Cổ mộ

Mở đầu : Nhân vật chính trong truyện là hai chị em người Việt gốc Hoa sang Trung Quốc sinh sống từ nhỏ, trong một cơn bão, hai chị em vô tình bị rơi

Kẻ chế tạo quỷ
Nữ âm dương sư
Bao hầu quỷ

Mở đầu :

Nhân vật chính trong truyện là hai chị em người Việt gốc Hoa sang Trung Quốc sinh sống từ nhỏ, trong một cơn bão, hai chị em vô tình bị rơi xuống một ngôi mộ cổ. Cuộc hành trình của hai chị em vô cùng gian nan, nguy hiểm đến tính mạng.

Câu chuyện bắt đầu :

Vào một đêm giông bão có hai cô gái xinh đẹp Ngọc Hoa và Tiểu Hoa (chị em) cố gắng tìm chỗ trú mưa, đúng là ông trời không đối sự tệ với  họ trước mặt là một thôn làng. Thấy vậy, cả hai lập tức chạy vào trong  thôn làng để xem nhà nào còn thức  xin tá túc qua đêm. Không ngờ, cả hai vừa chạy vào làng, đó hoàn toàn không phải là một làng mà là một nghĩa trang bỏ hoang.

Cả hai đều đang bối rối không biết phải làm sao thì bất ngờ phát hiện ra trước mặt có một ông già . Thấy vậy, cả hai mừng rỡ chạy đến chỗ ông già để hỏi đường.

– Chào ông, cho cháu hỏi một câu được không ạ?

Nghe có người hỏi, ông già  ngước nhìn hai cô gái và hỏi.
– Ủa, hai đứa cứ hỏi đi.

– Tụi con bị lạc đường nên muốn tìm một nơi để tá túc qua đêm.

Ông  già nghe vậy thì xoay người chỉ tay về hướng bên phải rồi nói.
– ở đó có một nhà của gã quản trang các con cứ đến đó  nghỉ qua đêm , nhưng có điều nơi đó bị bỏ hoang mấy chục năm trước rồi. Vì thế hai đứa hãy cẩn thận đó.

– Chúng con biết rồi ạh , cảm ơn cụ đã chỉ đường.

Sau đó cả hai cúi đầu chào ông  già rồi rời đi thì ông  già chỉ biết nhìn về hướng của hai người rồi lắc đầu thở dài. Lúc này cả hai cuối cùng cũng tới được nhà của gã quản Trang . Đúng như những gì ông già nói, ngôi nhà đã bị bỏ hoang hơn mười năm trước . Họ không quan tâm đến có  ma hay không ma , mà chỉ quan tâm đến việc có một chỗ để qua đêm trong đêm nay. Cả hai vừa đẩy cửa định bước vào trong thì một mùi hôi thối kinh khủng ập đến khiến cả hai phải bịt mũi và lùi lại phía sau để tránh.

Khoản vài phút sau cái mùi hôi thối cũng tan bớt đi thi thì cả hai người mới dám bước vào trong . Lúc này cả hai người đi loanh quanh khắp căn nhà để kiểm tra xem có an toàn không trong lúc đó Tiểu Hoa lên đường tiếng.

– Chị Ngọc Hoa lại đây xem cái này nè.

– Uh chị qua ngay .

Sau đó Ngọc Hoa bước tới chỗ của Tiểu Hoa rồi lên tiếng hỏi xem có chuyện gì xảy ra vậy , Tiểu Hoa chỉ tay về phía một cái bàn thờ ở trong gian phòng nhỏ. Cái bàn thờ khá nhỏ nó  được đặt ở 1 góc trái của gian phòng thấy vậy Ngọc Hoa bước tới để kiểm tra thì mới phát hiện là nó được làm từ gỗ Liêm quí hiếm toàn thân nó đen bóng thậm chí còn toát ra một mùi vô cùng khó chịu  .

– Mùi gì mà khó chịu thế chị Ngọc Hoa?.

– Mùi gỗ Lim đó tuy hơi khó chịu nhưng lại là gỗ quí đó .

Bất ngờ vào lúc này một tia sét vang lên “….Ầm…. Ầm…”khiến cho gian phòng lóe sáng lên đồng thời kèm theo đó là tiếng hét thất thanh của Tiểu Hoa ” ….A…..a….a…..”. Rồi ôm chầm lấy Ngọc Hoa và khóc nức nở.

Thấy Tiểu Hoa tự nhiên khóc lóc thì Ngọc Hoa lên tiếng hỏi.
– Có chuyện gì thế ?.

– ở đây có ma chị ơi hít…. Hít….

Ngọc Hoa hỏi :
– Ma nào ở đâu chứ?.

Tiểu Hoa chỉ tay về phía góc tường bên phải và lắp bắp nói:
” ở đó đấy chị ” .

Nhìn về hướng cánh tay của Tiểu Hoa chỉ đồng thời  dựa theo ánh sáng phát ra từ tia sét thì Ngọc Hoa nhìn thấy lờ mờ một bóng người nào đó hắt vào bên gian phòng.

Thấy vậy khiến cho Ngọc Hoa giựt thót tim vội vàng nắm tay Tiểu Hoa chạy thật nhanh ra ngoài đại sảnh . Vừa chạy ra bên ngoài thì cả hai dừng lại chống tay vào đầu gối rồi thở dốc.

– Thứ đó có phải là ma không chị ?.

Ngọc Hoa vừa trả lời vừa nhìn về hướng gian phòng lúc nãy  ” Cũng có thể lắm “.

– Vầy thì chúng ta rời khỏi chỗ này đi ở đây ghê quá em sợ lắm.

Bỗng nhiên vào lúc này Ngọc Hoa liền kéo Tiểu Hoa ra phía sau vách tường nhà bếp thấy lạ Tiểu Hoa định lên tiếng thì Ngọc Hoa ra hiệu im lặng , đồng thời cũng thò đầu ra để quan sát.

– xuỵt im lặng nào.

Lúc này trước mắt cô chị  là một mảng đen tối tâm thỉnh thoảng lại có tia sét lóe lên vì thế cô mới thấy rõ cảnh vật xung quanh khu đại sảnh . Đồng thời cô cũng nhìn thấy một bóng người ở bên ngoài hắt vào toàn thân của bóng người đó đầy long xanh toát ra một cổ thi khí .

Bóng người đó vung chân, đập sập cửa, bước vào đại sảnh. Vừa bước vào đại sảnh, thì bóng người đó liếc nhìn xung quanh để tìm kiếm thứ gì đó. Thấy vậy, Tiểu Hoa hoảng sợ định hét lên nhưng Ngọc Hoa lấy tay bịt miệng không cho cô hét lên, nếu không cả hai sẽ mất mạng.

Thấy vậy Tiểu Hoa vẫn phát ra tiếng “ư” trong cổ họng, sợ bị bóng người đó phát hiện, bọn họ trốn ở đâu. Thế là cô chị gái đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng. Biết ý của chị gái, Tiểu Hoa đã làm theo lời Ngọc Hoa yêu cầu. Hai chị em cô lúc này chỉ biết ngồi im lặng . Tuy nhiên, cô chị gái  vẫn chăm chú lắng nghe diễn biến bên ngoài sảnh. Lúc này, em gái Tiểu Hoa của cô vẫn còn đang run sợ.

Thấy vậy, cô chị gái ra hiệu cho em gái bình tĩnh, đừng sợ hãi.

Bên ngoài đại sảnh lúc này bóng người đó vẫn đứng yên liếc mắt nhìn xung quanh. Sau một vài phút, thì rời đi. Thấy không còn nguy hiểm, cả hai chị em mới dám đi ra ngoài .

– Thứ đó là gì?

– chị  không biết nữa, bây giờ đã an toàn rồi, chị em chúng ta tốt nhất nên rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Sau đó cả hai đứng dậy nhanh chóng rời khỏi nhà của quản gia Trang. Vừa đi chưa được bao lâu, bóng dáng người đó đã phát hiện ra chị em cô và lập tức đuổi theo. Thấy bị phát hiện, hai chị em vội vàng chạy nhanh nhất có thể, lẫn vào đám lau sậy để trốn. Đang núp trong đám cỏ lau, cả hai chị em thấy bóng dáng người đó đang lục tung từng  đám lau sậy xung quanh để tìm kiếm.

Tìm kiếm một hồi, nhưng không thấy bóng dáng của chị em họ đâu cả , thì bóng dáng người đó quay người bỏ đi. Tuy nhiên, hai chị em vẫn không dám ra về vì sợ kẻ đó phát hiện. Cảm thấy không còn nguy hiểm gì nữa, cả hai chị em cô rón rén bỏ chạy. Đột nhiên, một thứ gì đó xuất hiện dưới chân họ từ đám lau sậy, quấn quanh chân họ và kéo đi. Qua ánh trăng mờ ảo, họ thoáng thấy một thực thể kỳ lạ nào đó giống như những cây dây leo hoặc một thứ gì đó. Cuối cùng cả hai bị thứ đó kéo đến một thân cây cổ thụ to lớn có hình thù quái dị. Lúc này, hai chị em của cô đã bị cây leo đó treo trên thân cây cổ thụ nào đó .

– Chị Ngọc Hoa giờ chúng ta phải làm sao thoát khỏi cái cây này?.

Ngọc Hoa lên tiếng.
– Thì phải tìm cách thoát khỏi chỗ này nếu không muốn làm mồi cho cái cây này như những thi thể kia.

– Á….á….á….

– Nhỏ tiếng thôi kẻo đánh thức nó dậy thì chị em mình toi đời.

Nói xong Ngọc Hoa lấy trong giày ra con dao tango chặt dây leo để tẩu thoát. Cuối cùng, sợi dây bị đứt khiến hai chị em ngã lăn ra đất “rầm”. Cả hai chị em cô vừa mới bật dậy thì Tiểu Hoa vô tình nhìn thấy hàng loạt bộ xương người trắng hếu dưới chân mình. Sợ hãi, cô lùi lại và ôm chầm lấy chị  gái của mình.

Ngọc Hoa thấy vậy liền an ủi trấn an Tiểu Hoa :
” Đừng sợ có chị ở đây “.

– nhưng mà em vẫn sợ …hít.. Hít….

Lúc này từ trên ngọn cây hiện ra hai cặp mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm chị em. Cùng lúc đó, những sợi dây leo xung quanh thân cây cổ thụ đồng loạt lao tới chỗ hai chị em đang đứng.

Thấy vậy, Ngọc Hoa liền nắm lấy tay Tiểu Hoa, xoay người chạy nhanh. Sau lưng họ, những dây leo vẫn đang đuổi theo họ xát nút . Chạy được một đoạn, trước mặt bọn họ là hai con đường, một đường dẫn đến nhà quản gia, một đường dẫn đến hư không.

Không còn cách nào khác, cả hai chạy thẳng vào đoạn đường hư không  để tìm đường tẩu thoát. Cả hai đều cố gắng chạy hết sức mình. Đột nhiên, không biết từ đâu xuất hiện những sợi dây leo, quấn lấy chân của Tiểu Hoa kéo cô đi. Thấy vậy, Ngọc Hoa một tay chạy đến túm lấy Tiểu Hoa, tay kia vung dao cắt đứt dây leo dưới chân Tiểu Hoa rồi nhanh chóng kéo Tiểu Hoa chạy thật nhanh trước khi dây leo lại xuất hiện.

Chạy được một đoạn, cả hai nhìn thấy một ngôi mộ liền không chút do dự cả hai chạy thẳng vào trong và dùng chút sức lực còn lại đóng cửa mộ lại. Kiệt sức, cả hai người ngồi tựa lưng vào tường thở dốc. Trong lúc hoàn hồn, Ngọc Hoa đi loanh quanh để quan sát những ký tự kỳ lạ trên tường của ngôi mộ.

– Chị Ngọc Hoa ơi  ký tự đó là gì vậy?.

Ngọc hoa lên tiếng.
– Chị cũng không biết nữa, chị nghĩ do người xây dựng lăng mộ này đã khắc lên .

Lúc này, Tiểu Hoa gọi lớn.
– Chị Ngọc Hoa, sao chân em lại đau thế này?

Nghe vậy, Ngọc Hoa bước tới kiểm tra thì phát hiện có vết bầm đen ở mắt cá chân. Chỉ cần nhìn thoáng qua, cô đã biết rằng em gái mình đã bị đầu độc bởi những dây leo đó. Thấy vậy, Ngọc Hoa liền dùng mũi dao rạch một đường nhỏ rồi nặn hết máu bầm và chất độc ra ngoài rồi băng bó vết thương. May mắn là  chất độc chưa thấm vào tim nếu không …

Sau đó  cả hai chị em ôm nhau nằm ngủ cho đến sáng .

Buổi sáng hôm sau.

Những tia nắng ban mai chiếu vào khuôn mặt hai chị em qua những kẽ nứt trên tường. Quá chói mắt  hai cô em gái phải lấy tay che lại . Sau đó, Ngọc Hoa liền đi kiểm tra vết thương trên chân của Tiểu Hoa, vết thương không bị nhiễm trùng. Sau một hồi kiểm tra, Ngọc Hoa bắt đầu rửa sạch vết thương rồi băng bó lại.

– Được rồi đó , em thấy trong người có vấn đề gì không?.

– Dạ không ạ.

Nhờ có ánh sáng mặt trời chiếu vào, Ngọc Hoa có thể nhìn rõ khung cảnh xung quanh ngôi nhà mồ này. Hóa ra đây hoàn toàn không phải là một ngôi nhà mồ, mà là một khu mỏ đã bị bỏ hoang từ lâu, những ký tự trên tường chỉ là những nét vẽ nguệch ngoạc của những người thợ mỏ.

Tiểu Hoa bước tới gần Ngọc Hoa rồi nói .
– Chúng ta mau ra ngoài đi chị ơi.

– không, nếu đi ra ngoài, sẽ gặp cây đó và gã đó. Chà, vì đã vào rồi, hãy xuống dưới đó xem thử .

Sau đó, cả hai chị em cô bước từng bước tiến sâu vào trong hầm mỏ , có lẽ sẽ có con đường sống cho cả hai. Dọc theo vách tường hầm mỏ  là những bộ rễ cây chằng chịt tạo thành những hình thù quái dị.  Đi được một đoạn, cả hai nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ, họ không ngờ rằng dưới lòng đất lại có một khu rừng nguyên sinh. Các loài thực vật và sinh vật ở đây cũng vô cùng quái dị và có kích thước thất thường. Sinh vật ở đây hoàn toàn không có mắt hay mũi, bù lại chúng có đặc điểm di chuyển rất nhanh và rất khỏe.

Thấy vậy, Tiểu Hoa định lấy điện thoại ra chụp lại toàn bộ, định sau này đăng lên Facetime sau nhưng bị Ngọc Hoa ngăn lại “Đừng ,  lỡ có người phát hiện có rừng nguyên sinh. Họ sẽ đến đây và làm điều gì đó thì sao? “

– Em không đăng trên Facetime đâu chị.

– Uh, vậy là tốt .

Lúc này, Tiểu Hoa đang định giơ điện thoại lên định chụp ảnh thì phát hiện trước mặt có thứ giống như một căn biệt thự đắt tiền. Thấy vậy, Tiểu Hoa chỉ về phía trước nói.

– Chị Ngọc Hoa ơi, nhìn bên đó có biệt thự.

Nhìn theo hướng tay của Tiểu Hoa, quả nhiên có một biệt thự, nhưng không biết tại sao lại có biệt thự ở đây. Tò mò vì thế cả hai chị em cô chạy đến chỗ ngôi biệt thự đó. Vừa đến nơi thì mới biết đây không phải là ngôi biệt thự gì cả mà là một lăng mộ cổ nào đó. Cả hai chị cô liền quan sát xung quanh xem có chỗ nào có cơ quan nào để  khởi động cái cánh cửa thanh đồng không . Đang lần mò tìm kiếm thì Tiểu Hoa vô tình chạm vào một cơ quan nào đó .

Nghe có tiếng động phát ra từ cánh cửa thanh đồng thì Ngọc Hoa nhanh chóng kéo Tiểu Hoa ra phía sau một tảng đá lớn. Tiếng động vừa dứt thì cánh cửa Thanh đồng mở ra thấy vậy cả hai chị em cô chậm rãi bước vào bên trong cổ mộ . Vừa bước vào bên trong thì bất ngờ cánh cửa thanh đồng đóng lại.  Đã vào trong đây rồi thì sẽ không còn lối nào để thoát ra ngoài vì thế cả hai cô nàng đành phải tiếp tục dấn thân đi vào bên trong.

Ngọc Hoa vs Tiểu Hoa lúc này đi loanh quanh khắp nơi để tìm kiếm lối đi thì cả hai phát hiện ra một cái Minh điện khổng lồ  xung quanh Minh điện là 4 cây trụ đá khổng lồ . ở giữa Minh điện có một cổ quan tài bằng đá có điêu khắc những hoa văn vô cùng tỉ mỉ .

– Chiếc quan tài này là của ai thế chị ?.

Ngọc Hoa lắc đầu.
– Chị không biết nữa chị đoán là cổ mộ này cũng đã tồn tại ở đây hơn 1000 năm rồi.

Sau đó hai chị em cô lần mò xung quanh tìm kiếm xem ở đây có lối thoát nào không . Bỗng nhiên lúc này cô em gái Tiểu Hoa lên tiếng.

– Chị ơi hình như có tiếng gì đó phát hiện ra ở trong quan tài đá kia .

Nghe cô em gái Tiểu Hoa nói thế thì cô lắng tai nghe quả nhiên là có tiếng động như những gì Tiểu Hoa nói, nhưng tiếng động không phát ra từ cổ quan tài đá đó mà phát ra từ phía dưới cổ quan tài đá.

Tiểu Hoa thắc mắc hỏi.
– Chị Ngọc Hoa nè tiếng động đó là gì vậy?.

Ngọc Hoa liền nằm bệch xuống đất để lắng nghe xem đó là tiếng động  đó là thứ gì gây ra . Khoảng vài phút sau Ngọc Hoa đứng dậy lấy tay phủi bụi trên chiếc sườn sám rồi lên tiếng.

– Đó là tiếng xích sắt hình như là một cơ quan nào đó được giấu dưới cổ quan tài đá này. Giúp chị tìm kiếm xem nào .

Cả hai chị em cô lại tiếp tục tìm kiếm bỗng nhiên vào lúc này Ngọc Hoa quay đầu nhìn về hướng cổ quan tài đá , thấy vậy Tiểu Hoa lên tiếng hỏi.

– Chị làm sao thế?.

– Cơ quan đó là cổ quan tài đá đó chúng ta thoát rồi.

Tiểu Hoa thắc mắc chỉ tay vào quan tài đá hỏi.
– Cái quan tài này ưh ?

Ngọc Hoa gật đầu.
– đúng vậy cơ quan đó chính là quan tài đá chỉ cần đẩy nắp quan tài ra là được.

Dứt lời cả hai chị em cô cùng nhau đẩy nắp quan tài đá ra mà không được cho dù cả hai đã dùng hết sức lực. Quá mệt mỏi và chán nản hai chị em cô ngồi bệch xuống dựa lưng vào cổ quan tài đá mà than thở. Thì bỗng nhiên cổ quan tài đá run lên kèm theo tiếng ma sát của đá ” xoạch…. Xoạch…. ” . Quá bất ngờ khiến cho 2 chị em cô giựt mình lùi về phía sau mấy bước.

Cổ quan tài lúc này được những  sợi xích sắt ở phía dưới kéo  qua một bên để lộ ra một cái hố gì đó. Thấy vậy cả hai người tiến đến quan sát cái hố đó dưới  cái hố đó lại là một dòng sông ngầm nhưng đã cạn chỉ còn một chút xíu nước mà thôi.

– Chị Ngọc Hoa chúng ta có xuống dưới không ?.

Không chần chừ nữa thế là Ngọc Hoa liền kéo Tiểu Hoa nhảy xuống phía dưới cái hố. Vừa nhảy xuống dưới thì cả hai chị em cô phải leo lên bờ thành cái hố vì nước ở đây lạnh đến thấu xương. Phía dưới hồ nước là những thi thể người đen thui .

– Sao nước  ở đây lạnh thế chứ?

Ngọc Hoa nói.
– Nước ở đây nhiễm âm khí hơn 1000 năm rồi em để ý ở dưới đáy hồ xem đi có gì ở đó không?.

– Dạ đó là dòng khí màu đen ạh.

Ngọc Hoa gật đầu tán thành.
– đó là âm khí được truyền ra từ căn phòng  phía trước mặt chúng ta . Những sinh vật sống nào rơi vào hồ thì sẽ chết ngay tức khắc. Chúng ta may mắn là leo lên kịp lúc trước khi âm khí xuất hiện.

Sau đó cả hai người lại tiếp tục lên đường dọc đường đi cả hai phát hiện ở đây có vô số  những đám rễ cây chen chúc nhau tìm kiếm mạch nước ngầm. Có đều kỳ lạ là những rễ cây ở đây dường như có tri thức giống như con người bọn chúng phát hiện ra hai chị em cô ở rất gần bọn chúng. Vì thế đám rễ cây đồng loạt phóng tới chỗ chị em họ để tấn công.

Thấy đám rễ cây phóng tới thì cả hai vác giò lên chạy thật nhanh để thoát thân, đám rễ cây này tuy to lớn nhưng tốc độ cực kỳ nhanh  vì thế khiến cho hai người họ vô cùng khó khăn cũng may là cả hai cũng đã thoát khỏi cuộc truy đuổi của đám rễ cây.

Sau khi thoát khỏi đám rễ cây hai người họ lần mò để tìm đường  cuối cùng cả hai cũng đã đến căn phòng bí ẩn đó. Thật kỳ lạ là căn phòng này không thề có cánh cửa hay gì cả thay vào đó là những ngôi mộ nằm san sát nhau theo thứ tự từ nhỏ cho đến lớn . Bên trái là những dãy ngôi mộ nhỏ nằm thẳng đều phía bên phải cũng như ngôi mộ bên trái mà thôi chỉ khác là kích thước của chúng mà thôi. Còn ở giữa là một ngôi mộ vô cùng to lớn . Hai bên cổng mộ là hai bức tượng con kỳ lân để trấn mộ .

– Hai bức tượng này là gì thế?.

Ngọc Hoa quan sát hai bức tượng rồi nói.
– Kỳ lân tượng.

Tiểu Hoa gãi đầu nói.
– Tượng kỳ lân để làm gì vậy  chị?.

– Tượng kỳ lân để trấn mộ.

Thứ nhất: Bảo vệ cho Gia chủ

– Theo quan niệm dân gian, Kỳ lân được cho là những người bảo vệ ở cổng thiên đàng, ngăn chặn mọi tệ nạn xâm nhập. Chính vì vậy, hiện nay mọi người thường hay đặt 02 Kỳ Lân ở trước cổng nhà nhằm bảo vệ sự bình yên cho gia chủ.

Thứ 2: Trừ tà

– Ngăn ngừa những dòng năng lượng tiêu cực, những ý định xấu của mọi người xung quanh . Trẻ hoá và thay thế những năng lượng xấu bằng năng lượng tích cực. Từ đó, giúp cho ngôi nhà của bạn được bình yên, tăng phúc lộc cho gia đình.

Thứ 3: Mang tới điềm lành

– Kỳ lân là loài vật đặc trưng cho Cát Tường. Theo truyền thuyết, kỳ lân có tánh linh, khi có vua chúa, thánh nhân ra cứu đời thì Kỳ lân sẽ xuất hiện báo trước điềm lành, sắp có thái bình thịnh vượng.

Nghe Ngọc Hoa nói thế thì Tiểu Hoa hốt lên.
– Không lẽ , chủ mộ bên trong là cương thi?.

– Bậy nào, trên đời làm gì có cương thi chứ bé coi phim nhiều quá rồi đó.

– Biết đâu lỡ cương thi có thật thì sao?.

Ngọc Hoa thở dài nói.
– chán em thật đó chuyện đó cũng tin sao coi phim của Lâm Chánh Anh nhiều quá rồi đó.

Trong lúc hai chị cô đang tranh cải với nhau về cương thi thì bóng người đó lại xuất hiện thấy vậy cả hai liền núp ra phía sau ngôi mộ cổ để quan sát hành động của bóng người đó.

Bóng người đó lúc này vung tay đập xuống một ngôi mộ gần đó rồi lôi lên thi thể khô đét của một người phụ nữ . Đồng thời gã còn hành động biến thái với thi thể của người phụ nữ đó là gã áp miệng vào miệng  thi thể rồi ói ra một thứ gì đó tanh hôi đen kịt vào trong miệng thi thể người phụ nữ đó.

Sau đó thi thể người phụ nữ đó bỗng nhiên co giựt và giẫy đành đạch như con cá bị mắc cạn rồi ngừng hẳn đi . Khoảng vài phút sau thi thể người phụ nữ đó bắt đầu sống dậy và đi theo cái bóng người đó . Thấy bóng người đó vs thi thể người phụ nữ đó đi xa thì hai chị em cô mới rời khỏi chỗ núp.

– ây yo , gã đó trong biến thái thật đó dám chơi trò vợ chồng vs thi thể người chết gớm quá đi.

Ngọc Hoa gỏ lên đầu Tiểu Hoa.
– Vớ vẫn , gã  cũng đâu phải là người sống lúc nãy đó là gã thi triển chiêu thức di hồn vào trong thi thể người chết hiểu không?.

– Di hồn đại pháp của Trương Vô Kỵ ưh?.

– Cái gì di hồn đại pháp ở đây chứ cô nương, cái này gọi là truyền âm khí vào thi thể của người chết, còn di hồn đại pháp là hút nội lực của đối thủ qua cho mình hiểu chưa?

Khoảng vài phút sau thi thể của người phụ nữ đó quay trở lại về rồi nằm vào lại quan tài như cũ , lúc này bóng người đàn ông đó lại xuất hiện và cũng làm tương tự như thi thể của của người phụ nữ đó với các thi thể khác. Cũng vài phút sau các thi thể đó cũng quay về và trở vào bên trong quan tài.

– Quái lạ gã làm vậy là làm cái quái gì vậy?.

Ngọc Hoa nói.
– Đợi gã bỏ đi rồi chúng ta lại đó xem thử.

Thấy gã rời đi không quay trở lại nữa thì hai chị em cô chạy lại những đám ngôi mộ đó để xem . Đồng thời Ngọc Hoa lấy một cục đá nhọn kế bên đâm vào bụng của một thi thể rồi rạch một đường từ giữa bụng cho đến cái háng rồi dừng lại.

Sau khi phần bụng bị rạch ra thì khiến cho chị em cô hoảng sợ lùi lại miệng lảm nhảm ” không thể nào chứ , thi thể cũng có con ưh “.

– Gã đúng là biến thái thật.

– Chị Ngọc Hoa giờ chúng ta tính sao ?.

Ngọc Hoa thấy trên tay mình đang cầm cục đá thì trong đầu lóe lên một ý tưởng điên rồ là sẽ hóa kiếp cho cái bào thai đó. Sau đó cô vung tay ném  mạnh cục đá xuống cái bào thai đó . Một tiếng “bụp” vang lên thế là cái bào thai đó nát bét rồi sau đó cô cũng làm như vậy với bào thai của các thi thể khác.

– Chị Ngọc Hoa nè, làm vậy có ác lắm không ?.

Cô trừng mắt nhìn cô em gái quát.
– Nó đâu phải là người mà ác hay không ác chứ?.

– Ờ…ờ…thì……..

Lúc này hai chị em cô đang tranh luận với nhau thì bất ngờ Tiểu Hoa chỉ tay về phía sau cổ mộ kia nói ” Phía sau cổ mộ có thứ gì phát sáng kìa “.

Nhìn về hướng của Tiểu Hoa chỉ thì Ngọc Hoa lên tiếng.
– Qua đó xem sao .

Dứt lời cả hai người chạy lại chỗ có ánh sáng phát ra sau khi đến nơi cả hai nhìn thấy một nhóm trộm mộ đang có sức cạy nắp một cổ quan tài nào đó. Thì ra thứ ánh sáng mà Tiểu Hoa thấy đó chính là đèn mắt sói của đám trộm mộ. Cả hai người núp vào một tảng đá lớn để theo dõi bọn trộm mộ.

Bỗng nhiên một tiếng ” Rầm ” vang lên thế là nắp quan tài cuối cùng cũng được bọn chúng cạy ra được. Cả bọn vui mừng định thò tay vào trong quan tài để lấy của cải châu báu thì có một tiếng quát mắng .

– Dừng lại tụi bây muốn chết hả ?

Giọng nói đó là một ông già khoảng 60 tuổi chống gậy đi tới bên cạnh là một cô gái xinh đẹp trên người mặc một bộ y phục Miêu tộc .

Bọn trộm mộ nói.
– Lão Trương àh, vàng bạc trước mắt mà không lấy là thằng ngu .

Lão Trương nện gậy cọc… Cọc… Xuống đất rồi nói.
– Lão thuê các người đến đây để tìm người chứ không phải để trộm mộ.

Lúc này có một tên béo chỉa súng về phía Lão Trương vs cô gái rồi  lên tiếng ” ông già im đi còn nói nữa bọn ta không thách sáo nữa đâu đồng thời cho lão và cô em xinh đẹp kia một viên kẹo đồng vào đầu “.

Cô gái định lên tiếng thì ông lão ngăn lại nói.
– Thôi mặc kệ bọn chúng con đưa ông qua kia ngồi nghỉ ngơi .

Ở phía bên bọn trộm mộ.

lúc này bọn chúng vẫn ra sức vồ vét hết  của cải châu báu bên trong cổ quan tài đá đó. Sau khi vơ vét hết đóng của cải châu báu thì bất ngờ cả bọn tự nhiên lăn đùng ra co giật giẫy đành đạch mắt trợn trừng trừng lên miệng thì xòi bọt mép một lúc rồi tắt thở.

– Có chuyện gì xảy ra cho bọn họ kìa ông ơi?

Lão Trương thở dài nói.
– bị trúng độc chứ sao nữa đúng là đáng đời ông đã cảnh báo rồi mà không nghe , những thứ chôn theo chủ mộ thì đa số được tẩm độc.

Tác giả : như linh

Chương 3

Lão Trương thở dài nói.
– bị trúng độc chứ sao nữa đúng là đáng đời ông đã cảnh báo rồi mà không nghe , những thứ chôn theo chủ mộ thì đa số được tẩm độc.

Tên cầm đầu bọn trộm mộ thấy đám đàn em của mình chết hết không còn ai sống sót thì bước tới chỗ Lão Trương vs cô gái rồi chỉa súng về phía họ quát.

– Khốn nạn , lão biết trong đó có độc vậy tại sao không ngăn cản lại.

Lão Trương thở dài nói.
– Thì lão đã nói rồi các người không nghe giờ còn đổi thừa lão.

– lão còn lấy lý do này  để  cướp lấy châu báu của bọn ta đúng không nào?.

Dứt lời tên cầm đầu bóp cò một tiếng ” pằng” vang lên Lão Trương ngã vật xuống đất trong vũng máu .

Thấy vậy cô gái ôm lấy Lão Trương khóc lóc .
–  ông ơi hu…hu…hu..”

Gã cầm đầu bọn trộm mộ nhìn chằm chằm vào cô gái với ánh mắt thèm thuồng đã lâu lắm rồi gã chưa….. Với phụ nữ vì thế  gã vung tay chụp lấy cô gái để giở trò đồi bại.

Cô gái lúc này  nhắm mắt gào thét trong tuyệt vọng thì bất ngờ một tiếng ” bộp ” vang lên máu bắn tung tóe lên người cô gái đồng thời thân thể của gã ngã vật xuống đất bất động.

– Này bạn không sao chứ?.

Nghe có  tiếng người gọi thì cô gái mở mắt ra vừa mở mắt ra thì trước mặt cô gái là hai chị em Ngọc Hoa . Cô gái lên tiếng ” cảm ơn hai bạn đã cứu mình mà ông Trương sao rồi “.

– Việc này…..ông Trương ….đã ….đã….. Không còn thở nữa.

Nghe  hai chị em cô  nói thế thì cô gái ôm mặt khóc lóc nức nở ” ông  không còn nữa mình sẽ ra sao khi không còn ông Trương không còn nữa , ông ấy nhận nuôi mình từ nhỏ mình xem ông như là ông nội của mình…

– Uh mà bạn đừng quá đau lòng nữa , mình tên là Tiểu Hoa còn đây là Ngọc Hoa chị họ của mình .

– Mình tên là A Châu mà sao hai bạn lại ở đây?.

– Ah chi em mình bị lạc vào đây trong khi trên đường trở về nhà.

Sau đó cả hai chị em cô giúp A Châu lấy những viên đá xung quanh để tạo thành một ngôi mộ cho Lão Trương . khoảng vài phút sau ngôi mộ tạm thời của Lão Trương cũng hoàng tất.

– Thưa ông , tạm thời ông hãy yên nghĩ ở đây có gì sau này con sẽ dẫn người xuống đây mang thi thể của ông về.

Chị em cô ngồi xuống bên cạnh A Châu rồi lên tiếng hỏi.
– Bạn theo bọn mình trở về chứ?.

Nhưng mà  chị em cô bị A Châu từ chối là phải đi tìm người thân của lão Trương rồi mới ra về .

Thấy vậy cả hai người không ép buộc A Châu đành phải tôn trọng những gì mà A Châu nói. Cả hai chị em cô từ biệt  A Châu rồi rời đi khi đi ngang qua mấy thi thể của bọn trộm mộ thì Tiểu Hoa lên tiếng .

– Chị xem nè sao thi thể của bọn trộm mộ trong kỳ lạ thế nhỉ?

Nghe cô em gái Tiểu Hoa nói thế thì thắc mắc lên tiếng.
– kỳ lạ là kỳ lạ như thế nào?.

– Chị xem đi là biết những thi thể của bọn trộm mộ sao lại từ từ tan chảy thế kia?.

Ngọc Hoa nghe vậy thì quay đầu lại nhìn vào mấy cái thi thể của bọn trộm mộ thì hốt hoảng .
– Quái lạ sao cái xác của bọn chúng lại tan chảy thành những bọt nước tanh hôi  ” .

Điều này khiến cho hai chị em cô khó hiểu nếu bình thường khi con người bị trúng độc thì trạng thái của cơ thể sẽ phải co giật sòi bọt mép , thân thể bị tím bầm lại chứ không thể nào bị tan chảy được một kỳ lạ như vậy được. Nếu như vậy thì chất độc này vô cùng cực mạnh mới có thể làm tan chảy thi thể thành bọt nước.

– Có phải là thủy ngân không chị Ngọc Hoa?.

– không phải thủy ngân đâu em thử nhìn xem trong đám bọt nước này có hơi nóng bóc lên , vì vậy chị cho rằng đây là Fluoroantimonic acid  một thứ hóa chất mạnh nhất có thể làm tan chảy hết mọi thứ ra bọt nước.

Tiểu Hoa kinh ngạc trố mắt ra.
– không thể nào , làm sao người xưa có thể chứ?.

– Điều này khó nói lắm lúc vào thời đó họ làm được thì sao ?

Bỗng nhiên lúc này Tiểu Hoa  vỗ vai Ngọc Hoa và chỉ về phía A Châu thấy vậy Ngọc Hoa liền nhìn về hướng chỉ của Tiểu Hoa thì một điều kinh khủng bất ngờ xuất hiện khiến cho cả hai hoảng hốt vì lúc này A Châu cởi bỏ y phục trên người xuống để lộ ra một thân thể khô héo dưới ánh sáng của những ngọn đèn trường minh đăng.

Vậy trường minh đăng là gì :

Tương truyền rằng, Trường Minh Đăng là những ngọn đèn không bao giờ tắt dù trải qua hàng trăm hay thậm chí hàng ngàn năm. Chính nhờ ánh sáng của những ngọn đèn ấy mà nhiều ngôi mộ cổ của bậc vua chúa, quý tộc vẫn nguy nga, tráng lệ tựa như hoàng cung rực rỡ. Vậy đâu là bí mật khiến ngọn đèn ấy chẳng bao giờ tắt? Phải chăng Trường Minh Đăng là loại “bảo bối” ẩn chứa nhiều điều thần bí mà người xưa chế tạo ra?

Loại đèn này từng mà được sử dụng trong các ngôi mộ cổ của bậc đế vương và giới quý tộc ở cả phương Đông lẫn phương Tây. Tại các lăng mộ của Hoàng đế Trung Hoa, Trường Minh Đăng được phát hiện tương đối nhiều. Điều này xuất phát từ quan niệm của cổ nhân về việc nơi an nghỉ của Hoàng đế ở thế giới bên kia cũng phải huy hoàng và sáng lạn như chốn hoàng cung.

Trong một số lăng mộ thuộc các nền văn minh Ai Cập, Hy Lạp và La Mã cổ đại, loại đèn này cũng được sử dụng từ hàng ngàn năm về trước với niềm tin rằng ánh sáng của đèn Trường Minh có thể xua đuổi bóng tối và soi đường cho người quá cố.

Đã từng có giai đoạn hậu thế nghi ngờ rằng chất đốt của Trường Minh Đăng được làm từ cơ thể một sinh vật tưởng như chỉ có trong truyền thuyết – “Mỹ Nhân Ngư”. Theo đó, “Mỹ Nhân Ngư” là loài vật đầu người, mình cá, nước mắt sẽ hóa thành trân châu. Nhiều cổ tịch cũng ghi lại rằng, người xưa thường xuyên săn bắt loại sinh vật này để phơi khô, lấy dầu cao chế thành nến.

Điều này vẫn còn chưa xác định được là trường minh đăng được làm từ mỡ mỹ nhận ngư hay không.

Có thật là ánh sáng của đèn Trường Minh có thể xua đuổi bóng tối và soi đường cho người quá cố có thật là xua đuổi bóng tối soi đường cho người quá cố hay không hay là cái bẫy của người xưa.

– Chị Ngọc Hoa nè có phải là bậy từ trường minh đăng  của người xưa gây ra ảo giác không?.

– Cũng có thể lắm , biết đâu nó gây ra ảo giác thì sao .

– Sao chị lại nghĩ đây là bẫy.

Ngọc Hoa mỉm cười nói.
– Em thử xem mỹ nhân ngư có sức mạnh gì nào?.

Tiểu Hoa nói.
– Sức mạnh mị lực để gây ra ảo giác.

– uh thì đó .

– Vậy làm sao để thoát khỏi cái bẫy này.

– Muốn thoát khỏi mê hoặc thì phải dùng nước tiểu đồng trinh nhưng theo chị vấn đề ở đây là do cái thứ trước mặt chúng ta gây ra.

– Đó là thứ gì .?

Ngọc Hoa chỉ tay về hướng ngôi mộ tạm thời của lão Trương , Tiểu Hoa thấy vậy thì lên tiếng ” Không lẽ là thi thể của lão Trương “.

– Bậy bạ nhìn kỹ lại đi .

Nghe cô chị gái nói vậy thì Tiểu Hoa lại một lần nữa nhìn về ngôi mộ của lão Trương thì bất chợt nhìn thấy một cặp mắt đỏ lừ nhìn chằm chằm về phía bọn họ.

Ngọc Hoa ngẫm nghĩ một lúc, đoạn rút con dao gắm dưới giày ra, giơ lên trước mặt Tiểu Hoa:

– Chúng tay hãy cứa cho tay chảy máu, như vậy sẽ thoát khỏi ảo cảnh.

– V…ậy sao?

Tiểu Hoa nhìn con dao với vẻ mặt hoang mang xen lẫn chút lo sợ, lên tiếng hỏi.

– Đúng đó! Khi cơ thể chúng ta chịu đựng một nỗi đau thể xác, khả năng cao sẽ thoát khỏi ảo cảnh.

Tiểu Hoa lưỡng lự một lúc, sau đó cũng gật đầu. Ngọc Hoa đưa lưỡi dao lên lòng bàn tay, dứt khoát cứa mạnh một đường,   dòng màu đỏ cứ thế tuôn ra. Nhìn thấy vậy, gương mặt cô em tái lại đôi phần.

– Thoát được rồi! Cố lên em!

Ngọc Hoa lúc này đã thoát khỏi ảo cảnh hoàn toàn, cô nàng quay sang trấn an tinh thần Tiểu Hoa. Cô em đưa đôi tay run run cầm lấy con dao trong tay Ngọc Hoa. Sau đó nhắm chặt mắt cứa mạnh một đường.

– A..a….a…..

Tiểu Hoa hét lên, gương mặt nhăn nhó, đôi mắt đẫm lệ vì đau đớn. Một dòng máu đỏ cứ thế tuôn ra, chảy từng giọt xuống đất. Và những ảo giác xung quanh cô nàng đã hoàn toàn biến mất.

Tuy đã thoát khỏi ảo ảnh nhưng cô em gái Tiểu Hoa vẫn khóc lóc vì vết thương trên lòng bàn tay. Thấy vậy thì cô chị gái Ngọc Hoa liền băng bó lại vết thương trên lòng bàn tay của cô em gái Tiểu Hoa.

Sau đó Ngọc Hoa  lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt đáng yêu bé bỏng của Tiểu Hoa rồi an ủi được một lúc thì Tiểu Hoa lên tiếng hỏi :
– Mọi thứ lúc nãy chúng ta thấy là giả ưh chị Ngọc Hoa?.

Ngọc Hoa gật đầu nói.
– Uh tất cả là giả hết toàn bộ do những cây đèn Trường Minh Đăng tạo ra thôi tốt nhất chúng ta nên rời khỏi nơi này nếu không lại bị rơi vào ảo cảnh nữa.

Sau đó cả hai chị em cô đứng dậy và rời đi được một lúc thì  ở xa xa có một bóng dáng một cô gái nào đó xuất hiện nhìn về hướng của hai chị em cô rồi mỉm cười.

– khà..khà….thú vị lắm.

Khoảng vài phút sau  hai chị cô lại quay trở lại chỗ cũ nhưng lần này mọi thứ xung quanh lại thay đổi không còn như lúc ban  đầu . Điều này khiến cho hai chị cô lại một lần nữa bàng hoàng  kinh ngạc không biết có phải là lại bị rơi vào ảo cảnh hay không. Xa xa là khu nghĩa trang mà hai chị em đã đến nó vẫn y như cũ không thay đổi .

– Chị Ngọc Hoa ơi , không lẽ chúng ta lại bị rơi vào ảo cảnh ưh?.

Ngọc Hoa lúc này trầm tư suy nghĩ một hồi thì lên tiếng ” không phải ,  chúng ta gặp phải  bị quỷ dựng tường trêu chọc rồi “.

– Quỷ dựng tường là gì?.

– Nếu chúng ta  vào mê cung mà gặp phải nó thì vĩnh viễn không thoát ra được, bởi vì nó sẽ tạo ra những bức tường vây khốn  chúng ta  bên trong .

– Vầy chúng ta phải làm sao để thoát khỏi chứ?.

– Muốn thoát khỏi quỷ dựng tường thì chúng ta áp dụng kiểu mà người xưa  hay sử dụng nhất.

Tiểu Hoa nói.
– Cách nào chứ chị?.

Bỗng nhiên Ngọc Hoa  liền làm theo những gì mà người xua đã áp dụng quả nhiên cách này  lại hiệu quả. Lợi dụng lúc này cả hai chị em cô lập tức chạy đi tránh lại bị rơi vào bẫy của quỷ dựng tường .

Chạy được một đoạn đường thì hai chị em cô quay đầu lại nhìn về phía sau lưng thì nhìn thấy ở khu nghĩa trang xuất hiện những làn sương mờ mờ ảo ảo . Thậm chí chị em họ còn thấy một cô gái  nào đó xuất hiện mỉm cười một cách quỷ dị . …khặc… Khặc…. một nụ cười đến man tai .

– Cô gái kia là ai vậy?.

Ngọc Hoa lúc này liền nắm tay Tiểu Hoa và rời đi vừa đi vừa giải thích cho Tiểu Hoa biết đó chính là quỷ dựng tường. Cả hai đi mãi đi mãi cuối cùng thì cả hai đi đến một hồ nước thiên nhiên  xung quanh là một rừng cây dương xỉ bạt ngàn bao quanh hồ nước thiên nhiên. Cảnh vật trong vô cùng sinh động giống như một thế giới thần tiên trong phim thần thoại thường chiếu trên tivi .

Dưới mặt nước là một bầy cá bơi tung tăng có một điều là bầy cá này không thề sợ hãi khi nhìn thấy chị em cô bước xuống hồ nước . Bầy cá lúc này bơi xung quanh hai chị em cô tô đậm thêm sinh động . Trong như hai nàng tiên nữ đứng ở giữa bầy cá . Đùa nghịch đã đời thì hai chị em cô leo lên bờ hồ mà ngồi nói chuyện với nhau  . Bỗng nhiên cô em gái Tiểu Hoa chỉ tay về phía trước rồi nói.

– ở phía trước có một ngôi nhà kìa chị.

Ngọc Hoa nhìn theo hướng tay của cô em gái Tiểu Hoa chỉ thì nhìn thấy một ngôi nhà gỗ nằm ở trên một ngọn đồi hướng về phía tây. Cả hai chị em họ liền  đứng dậy đi đến chỗ ngôi nhà gỗ đó rồi lên tiếng.

– Xin lỗi , có ai ở nhà không vậy ?.

Gọi mãi không thấy ai ở bên trong trả lời vì thế Ngọc Hoa bạo gan bước tới vung tay đẩy cánh cửa ra và ngó vào bên trong căn nhà để quan sát. Bên trong căn nhà lúc này tối om om không thề có một ngọn đèn nào cả.  Vì thế cảnh vật bên trong căn nhà trở nên âm u lạnh lẽo đến thấu xương. Quá sợ hãi Tiểu Hoa vội vàng ôm chầm lấy cánh tay của cô chị gái Ngọc Hoa .

Lúc này Ngọc Hoa thò tay vào túi  lấy ra một chiếc đèn pin dã ngoại ra để soi sáng . Dựa theo ánh sáng của đèn PIN thì hai chị em cô mới thấy rõ nội thất bên trong căn nhà .

Dường như căn nhà gỗ  này cũng đã bỏ hoang cũng khá lâu rồi .  Để chắc chắn hơn thì  hai chị em cô đi kiểm tra xung quanh căn nhà một lượt rồi mới yên tâm là  không có một thế lực tâm linh nào ở đây cả.

Trên vách tường căn nhà gỗ có gắn những ngọn đèn lồng vì thế Ngọc Hoa liền thấp sáng những ngọn đèn lồng đó lên. Tối đó hai chị em cô ngồi nghỉ ngơi nói chuyện với nhau thì bỗng nhiên lúc này có tiếng gõ cửa ” cọc…cọc…” nghe tiếng gõ cửa thì Tiểu Hoa định bước ra mở cửa thì Ngọc Hoa ngăn lại nói nhỏ.

– Dừng lại không mở cửa nguy hiểm đó ở đây vắng vẻ vì thế chúng ta nên thận trọng một chút.

Tiếng gõ cửa càng ngày càng dồn dập “….Rầm… Rầm….” kèm theo một giọng nói phát ra từ một nơi xa xăm vọng tới. Giọng nói đó khiến cho cả hai phải run rẩy sợ hãi. Tiếng đập cửa và giọng nói đó bắt  ngờ im bặt đi trả lại một bầu không khí tĩnh lặng u tịch. Tưởng đâu là đã hết thì bất ngờ cánh cửa mở ra từ từ ” két….két…..” một luồng gió thổi vào bên trong khiến cho những ngọn đèn lồng chớp tắt chớp tắt  liên tục nhưng không tắt hẳn .

Từ bên ngoài  một cô gái  bước vào bên trong rồi nhìn chằm chằm vào hai chị em  cô và mỉm cười  .

Cô chị gái Ngọc Hoa lúc này lấy hết sức bình tĩnh rồi lên tiếng hỏi.
– Cô là ai thế ?.

cô gái đó mở miệng nói.
– Các người là Ngọc Hoa và Tiểu Hoa đúng không ?.

– sao cô biết tên chị em tôi chứ?.

– Các người còn nhớ những gì trong ảo cảnh chứ?.

Tiểu Hoa nghe bóng cô gái đó nói thế thì lên tiếng.
– Không lẽ cô là…..

– Phải những gì các người thấy ở ảo cảnh không hẳn là là ảo ảnh do ta tạo ra , đó chính là những cảnh quá khứ mà thôi khà…khà…..

– Thế giờ cô gặp chúng tôi để làm gì chứ?.

Cô gái không trả lời, liền đi tới chỗ hai chị em, đưa tay vuốt cằm Ngọc Hoa cùng với ánh mắt mị hoặc, cô ta đưa cánh tay đầy móng vuốt sắt nhọn lên khuôn mặt của Ngọc Hoa nhưng đã bị cô đẩy ra.

– Này cô định giở trò gì vậy?.

Dứt lời Ngọc Hoa nắm tay Tiểu Hoa lùi về phía sau mấy bước đồng thời cũng bắt đầu cảnh giác với bóng cô gái đó .

–   Ta chỉ muốn….. Khặc… Khặc…

Ngọc Hoa đưa con dao về phía cô gái đó để thủ thế.

– Tôi và cô không hề quen biết nhau .

Cô gái thấy vậy cười nhạt, đưa tay vuốt tóc bộ tóc dài óng mượt của mình, khẽ lên tiếng thì thằm gì đó.
– ………..

Sau đó  cô cười lên điên dại. Tiếng cười ma mị, âm vang nghe tựa như từ chốn âm ti vọng về khiến hai chị em cô phải rợn người..

Cô ta vẫn mặt dày bước tới gần Ngoc Hoa. Nhanh như cắt, Ngọc Hoa liền với lấy con dao đâm  thẳng về phía cô gái đó Về phía cô gái đó, mũi dao chưa kịp chạm vào người thì cô giá ấy đã hóa thành luồng khói đen bay xung quanh phòng.

Lợi dụng thời cơ, Ngọc Hoa liền nắm tay Tiểu Hoa chạy thật nhanh ra bên ngoài.

Một tiếng rầm vang lên, cánh cửa trước mặt họ bỗng đóng sập lại.

Ánh mắt sợ hãi của hai chị em nhìn từng làn khói đen tụ lại, thân ảnh cô gái đó dần hiện ra. Cô ta nở một nụ cười quái dị:

– khặc…. Khặc….. Các người không thoát được đâu.

Ả ta nhìn con dao  trên tay Ngọc Hoa mà có chút rè chừng, không dám lại gần.

– Con dao trên tay ngươi có phải là Tanto ?.

–  Phải  nó chính  Tanto thì sao nào.

Cô gái đó nói.
– Tại sao ngươi có nó chứ?.

– Chuyện đó có  liên quan gì đến cô chứ?.

……….
Đúng vào lúc này cánh cửa gỗ nhẹ nhàng mở ra và  một bóng người to lớn mặc bộ giáp trụ samurai màu đen vô cùng uy nghiêm xuất hiện trên tay cầm một thanh kiếm sắc bén.

Bóng người to lớn đó  bước tới chắn trước mặt cô gái, quát lớn.
– Yêu nghiệt to gan thấy bổn  đại gia tại sao không quì xuống hả ?.

Giọng nói đó vô cùng uy nghiêm khiến cho cô gái đó lùi lại rồi lên tiếng :

– Ông  Là Muramasa Sengo ?.

– Biết thế tại sao không chịu quì xuống hả ?.

Nào ngờ  Cô ta không thề sợ hãi chút xíu nào mà còn nhìn chằm chằm Muramasa Sengo với ánh mắt hung tợn nói .

– Quì xuống trước mặt ngươi ưh nằm mơ đi .

Sau đó  ả ta phi người đến vung qủy trảo đánh tới ” Chết đi Muramasa  Sengo” .

Lúc này Muramasa Sengo nhép miệng cười khẩy rồi vung kiếm lên đỡ lấy quỷ trảo của cô gái đó  đồng thời vung tay còn lại tung một chưởng vào giữa ngực .

Ả ta Bị dính một chưởng bất ngờ của Muramasa Sengo  văng thẳng vào vách tường ” Rầm ” miệng ọc ra ngụm máu đen tanh hôi .

Thấy Ả ta bị trúng một đòn thì Muramasa Sengo cười  khằng khặc.
– khà…khà…. Thế nào thấy sức mạnh của ta chưa nếu không muốn chết thì mau mau quy phục ta .

Ả ta ôm ngực đứng dậy thìu thào nói trong đau đớn.
– Quy phục  uh còn lâu nhá ta thà chết chứ không muốn quy phục dưới chân ngươi. Ta khinh …….

Nghe Ả ta  đó nói thế thì Muramasa Sengo phi người phóng tới  tàn nhẫn vung kiếm chém xuống đầu định lấy mạng của ả ta  .

– Đã vậy thì ngươi chết đi.

Vào đúng lúc đó thanh kiếm vừa chém xuống thì có một bóng đen không biết từ đâu xuất hiện vung Yêu trảo chộp tới  . Nhìn thấy yêu trảo  đánh  tới thì Muramasa Sengo lập tức xoay người nhảy  về sau để né tránh .

– Ngươi là ai mà dám xen vào công việc của bổn đại gia ?.

Bóng đen đó lên tiếng.
– Muramasa Sengo ngươi không nhận ra ta là ai ưh?.

Khi nghe bóng đen đó nói thế thì Muramasa Sengo liền trầm tư suy nghĩ một hồi thì lên tiếng :

–  Tà thần tại sao ngươi lại ở đây?.

– Sao ta lại ở đây uh  , chuyện đó ngươi không cần biết hôm nay ngươi phải chết vì dám đụng  đến người  của ta .

Muramasa Sengo cau mài lại nói.
– Ả ta là người của ngươi ưh?.

Bóng đen đó không thèm trả lời  mà  lao đến tấn công Muramasa Sengo quyết liệt . Cả hai giao chiến với nhau kịch liệt bất  phân thắng bại . Lúc này Muramasa Sengo lùi lại mấy bước rồi quay sang  nhìn  chị em Ngọc Hoa rồi  lên tiếng.

– Này hai ngươi sao  còn đứng đó mau mau chạy đi  .

– Thế còn ông thì sao ?.

– Mặc kệ ta hai ngươi không cần phải lo cho ta , ta sẽ chặn đường bọn chúng.

– Nhưng mà…..

Muramasa Sengo nói.
– không nhưng nhị gì cả mau chạy đi.

Không còn cách nào khác nữa buột lòng cả hai chị em cô dùng con dao tanto trên tay phá cửa chạy ra ngoài . Thấy hai chị em cô vừa bỏ chạy thì Ả  ta lập tức phi người đuổi theo Muramasa Sengo nhìn thấy Ả  ta đuổi theo hai chị em Ngọc Hoa thì cũng vội vàng phi người phóng theo  định ngăn lại nhưng lại bị bóng đen đó đứng chặn lại quát.

– Muramasa Sengo ngươi là đối thủ của ta không được chạy.

Dứt lời  hắn liền  vung yêu trảo chộp tới . Thấy yêu trảo đánh tới thì Muramasa Sengo xoay người lại  vung thanh kiếm lên đỡ lấy.

…keng…keng….

Thế là thêm một lần nữa cả hai lại lao vào nhau như  hai con hổ tranh đấu với nhau để tranh  giành lãnh thổ . Lúc này  hai chị em Ngọc Hoa vẫn cứ cấm đầu cấm cổ chạy  thật nhanh . Chạy được một đoạn đường thì Ngọc Hoa vs Tiểu Hoa liền trốn vào bên trong đám cỏ lau mà ẩn nấp.

Trong lúc ẩn nấp, Tiểu Hoa ngó đầu nhìn xung quanh như sợ cô ta phát hiện, rồi quay sang thì thầm:
“đôi môi khẽ mấp máy”, ” lên tiếng”, “nhỏ giọng”,
– Sao cô ta cứ muốn chị vậy…… ?.

Ngọc Hoa thay đổi sắc mặt thì thằm nói .
– Làm sao chị biết được chứ muốn biết thì em ra hỏi cô ta ấy?.

– Thôi… Thôi …em không ra đâu ghê lắm.

Lúc này cô ta đi đi lại lại, ánh mắt đảo liếc xung quanh, đoạn ả nhếch miệng cười, ánh mắt nhìn vào chỗ chị em Hoa đang nấp.
– Ta biết hai cô núp ở trong đó mau  mau ra đây đi đừng có trốn  nữa.

– Giờ làm sao đây chị cô ta biết chỗ chị em ta đang núp ?

Ngọc Hoa ra lệnh cho Tiểu Hoa im lặng, ghé đầu thì thầm vào tai em gái:
– Suỵt! Cô ta đang dụ chúng ta ra đó.

Bất chợt một bàn tay lạnh toát đầy móng vuốt kéo mạnh cả hai ra bên ngoài.
– A!
Chị em Ngọc Hoa liền thốt lên kinh hãi khi trước mặt họ là ả ta đang nhìn cả hai, nở một nụ cười ma mị.

….khặc… Khặc….

Ngọc Hoa đứng chắn trước mặt cô em gái, lấy hết sự can đảm, lên tiếng hỏi:
– Tại sao cô lại muốn tôi?

Ả ta tiến tới gần Ngọc Hoa, khẽ đưa tay lên vuốt vài cọng tóc mượt mà  của Ngọc Hoa, mỉm cười:
-Cô biết ta muốn gì rồi đấy?

Ả ta nhìn thẳng vào Tiểu Hoa. Đôi mắt ả như chứa đựng một sự mê hoặc làm cho đầu óc của Tiểu Hoa choáng váng, khung cảnh trước mặt cô mờ dần rồi “phịch” Tiểu Hoa ngất lịm!

Nhìn thấy em gái mình gặp chuyện, Ngọc Hoa tức giận, hét lên:
-, Cô đã làm gì em tôi!

Đồng thời cô nắm chặt con dao trên tay cố vung lên để đâm đầu vào ngực ả ta  nhưng lạ thay toàn thân cô cứng đờ không cử động được nên đành chịu trận. Ả ta  mỉm cười, vươn cánh tay xương xẩu vuốt ve khuôn mặt xinh xắn của Ngọc Hoa, rồi áp khuôn mặt đầy giòi ghê tởm của mình vào mặt cô . Không thể chống cự lại được , cô cau mày khó chịu trước vẻ mặt quái dị của ả ta . Sau đó một làn khói đen xuất hiện và bao trùm lên cả hai . Bên trong, ả ta  đang điên cuồng hút lấy sức sống từ đôi môi của Ngọc Hoa.

Sự mê hoặc len lỏi và dần xâm chiếm lấy tâm trí của Ngọc Hoa. Không! Không! Cô không thể đầu hàng như vậy! Cô phải thoát ra khỏi thứ ma lực này, cô phải cứu lấy em gái! Nghĩ vậy, Ngọc Hoa ráng sức, lấy hết những ý thức còn sót lại của mình, cố gắng nâng cánh tay đang nắm chặt Tanto, đâm thẳng vào ngực ả yêu nữ.

Sự đê mê điên dại lúc này khiến cho ả ta thỏa mãn vô cùng, không có một chút cảnh giác. Thanh Tanto ghim thẳng vào ngực, ả thét lên kinh hoàng:

– A…. a….. a….

Tiếng hét đau đớn vang khắp khu rừng khiến từng đàn quạ đang đậu trên cây phải đập cánh bay đi. Ả đẩy mạnh Ngọc Hoa ra, ôm ngực rồi lùi dần vào trong màn đêm tối tăm u tịch.

Ngọc Hoa ngồi bệt xuống đất, nước mắt chảy thành từng dòng, cô thở hổn hển. Những thứ vừa nãy rốt cuộc là sao? Ả ta là thứ quái quỷ gì vậy? Hồi nãy, tâm trí của Ngọc Hoa phút chốc đã không còn nữa rồi. Những điều này thật sự quá sốc đối với một thiếu nữ như cô. Ngọc Hoa lấy hết sức, gắng gượng dậy, lững thững bước tới chỗ Tiểu Hoa đang nằm im lìm trên mặt đất.

Cô hốt hoảng vỗ nhè nhẹ lên khuôn mặt Tiểu Hoa, miệng lắp bắp:

– Tiểu Hoa… Tiểu Hoa …. em mau tỉnh lại đi… em mà có mệnh hệ gì thì làm sao chị biết ăn nói sao với ba mẹ em chứ…

Đôi mắt cô đã đỏ lừ lên từ lúc nào, từng giọt lệ cứ thế lăn dài trên gò má. Ngọc Hoa vừa gọi vừa ra sức lay người Tiểu Hoa, nhưng cô nàng vẫn không động đậy.

Mọi thứ dường như rơi vào tuyệt vọng, thì bất chợt mí mắt Tiểu Hoa khẽ động, rồi mở ra. Mọi thứ mờ ảo, rồi rõ dần trong mắt Tiểu Hoa, cô thấy chị gái mình ở trước mặt liền gắng gượng dậy, ôm chầm lấy Ngọc Hoa:

– Em không sao , em vẫn còn sống mà.

Ngọc Hoa ôm chặt cô bé, nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng, hạnh phúc:

–  May quá em không sao rồi! Lúc nãy làm  cho chị lo quá  “.

Tiểu Hoa mỉm cười, đưa tay lau những giọt lệ còn vương trên khóe mi của chị gái.

Tiểu Hoa vs Ngọc Hoa ngồi nhìn nhau với ánh mắt trìu mến , Ngọc Hoa lúc này vươn tay vuốt ve khuôn mặt xinh xắn của Tiểu Hoa rồi mỉm cười khả ái đầm ấm . Điều này khiến cho Tiểu Hoa e ngại ngùng mắc cỡ cúi mặt xuống không dám nhìn thẳng vào Ngọc Hoa.

Tiểu Hoa thì thầm miệng  mấp máy nó khẽ.
” Ngọc Hoa…. em …….”

Biết  Tiểu Hoa đang mắc cỡ ngại ngùng  sau đó  Ngọc Hoa vươn cánh tay trắng trẻo nõn nà nâng cầm của Tiểu Hoa lên và mỉm cười nói với giọng điệu dịu dàng thương yêu.
– Sao thế Tiểu Hoa em muốn nói gì với chị.?

– Sao chị lại tốt với em vậy trong khi  gia tộc  chúng ta lại  là họ hàng xa .

Ngọc Hoa nghiên đầu nói.
– Em nói gì lạ thế , chúng ta là chi em tốt với nhau mà từ nhỏ đến giờ  chỉ có em là thân thiết duy nhất của chị.

– Hi…hi….

Điệu cười của Tiểu Hoa vô cùng ngây ngô hồn nhiên trong trắng đồng thời cũng mang lại tiếng cười tươi vui trong gia đình .

– Tiểu Hoa này?

– Dạ ,  sao vậy Ngọc Hoa chị có chuyện gì muốn nói với em hả?.

Tiểu Hoa vs Ngọc Hoa ngồi nói chuyện với nhau giữa khu rừng âm u tối tâm lạnh lẽo . Xung quanh là những tiếng ếch tiếng  nhái thi nhau kêu ….òm ọp… Òm ọp… Tiếng lá cây …sào sạt ….sào sạt….mỗi khi có một làn gió thổi qua những tán lá cây .

Sau đó Ngọc Hoa đứng dậy  nói.
– Thôi chúng ta nên rời khỏi nơi này  .

– Dạ vậy chúng ta về thôi chứ ở đây em cũng thấy ghê ghê làm sao ấy.

Dứt lời cả hai chị em họ đứng dậy và nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này  , cả hai chị em cô không hề hay biết rằng ở xa xa có một cặp mắt tức giận đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào họ mà ghiến răng nói.
– Các người nhớ đó dám đả thương ta , ta không quên mối thù này đâu , Ngọc Hoa ….Ngọc Hoa….. Khà….khà….

Cả hai chị em cô cứ thế mà chạy mãi chạy mãi trong màng đêm u tịch đáng sợ cuối cùng cả hai cũng đã thoát khỏi nơi chết tiệt đó . Bỏ lại phía sau là một tràng tiếng cười quái dị của ả ta…. Khặc.. Khặc…..

Truyện mới hơn
Truyện cũ hơn

BÌNH LUẬN