó con là quỷ này, quỷ nọ. Tôi đứt ruột sinh con cho anh, mà anh nỡ lòng nói thế hả? Anh có còn là con người, có xứng là ba của nó không hả?

Sau cái tát của Uyên, Tú dường như tỉnh táo dần ra. Hắn dụi mắt ba bốn lần, cố nhìn kỹ đứa con trên tay vợ.

–        Sao lạ vậy? Sao lúc nãy, anh thấy nó…nó nhe răng nanh, rồi còn cười với anh mà!

Uyên muốn khóc nghẹn, bởi chính lời giải thích vô căn cứ, đầy ấp úng của chồng. Cô ôm con vào lòng, lặng lẳng chui vào một góc, vừa dỗ con, vừa khóc thầm. Còn Tú thì vẫn ngồi ngơ ngác nhìn, hắn chẳng hiểu chuyện đang xảy ra với mình nữa.

Tú vẫn vậy, ngày ngày chìm đắm trong rượu, hôm đó lúc ngang qua chỗ bãi đất trống, khung cảnh lúc trước lại hiện về trong tâm trí hắn.

Bóng dáng một người đàn ông đang say rượu ghì chặt cô gái trẻ xuống đất, rồi gằn giọng:

  • Im, mày mà la lên, tao bóp cổ cho chết!

Hắn  Lao ôm hôn cô gái tới tấp, miệng buông ra nhiều lời dâm dục:

  • Chiều anh đi, chiều anh đi!

Cô gái bắt đầu la hét, van nài:

  • Anh ơi, tha cho em! Em đang có thai, anh ơi!

Nhưng người đàn ông kia vẫn mặc những lời van xin đến tuyệt vọng của cô gái trẻ mà thực hiện hành vi thú tính của mình.

Lúc này thằng Tú khụy người xuống đất, nó ôm mặt khóc lên nức nở, nó hối hận vì những gì mình đã làm, để giờ đây nó phải sống trong sự dằn vặt đau khổ.

Đang miên man nhớ lại những hình ảnh tội lỗi trước kia, thì lúc này trời bắt đầu nổi cơn giông, dưới ánh sáng của những tia chớp, một nhân ảnh quen thuộc lại hiện ra, khiến thằng Tú thêm một lần nữa thất kinh.

Đó không ai khác chính là vong hồn cô gái đã bị chết dưới tay hắn. Nhân ảnh quỷ dị kia dần dần tiến lại gần hắn, nó nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ lòm, trên khuôn mặt vong hồn kia, những lớp da thịt đang thối rữa, xuất hiện những con dòi đang bò lổm nhổm dưới lớp ra, rồi vong cô gái kia cất lên tiếng nói đầy trách móc:

– Sao mày giết tao, mau đào tao lên, tao lạnh lắm, tao đói lắm!

Hahahhha,  một tràng cười ma mị vang lên trong đêm đen.

– Cút đi, đồ ma quỷ, cút đi!

Tiếng thằng Tú gào thét lên đầy sợ hãi.

Rồi một bàn tay đặt lên vai thằng Tú, khiến nó sợ hãi nhắm tịt mắt, ôm lấy đầu, mồm vẫn cứ lẩm bẩm:

– Cút đi, cút đi đồ ma quỷ!

Rồi một tiếng nói của một người đàn ông vang lên đầy tức giận:

– Cái thằng bỏ mẹ này, sao mày lại đuổi tao, lại còn bảo tao là ma quỷ nữa, hay mày say quá rồi hả. Tao đây, Sếu nát đấy, mở mắt mà nhìn cho kỹ, ma quỷ nào ở đây.

Lúc này Tú mới, ngước mắt lên nhìn, trước mặt hắn lúc này là Sếu-chồng của chị Bé.

Lão Sếu  cũng bỏ bê vợ con ở nhà, mà đi nhậu. Tình cờ đi ngang qua, thấy thằng Tú ngồi nói lung tung như bị say, lão mới chạy lại coi thử.

Hoảng loạn, Tú ôm sát người lão ta, miệng không thôi nói nhảm:

  • Ma, ma…nó về đòi mạng tôi!

Lão chồng chị Bé lè nhè, gắt gỏng:

  • Ma cái đầu mày chứ! Ăn ở không, phá làng, phá xóm hả mậy?
  • Ma, có ma thật đó! Nó mới ở đây này!
  • Mày, mày làm gì bậy bạ, nên mới sợ ma nó ám đúng không? Nói, nói, mày làm gì bậy, hả?

Lão ta gắt gỏng, mặt đỏ phừng phừng, chỉ tay thẳng mặt Tú. Sợ chuyện xấu của mình bị bại lộ, Tú lắp bắp, chối:

  • Tôi…Tôi làm gì có…Ông nói bậy bạ gì ….hả? Thôi mau về nhà nhanh không mưa xuống ướt hết bây giờ.

Rồi hai thằng khật khưỡng bước đi trên con đường vắng tênh.

Về tới phòng trọ, Tú vội vàng đóng sầm cửa lại, chui tọt vào mềm, trùm kín. Uyên đang ôm con dỗ ngủ, nghe tiếng động, cô qua quay trách móc:

  • Anh làm gì, thì khẽ khẽ một chút! Con nó đang ngủ!
  • Ngủ, ngủ…tối ngày ngủ! Thứ con ma, con quỷ, suốt ngày ám quẻ tao!

Nghe chồng suốt ngày chì chiết, mắng con là đồ ma quỷ, Uyên tức nghẹn, không nói thành lời. Cô chất vấn chồng:

  • Sao trước kia, anh có như vậy đâu? Từ khi, đưa em lên thành phố, rồi có con, anh lại…đổ đốn thế này hả?

“Bốp”, Tú ngồi dậy tát vào má của Uyên một cái muốn cháy mặt.

  • Im mồm, cô biết gì mà nói hả? Muốn yên thân, thì đừng có lải nhải vào chuyện của thằng này, biết chưa hả?

Xong, Tú kéo chăn che kín người, rồi ngáy ngủ. Mặc cho vợ mình đang ngồi ôm mặt, mà khóc nghẹn.

Mọi chuyện càng lúc càng tệ đi, hết đêm này tới đêm nọ, vong cô gái kia luôn tìm về, khiến cho tinh thần của Tú ngày càng xấu đi, gần như mất hết thần trí, tình cảm vợ chồng cũng ngày càng tẻ nhạt dần. Cho tới chừng độ một năm sau, hôm đó là ngày thôi nôi một tuổi của đứa nhỏ.

Vì là ngày vui của con, và cũng từng là một tay bợm nhậu, nên hôm đó Tú đã uống quá chén rồi ói mửa tùm lum, khiến cho ai ở đó cũng phải lắc đầu ngán ngẩm, nhất là bà Lan. Nhiều lời bàn tán từ hàng xóm cứ rỉ rỉ vào ngang tai Uyên:

–        Có thằng chồng như thế này, con Uyên đúng là vô phúc mà!

–        Tôi mà có thằng chồng vậy, thà không có còn sướng hơn. Chứ cố, không làm khổ mình, mà còn làm khổ con nữa!

Uyên nghe xong, thì buồn lắm, nhưng vẫn cố bấm bụng chịu đựng. Dọn dẹp hết bãi chiến trường do chồng bày ra, chưa xong, thì thằng con đã quấy khóc, khiến cô mệt mỏi vô cùng.

Ẵm con vào lòng, cô ngồi xuống một góc, cất tiếng hát ru. Bỗng nhiên, cái bóng đèn nhà hôm nay lại trở chứng, nó cứ chớp tắt liên tục, tạo nên một khung cảnh nhìn u ám vô cùng. Dưới cái ánh đèn chớp tắt ấy, Tú lăn qua, lăn lại, cố vùi mình vào giấc ngủ nhưng không được. Tiếng hát ru của vợ, cứ khiến Tú cảm thấy ồn ào, khó chịu. Bực mình, hắn ngồi dậy, giọng lằng nhằng:

–        Em ru nhỏ nhỏ được không? Có một bài mà hát tới, hát lại gần cả năm trời. Nghe mệt thật!

–        Anh nói gì lạ vậy? Thì ru con, em phải hát như vậy, con nó mới ngủ. Chứ sao mà….

Không để vợ nói hết câu, Tú đã nhảy bổ vào, cắt lời:

–        Thôi, em đừng có mà này nọ. Anh nghe đủ lắm rồi! Suốt ngày, chỉ biết lý sự, cãi chồng là hay!

Bị chồng la, Uyên buồn, mắt rơm rớm nước mắt nhìn con, rồi quay sang nhìn chồng. Cô đành ôm con vào lòng, ru nhỏ nhỏ lại, nước mắt cũng theo lời ru mà rơi ra.

Nửa đêm, do uống quá nhiều, cảm thấy cổ họng khô rát, Tú lồm cồm ngồi dậy, hai tay cố mò mò tìm công tác điện để bật, . Dưới cái ánh đèn , Tú nhìn thấy một cô gái trẻ năm xưa đang bế trên tay một cục máu đỏ đang dần mang hình hài của một đứa trẻ, có đầy đủ tay chân, đang đứng nhìn mình, cười quỷ dị. Vừa nhìn thấy, hắn giật mình, lắp bắp, chỉ trỏ:

–        Mày…Mày…Sao mày có thể….

–        Thằng bỉ ổi, mày trả mạng cho mẹ con tao! Trả mạng cho mẹ con tao!

Vong hồn kia vừa nói vừa cười lớn. Đứa trẻ trên tay cô ta cũng theo thế, mà cười lên đầy quỷ dị.

Như mất hết thần trí, Tú ôm đầu, hoảng loạn kêu la um sùm. Xong, hắn trợn mắt, chạy tới bóp cổ cô gái đầy mạnh bạo:

–        Mày chết…Mày chết đi! Biến khỏi đời tao!

Cứ thế, Tú ra sức bóp cổ, mà không hay biết rằng đó là vợ mình. Uyên cố vùng vằng, kêu la:

–        Anh…làm gì vậy, anh tỉnh lại đi em đây…!

–        Mày chết đi, con quỷ cái! Mày dám ám ông hả?

Tú điên cuồng, dùng hết sức cố bóp cổ vong nữ mà chẳng hay đó chính là vợ mình. Trong khi đó, Uyên thì vùng vẫy, kêu cứu.Chị Lan, nghe thấy tiếng lục đục, cầu cứu của Uyên, cũng lập tức chạy qua, đập cửa liên tục:

–        Cô Uyên, cô bị gì vậy? Cô có nghe tôi nói không, cô Uyên?

Đáp lại lời bà, là những tiếng ú ớ, tiếng móng tay cào cấu trên vách tường của Uyên:

–        Cứu..Cứu….Anh, buông em ra…

Mặc vợ la hét, sợ hãi, Tú vẫn không buông tha. Trong mắt hắn, hình ảnh vong nữ vẫn cười khoái chí, còn lớn giọng thách thức mình:

–        Giết…Mày giết tao đi! Mày có giỏi thì mày giết tao đi!

–        Mày thách tao hả, con quỷ cái! Tao giết chết mày…Tao giết chết mày!

Nghe những lời nói cùng giọng cười man rợ của hắn, chị Lan sợ hãi, tri hô mọi người trong xóm trọ:

–        Giết người…Giết người…Cứu con Uyên, bà con ơi…

Nghe tiếng kêu thất thanh của bà Lan, ai nấy đều tò mò, ùa ra:

–        Có chuyện gì…Có chuyện gì….Ai giết người hả, chị Lan?

Chị Lan run rẩy, giọng cuống lên:

–        Thằng Tú, nó đang giết con Uyên…Cứu..Cứu…nó!

Một số thanh niên trong xóm nghe xong, ngay lập tức họ phá cửa chạy vào. Nhìn thấy Uyên đang thoi thóp, đứa bé thì khóc ré lên um sùm. Còn Tú, hắn thì điên loạn, trừng mắt, vừa bóp cổ vợ, vừa cười hét:

–        Mày chết đi, con quỷ cái! Mày chết đi, tao giết chết mày!

Họ lập tức, chạy lại can ngăn, rồi không tiếc lời mắng chửi:

–        Thằng ngáo đá, mày định giết vợ mày hả? Vợ mày mà mày kêu quỷ này, quỷ nọ… Thằng khốn nạn!

Lúc này Tú lờ mờ tỉnh ra hắn ôm đầu, không hiểu tại sao mình lại bóp cổ vợ mình.

–        Tôi không phải…tôi bóp cổ con quỷ nữ…Nó ám tôi…tôi không có giết vợ mình!

Lan điên tiết, chạy tới đánh tới tấp vào Tú, mặc cho hàng xóm cản ngăn:

–        Thằng khốn nạn, vợ mày mà mày kêu quỷ …Mày tỉnh táo, nhìn kỹ coi vợ mày có phải là quỷ không, trời ơi!

Lúc này, Tú thử nhìn lại vợ mình. Uyên đang ôm con, thụt mình vào trong một góc, nhìn hắn đầy sợ hãi.

Ngày hôm sau, nhìn chồng đang say giấc, Uyên gửi con rồi tìm đến địa chỉ mà bà cụ đợt nọ đã đưa cô, phải đi đến hơn 1 tiếng đồng hồ cô mới tìm đến nơi:

Đang định cất tiếng gọi, thì bà cụ bước từ trong nhà ra, cất tiếng nói:

– Ta đợi cô đã lâu, sao bây giờ cô mới tìm đến ta!

Uyên nhìn bà cụ rồi ấp úng trả lời:

– Dạ..con..con…

– Thôi vào trong nhà rồi nói chuyện!

Uyên đi theo bà cụ vào trong nhà, một mùi hương thoang thoảng khiến Uyên cảm giác thấy dễ chịu thư thái.

Bà cụ nhìn Uyên buồn rầu nói:

– Nghiệp báo này không tránh khỏi đâu, giá mà cô tìm tôi sớm thì có lẽ tôi đã cứu được đứa bé con của cô.

Lúc này uyên ngạc nhiên nói:

– Sao bà biết ạ? Con mang song thai nhưng bị chết mất một đứa!

Bà cụ nhìn Uyên buồn rầu đáp:

– Trong hai đứa chỉ có một đứa là con cô thôi, đứa còn lại là con của vong hồn cô gái đang đeo bám gia đình cô.

Nghe bà cụ nói đến vong cô gái trẻ,Uyên càng sửng sốt hơn, giờ cô chắc chắn có vong cô gái trẻ nào đang ám ảnh gia đình cô, và những hành động điên loạn của chồng cô gần đây cũng do cô làm ra.

Uyên nhìn bà cự rồi cầu xin:

– Con xin bà hãy giúp vợ chồng con, cô ta ám chồng con đến điên loạn mất rồi.

Bà cụ nhìn Uyên buồn rầu nói:

– Nghiệp này do chồng cô gây ra, nên hắn sẽ phải đền tội, ta có chỉ có thể giúp cô được mà thôi.

Nghe bà cụ nói vậy Uyên sợ hãi hỏi:

– Là chồng con gây ra sao?

– Cô hãy về hỏi lại chồng mình thì khác rõ, còn đứa bé kia cũng không phải con cô đâu, con cô đã chết rồi.

– Bà …nói gì vậy, con của con đang sống mà.

Bà cụ nhìn Uyên bằng ánh mắt đầy nỗi buồn, trong đôi mắt đó mang nặng sự tiếc thương.

– Con của cô đã bị vong nhi kia giết chết lúc sắp chào đời rồi, còn đứa bé kia chính là vong nhi con của cô gái trẻ kia, nó đã nương nhờ thân xác cô để sống một kiếp mới, vì nó vẫn còn luyến tiếc phàm trầm mà chưa chịu đi đầu thai!

– Vậy những gì chồng con nói là thật ạ, nó chính là quỷ nhi sao?

– Đúng!

– Vậy con của con…

Uyên bỏ lửng câu nói, chẳng dám nói tiếp. Cô nhớ lại giấc mơ kinh hoàng lúc trước, cái giấc mơ chính quỷ nhi kia, gọi mình là mẹ, rồi nó từ từ bò vào bụng cô. Hóa ra mọi sự kinh dị ấy là thật. Vậy ra con cô đã không còn nữa, nó đã bị quỷ nhi giết hại từ lâu, còn cô thì coi nó như con, ngày ngày chăm sóc yêu thương và bảo vệ nó.

Uyên ôm mặt khóc lên thành tiếng, cô không hiểu chồng mình đã gây ra những gì mà giờ đây gia đình cô phải chịu cảnh như vậy.

– Cô hãy về nói chuyện với chồng đi, ngày mai hãy ôm đứa bé đó đến đây, dù sao nó cũng không thuộc về thế giới này không nên giữ lại, kẻo gây họa.

Uyên nhìn bà cụ khẽ gật đầu rồi ra về, trên suốt cả đoạn đường về nhà cô không ngừng nghĩ đến việc mình sẽ phải đối diện với đứa bé kia ra sao.

Vừa về đến phòng, Uyên đã nghe thấy tiếng đứa trẻ khóc vì khát sữa, nhưng lần này cô không vội vàng lo lắng như mọi hôm, mà có vẻ rửng rưng hơn.

Tiếng chị Lan gọi với khi thấy Uyên:

– Uyên, Uyên về nhanh cho con bú đi, nó khóc đòi mẹ suốt ý, chị dỗ mãi chẳng nín.

Đỡ đứa bé từ tay chị Lan, Uyên nhìn con với ánh mắt khác thường, một ánh mắt như mang bao tức giận, chẳng còn sự yêu thương. Nhìn đứa bé đang ngậm bầu sữa mẹ, chốc chốc lại nhoẻn miệng cười mà cô không tin đây chỉ là một vong Linh đang nương nhờ thân xác con của cô.

– Anh nói sự thật cho em biết được không?

Tú nhìn vợ với ánh mắt lo sợ, lẫn ngạc nhiên, hắn hỏi lại:

– Sự thật nào?

– Sự thật về cô gái, đang ám gia đình mình, anh đừng giấu em nữa được không?

Lúc này Tú cúi mặt, nước mắt khẽ rơi. Hắn nghĩ cũng đã đến lúc mình nên nói rõ sự thật cho vợ biết, cũng là chút bỏ bớt gánh nặng bao lâu nay hắn cố che dấu.

– Anh …anh đã lỡ giết người!

Mặc dù Uyên cũng mường tượng ra tất cả, nhưng cô không ngờ chồng mình lại giết người.

Tú thuật lại cho vợ nghe tất cả, rồi hắn quỳ xuống chân vợ cầu xin sự tha thứ. Nhưng hắn ta nhân lại chỉ là sự thờ ơ của vợ mà thôi. Trong mắt Uyên người đàn ông trước mặt cô mới thật sự là một con quỷ, chứ không còn là người.

Cũng  hôm đó, Tú lại bỏ đi uống rượu đến nửa đêm mới về, trên con đường tối hun hút, chiếc xe máy cà tàng của hắn chợt dừng lại, dùng hết đè rồi đạp thì chiếc xe vân xkhoong khởi động được.

Cùng lúc một tiếng nói vang vọng đến:

– Đền mạng cho tao…. Đã đến lúc mày phải đền mạng rồi!

Tú  quay lại phía sau thì vong hồn cô gái kia đang đứng đó nhìn hắn với ánh mắt đầy tức giận, Tú toan bỏ chạy. Nhưng cô gái đã đứng trước mắt hắn từ lúc nào. Dù hắn có chạy đi hướng nào, thì cũng bắt gặp cô gái đang lao về phía mình. Sợ hãi, hắn quỳ xuống van xin:

–        Cô tha cho tôi…Tôi sai….Tôi sai rồi…!

–        Đền tội cho tao? Mày hiếp tao, giết chết tao,  mày phải đền tội cho tao.

–        Tôi…Tôi không cố ý, không phải tại tôi, tại rượu hôm đó tôi say quá không biết gì, cô làm ơn tha cho tôi!

– Rượu? Lúc mày đào hố chôn tao, là mày làm hay rượu làm hả?

Tú câm nín, hắn đứng như chết trân. Đột nhiên, từ trong bụng quỷ nữ, trồi ra một bọc máu đỏ. Cô ta ré lên cười khanh khách, rồi từ từ bỏ cục máu đỏ trên tay mình xuống. Từ bọc máu nhơ nhuốc, từ từ nứt ra, lòi ra hai tay, hai chân, rồi đến cái đầu trọc lóc đầy máu. Nó trồi ra, miệng cười nham nhở, để lộ hai cặp răng nanh.

Quỷ nhi bò bò về phía Tú, thều thào  nói như vọng từ âm ty:

– Đến lúc mày phải chết rồi!

Nó đang bò từ từ, rồi đột nhiên đứng phất dậy, đi bằng hai chân, chạy lon toan về phía Tú. Khiến hắn sợ hãi bỏ chạy. Nhưng chưa được xa, thì bất thình lình, nó bay lên cắn cổ hắn. Nó gầm gừ, la hét điên cuồng:

– Chết đi, chết đi!

Nó cắn vào cổ của Tú, khiến cho máu tuôn ra không ngừng. Chưa dừng lại ở đó, nó trượt từ đỉnh đầu xuống bụng, hai cái tay gớm ghiếc, cào cấu khắp người hắn.

Tú sợ hãi kêu la thảm thiết xin tha mạng, Nhưng hắn càng  hoảng loạn quỷ nhi càng thích thú. Nó cào xé thân thể Tú khiến máu chảy ra đầm đìa . Lúc bấy giờ, Tú cũng yếu dần, ngã quỵ xuống, tinh thần hoảng loạn, cố sức bò lết trên mặt đất.

Hahahhah, tiếng cười quái dị của con quỷ nhi vang lên, rồi nó nói:

– Mày giết mẹ tao, giết tao, tao giết con mày. Thịt nó ngon lắm…ngon lắm!

Quỷ nhi lao thẳng tới người tên thằng Tú  nó điên cuồng dùng móng tay cắm sâu vào thân xác hắn.

  • Á…

Tú la lên đầy đau đớn. Quỷ nhi cười thỏa mãn, nó bắt đầu phanh bụng, phanh ngực của hắn ra, nó móc hết tim gan, ra ngoài. Cứ thế nó nhai ngấu nghiến nội tạng của hắn, máu dính khắp miệng quỷ nhi, rồi nó  cười khoái chí.

Tú bây giờ chỉ còn là cái xác mà thôi, hắn đã phải trả giá cho tội ác của mình một cách đau đớn.

Trên bầu trời, đột nhiên xuất hiện một lũ kềnh kềnh kêu la, náo loạn. Ngửi thấy mùi tanh hôi, chúng lao xuống, thi nhau rỉa xác của Tú, trước ánh nhìn của vong hồn cô gái và tiếng cười quỷ dị của quỷ nhi.

Hôm sau dù tìm kiếm khắp nơi Uyên cũng chẳng thấy chồng đâu, cô lo lắng sợ hãi nên bế con tìm đến nhà bà lão.

Vừa vào đến cổng, bỗng đứa trẻ trên tay bà lão khóc ré lên thảm thiết, nhưng uyên vẫn thản nhiên bước vào, lúc này khuôn mặt đứa bé vặn vẹo trông hết sức kinh dị, khiến Uyên sợ hãi.

Bà cụ nhìn đứa bé toan làm gì đấy thì bà nghe thấy một giọng nói văng vẳng bên tai:

– Xin tha cho con tôi, nó vô tội, làm ơn tha cho nó!

Bà cụ nhìn về phía vong hồn cô gái đang đứng ngoài cửa nhìn về đứa bé một cách tuyệt vọng, rồi bà lên tiếng:

– Cô đã trả được thù rồi, thì hãy cùng con về âm phủ chịu tội rồi đợi ngày đi đầu thai đi, cô cũng hiểu rằng một ngày nào đó thân xác của đứa bé này cũng thối rữa và linh hồn của con cô cũng bị tan hồn phách mà chẳng thể đầu thai, đừng luyến lưu những gì không thuộc về mình nữa, hãy trở về nơi cô phải thuộc về đi!

Vong hồn cô gái nhìn bà lão rồi khẽ cười, cùng lúc này đứa bé đang nằm trong tay Uyên bỗng tím tái lại, hơi thở tắt dần, sau cùng nó cũng nó cũng chỉ là cái xác.

Uyên nhìn đứa bé mà nhỏ những giọt nước mắt chua xót tiếc thương, thương cho con của cô, thương cho vong linh vô tội kia.

Xác chết của Tú được người ta phát hiện, điều khiến người ta rợn mình, là đầu, mình và tứ chi, rải rác mỗi chỗ một nơi, phần nội tạng bên trong hắn gần như mất hết.

Cái chết của Tú, không chỉ gây ám ảnh cho mọi người, mà nó còn khiến ai nấy đều kinh ngạc, người ta cũng tìm thấy thi thể của một cô gái cách chỗ hắn chết không xa.

Về phía Uyên- vợ Tú, cô quá đau buồn, tới mức gần như phát điên. Nhưng vì tình nghĩa, cô cố giữ bình tĩnh, nén đau thương lại, mà mang xác con và chồng về quê để mai táng. Hằng ngày, cô cũng mời thầy cúng, đêm ngày khấn vái, thắp hương siêu độ cho cô gái tội nghiệp sớm ngày siêu thoát.

Truyện mới hơn
Truyện cũ hơn

BÌNH LUẬN