Dư vị tình đầu

Buổi hội thảo về “Kĩ năng giao tiếp Tiếng Anh” vừa kết thúc, tiếng vỗ tay vang cả Hội trường Rùa. Hội trường lớn của Trường Đại Học Cần Thơ. Các bạn sinh viên ào lên xin chữ kí vị Phó giáo sư chỉ mới 48 tuổi ngành Ngôn Ngữ Anh. Trông ông trẻ hơn tuổi, đỉnh đạc nghiêm túc, đôi lúc lại hài hước, sinh viên vỗ tay rần rần ngưỡng mộ. Quân –tên vị giáo sư, bắt gặp cô bé thân hình mảnh mai, nhưng đầy đặn, đường nét thanh thoát, gương mặt trái xoan, đôi mắt đen, thăm thẳm, trong suốt ...

Lạc lối yêu thương
Nết mặc, nết người
Thành phố Hối Tiếc

 Cô bé nhoẻn miệng cười, xin anh kí tên vào quyển sách anh tặng các bạn trẻ. Quân bần thần, sao trông cô bé giống Hân ngày xưa quá, nếu cô bé mặc chiếc đầm trắng thì đây là Hân của anh hơn 20 năm trước.
Buổi Hội thảo kết thúc Quân chưa vội về, anh bước chậm chậm trên con đường trong dãy nhà học C2 của Khoa Sư Phạm, mọi kỉ niệm cứ như một cuốn phim…Không biết bao nhiêu buổi hẹn hò anh và Hân ở nơi này.
Tốt nghiệp xuất sắc ra trường, anh được cử đi học tiếp. Hân còn những 2 năm sau mới tốt nghiệp, việc học cứ cuốn anh đi, thỉnh thoảng nhớ Hân anh nhắn “Em khỏe không ?”. Không cần đọc câu trả lời, cũng không cần biết Hân đã đọc tin nhắn chưa, anh lại mãi mê với đề tài, với nghiên cứu.
Một chiều Hân gọi cho anh, “Cuối tuần em lên thăm anh được không? Em …có việc muốn nói với anh”. Nghe giọng Hân rất nghiêm túc, và quan trọng, Quân chợt nhớ 6 tháng rồi anh chưa gặp người yêu, chắc có gì cần lắm Hân mới tìm anh. “Ừ lên đi, Sài Gòn cuối tuần vui lắm, anh sẽ sắp xếp nghỉ để đưa em đi chơi”. Hân “Dạ” rất nhẹ, rồi cúp máy. Tự dưng Quân lo, Hân xinh lắm, da trắng môi hồng, đôi mắt to với hàng mi dày cong vút, Hân chỉ trang điểm nhẹ nhàng, cũng khối anh ngơ ngẩn. Quân yêu Hân không chỉ vì Hân đẹp, phải nói Hân rất ngoan, lúc nào cũng nhỏ nhẹ, thỏ thẻ dạ thưa, Quân nói gì cô cũng ngoan ngoãn gật đầu. Hân đúng chuẩn một “Cô giáo dạy Văn hiền như một nàng thơ”. Ít khi nào Hân chủ động như vậy, “Không lẽ có việc gì”.
Hân đi xe từ Cần Thơ lên Sài gòn, cái thời những năm 2002 phải đi những chuyến xe đò chen chúc, nhồi nhét. Mùi xăng xe, mùi mồ hôi, Hân say xe, tới nơi người xanh mét, Quân đón cô ở bến xe mà xót xa. Anh ở trọ cùng một người bạn, nay có người yêu lên thăm, thằng bạn ý tứ kiếm cớ đi ra ngoài. Hân khép nép ngồi xuống giường, bao nhiêu nhớ nhung vỡ òa, Quân ôm chặt người yêu, chỉ muốn bù lại những tháng ngày xa cách…
Tiếng chuông điện thoại réo vang, Quân giật mình trở về thực tại. Vợ anh gọi, giọng cô ấy lanh lảnh “Xong việc chưa ? có về kịp hôm nay không? Có việc báo cho anh biết” “Anh về kịp!”. Bao giờ cũng vậy anh và vợ luôn nói chuyện với nhau ngắn gọn chóng vánh, tất cả là vợ anh quyết định và anh phải nghe, thế thôi. Nếu không cô ấy lại gào thét khóc lóc, nhà cửa lại nặng nề, ban đầu Quân còn tranh luận, giảng giải thiệt hơn. Bây giờ già rồi, cô ấy vẫn vậy, anh không nói nữa, ừ cho yên. Anh không dám so sánh, nhưng giữa Hân và vợ thì đúng là hoàn toàn trái ngược. Hân dịu dàng ý tứ, sâu sắc và khéo léo bao nhiêu thì vợ anh lại hời hợt và chanh chua bấy nhiêu. Với anh Hân ngoan ngoãn dịu hiền xinh đẹp… là viên pha lê quý giá mà anh không sở hữu được. Con người ta luôn tiếc nuối cái gì không thuộc về mình.
Trên xe từ Cần Thơ trở về Rạch Gía, cậu tài xế taxi cứ huyên thuyên, anh vẫn chưa thoát khỏi ánh mắt của cô bé ban chiều. Vừa về đến nhà vợ bảo “Em bán nhà, lấy cọc rồi, anh thu xếp mình chuyển sang nhà mới” Quân im lặng nghe, anh cũng không ngạc nhiên lắm vì những việc vợ tự quyết thế này, Nhưng lần này bán nhà thì hơi lớn chuyện thật. “Bán nhà rồi ở đâu?”, “Mua nhà mới to hơn, em vay của anh chị em thêm”. Quân định nói, nhà vẫn tốt vẫn rộng rãi hai vợ chồng không con cái mà 4 phòng, thì ở rộng chán, nhiều người ước căn nhà như mình, thứ 2 vay cũng phải trả, sao tự dưng ghánh nợ? Thứ 3 vay của người thân càng phiền…Nhưng anh nén thở dài, thôi không nói nữa…nói cũng vô ích, rồi cô ấy lại khóc lóc ghào thét, lại tủi thân do không sinh được con cho anh, nên anh không chìu chuộng.
Quân nhận lời mời thỉnh giảng dạy 2 lớp bên Đại Học Cần Thơ, Mỗi tuần anh ở lại Cần Thơ 3 ngày với hi vọng bắt gặp ánh mắt của cô bé ấy. Quân lại mơ hồ nhớ Hân…Đêm hôm ấy sau khi đã ôm chặt người yêu, hôn cô thật nồng nàn. Hân ngước đôi mắt đẹp buồn đến nao lòng, đẫm nước mắt nhìn anh“Anh có yêu em không?”
“Sao em hỏi vậy, yêu nhau 5 năm không đủ để em tin anh sao, chỉ vì thời gian này anh bận quá, đề tài đang nước rút…”
“Em hiểu, em cảm thông cho anh, em có dám đòi hỏi gì đâu, lễ, sinh nhật,…bạn bè ngập đầy hoa đầy quà, em cả cuộc điện thoại cũng không có, em có trách gì đâu, ừ thì anh bận, anh nhiều việc…Nhưng anh có biết ba em bệnh nặng 3 tháng nay không? Mẹ em phải thuế chấp căn nhà rồi? Vẫn chưa đủ chi phí phẩu thuật…em trơ mắt ra nhìn cha bệnh nặng, mẹ sắp bán nhà, em trai đang sắp vào Đại Học, trăm việc phải lo…Người ta nói yêu là sẻ chia, em chỉ cần anh biết và đồng hành bên em, động viên em thôi cũng được, cho em sức mạnh để vượt qua lúc này. Nhưng anh vô tâm quá…Nên… em gặp anh lần cuối…”
“Anh xin lỗi, em nói gì vậy, sao lại lần cuối”
“Tháng sau em lấy chồng, em nghỉ học, người ta đã chuộc căn nhà, trả hết chi phí ở bệnh viện rồi, họ còn hứa lo cho Út Tâm học hết Đại Học”
Không thể như thế được, Quân trân trân nhìn Hân. Đầu óc anh bỗng dưng rối tung. Tại sao lại thế? Nhìn mặt Hân, chắc chắn Hân không nói đùa. Nhưng mà mới đây thôi, họ còn yêu nhau nồng nàn, say đắm lắm cơ mà. Quân đau đớn rũ rượi. Anh không thể tin từ hôm nay Hân đã thuộc về người khác. « Anh mất em thật sao? »
« Vì anh nghèo, vì anh không lo được cho gia đình em ? Phải không ? Hay vì anh vô tâm mãi lo học hành không thấu hiểu tâm trạng em. Người ta có tiền nên khiến em thay lòng đổi dạ nhanh như vậy » ánh mắt Quân như có lửa dữ dội và uất hận. Hân không khóc nữa, nhìn anh nghèn nghẹn…
« Xin lỗi anh, em đã phản bội lại anh rồi. Em khổ lắm rồi. Anh chỉ cần biết rằng… anh là người đầu tiên và duy nhất mãi mãi em yêu… »
Đêm …mưa càng nặng hạt, hai kẻ yêu nhau đau đớn trong khoảnh khắc cuối cùng được ở bên nhau, những nụ hôn bất tận. Quân ấp gương mặt mình trên ngực người yêu, rải nhẹ những nụ hôn cuồng nhiệt, Hân nhắm mắt đón nhận mà khóe mắt cô rỉ ra dòng nước mắt mặn chát…Kì lạ thay, cả hai không ai chủ động bước qua ranh giới của sự trinh nguyên đời con gái…
Sau đám cưới Hân ba má Quân cứ tiếc mãi, má anh từng mong ước có nàng dâu ngoan hiền như thế. Quân học tập làm việc, quyết tâm phải giàu lên, phải có vị trí một chút trong xã hội. Quân không còn bận bịu chuyện tình yêu, lại thêm nỗi uất ức dồn anh dốc toàn lực vào làm việc, nên kết quả hôm nay anh cho rằng mình hoàn toàn xứng đáng. Được xã hội, đặc biệt ngành giáo dục tuyên dương ca ngợi, sinh viên truyền tai mong mỏi được anh dạy…
“Dạ, em chào Thầy !”
Quân giật mình, anh nhận ra ngay cô bé. Hôm nay cô bé mặc chiếc váy xòe áo pull trắng làm cho cô bé có vẻ khỏe mạnh trẻ trung đầy sức sống của tuổi 20. Tóc ngang vai, hàng mi dày cong vút…Suýt chút anh ôm chầm thốt lên « Hân, là em sao ? »
« Chào em ! em học ngành gì ? Năm mấy rồi ? »
« Dạ em năm 2 Sư phạm Ngữ Văn »
Một luồng khí lạnh chạy dọc sóng lưng, cô bé vẫn huyên thuyên. « Mẹ em mê Văn lắm, chắc em bị ảnh hưởng ».
« Tôi hỏi có hơi không tế nhị, vì trông em giống một người bạn cũ…mẹ em tên gì » « Dạ Hân -Lâm Ngọc Hân, trước đây mẹ em từng học sư phạm Văn, mẹ em rất đẹp. Em biết Thầy lâu rồi, trước khi Thầy về trường diễn thuyết, mẹ em thường kể về thầy cho em nghe, cho em xem ảnh nữa…Và dĩ nhiên ba em không biết »
Quân ngỡ ngàng ngồi yên như trời trồng, con gái Hân sao ? Cô bé lại tiếp tục « Em ngưỡng mộ tình yêu của Thầy và mẹ, hai người khiến giới trẻ tụi em tin vào tình yêu chân thành là có thật …nhưng nếu là em, em sẽ vượt qua hoàn cảnh, và kết thúc sẽ đẹp hơn hai người». Quân nghe cay cay sống mũi, Con gái Hân mạnh mẽ, quyết đoán hơn cô nhiều.
« Mẹ em, …có khỏe không, có…hạnh phúc không ? »
« Dạ mẹ em rất hạnh phúc, ba thương mẹ lắm, Ba em cực kì tốt…”
Thời gian trôi qua, sau buổi gặp gỡ cô bé ấy, đầu óc Quân vẫn rối tung. Quân về nhà rất khuya mỗi ngày, để không phải đối mặt với vợ, anh cũng không lí giải nổi tại sao mình làm vậy. Rất nhiều lần đến Cần Thơ anh muốn tìm gặp Hân, chỉ để nói anh thương Hân biết bao nhiêu, anh yêu cái vóc dáng mảnh mai lúc nào cũng cần anh che chở. Ngày yêu em, Quân nâng niu em như một cành hoa, hai đứa đi chơi, đường dốc đầy sỏi đá, anh thường cõng người yêu trên lưng, sợ đá găm làn da mỏng manh xanh mét của em… Vậy mà ….Tim Quân thắt lại đau nhói. Nhưng rồi Quân dập ngay ý nghĩ ấy, Hân đang rất hạnh phúc và anh không có quyền phá nát hiện tại của cô, kể cả vợ anh…Quân không thể có lỗi với cả hai người phụ nữ ấy…
Lần cuối anh trở lại Cần Thơ, anh tự nhủ không nên quyến luyến nơi này nữa, đã đến lúc phải rời đi, buông bỏ để quá khứ ngủ yên. Hân của anh giờ anh không có quyền nhớ nữa..Kỉ niệm mãi mãi ngọt ngào như một viên kẹo, nhưng kỉ niệm đã xa rồi….

Truyện mới hơn
Truyện cũ hơn

BÌNH LUẬN