Trần gia trừ tà

Trần Hưng Đạo Là nhà chính trị, nhà quân sự, hoàng tộc Đại Việt thời Trần và là một trong 14 vị anh hùng dân tộc tiêu biểu của Việt Nam. Với chiến

Con đường âm phủ
Bức tranh quỷ
Ác mộng

Trần Hưng Đạo

Là nhà chính trị, nhà quân sự, hoàng tộc Đại Việt thời Trần và là một trong 14 vị anh hùng dân tộc tiêu biểu của Việt Nam. Với chiến công đánh giặc ngoại xâm.

Trần Hưng Đạo; 1231 – 1300), tên thật là Trần Quốc Tuấn, hiệu Hưng Đạo Đại Vương, là nhà chính trị, quân sự, hoàng tộc Đại Việt thời Trần. Ông được biết đến trong “Việt sử thông giám cương mục” với tài chỉ huy quân đánh thắng hai cuộc xâm lược của quân Nguyên – Mông vào năm 1285 và 1288. Hầu hết các tài liệu nghiên cứu lịch sử và văn hóa dân gian sau này thường sử dụng tên này. ngắn gọn là “Trần Hưng Đạo” thay cho tên đầy đủ là “Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn”, trong đó có tên sắc phong cho ông. Ông là một trong 14 anh hùng tiêu biểu của dân tộc Việt Nam.

Trần Hưng Đạo
Hoàng gia Đại Việt

Năm 1257, ông được vua Trần Thái Tông phong làm Thái úy. làm tướng chỉ huy các lực lượng ở biên giới đánh đuổi quân Mông Cổ xâm lược. Sau đó, ông lui về thái ấp ở Vạn Kiếp. Đến tháng 10 âm lịch năm 1283, nhà Nguyên (sau khi quân Mông Cổ thống nhất Trung Quốc) đe dọa tấn công Đại Việt lần thứ hai, Hưng Đạo Vương kế vị là Thượng hoàng Trần Thánh Tông và vua Trần Nhân Tông (là anh em họ). Và anh em họ, tương ứng). cháu ông) được phong làm Tiết chế Quận công, chỉ huy “quân” cả nước. Với cương vị này, năm 1285, ông đã dẫn quân ngăn chặn đội quân xâm lược do hoàng tử thứ 9 là Thoát Hoan chỉ huy. Sau những thất bại ban đầu, quân dân Việt Nam dưới sự lãnh đạo của hai vua Trần là Thượng tướng Thái sư Trần Quang Khải và Hưng Đạo Vương đã phản công mạnh mẽ, đập tan quân Nguyên ở các trận Hàm Tử, Chàng Dương, Trường Yên. , Vạn Kiếp, … đánh đuổi hoàn toàn quân Nguyên ra khỏi lãnh thổ Việt Nam .( thời đó chưa có tên Việt Nam)
………..
Qua câu chuyện do bà tôi kể lại, tôi vô cùng tự hào về ông tổ  Trần Hưng Đạo.

Tôi nhìn lên bàn thờ tổ tiên và chỉ vào một thanh kiếm trên đó và hỏi.
– Thanh kiếm đó của tổ tiên họ Trần  hả bà

Bà tôi nhìn lên bàn thờ tổ tiên và nói.
– Đúng vậy, đó là kiếm của tổ tiên họ Trần xưa.

Lúc này giọng mẹ tôi vọng lại bên trong .
“Mẹ ơi, con vừa đi chợ về, mua một con cá lóc to về làm một nồi cá kho và một nồi canh chua cá lóc, cúng tổ tiên được không? như thế này?”

Bà tôi giọng khàn…khàn nói.
– Được rồi, con làm đi.

– Dạ biết rồi, con  vào bếp làm ngay.

Tôi  vừa thấy mẹ vào bếp làm cơm nên theo vào trong
“… mẹ ơi, để con nấu giúp” nhé ….?.

Mẹ tôi mỉm cười ngồi xuống và vuốt ve khuôn mặt xinh xắn của tôi và nói .
“… Uh, được rồi con gái  …” .

Rồi mẹ hôn lên trán  của tôi, một lúc  rồi mẹ  dạy tôi mọi thứ về nấu ăn.
“… sau này lớn lên lấy chồng nhưng phải biết chăm lo cho chồng con”.

– Dạ con biết rồi ạh .

Khoảng vài phút sau.

Bà tôi nội  cất tiếng gọi .
“Con dâu, xong rồi, ra đây, mẹ có chuyện muốn nói với con”.

Khi tôi và  mẹ đang nấu ăn, mẹ tôi nghe thấy tiếng bà nội  gọi nên nhanh chóng bỏ hết công việc nấu nướng, rửa tay rồi ra ngoài nói chuyện với bà.

Tôi đứng ở sau bếp và lờ mờ nghe thấy tiếng mẹ và bà nói với nhau, rằng tối nay bà nội   phải sang nhà Năm béo ở đầu làng để trừ tà gì gì đó . Đã thế, bà nội  còn xin phép mẹ tôi dẫn tôi đi cùng để tôi được mở mang tầm mắt.

Khi mẹ tôi nghe thấy điều này, mẹ lên tiếng.
– Có nguy hiểm cho  bé nó không mẹ?

Bà tôi cười nói.
– Không con dâu, con bé chỉ theo mẹ giúp mẹ một vài việc nhỏ thôi.

– Thôi thì cũng được, nhưng nếu nguy hiểm thì con không cho bé nó  đi theo đâu.

Đúng 8 giờ tối.

Tôi và bà chuẩn bị đồ đạc xong xuôi, cùng bà lên đường đến nhà Năm Béo để làm lễ trục tà . Trên đường đi, tôi liên tục hỏi bà về việc trừ tà và trục xuất. Bà vỗ đầu tôi  bà vừa đi vừa nói.

– Khi con đến đó, con sẽ biết.

Sau khi đến nhà Năm Béo, bà tôi bấm độn và nhăn mặt lại nói.  “Ây da, sao âm ở đây nặng thế?. Rồi bảo tôi bước vào gõ cửa nhà Năm Béo. Sau vài tiếng gõ cửa nhưng không thấy ai ra mở cửa khiến bà tôi nghi ngờ, có thể bên trong đã xảy ra chuyện.

Không chần chừ, bà tôi nhảy qua tường vào nhà Năm Béo. Bà vừa bước vào nhà thì một mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt bà. Mùi hôi thối kinh tởm này là mùi xác chết không thể nhầm lẫn. Bà nội  liếc nhìn xung quanh để theo dõi động tĩnh bên trong nhà .

Bên ngoài nhà Năm Béo tôi thì  liên tục gọi bà nội, nhưng chỉ nghe  bà nội nói: “Im đi, bây giờ mau về nhà đi, nhà Năm  béo có chuyện.”

– nhưng bà thì sao?

– Không sao , mà mau về đi, ở nhà chờ bà nội.

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc nghe bà tôi nói, tôi quay người và chạy về nhà càng nhanh càng tốt. Tôi vừa chạy về nhà thì bố mẹ hỏi “Bà đâu , sao con một mình trở về ?”

Tôi lau mồ hôi trên mặt và thở hổn hển.
– Bà kêu con về trước, bà ở nhà bà Năm để giải quyết việc Bà Năm béo .

Bố mẹ tôi nghe vậy quay vào trong nhà tìm đồ đạc rồi chạy sang nhà bà Năm, trước khi đi họ còn nhắc nhở tôi ở nhà cẩn thận không được ra ngoài. Lúc này, tại nhà Năm béo, bà nội và bà Năm béo đang đánh nhau rất ác liệt. Phải gọi bà Năm béo là quỷ mới đúng , chỉ có quỷ mới có sức mạnh kinh người. Một chậu cây to bằng cái thùng phi nặng 50 kg được bả  nhặt ném vào người bà Nội gào lên “ngươi chết đi “.

Nhanh như chớp bà nội rút cây kiếm gia truyền sau lưng vung thẳng thanh kiếm vào chậu cây phát tài , lưỡi kiếm vừa chém xuống làm tan nát cái chậu đồng thời cây phát tài  cũng bị chặt làm đôi. Lợi dụng lúc này, bà Năm béo bay tới  vung quỷ trảo chộp xuống . Bà nội nhanh chóng né người sang một bên để tránh đòn của Béo Năm, rồi vung kiếm chém trúng người của Béo Năm “… pang…pang……”. Cú va chạm quá mạnh khiến gã béo bị văng ra xa và đập vào tường.

Không cho bà Năm béo kịp trở tay , bà nội cắn ngón tay quệt máu trên thanh kiếm rồi niệm chú “… Cấp cấp  như lệnh … Sắc “, thanh kiếm bỗng đỏ rực như ngọn lửa rồi , bà nội phi người  đến vung kiếm  chém xuống  nhầm hạ gục bà Năm béo. Tưởng chừng một chiêu này sẽ giết chết  bà năm Béo, ai ngờ bà ta lại giơ tay bắt lấy thanh kiếm trong tay bà nội. Một tiếng nổ lớn làm rung chuyển cả căn nhà, ngay cả người bà nội cũng bị đẩy ra ngoài phun ra một ngụm máu tươi.

Bà Năm béo từ từ đứng dậy với nụ cười ghê tởm “….khặc khặc… ” lao đến chỗ bà nội định giết bà , đúng lúc đó bố mẹ tôi đã xuất hiện kịp thời để cứu sống bà tôi.

Ba mẹ tôi liền xông vào tấn công bà Năm Béo, kết quả không phải là đối thủ của bả, cuối cùng lại bị bả hất văng ra xa ọc máu tươi . Khi thấy bà nội và bố mẹ tôi không còn sức để chống chọi, bả liền lao đến, vung  quỷ trảo đánh xuống định giết chết cả ba người. Tính mạng của cả ba như đường tơ kẽ tóc có thể chết bắt cứ lúc nào không biết, khi quỷ trảo vừa ngoạm xuống , thì một luồng  Phật Quang  hình chữ vạn từ hư không bay tới đập thẳng vào ngực của Bà Năm béo “rầm … Phạch …” đẩy bả văng  ra sau.

Đồng thời một tiếng  “A di da phat”… phát ra từ phía sau ba người họ. Cả Ba người quay lại nhìn xem người đã ra tay cứu mình, trước mặt là một sư thầy  mặc một áo cà sa lam , một tay bắt ấn,  tay kia cầm tràng hạt, bước tới đứng trước mặt bọn họ. Miệng của sư thầy niệm Phật.

Sau đó vẫy tay về phía  bà tôi, bố mẹ tôi một ánh sáng vàng xuất hiện xung quanh họ. Tất cả các vết thương trên cơ thể họ đều nhanh chóng biến mất.

Bà tôi định lên tiếng thì sư thầy xua tay ra hiệu nếu bà có chuyện gì muốn nói thì phải xử lý bà Năm béo trước đã.

Bà Năm Béo rít lên một tiếng kinh khủng …. Gào ….. Gàooooo …. Sau đó lao tới chỗ sư thầy.  Thấy bà Năm béo  lao tới, sư thầy  vẫn bình tĩnh không hỗn loạn, chắp tay nhắm mắt đọc kinh phật. Khi quỷ trảo  của bà Năm béo vừa tán xuống , một hộ pháp kim cang  xuất hiện ngăn lại và giáng cho bà Năm béo  một cái tát như trời giáng . Với một cú tát này, bả bị văng ra xa khoảng 2m máu, mắt, mũi,  bắn tung tóe khắp sân.

Bả rít lên “chết tiệt các người phải chết…… Phải chết ……”

Sư thầy lúc này mới lên tiếng.
– A di đà phật ….  quỷ dữ từ đâu đến  mà  hạ sát  người vô tội.

– Ta  là ai, ta từ đâu đến …. khụ …. Hức ….. Ngươi  làm gì được ta.
Bà Năm béo  cười như một kẻ điên.

Sư thầy thở dài nói.
– Ay da, ta khuyên ngươi mau lên …..buông  bỏ đồ đao  xuống lập địa thành  phật ….  mau để siêu thoát  nếu không sẽ bị đày xuống 18 tầng địa ngục.

Đầu thai ưh , ……. không …. Không …. không bao giờ …..ta  phải báo trù …..báo trù…..

Nhà sư nghe bà Năm béo nói vậy liền hỏi cặn kẽ câu chuyện là  như thế nào. Bà Năm  béo bắt đầu kể lại tất cả những câu chuyện năm  xưa ……… qua câu chuyện của bà Năm béo , nhà sư tiếp tục khuyên bả hãy bỏ hết hận thù thì mới có thể siêu thoát. .

– Không, ta không muốn siêu thoát, ta phải giết hết những người đã giết hại ta .

Nói xong, bà Năm béo liền vung  quỷ trảo  lên định tấn công ,  thấy bà béo ngoan cố không chịu nghe lời khuyên,  sư thầy  buộc lòng phải ra tay .

Sư thầy  liền lấy tràng hạt trong tay ném thẳng vào người bà Năm béo rồi bắt ấn  niệm Phật, vừa dứt lời thì tràng hạt đã hóa thành luồng Phật Quang cực mạnh, đánh thẳng vào người bà Năm béo . Bụp… Bụp…. “.  bà Năm béo ngã xuống đất bất động , đồng thời toàn thân nhanh chống  thối rữa .

Bà tôi bước đến chắp tay chào nhà sư.
– Cảm ơn sự  giúp đỡ của ngài , mạo muội xin hỏi quí tánh của ngài?

Sư thầy cười hiền từ và nói.
– Ta họ Trần, tu ở Yên Tử , cái thứ các người thấy chính là nhập tràng, pháp thuật  không giết được nó, chỉ có thể  dùng phật pháp.

Nói rồi,  sư thầy  quay lưng bỏ đi, bóng dáng người ấy dần khuất vào màn đêm. Sau khi sư  thầy biến mất  , bà nội và bố mẹ tôi vội vàng quỳ xuống đất, cúi đầu khấn vái và cảm ơn sư thầy.

Lúc này trên không trung xuất hiện giọng nói của lão sư, “Ta không cần ngươi cúi đầu bái lạy ta, ta hôm nay giúp đỡ các ngươi là  vì các ngươi là con cháu họ Trần của ta”.

Vài ngày sau.

Trong bữa ăn, bố tôi hỏi bà tôi chuyện gì đó.
“Mẹ  có nghe Mụ ấy kể chuyện cũ ngày đó ở nhà Mụ không?”

Bà nội đáp.
– Có, tôi có nghe, nhưng tôi có nghe nói gì về vụ mổ lợn.

– Bà ơi , bộ lợn cũng biết trả thù ưh bà.

Mẹ tôi vỗ về tôi nói.
– Thường thì ít lắm, nhưng trong Phật giáo thì có rất nhiều động vật trả thù.

………
Khoảng 20 năm sau.

Vào một ngày đẹp trời, tôi và một nhóm bạn gồm 1 nữ và 2 nam rủ nhau lên núi chơi. Tôi nghe nói ngọn núi đó có tên là núi Cấm gì gì đó. Mỗi người  một xe riêng, tôi đi với Ngọc. Còn Lộc Bình thì đi với Tèo. Bốn đứa  tôi trốn gia đình đi chơi.

Khi đi qua dãy núi Ngoại Long Sơn thì tôi thấy một cô gái nào đó từ đâu nhảy ra giữa đường, chặn đầu xe của tôi và Ngọc.

– Ngọc anh dừng xe lại kẻo va vào người, dừng lại …. dừng … dừng lại.

Con Ngọc nó dừng xe lại rồi quay lại nhìn tôi rồi lên tiếng.
– Sao vậy Quyên?

– Vừa rồi tao  thấy một cô gái nọ từ đâu chạy ra giữa đường nên kêu anh dừng xe lại.

– Ở đâu, tao có thấy cô gái  nào, chắc mày bị quán gà rồi .

Khi nghe Ngọc nói vậy, trong lòng tôi khó chịu vô cùng, nhưng vẫn tỏ ý “Rõ ràng là thấy con gái chạy giữa đường mà”.

Tôi và con  Ngọc đứng cãi qua lại cho đến khi xe của Tèo và Lộc Bình chạy tới. Họ thấy hai chúng tôi cãi nhau liền hỏi.

– Chuyện gì mà hai người lại cãi nhau vậy?

Ngọc lên tiếng.
– Con Quyên nói thấy con gái xuất hiện và chạy ra giữa đường, trong khi em không thấy gì đâu.

– Quyên em thấy thật ưh
Lộc Bình lên tiếng hỏi.

– Vâng, em có  nhìn thấy rõ ràng.

Lúc này Ngọc xen ngang vào với giọng điệu đanh đá .
– Thôi đi Lộc Bình,  anh không nên  tin những gì Quyên nói  có lẽ là nó bị  quán gà.

– Quán gà ,  tao  thấy rõ  mà là quán gà gì?

– Quán gà , là quán gà tao tin chắc mày bị quán gà.

Thế là tôi và nhỏ Ngọc cãi um xùm lên như cái chợ  , Thằng Lộc Bình thấy chúng tôi tranh cãi qua lại thì khuyên chúng tôi đừng cãi nhau nữa vì giữa đường giữa chợ không tốt lắm.

Con Ngọc nghe vậy lên tiếng.
– Này …. Này …. Anh cũng vậy ….uh?

– Thôi …! thôi …. ý anh  là này, Quyên đi với  anh  còn Tèo đi với Ngọc  nhé.

Con Ngọc lên tiếng.
– ok cứ như vậy đi , đỡ nhìn thấy mặt nhỏ quán gà.

– Mày nói ai quán gà đó?.

Thằng Lộc Bình ngăn lại cuộc cãi vã của tôi và con Ngọc, thôi….. Thôi ……tôi xin hai má đó .

Sau khi cả nhóm quyết định như vậy thì tất cả cùng nhau tiếp tục lên đường , ngồi sau thằng Lộc Bình , tôi vô tình nhìn vào gương chiếu hậu thì thấy một cảnh tượng hãi ​​hùng, bóng dáng một cô gái mặc váy màu cháo lòng đang vẫy gọi chào . Kinh hoàng nhất là miệng cô ấy đầy máu và cười đến mang tai ……

Thằng Lộc Bình lúc này nhìn thấy gương mặt xanh xao của tôi qua gương chiếu hậu liền dừng xe hỏi .

“Em sao vậy Quyên , anh thấy mặt em tái xanh thế?”.

Tôi lắp bắp không nói nên lời.
– Em… Em … vừa rồi lại thấy cô gái đó xuất hiện và vẫy tay chào chúng ta.

Đúng lúc đó, xe của Tèo cũng vừa chạy tới, vừa hỏi:

“Sao vậy, sao tự nhiên lại dừng ở đây?”.

– À, không sao đâu, vì em Quyên đau bụng muốn vệ sinh ấy mà , mày  với Ngọc cứ ra khách sạn phía trước đợi chúng tao .

Tèo nghiêng người nói nhỏ vào tai Lộc Bình.
– Ok … ok …. tranh thủ lúc này he…he…

– Lợi dụng , tranh thủ cái đầu của bố mày đó .

Tại thời điểm này, tôi quay lại nhìn con ngọc, mặt tôi tái mép lại. Bởi vì bây giờ bên cạnh con  ngọc là Linh hồn  của cô gái đó , Cô ôm lấy cổ  nhỏ ngọc  từ sau , Tay cô ta bắt đầu siết chặt cổ con Ngọc .

Lộc Bình thấy tôi nhìn chằm chằm vào con ngọc.
– Có chuyện gì thế , tại sao em nhìn chằm chằm vào Ngọc thế ?.

– Không gì , chúng ta  đi thôi nào.

Ngồi đằng sau  Lộc Bình, ánh mắt tôi tiếp tục nhìn Ả ta  bám vào nhỏ  ngọc anh  . Kinh dị nhất là khuôn mặt đẫm máu của Ả áp vào miệng của  nhỏ Ngọc mà hút lấy sinh khí.

Không biết làm thế nào để làm điều đó, tôi phải chịu khó khăn để chờ thời điểm thích hợp để tìm một cách cứu nhỏ . Tại thời điểm này, mặt nhỏ bây giờ  xanh như lá chuối .

Thấy vậy  tôi nói nhỏ  vào tay Lộc Bình.
– Mặt nhỏ, có hình  như nhợt nhạt lắm

Nghe vậy thì thằng Lộc Bình lên tiếng gọi thằng Tèo Ngản.
– Mau mau , tìm khách sạn nào gần đây , chứ tao thấy nhỏ mệt mỏi lắm rồi đó .

– Ôi giời ơi, xung quanh đây làm gì có khách sạn nào?
Giọng của thằng Tèo ngản .

– Tao không biết, mau mau tìm khách sạn nào gần đây đi , chứ sức khỏe của nhỏ Ngọc không tốt lắm.

Nhìn thấy nó không được  tốt, tôi kêu gọi cả hai nhanh chóng tìm thấy một khách sạn nào đó. Một sự chậm trễ , thì mạng  sống của nhỏ sẽ nguy hiểm . Vào đúng thời điểm trước mắt chúng tôi là một khách sạn 5 sao. Như thể mạng nhỏ được cứu, tôi đã thúc giục anh chàng nhanh chóng tăng tốc, để cho kịp thời gian .

Vừa đến nơi , chúng tôi dừng xe lại  và thằng Tèo ngản liền cõng nhỏ Ngọc lên lưng rồi chạy một mạch vào bên trong khách sạn , nhân viên nữ của khách sạn thấy vậy liền bước đến hỏi .

– Quí khách, cần máy phòng vậy?.

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, cô nhân viên đến hỏi mấy phòng . Bây giờ Lộc Bình nó không muốn mất thời gian với nữ nhân viên đó  nói “2 phòng cho chúng tôi.”

– ok , ok theo tôi .

Sau khi nhận được phòng quay lại để yêu cầu hai người đàn ông nhanh chóng ra ngoài. Vừa thấy cả hai người rời khỏi phòng thì tôi khóa cửa phòng lại rồi bước đến bên cạnh nhỏ Ngọc, để xem tình hình thế nào rồi thì phát hiện toàn thân thể con Ngọc , nóng hổi thậm chí còn toát mồ hôi đầm đìa , không còn cách nào khác nữa tôi đành cởi bộ váy trên người  của nó ra , rồi lau mồ hôi cho nhỏ.

Sau khi tôi lột bỏ mọi thứ trên người nhỏ ra , để lộ ra một cơ thể tuyệt đẹp của nhỏ đã đập vào mắt tôi. Dù là con gái nhưng tôi vẫn bị  nhỏ thu hút. Dần dần, những suy nghĩ tiêu cực lóe lên trong đầu tôi.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy để bỏ đi những ý nghĩ xấu xa đen tối, bây giờ làm gì để cứu sống nhỏ bạn của tôi , nếu điều đó xảy ra với nó , tôi biết ăn nói sao với bố mẹ nó như thế nào?

Tôi đang nghĩ cách cứu nó thì chợt nhớ ra lời bà tôi nói: “Ma quỷ rất sợ người có dương khí  mạnh sẽ khiến linh hồn nó bị hồn siêu phách tán ”.

Nghĩ vậy, tôi cúi gằm mặt áp sát miệng nó rồi truyền dương khí cho nó, nhầm triệt tiêu khí âm trên người nó. Đúng lúc này, một hiện tượng kỳ lạ xuất hiện, tiếng hét dữ dội của ai đó . Tiếng hét này không phải vì tức giận mà là sự đau đớn tột cùng.

Lúc này,  vong hồn Ả ta bám chặt lấy cơ thể của nhỏ , đang cố gắng hết sức để đẩy tôi ra khỏi cơ thể nhỏ , Nhưng tôi vẫn cố gắng kìm lại để truyền dương khí  cho người bạn của mình, một lúc sau, tiếng hét cũng im bặt như nếu không có gì xảy ra. Vài phút sau Ngọc mở mắt ra thì thấy mìn đang …… đồng thời thấy tôi hôn vào miệng của nó .

Tôi nghĩ  nhỏ Ngọc nó sẽ phản ứng quyết liệt , khi thấy cảnh này.

– Cảm ơn mày  nha Quyên.

Sau khi thấy cô ấy dần trở lại bình thường, tôi đỡ cô ấy ngồi dậy và hỏi “Sao, Ngọc lại bị Ả ta  nhập”.

Lúc này ngọc nó mới kể hết cho tôi nghe … nghe xong tôi vuốt mặt nó cười “không sao đâu, tao sẽ bảo vệ mày “.

Nhỏ Ngọc thì thào.
– Không ngờ những gì Quyên nói là sự thật, Quyên cho Ngọc  xin lỗi nha.

Tôi nhìn vào mắt nhỏ Ngọc với ánh mắt trìu mến bảo .
– Giờ không sao rồi .

Dứt lời tôi và Ngọc  hôn môi nhau, đôi môi tôi và nhỏ Ngọc quyện vào nhau say đắm, ngây ngất theo từng cái liếm môi, hôn hít, một lúc rồi bảo nàng mặc lại quần áo sẽ  dễ bị cảm  lạnh  . Lúc này Nhỏ Ngọc mới đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn thẳng vào tôi vì ngại quá.

– Ồ, tao…

Tôi khẽ nâng khuôn mặt xinh xắn của Ngọc lên, định hôn tiếp vào miệng nàng thì bên ngoài có tiếng gọi của Lộc Bình và Tèo Ngản . Mặc kệ tụi nó , tôi và Ngọc vẫn tiếp tục ngồi ôm  hôn miệng  nhau trên giường nhưng lúc này Tèo Ngản và Lộc Bình vẫn liên tục đập cửa gọi khiến tôi khó chịu và bực tức.  Tôi bước ra mở cửa , cánh  Cửa vừa mở, Tèo Ngân chạy vào ôm Ngọc hỏi:

“Em có sao không Ngọc, em làm anh lo lắng quá”.

Lúc này Ngọc không để ý đến lời nói của Tèo mà cứ nhìn tôi cười. Rồi cô ấy đẩy Tèo ra và nói.
– Em không sao, lúc đó trong người  hơi mệt.

– Oh vầy thì anh yên tâm rồi hi..hi…

Khi tôi và Lộc Bình đứng cạnh nhìn thấy điều này, trong lòng tôi biết thằng Tèo nó thích bé Ngọc. Nhưng mà Ngọc lại không thích thằng Tèo, vì thế nên lúc nào Ngọc cũng lạnh nhạt với thằng Tèo.

Thấy thời gian không còn sớm nữa, Lộc Bình kéo tay Tèo về phòng nói: “Muộn rồi, hai người nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải về cho kịp.

Thấy cả hai về phòng, tôi đóng cửa ngồi xuống bên cạnh ngọc và hỏi.
– tao  thấy Tèo thương mày  lắm, bé Ngọc, sao mày  không để ý đến ảnh

– Tao không thích ảnh vì tao yêu một người khác rồi.

Nghe nó nói vậy, tôi tò mò hỏi ai may mắn được người đẹp này chú ý đến vậy. Nhỏ Ngọc nhìn tôi hồi lâu rồi mới trả lời.
– Là  Quyên đó , Ngọc  yêu Quyên  …..

Trời ơi, giống một tia sét bất ngờ ập xuống khiến tôi đơ một lúc rồi mới định thần lại , thấy tôi đờ người ra nhỏ Ngọc vội vàng vàng lắc người tôi gọi.
– Quyên …. Quyên …. Mày sao thế ?.

Tôi bây giờ mở miệng để trả lời.
– Ồ, không có gì đâu, tao ngạc nhiên quá hi.hi, nhưng mày nói  thật đấy Ngọc .

Ngọc nghiêng đầu nhìn tôi rồi mỉm cười.
– hihi … thật sao lại không, nhưng mày  đang nghĩ  gì vậy ?.

– chứ không phải kiểu kia ưh?.

Khi nhỏ Ngọc nghe tôi nói vậy, thì lên tiếng nói.
– Chuyện kia thì tao không biết nữa, nhưng muộn rồi, tao  đi ngủ đây.

Rồi tôi cũng nằm xuống cạnh nó  và nhắm mắt ngủ, đang ngủ ngon lành thì bị nó  đánh thức . Bị đánh thức giữa chừng, tôi bực bội nói “muộn rồi, sao mày  đánh thức tao”.

Nhỏ Ngọc nhìn quanh rồi nói.
– Quyên, mày  có nghe thấy gì không?

Tôi đang buồn ngủ, nên khó chịu nói.
– tao có nghe gì đâu ?.

– Mày nghe kỹ lại đi?.

Nghe vậy, tôi vội vàng lắng nghe cẩn thận và chắc chắn, bên ngoài hành lang khách sạn có tiếng ồn ào. Thứ đó dường như là tiếng xích sắt kéo lê trên mặt đất …. Xẻng xẻng …… Xẻng xẻng ……

Nghe vậy tôi vội vàng bước xuống giường đi ra cửa phòng. Khẽ mở cửa, tôi ló đầu ra xem.  Vừa mở cửa, tôi tái mặt, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngồi xuống thở dốc . Thấy tôi có biểu hiện rất lạ, bé Ngọc bước đến gần hỏi “có chuyện gì vậy?”.

Khi nghe đến đây, tôi ra hiệu cho nó  im lặng và không nói nữa, sau đó nhẹ nhàng mở cửa và nhìn ra ngoài một lần nữa. Thấy âm thanh đã biến mất, tôi thở phào nhẹ nhõm rồi một lúc sau mới lên tiếng.

– Đó là âm sai đi tuần đó.

Nhỏ Ngọc không hiểu thì lại hỏi.
– âm sai là gì?.

Tôi liền giải thích cho nhỏ nghe.
– Có người cho rằng, cõi dương gian có quân đội thì cõi âm cũng có lực lượng tương tự. Những âm binh này do Diêm Vương cử đến, mở ra đường sinh tử. Những người yếu vía không cẩn thận sẽ mất mạng.

Âm binh sẽ mang đến bệnh tật, tai họa cho người gặp. Muốn thoát khỏi âm binh, người ta cần đến những thầy phù thủy, thầy cúng để trừ tà.

Tuy nhiên, cũng có một câu chuyện khác kể về âm binh: Đây là đội quân bại trận nhưng không phục, oán khí không tan và luôn muốn tìm lại danh dự của mình. Nếu ai mượn được sức mạnh của đội quân này, sẽ nhất thống thiên hạ và trở nên bất khả chiến bại.

Và âm binh còn là những loại vong vất vưởng và không ai thờ cúng cũng như không được nghiệp quả định hướng rõ ràng hoặc là chính họ tự nguyện đầu quân dưới quyền lực của thầy pháp để được cúng thí hay do thầy pháp khống chế sai sử. Ngoài việc thí thực hàng ngày thì mỗi khi nhận công tác đặc biệt của thầy pháp các âm binh đều được thầy tưởng thưởng rượu thịt hậu hỷ.

– Oh  tao hiểu rồi .

Đột nhiên, bóng đèn trong phòng đột nhiên nhấp nháy liên tục. Biết chuyện gì đang xảy ra, tôi và Ngọc không dám động đậy mà chỉ biết ôm nhau mà run rẩy.

Bỗng có tiếng hét kinh hoàng phát ra từ phòng của Lộc Bình và Tèo….A….a…..a…..a…..Biết có chuyện gì không hay xảy ra với hai tên đó nhưng tôi và Ngọc vẫn không dám chạy ra xem mà vẫn ôm nhau sợ hãi.

Cho đến khi có người hét lên “Trời ơi, có người chết rồi”.

Nghe tiếng hô hoán của mọi người, tôi và Ngọc liền  chạy qua xem thế nào. Ôi trời, vừa chạy qua đã thấy cảnh tượng kinh hoàng đập thẳng vào mặt. Đó là xác của Lộc Bình và thằng Tèo  là  cổ họng vô tình bị thứ gì đó xé toạc, máu bắn tung tóe.

– Trời ơi, Quyên ghê quá, ai giết hai người đó vậy?

Tôi thì thầm vào tai nhỏ.
– Quỷ giết  đó.

Sau đó, tôi và Nhỏ Ngọc quay vào phòng của mình, và thấy người phụ nữ quét dọn đang ngồi ở sảnh khách sạn, rùng mình vì sợ hãi. Bên cạnh là một cô tiếp viên xinh đẹp đang ngồi an ủi.

Thấy vậy tôi và Ngọc cũng tò mò  ngồi hóng chuyện , Qua đó, tôi và Ngọc được biết về cái chết của Lộc Bình và Tèo Ngản  do một bóng đen rất lớn, Ngoài ra, có nghe thấy tiếng xích sắt kéo lê trên mặt đất. Thậm chí có hai người cao lớn mặc đồ đen và trắng vào thời điểm đó.

– Đó là hắc bạch vô thường.

Nữ Tiếp viên nghe tôi nói vậy liền hỏi.
-Sao biết , đó là hắc bạch.

Nhỏ Ngọc mỉm cười.
– Tôi và bạn tôi cũng nhìn thấy nó đêm qua, suýt chết, hai xác còn lại là bạn của chúng tôi xui xẻo.

– mà hắc bạch vô thường là ai?.

Tôi giải thích.
– Hắc Bạch Vô Thường  hay Vô Thường Quỷ  là một loại quỷ trong thần thoại Trung Quốc, phụ trách đưa linh hồn người chết về âm phủ. Họ thường đi theo cặp một đen một trắng, tượng trưng cho một đêm một ngày, cũng tượng trưng cho âm một dương. Hình tượng của Hắc Bạch Vô Thường cũng khác nhau tùy theo vùng miền tại Trung Quốc và nhiều nơi. Ví dụ như tại Tứ Xuyên là Ngô Nhị gia; tại Đài Loan, Phúc Kiến là tướng quân Tạ Phạm, tướng quân Hàn Lư; tại Việt Nam là Hắc Bạch Vô Thường. Hoặc là hắc bạch nhị gia .

– Vì vậy, hai người bạn của bạn đã bị giết bởi họ?

– không, họ bị quỷ giết.

Cô lau công hỏi .
– Quỷ, rõ ràng là có tượng thần ở cổng đúng không?

Tôi nhìn ra cửa và nói.
– Không, là quỷ là quỷ, không phải thần.

Nhỏ Ngọc tò mò hỏi.
– Chẳng lẽ  2 ông đó  bị giết vì đã làm điều gì uh?

– Tôi không biết,  các người  đã gọi cảnh sát chưa?

Cô gái tiếp viên nói.
– Rồi ,họ sẽ đến ngay thôi.

Vài phút sau, cảnh sát có mặt tại hiện trường, những người có mặt tại hiện trường đều bị nữ cảnh sát xinh đẹp điều tra. Ngay cả khi vào Nhỏ Ngọc, tôi cũng bị điều tra. Cuộc điều tra kéo dài đến sáng sớm mà không có kết quả.

Vào đúng lúc này, điện thoại của tôi reo lên…. Reng…reng….
– Alo , con nghe đây.

– con nhỏ kia , mày đi đâu thế hả có mau về nhà không hả?

Tôi trả lời.
– Con không về được, vì cảnh sát điều tra cái chết của Lộc Bình và Tèo Ngản.

Giọng mẹ tôi hốt hoảng qua điện thoại.
– Cái gì, hai đứa nó chết rồi, chết như thế nào?

Tôi liền kể lại mọi chuyện đã kể nhưng mẹ tôi thở dài ngao ngán, nghĩ rằng Lộc Bình và Tèo Ngản n gặp xui xẻo, đồng thời mẹ tôi cũng cho rằng họ chết dưới tay quỷ  chiêu tài .

– Được rồi, tên khách sạn là gì , mẹ đến .

Tôi liền trả lời .
– khách sạn, ong bầu ở đường …… Ngoại Long Sơn.

Tôi nói đến đó thì mẹ tôi hét qua điện thoại: “Trời ơi, cái gì, ở vùng núi An Giang, ở đó, mẹ sẽ qua đó, nhưng có một việc cần chủ khách sạn nhắc nhanh lên. Mau mời sư thầy nhanh chóng siêu độ cho tụi nó …?

– Vâng … vâng … Con biết !, con làm ngay.

Xong, tôi cúp máy, quay lại nhìn cô gái tiếp viên và nói: “Chị có biết chủ khách sạn ở đâu không?”.

Cô gái  tiếp viên , lên tiếng
– OK, tôi có thể thay thế chủ sở hữu không ?.

Tôi mỉm cười khi cô ta nói.
– được rồi, bây giờ mau gọi sư thầy đến tụng kinh cho hai người bạn của tôi , được không ?.

-ok ..ok…

Sau đó cô gái  tiếp viên hàng  vội vàng chạy đi tìm nhà sư quay lại tụng kinh. Khoảng một lúc sau, cô gái tiếp viên đưa một vị sư già về đến khách sạn.

Sau đó, mọi người liền phụ giúp vị sư già lập bàn hương án cầu siêu cho Tèo Ngản và  Lộc Bình. Trong khi vị sư già đang cầu siêu  thì một cơn âm phong bùng lên. Cùng lúc đó, một tiếng cười man rợ vang lên .”… Kạch … Kạch …ông già , ông làm gì được ta …”

Ngay khi tiếng cười đó kết thúc, một luồng âm khí  bắn về phía vị sư già. Thấy vậy, vị sư già ném tràng hạt về phía  âm khí  và bắt ấn niệm  Phật. Chuỗi tràng hạt phát ra lượng Phật Quang đánh thẳng vào lượng âm khí, khiến lượng khí va chạm vào nhau tạo thành tiếng nổ kinh thiên động địa.

Với cú va chạm khiến vị sư già bị đẩy lùi , thấy vị sư già thất thế , thì lúc này một bóng đen cực lớn xuất hiện rồi từ từ đi đến cách vị sư già chừng 2m rồi cười khúc khích “ha … ha …. ha … Hóa ra là ông , ta tưởng là ai.”

Một điệu cười như của một thái giám trong cung đình phong kiến.  Một tiếng cười chói tai khiến tôi khó chịu , nhịn không nổi nữa buộc lòng tôi phải quát mắng.

– Dừng lại …. dừng lại … Dừng lại tiếng cười khó chịu của ngươi .

Nghe tôi nói vậy, bóng  đen đó quay đầu lại nhìn tôi rồi rít lên “Nhóc con, mày là ai?”.

Tôi nhếch mép nói.
– Đó là bà của mày .

– Nhóc con, mày có biết mày  đang nói chuyện với ai không?hả.

Nghe vậy, tôi buộc mình phải niệm chú cầu thần …. “Cấp cấp như lệnh ..”.

Bỗng lúc này có tiếng nói, con kêu ai đó nói nhanh , để ta còn về trời làm chút việc .

– Con xin kính mời Đức Trần Hưng Đạo , giáng trần để trục tà , diệt yêu.

Ngay sau khi tôi nói xong, trên người tôi xuất hiện một tia sáng, lúc này trong tôi như có một sức mạnh kỳ lạ, khiến tôi trở nên khác lạ như thể có người ở bên trong tôi.

Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên từ trong miệng tôi, “Yêu nghiệt , ngươi từ đâu tới?”.

Bóng đen nói.
– Hưng Đạo Vương , ngươi không còn nhớ ta là ai uh?

– Ngươi là ai , ta không cần biết,  ta chỉ cần ngươi biến đi.

Đức Trần Hưng Đạo nói xong, giơ tay đánh một đao quang hình lưỡi kiếm về phía bóng đen. Thấy  đao Quang chém  nhiều nhát dao, bóng đen giơ tay định bắt thì bất ngờ nghe thấy tiếng ” phạch”  , cánh tay bị chém làm đôi và ngã xuống đất. Máu quỷ tuôn ra như suối , gã ôm cánh tay bị đứt lăn lộn dưới đất đau đớn.

Đức Trần Hưng Đạo, bước tới vung đao Quang chém xuống đầu bóng đen. Cái bóng vội vàng van xin sự sống của mình, nhưng đã quá muộn, … chết đi ác quỷ ….. Cái bóng đen đó hét lên kinh hoàng, rồi  hồn siêu phách  tán.

– Ok , xong rồi , ta thăng đây.

Sau đó, cơ thể tôi mềm dần và ngã xuống đất bất tỉnh. Thấy vậy, bé Ngọc chạy đến đỡ tôi ngồi xuống ghế. Nó vỗ nhẹ vào má tôi.

– Quyên, có sao không?.

Lúc này, tôi tỉnh dậy và nhìn xung quanh khi tôi hỏi “Mọi thứ thế nào?”.

– Thảo nào, mày  giỏi thật đấy?

– Thôi, không sao đâu, mày  biết gia đình tao là người như thế nào rồi đấy.

Lúc này, vị  sư già cùng những người khác tiến lên nói: “Xin hỏi, ngươi  thuộc môn phái nào?”

Tôi đứng dậy và cúi chào.
– Tôi họ trần  tên Quyên, dòng dõi tôi trần.

Vị sư già lên tiếng.
– Ồ, thì ra  là con cháu Đức Hưng Đạo Vương và Vua trần  Khà, khà,

– Làm sao ông  biết?

Vị sư già cười.
– kh..kha … ta thấy  ngươi triệu Trần Hưng Đạo đi diệt trừ yêu quái.

– thưa  thầy,  Quyên nó là cháu gái của bà Trần Nguyệt.

–  Cái gì Trần Nguyệt?

Tôi gật đầu và nói.
– Dạ, à, bà nội tôi  là Trần Nguyệt.

Vị sư già , thở dài nói.
– Xin hỏi , lão bà Trần Nguyệt khỏe chứ?.

– Dạ thưa bà nội vẫn khỏe , mà ông biết bà tôi ưh?.

– biết , tại sao không, trước đây ta và cô ấy là đồng môn, nhưng sau này,  ta rời cửa sư  môn để đến Thiền viện Trúc Lâm Yên Tử tu hành.

Tôi nghe vị sư già nói vậy rồi ồ lên tiếng.
– Thì ra là vậy, sao ông  lại đi tu?

Vị sư già  bắt đầu kể chuyện năm xưa, vì bất mãn với sư phụ nên đã rời khỏi , trong lúc đo, vị sư già vô tình nhìn thấy một  lão tăng đang đánh nhau với yêu quái. Vị lão tăng đó bị yêu quái làm cho bị thương nên đã ra tay cứu giúp, thấy vị sư già có duyên với mình,  lão tăng đó  đã nhận ông làm đồ đệ. Về sau mới biết lão tăng tu ở yên tử. Từ đó vị sư già cũng xuất gia.

Chương 2 :

Thiền viện Trúc Lâm Yên Tử.

Thiền viện Trúc Lâm Yên Tử hay còn gọi là chùa Lân hay tên chữ là Long Động Tự là một ngôi chùa trên núi Yên Tử, thuộc địa phận thôn Nam Mẫu, xã Thượng Yên Công, thành phố Uông Bí, tỉnh Quảng Ninh, tọa lạc tại quần thể danh thắng Yên Tử.

Bé Ngọc lúc này mới dúi vào tay tôi “Nhìn lại đi, có ma ở đây sao tao thấy ớn lạnh”.

Nghe vậy, tôi nhìn quanh và vô tình nhìn ra cái giếng giữa sân. Tò mò tôi đến gần giếng và nhìn xung quanh , Vừa nhìn xuống giếng, tôi giật mình quay lại.

Thấy vậy, nhỏ Ngọc lên tiếng.
– Chuyện gì vậy Quyên?

Tôi thở dài mệt mỏi.
– Dưới giếng, một con quỷ trú ngụ.

– Quỷ ưh , mày và sư thầy  ở đây lo gì?

– sư thầy , không sao nhưng ông  ấy bị thương, còn tao thì không? Tao chỉ biết một chút  đạo thuật.Phải chi có mẹ hay bà nội ở đây.

Nhỏ Ngọc  nhỏ tiếng hỏi.
– Giờ làm sao?

– Đành chờ mẹ tao lên đây thôi , biết sao giờ.

– Đành phải vầy thôi.

Vào buổi tối đó .

Tôi và Ngọc ngồi dưới sảnh khách sạn đợi mẹ tôi đến, ít phút sau một chiếc ô tô Toyota đến trước cổng khách sạn. Cửa vừa mở, ba người phụ nữ trung niên xinh đẹp xuống xe đi thẳng vào đại sảnh. Đó là mẹ tôi và mẹ của Lộc Bình và Tèo Ngản ( Tèo Ngân )

Mẹ tôi hỏi.
– Xác họ ở đâu?

Nhỏ Ngọc liền đưa  mẹ của Lộc Bình và mẹ của Tèo Ngân đi xem thi thể. Lúc này, mẹ con tôi đang ngồi nói chuyện thì bất ngờ nghe thấy tiếng khóc thảm thương  của 2 người mẹ tội nghiệp. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

– Này con ….

Tôi nghe thấy tiếng mẹ thở dài và rồi tôi lên tiếng.
– Có chuyện gì vậy mẹ, có chuyện gì vậy?

Mẹ tôi nhìn ra giếng và nói.
– Phong thủy, có vấn đề ở đây.

– Vấn đề, chuyện gì vậy mẹ?

Mẹ tôi tiếp tục nói.
– Cách bố trí, bố cục hợp phong thủy, vì sao, ai lại xây giếng giữa sân trước khách sạn. Làm mất mỹ quan đồng thời hút năng lượng tiêu cực xuống giếng.

– Tiêu cực , gì vầy mẹ?.

– Dưới giếng đó, có một người lính âm, mày  biết thế nào là lính âm đúng không?.

Âm binh là gì?

Lính âm là những oan hồn bị chết oan uổng, như chết trận mà không được chôn cất đàng hoàng. Các thầy mo, thầy mo sẽ đến những nơi mồ mả hoặc chiến trường xưa để thu thập những loại vong hồn đó về làm âm binh, dân trong nghề gọi đây là bước thu gom binh . Quân âm rất nguy hiểm, có thể phản công bất cứ lúc nào, người bị phản có thể bị giết ngay lập tức.

Âm binh về cơ bản được chia làm ba loại: quân bình thường, quân soái hoặc quan, và mạnh nhất là hoàng đế. Emperor doom là mạnh nhất và hiếm nhất, nó là ác thần của những vị vua có lăng mộ bị phá hủy, bị phế truất, thân xác không được che đậy nên phải lang thang. Vị hoàng đế có sức mạnh dời núi, lấp biển, chưa ai trong thế giới pháp sư có thể chinh phục được. Tiếp đến là quan Vọng và soái ca, một đỉnh cao trong nghệ thuật luyện binh của người âm. Loại quân này là oan hồn của các tướng sĩ tử trận, nhưng tinh thần vẫn còn, thực lực tuy thua kém nhiều so với hoàng đế, nhưng uy lực không kém. Quan gia là những quan lại vướng vào oan gia trái chủ nên không thoát ra được, quyền lực không kém gì chủ soái. Tương truyền, ai thu phục được một trong hai loại binh này thì tự động có hơn vạn binh lính khác đi theo, nhưng họ phải hy sinh tính mạng mới giành được chiến thắng.

– Vậy,  soái hay đế ?

Mẹ tôi thở dài.
– Đế  vong.

Tôi gãi đầu thắc mắc.
– Ôi chao, các vị vua…..?

– Đang nói gì vậy, tao không nói về các vị vua của chúng ta, họ đều là thần, vậy tại sao lại là  đế vong  ? Suy nghĩ kỹ về câu  đế vong ? Ám chỉ đến linh hồn mạnh nhất trong thế giới âm binh , mày hiểu rồi đấy.

– À, hiểu rồi hihi ..

Mẹ tôi lúc này đã đứng dậy đi ra ngoài sân, tiến lại gần miệng giếng, đi vòng quanh miệng giếng để quan sát, vài phút sau mẹ tôi dừng lại kẹp một lá  sát quỷ phù,  bắt thần chú,  tấm sát   quỷ phù  ngay lập tức. Bùng cháy lên. Thế là mẹ tôi ném thẳng vào trong miệng giếng. Một Cột khói màu từ dưới giếng phóng thẳng lên trời rồi hóa thành một con quỷ mặc giáp trụ dần dần xuất hiện trước mặt mẹ tôi.

– Ủa không phải là đế vong ưh , sao lại là soái vong thế?

Con quỷ nhìn mẹ tôi và nói.
– Hoàng Thượng của chúng ta, không phải muốn là gặp được , huống chi ngươi là đồ ăn hại , sâu bọ

Thấy con quỷ vừa xuất hiện, tôi nói nhỏ với mẹ: “ giết  nó đi mẹ ơi, con thấy thằng  này láo lắm quá “.

Mẹ tôi xua tay ra hiệu cho tôi im lặng, sau đó bà nhìn lên nhìn xuống con quỷ rồi cười khẩy, “hì..hì … Thật không ngờ, mày cũng đồ vô dụng, cút ra ngoài gọi lão hoàng đế đó ra.” ở đây để nói chuyện với  bổn cô nương ta . ”

Con quỷ vừa nghe mẹ tôi nói vậy thì nó hú lên một tiếng kinh khủng rồi lao tới vung quỷ trảo đánh vào giữa ngực mẹ tôi. Mẹ tôi vung tay đỡ đòn tấn công của nó ” À…con này láo , mày dám sàm sỡ bà hả , chết đi ” sau đó mẹ tôi bắt ấn niệm chú ngữ tạo thành một pháp ấn hình bát quái đồ  , rồi vả vào mặt con quỷ liên hồi .

Con quỷ bị mẹ tôi đánh cho sắp mặt luôn,  khiến mặt của nó sưng lên như quả bóng đá, nó lùi lại mấy bước rồi hét lên “A … con mụ xấu xa kia, dám đánh đại tướng quân “.

– Đại tướng quân ưh, ta khinh mày mà là đại tướng quân àh chẳng qua chỉ là soái vong bình thường thôi.

Sau đó mẹ tôi lao đến để bắt ấn niệm chú ngữ , tạo thành một phong ấn bát quái khổng lồ bao  xung quanh cơ thể con quỷ, khiến nó không thể di chuyển được nữa.

Con quỷ vùng vẫy và gào thét dữ dội “Tha cho tôi, tôi không muốn chết … tha cho tôi.”

– Tha cho ngươi ưh , nằm mơ đi cái thứ ma quỷ như ngươi không xứng đáng để tồn tại trên thế gian này.

Nói rồi, mẹ tôi vung tay niệm chú, điều khiển vòng kết ấn siết chặt  con quỷ lai khiến nó đau đớn hét lên ” gàoooo…. Gàoooo…. ” rồi hồn siêu phách tán thành những tinh phách nhỏ .

Vốn tưởng rằng đã  yên tĩnh, nhưng đột nhiên xuất hiện, từ đâu xuất hiện một trận gió lớn, kèm theo mùi tanh của xác chết. Đúng lúc này, một con quỷ  mặc áo choàng  rách nát màu vàng nhảy lên khỏi giếng. Miệng đầy răng nanh nhọn hoắt lòi ra ngoài trong vô cùng kinh tởm.

Thấy vậy, tôi hỏi mẹ.
– Ồ, đây là cương thi phải không mẹ?

– Đây không phải là một thây ma, mà là một linh hồn đã chết, một trong những linh hồn mạnh nhất trong đám âm binh , đồng thời là một đế vong.

Con quỷ lúc này mới nhìn quanh một lượt rồi nói: “Ai dám giết thuộc hạ của ta”.

Mẹ tôi lên tiếng hỏi.
– Ngươi là đế vong phải không?

Con quỷ , nghiêng đầu và hỏi.
– Ta là hoàng đế, một vị vua uy nghiêm .. Kha … khà …. Vậy ngươi là ai ?.

– Nhà vua ưh , ngươi  chỉ là một bóng ma lang thang ngoài đường, một con quỷ điên loạn luôn tự cho mình là vua.

Khi nghe mẹ tôi nói là một con quỷ bị điên  nên nó trở nên điên cuồng và gầm lên một tiếng khủng khiếp, Tiếng gầm của nó làm rung chuyển cả một vùng ,  đất đá bay mù trời.

Sau tiếng gầm đó, con quỷ lập tức lao tới và vung móng vuốt xuống đầu mẹ tôi. Không hoảng sợ hay run rẩy trước đòn tấn công của nó, nhưng mẹ tôi chỉ mở miệng và cười chế nhạo.

– khặc….khặc …..chỉ vầy thôi sao ?

Sau đó, mẹ tôi né được móng vuốt quỷ sắc nhọn của nó, đồng thời bắt  ấn niệm chú ngữ  tạo thành một  pháp trận hình bát quái, đánh  thẳng vào ngực con quỷ.

Con quỷ nhanh chóng nhảy lên để né. Tránh được đòn tấn công của mẹ tôi, nó ngay lập tức phun ra âm khí cuồng bạo  về phía mẹ. Thấy vậy, mẹ tôi liền lùi lại mấy bước, buộc lòng niệm chú …. thiên địa, vô cực, thần thông tắc luân … Cấp như lệnh … Sắc.

Ngay sau khi câu thần chú kết thúc, một kết giới xuất hiện để chặn  âm khí của con quỷ …. bang … bang … Một tiếng nổ kinh thiên động địa. Quăng mẹ tôi về phía sau vài bước.

Con quỷ cười “này … he … Ngươi biết tài năng của ta chưa?…”

– Tài ăn dấm của ngươi chỉ là một vài chuyện vặt vãnh.

Nói xong, mẹ tôi ngồi bệt xuống đất, nhắm mắt lại và bắt đầu niệm chú nào đó mà tôi không biết. Nhưng toàn thân mẹ tôi phát ra một thứ ánh sáng vàng chói lọi.

Thấy vậy, con quỷ lao tới và vung quỷ trảo của mình lên táng xuống , chưa kịp chạm vào mẹ, con quỷ đã bị thổi bay và đập vào thành giếng . Lúc này, con quỷ đứng dậy, nhìn chằm chằm vào mẹ tôi và nói: “ ngươi  sử dụng phép thuật gì vậy?”

Mẹ tôi mở mắt ra, đứng lên và nói
– “Nghệ thuật tăng nội lực”.

– Nghệ thuật gia tăng nội lực là gì?

Tôi mỉm cười khinh bỉ với con quỷ và nói.
– Điều đó có nghĩa là vận nội lực đó đồ ngu ngốc.

Sau khi nghe những gì tôi gọi là một tên ngốc, nó đã gầm lên một cách tức giận. Sau đó, nó nhảy đến tôi, ” nhóc con , mày  chết đi” và đồng thời vung  quỷ trảo  vào tôi. Thấy nó đánh trực diện vào tôi , thì ngay lập tức mẹ tôi nhanh chóng đỡ  đòn của nó, rồi bắt thủ  ấn đánh  vào giữa ngực con quỷ.

….phành…. Phành…

Bị một chiêu của mẹ tôi làm nó phun ra  ngụm  quỷ huyết , phải lùi về phía sau  mấy bước để thủ thế . Bên cạnh đó, nó còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một đòn chí mạng khác từ mẹ tôi ngả xuống đất.

– Này thì là đế vong.

Việc bị những trận đòn liên tiếp của mẹ khiến nó bị tổn thương hồn phách và đạo hạnh . Vì vậy, cơ thể của con quỷ bắt đầu mờ đi như sắp phân tán. Thấy con quỷ sắp hồn siêu phách tán  , mẹ tôi vội thu hồn nó vào một chiếc lọ, rồi lấy hai tờ trấn quỷ phù  dán lên miệng lọ.

Xong xuôi, mẹ tôi cắm 4 lá cờ trận xung quanh giếng, rồi bắt bắt ấn niệm chú ngữ  gì đó mà tôi không hiểu, chỉ biết đây là tiếng Nôm . Mãi sau này, tôi mới biết rằng cha mẹ và bà nội  của tôi là trưởng môn phái Thất sơn .

Vài tháng sau.

Tại Trường y học  thành phố Hồ Chí Minh.

Giọng nói của cô Phượng cất lên.
– trật tự… Trật tự… Hôm nay  lớp ta có một nữ sinh viên mới nhập học, mời em vào và giới thiệu bản thân nào.

– Mình tên là Quách Thị Trang, năm nay 19 tuổi đến từ Cao Bằng Lạng Sơn.

Lúc này các nam sinh ồ lên “waooooo …. cô ấy xinh quá.”

Trong đó, một anh chàng tên Việt đã lên tiếng.
– Tôi sẽ lấy cô gái đó làm bạn gái  …

Tâm , bạn thân của Việt đã lên tiếng.
– he..he … chắc không phải đâu, tớ nghĩ cậu cũng bị hắn từ chối và cho hắn một cú …vào cái ấy…..

Lúc này Quách  bước tới góc bàn trống  kế bên  gốc của thằng  Việt , Tâm không có ai ngồi hôm nay là tiết học kiểm tra thi thể một nạn Nhân trong vụ giết người nào đó.

Cô giáo Phương lôi trong ngăn kéo đựng thi thể nạn nhân ra rồi nói.

– Ngày hôm qua, thi thể này đã được các chú cảnh sát điều tra cho  chúng ta mượn thi thể để thực tập .

Buổi thực tập bắt đầu, nhưng có nhiều kết luận của sinh viên mà cô giáo Phương lắc đầu là sai..Lúc này đến lượt  Quách Thị Trang  thực hành, bắt đầu kiểm tra thân thể  một lúc rồi mới đưa ra đáp án.

– Cơ thể này thoạt đầu ai cũng nghĩ chết vì ngạt thở …. Nhưng thực ra nó  bị nhiễm độc …

Mọi người lúc này xôn xao lên khiến cho cả căn phòng ồn ào buộc lòng cô  Phượng đập tay lên bàn ra hiệu cho mọi người im lặng rồi lên tiếng hỏi.
– Lý do nào em cho là thi thể bị trúng độc .

Nghe  Quách Thị Trang nói xong  , tôi  nhìn thi thể một cái, sau đó mở miệng nói.
– Mọi người xem lưỡi của nạn nhân có màu gì đen đúng không? . Ngoài ra, móng tay của nạn nhân cũng có màu đen, điều này chứng tỏ nạn nhân bị đầu độc và trên cổ nạn nhân có dấu vết của sợi dây siết, chỉ bịa ra chuyện nạn nhân bị siết cổ đến chết. Nếu chết bằng dây thừng mà lưỡi và móng tay không đen thì phải là mắt, lưỡi nạn nhân phải thò ra ngoài và cổ họng. . .

Qua phần kết luận của tôi, cô giáo Phương vỗ tay, gật đầu đồng ý với điều tôi nói. Mọi người đều đang lên tiếng.
– Làm sao biết được ? Bạn biết đó là chất độc gì không?

Tôi nói.
– Tôi nghĩ nó là một loại cây rất độc chỉ cần hai chiếc lá cũng đủ giết chết một người. Đó là lá ngón .

Lúc này, Quách Thị Trang mới mỉm cười nhìn tôi và nói.
– Vâng, bạn thực sự rất thông minh.

– Bạn quá khen, bạn cũng vậy , mình tên là Quyên.

Thằng Việt nó bước đến chỗ Quách Thị Trang  rồi nó đặc lên vai nói.
– người đẹp, không ngờ bạn cũng giỏi đó.

Việt vừa dứt lời thì Quách Thị Trang đã xua tay, nắm lấy cánh tay anh, bắt tay ra sau và nói.
Ai cho anh chạm vào tôi ?

Thằng  Việt hét lên.
– Ôi trời, đau quá.

Thấy chàng trai Việt khóc thét vì quá đau đớn , Quách Thị Trang buông tay đá vào mông khiến anh chàng ngã xuống và đập mạnh xuống đất.

Thằng Việt đứng dậy mắng mỏ.
– Á! Con nhỏ này, mày dám đánh tao.

Nói xong định lao vào lau khô máu với Quách Thị Trang thì bị cô giáo Phương ngăn lại, nói.
– Này, Quách Thị Trang là cao thủ tán thủ , ngươi có đánh lại không?

Thằng  Việt mồ hôi nhễ nhại, nói lắp bắp.
– cái … Cái gì …. Cao thủ hả.

Tôi thấy Việt tái mặt thì sợ hãi và nói.
– Bạn muốn thử nó như thế nào?

– tao …tao…không thèm chấp con gái .

Cô giáo Phương lên tiếng.
– Hôm nay chúng ta cứ đến đây thôi, tối nay Việt, Tâm , Quách Thị Trang, Trần Quyên , Ngọc  , hôm nay sẽ ở lại đây để ghi kết quả thực tập.

Khi nghe cô giáo Phương nói tối nay sẽ ở  để làm phiếu kết quả thực tập, Việt và Tâm  tái mặt. Khi phàn nàn với cô giáo Phương và thấy hai bạn không chịu ở lại thực tập, cô giáo Phương đã mắng.

– Hai người đàn ông  gì mà  hèn nhát.? Nào .. Nào …. Đây là lệnh .

Lúc này tôi và Ngọc đứng cười nghiêng ngả với hai thằng Việt, thằng Tâm đồng thời khiêu khích.
– Hai người là đàn ông mà sao lại nhát gan như đàn bà … Khà khà .. Khà khà …

–  hai Con kia mày , nghĩ hai đứa tao sợ uh ok tối nay để xem ai là kẻ nhát gan.

Khoảng 12 giờ đêm trong phòng, cả nhóm ngồi xem kết quả thực tập thì Tâm và Việt liếc nhìn nhau. Nhanh chóng bước đến chỗ Quách Thị Trang đang ngồi, rồi lên tiếng.

– Ê người đẹp , có rãnh không vậy?. He..he..

Nghe hai người họ nói, Quách Thị Trang nhìn lên và nói.
– Có gì không? Bây giờ tôi đang bận

Tâm nói rồi.
– Đói bụng lắm nhưng không đi được vì phải làm kết quả thực tập nên nhờ chị mua giùm.

– Sao hai người không đi một mình, sao bắt con gái đi mà không biết  ga-lăng. Bạn có tin ngày mai tôi sẽ nói cho cô Phượng biết không?

Hai người nghe Quách Thị Trang nói vậy thì quay người bỏ đi, thấy họ bỏ đi thì Quách Thị Trang nhờ họ mua giúp một chai nước ngọt Pepsi. Biết mình không thể làm được gì, chỉ có thể làm như lời Quách Thị Trang nói.

Tâm và thằng  Việt vừa đi vừa lầm bầm “tổ mẹ con Quách Thị Trang, mày dám ép tụi tao mua nước ngọt”

Hồi 2 : hành thi.

Cả hai đang đi thì bất ngờ nghe thấy âm thanh bẽn lẽn phát ra từ phòng thân khiến Tâm tò mò gọi thằng  Việt.

– Này Việt mày nghe tiếng gì không ?.

Thằng Việt nó lắng nghe những gì thằng Tâm nói thì nó lên tiếng nói.
– Tao cũng có nghe nó phát ra từ phòng chứa xác.

Cuối cùng, hai chàng trai rón rén đến khu chứa xác  và nhìn qua khe hở trên cửa buồng xác, cả hai tái mặt và ngã ngửa ra sau. Không biết những gì họ nhìn thấy mà khiến họ sợ hãi đến vậy.

Lúc này bên trong buồng thi thể bắt đầu đứng lên, hai tay duỗi ở trước mặt, từng bước nhảy ra cửa buồng. Đột nhiên, cánh cửa của căn phòng chứa xác chết bị đập rầm rầm rầm bởi cái thi thể . Thấy vậy, cả bọn lấy hết can đảm đứng dậy  giữ chặt cửa không cho  cái thi thể phá cửa xông ra ngoài.

Lúc này  thằng tâm nói .
– Bây giờ  mày mau chạy lên phòng dẫn  3 con nhỏ đó ra khỏi  chỗ này , thứ đằng sau cánh cửa này chính là Hành thi  đó.

Thằng Việt  nó nói.
– Thế còn mày thì sao?. Tao không thể để mày ở lại một mình.

– Không tao bảo là không đi đi .

Nghe những lời Tâm nói, chàng trai Việt buộc phải làm theo lời Tâm. Chạy được nửa đường, Thằng Việt nghe tiếng hét thất thanh  của Tâm khiến  nó bật khóc vì mất đi người bạn thân.

Lúc này, thằng  Việt chạy vào phòng không nói gì rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi bỏ chạy ra khỏi phòng.

Thấy  thế thì tôi chạy theo ra ngoài gọi .
– Này có chuyện gì thế ?. Thằng Tâm đâu.

Thấy Thằng Việt  bỏ chạy mà miệng cứ gào thét ” Tại con Quách Thị Trang mà thằng Tâm bị cương thi ở phòng chứa xác giết chết “.

Nghe anh chàng Việt Nam nhắc đến Cương  thi khiến tôi thắc mắc tại sao lại có Cương  thi ở đây. Với suy nghĩ đó, tôi ngay lập tức chạy đến phòng xác để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Trước khi đi, tôi quay sang nói với Ngọc và Quách Thị Trang rằng tôi phải đi một lát rồi quay lại.

Chạy được nửa đường thì thấy Tâm ôm cánh tay đầy máu chạy ngã lăn ra đất, thấy vậy tôi chạy đến đỡ Tâm dậy hỏi.

– Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Thằng Tâm cố đau nói.
– Sao  còn ở đây, thằng Việt ở đâu?

Bỗng lúc này, con hành thi lần theo mùi máu  đi đến nơi. Lúc này, Tâm cố vùng dậy định ngăn con hành thi lại thì bất ngờ Tâm nó  nghe thấy tiếng “Rầm”. Nó nhìn lên để xem thì kinh ngạc  ,  con hành thi lúc này đã bị tôi đấm vào bụng, và văng ra xa .

Truyện mới hơn
Truyện cũ hơn

BÌNH LUẬN