Có hay không một tấm lòng?

“Reng reng reng”-tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên.Tôi bật dậy: -Trời!Đã sáu rưỡi rồi á?Chết chết!Lại muộn học nữa. Tôi cuống quýt đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong thì tức tốc phóng xe đi luôn,không kịp ăn sáng.Mẹ tôi í ới gọi phía sau: -Ăn sáng đã rồi đi. -Thôi lên trường con ăn cũng được.Con muộn học rồi.-tôi đáp.

Bệnh lao chữa bằng mồm
Nhảy múa dưới cơn mưa
Một đoạn đường đời

Tôi nhìn đồng hồ,miệng lẩm bẩm: “Phải nhanh lên mới được”.
Trời hôm nay rất đẹp,rạng rỡ lắm.Những bông hoa điệp vàng tươi tắn,tràn đầy sức sống dưới ánh bình minh…Nhưng tôi không bận tâm.Điều mà tôi quan tâm lúc này là :tôi sắp muộn học.
“Rầm”.
-Ơ kìa!Chuyện gì thế nhỉ?- tôi tò mò về đám đông phía trước -Hình như có tai nạn.- tôi nói tiếp.
Mọi người xúm lại xem có chuyện gì xảy ra.Họ kéo đến đông lắm.Mọi người bắt đầu bàn tán, xì xào náo nhiệt.Ngó trước ngó sau,toàn người là người.Tôi đang bị tắc đường.
Tôi thở dài ngao ngán vì biết thế nào cũng bị muộn học nên đành cam chịu đứng giữa đám đông đang chen chúc nhau mà tuyệt vọng.Chợt có gì đó nghẹn ngào trong tôi.Cảm giác mơ hồ nhưng rất chân thật.Tôi nhớ đến bạn của tôi…
Người bị tai nạn là một thanh niên.Mọi người bàn tán xôn xao.Một người phụ nữ nhận xét:
– Rõ khổ!Số đen quá!
– Tội nghiệp quá!- một số người bày tỏ thái độ thương xót cho chàng thanh niên kia.
Hay một vài người khác cầm điện thoại lên để quay video, chụp hình…..Mỗi người mỗi vẻ,nhưng không một ai giúp đỡ người thành niên đó.Tôi cố len lỏi qua đám đông, nhưng tôi lại bị xô ngã xuống gần người thanh niên kia.Tôi xoa xoa cái chân của mình vì có ai đó vô tình giẫm phải chân tôi.Tôi càu nhàu:
-Thật xui xẻo !
Tôi quay ra thì thấy người thanh niên nằm ngay cạnh mình.Tôi có chút sợ hãi.Tôi không dám nhìn thẳng vào người thanh niên.Mọi người vẫn vậy, thản nhiên và dường như không để ý tới tôi và anh thanh niên kia.
Người đó nằm đối diện với tôi.”Vẫn còn sống”,tôi lẩm bẩm.Hơi thở của anh ta rất yếu.Chợt hình ảnh bạn tôi bỗng hiện lên trong tâm trí tôi một cách rõ nét.Bạn tôi nằm đó với đống vụn vỡ, máu chảy thành dòng, đỏ thẫm, thấm đẫm áo bạn tôi và không một ai giúp đỡ…Tôi khóc,nước mắt từng giọt lăn trên má,nghẹn ngào khó tả.
Tôi cầm tay anh ta bàng hoàng hỏi:
-Anh ơi!..Anh có bị làm sao không ạ?Anh có thấy đau ở đâu không ạ? Anh ổn chứ?-tôi hỏi dồn dập.
-Chân…..chân….chân tôi….ư ư….-anh ấy hổn hển trả lời trong đau đớn, tay nâng nâng cái chân.
Tôi nhìn theo tay anh.Tôi hiểu ra vấn đề.Anh ấy bị gãy chân cần phải đưa  đi cấp  cứu ngay.Tôi quay ra nói với mọi người:
-Ở đây đã có ai gọi xe cấp cứu chưa ạ?
Mọi người nhìn nhau rồi im lặng nhìn tôi,tay họ vẫn cầm điện thoại quay video, chụp hình.Tôi bối rối.Tôi hỏi mọi người một lần nữa:
-Đã có ai gọi chưa ạ?….Nếu chưa thì phiền mọi người gọi giúp cháu được không ạ?Anh ấy bị thương rất nặng cần phải đưa đi cấp cứu ngay.
Tôi cố gắng nói to hết cỡ để mọi người có thể nghe thấy lời tôi nói.Nhưng…dường như tất cả là vô vọng…Họ vẫn im lặng. Một số khác lại lảng đi vì sợ gặp phiền phức, hay vì sợ đi làm muộn…v…v…Tôi mặc kệ họ. Lấy 2 cành cây ven đuờng và 2 chiếc khăn kim tuyến buộc dây cặp, tôi tiến hành sơ cứu cho anh thanh niên.Nhờ các bài giảng kĩ năng sơ cứu người bị tai nạn giao thông tôi được học trên trường nên tôi đã nhanh nhẹn và cẩn thận cố định lại chân cho anh ấy và lau vết máu còn chảy trên trán anh ấy.Tôi đã hoàn thành.
Tôi hỏi anh ấy:
-Anh ổn chứ?
Anh ấy khẽ gật đầu.
Tôi quay lại nhìn mọi người.Lúc này đám đông đã thưa dần.Số còn lại vẫn đứng xem.Tôi hỏi lại lần nữa:
-Mọi người gọi xe cấp cứu chưa ạ?
Vẫn là sự im lặng.Sự im lặng đó có thể cướp đi cơ hội sống của một con người.Nhưng vẫn may, trong sự im lặng đó vẫn có người lên tiếng trả lời tôi:
-Rồi!Chú vừa gọi rồi.Chắc khoảng 20 phút nữa họ mới tới.-một người đàn ông lên tiếng.
-Xe cứu thương sắp đến rồi.Anh chờ chút nhé! Cố lên!-tôi khẽ lau nhẹ những giọt nước còn xót lại trên khoé mắt của mình và nói với anh thanh niên.
Anh ấy khẽ gật đầu.Anh nhìn tôi :
-Cảm….ơn!-Anh cảm ơn tôi mặc dù rất đau nhưng anh vẫn thốt ra lời cảm ơn đó.
Tôi cười và đáp:
-Không có gì ạ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.Cũng may anh ấy không bị mất nhiều máu.
Mọi người nhìn tôi,tôi nhìn họ,…. và tất cả đều dời đi khi xe cứu thương rời khỏi. Tôi nhìn đồng hồ:
-Thôi chết!Vào lớp rồi!
Lúc này đã 7h20.
Tôi lên xe toan tới trường nhưng xe của tôi bị hỏng vì đám đông lúc nãy làm đổ.Tôi bực mình đá đá vào chiếc xe. Rồi tôi nghĩ về bạn tôi…Giá như lúc đó, mọi người đừng thờ ơ thì có lẽ bạn tôi vẫn còn sống.Tôi nghẹn ngào, nước mắt rưng rưng cứ ứa ra, rơi xuống khoảng không.Và tôi nghĩ về người thanh niên lúc nãy.”Nếu không phải là mình, liệu có ai giúp anh ấy hay không?”tôi tự hỏi mình.
Đang miên man suy nghĩ,tôi bị giật mình vì có người gọi tôi từ phía sau:
– Cháu cần chú giúp gì không?- người đàn ông gọi xe cấp cứu lúc nãy.
Tôi hơi ngạc nhiên:
-Ơ…Dạ không cần đâu ạ!- tôi vừa lau nước mắt vừa nói.
– Cháu ổn chứ?-chú hỏi tôi rồi nhìn đồng hồ nói tiếp – chắc cháu cũng muộn học rồi.Hay để chú đưa cháu tới trường nhé?
Tôi vui mừng :
-Thật không ạ?….Vậy cháu cảm ơn chú.
Chú liền bật cười làm tôi ngại đỏ mặt.Tôi cười trừ để che đi sự xấu hổ .Tôi gửi xe ở quán bác Tâm gần đó rồi đến trường cùng chú.Dù không quen nhưng chú rất thân thiện và dễ gần.
Trên đường tới trường, chú có hỏi tôi:
– Cháu học lớp mấy?
-Dạ,cháu học lớp 11 ạ.-tôi đáp.
-Ừ, chững chạc lắm!-chú cười.
-À! Chú tên gì ạ?-tôi hỏi chú.
-Chú tên Sơn.Còn cháu?
-Dạ, cháu tên Lam ạ.
Chú gật gật cái đầu.Tôi không hiểu.Chợt chú quay sang hỏi tôi:
-Cháu có sợ không ?
-Sợ gì ạ?
– Chuyện lúc nãy.Tại sao cháu lại giúp đỡ chàng thanh niên đó?-chú nhìn tôi,nhẹ nhàng nói.
Tôi khẽ cười,im lặng một chút.Tuy hơi bất ngờ về câu hỏi đó nhưng tôi vẫn bình tĩnh trả lời:
-Sợ ư? Không chú ạ.Tại sao phải sợ khi mình giúp đỡ người khác ạ.
Chú nhìn tôi rồi mỉm cười.
-Vì sao cháu có thể làm được điều đó, trong khi có rất nhiều người sợ hãi khi gặp những tình huống như vừa rồi nhỉ?
Tôi mạnh dạn trả lời:
-Vì bạn của cháu … Vì cho đi đâu chỉ là nhận lại ạ!…Cháu giúp người thanh niên đó. Và bây giờ, chú lại giúp đỡ cháu.Đó là tấm lòng của một con người chú à.
Tôi và chú lại im lặng.
Đến cổng trường,chú theo tôi vào lớp để giải thích cho cô giáo và các bạn biết lí do đi học muộn của tôi.
*                       *                          *                        *                         *
-Cháu cảm ơn chú!-tôi cảm ơn chú đã đưa tôi đến trường và đã giải thích giúp tôi.
Chú xoa đầu tôi:
-Không có gì…Khá khen cho cháu, cô bé!…Cầm lấy và lau sạch mặt đi nhé!- chú đưa tôi một chiếc khăn tay,ôn tồn nói.
Tôi ngơ ngác nhìn chú :
-Làm gì ạ?Mặt cháu có dính gì sao?-tôi thắc mắc.
Chú nói:
-Cho đi đâu chỉ là nhận lại…-chú nhắc lại lời tôi,chú nói tiếp- Cháu soi gương đi rồi biết.Thôi  chú về nhé,hẹn gặp lại cháu sau.Tạm biệt!
Chú cười chào tạm biệt tôi.Nụ cười có gì đó rất bí hiểm.Tôi hơi ngẩn người, cũng vẫy tay tạm biệt chú.
-Vâng! Chú về ạ.
“Tùng” tiếng trống làm tôi giật mình.
-Á!….Trời ơi !….. Máu!-tôi hét lên và ngất lịm đi khi soi mình trong gương. Tôi rất sợ máu-một sự thật phũ phàng.
-Lam!Lam!Sao thế?….Lam ơi…Lam.-mọi người lay gọi tôi.
Mọi người xúm lại,rất đông,rất xôn xao nhưng không vô cảm như đám đông lúc nãy mà thay vào đó là sự quan tâm,lo lắng khi tôi bị ngất…Không hiểu vì sao lúc đó, tôi lại có thể giúp đỡ người thanh niên kia. Có lẽ đơn giản lương tâm của một con người không cho phép tôi làm ngơ trước hoàn cảnh đó.Mặt khác tôi không muốn người thanh niên đó giống như bạn của tôi, phải ra đi mãi mãi…
Giá như lúc đó có một bàn tay giúp đỡ của mọi người thì có lẽ….Tôi không hiểu tại sao họ lại thờ ơ đến vậy? Thờ ơ đến lạnh lùng, vô tâm.Họ cũng là con người mà?
Nhưng ai mà biết, cuộc đời này không cho ta hai từ “giá như”.
Trong xã hội này: “Có hay không một tấm lòng???”.

Tạ Ngọc Chinh

Truyện mới hơn
Truyện cũ hơn

BÌNH LUẬN