Tình sử bông cỏ may

Tôi còn nhớ mùa thu năm ấy, con đường rợp bóng ngập tiếng chim trong mỗi độ có hai dáng đi qua. Ven đường với hàng cây trải dài trông xa tít t

Lặng lẽ ô cửa thiền
Bóng cò chiều
Tết đoan ngọ
Tôi còn nhớ mùa thu năm ấy, con đường rợp bóng ngập tiếng chim trong mỗi độ có hai dáng đi qua. Ven đường với hàng cây trải dài trông xa tít tắp. Những vòm lá chật chội chỉ một ít nắng len lỏi chiếu xuống thành bóng râm lỗ chỗ. Con đường có lá bay, mỗi độ sang thu trời man mác hàng cây thay áo vàng lá rụng nhiều, tiếng rột rột dưới vòng bánh xe quay, mùi lá khô hừng hực lặng lẽ trôi vào hai tâm hồn. Tôi thích con đường này! Quang cảnh không bao giờ chịu im ắng, chúng lao xao trong muôn vàn gió trở, tiếng chim ríu ra ríu rít như một đoản khúc lặp đi lặp lại chỉ có hai người nghe cùng một bản nhạc thật du dương trữ tình. Mùa thu không đơn giản chỉ là trong năm như một quy luật bắt buộc, mà nó còn chứa đựng cả một trời kỷ niệm ngây ngô trong sáng của một thời áo trắng. Tuổi ô mai qua trang nhật ký với dòng lưu bút mực tím ngắt viết bài thơ tình e ấp trao nhau để tỏ bày! Điều gì đó mà khó có thể nói thành lời. Tôi soi mình trong mùa thu, bắt gặp cái dư âm nóng hổi bị đánh rơi giữa hiên trời tháng chín! Mùa thu năm ấy vẹn nguyên trong suối tóc đầy mùi hương bồ kết, năm tháng dịu dàng quay ngược thời gian và nhắc lại những khoảnh khắc của đôi bạn trẻ hàng ngày từng đi ngang. Con sông in bóng những chiều mỏi mệt dừng chân lại tựa lưng mà nghỉ ngơi! Hai đôi bóng nhỏ hiện rõ dưới con nước yên ả. Với hai tà áo trắng như mây, một bên tóc ngắn với tóc dài! Nhưng sao ôi kỳ lạ! Tóc ngắn đây! Giờ tóc dài ở đâu? Nghe mùa thu đi qua tôi giật mình cứ đi tìm dáng áo dài ngày ấy.
Thời gian mãi cựa quậy trong trí nhớ, mà tôi thì bao năm tháng đứng đây làm hàng cây chuyển động, nỗi nhớ rụng như lá vàng lên dấu chờ một người đã kịp khuất ngõ xa. Tôi tựa vào mùa thu mà than thở, khoảnh khắc nào muôn trùng gió mang về rồi thổi vào hồn lồng lộng thoáng lên cõi phiêu du. Tôi nghe hương tóc từ tâm tưởng gửi về chật kín trời nhớ nhung, mùi của con gái thoang thoảng bay vào hồn thơ dại say hương từ dạo ấy. Đến tận bây giờ còn chưa tan, mỗi mùa thu đến nhặt chiếc lá rung cảm nghe xao xuyến như thu đang kể chuyện. Chuyện lâu lắm rồi có đôi bạn thân thiết yêu nhau rất nồng say.
Lên cấp hai, tôi thường bị giáo viên chủ nhiệm phê bình về thành tích học tập rất kém cỏi so với các bạn cùng lớp. Tiếp thu chậm, không chú tâm lắng nghe đến giáo viên giảng bài! Bất cứ tiết học nào cũng trông rất mệt mỏi, ngủ gà ngủ gật miệng ngáp ngáp liên hồi. Trong lúc họp phụ huynh giáo viên chủ nhiệm đưa ra ý kiến: phải để một học sinh nào đó học giỏi nhất lớp theo kèm cập kể cả trong lớp và ở nhà. Giáo viên chủ nhiệm chọn Hạ Băng là một lớp phó học tập có thành tích đáng kể từ lúc tiểu học cho tới tận bây giờ. Nhà ở gần nhau việc để cô bé kèm sẽ rất thuận tiện hiệu quả hơn bao giờ hết. Nếu như đã không bị gia đình và giáo viên ép buộc phải sang học cùng cô bé vào thời gian mỗi tối thì tôi chẳng bao giờ mà vác xác đến đó. Tôi ghét nhất chính là con bé này! Tuy nhiên, không bỗng dưng mà tôi ghét nếu không có những mâu thuẫn xảy ra liên tục giữa tôi và cô bé từ thuở nhỏ cho đến nay thì chuyện ghét bỏ sẽ không hề diễn ra. Thứ nhất là việc cô bé thường mách lại với giáo viên chủ nhiệm những việc làm của tôi ở nhà ham chơi hoặc đánh nhau với mấy thằng cùng xóm. Thứ hai thường mách lại với mẹ những việc tôi làm ở trên lớp học, cụ thể như là không thuộc bài, chẳng chú ý lắng nghe và bị giáo viên phê bình. Đấy! Việc làm gì của tôi cũng luôn bị can thiệp phanh phui bại lộ một cách thảm hại, chẳng biết ém nhẹm giấu đi đâu cho được. Tôi chẳng lạ gì với tính cách bao đồng của cô bé từ thời còn học chung ở lớp một. Khổ thân cho tôi là luôn học chung cho đến suốt mấy năm liền chẳng thể nào thoát ra cho được. Hạ Băng là con của bà dì Năm, cách nhà tôi bốn căn nhà. Gia đình của cô bé có một nhà máy xay gạo lớn nhất trong cái xóm. Thuộc con nhà giàu lại là đứa học giỏi nên cô bé được cha mẹ cưng lắm. Mỗi năm cứ đến mùa hè cô bé được đi du lịch nơi này nơi kia rồi về kể lại cho chúng bạn, nghe mà thấy mệt. Cô bé sở hữu những con búp bê rất đắt tiền mà cả xóm này chẳng ai có bao giờ. Có một lần tôi theo mẹ đến để xay gạo! Thấy cô bé ôm con búp bê giống hệt một đứa trẻ mới chào đời, thấy lạ tôi tò mò đến xem! Lúc đặt búp bê nằm xuống thì đôi mắt nó nhắm lại như đi vào giấc ngủ, nhưng khi dựng đứng dậy bỗng nhiên mắt mở ra trao tráo, làm tôi một phen hoảng sợ mà bỏ chạy thục mạng. Cô bé ré lên cười ngây ngất, từ đó thường mang theo con búp bê bên mình để dọa tôi! Cho rằng tôi chết nhát, dám đi đánh nhau khắp làng khắp xóm mà lại sợ con búp bê chỉ có bé tí. Cũng từ đó tôi chẳng dám lén vào vườn nhà cô bé mà hái trộm ổi ăn nữa. Đặc biệt hơn là Hạ Băng có bộ máy chơi điện tử trông khá đẹp mắt từ thuở học lớp ba! Thật khác xa với đám trẻ chúng tôi mỗi khi nghiện chơi điện tử phải nhặt ve chai bán lấy tiền hoặc xin từ cha mẹ rồi chạy ra tiệm vào các ngày chủ nhật. Cô bé chẳng ưa gì tôi và tôi cũng thế! Chẳng hiểu thế nào mà Hạ Băng lại nhận lời để tôi theo học kèm? Có lẽ do nể giáo viên chủ nhiệm và cả cha mẹ tôi rồi đây. Chẳng ai mà lại đi dạy kèm cho người không ưa thường kiếm chuyện cãi cùn, phản đối mọi lời nói, ý kiến, đề nghị. Tôi cũng chẳng muốn người tôi ghét lại làm thầy của mình. Tôi nghĩ rằng có thể cô bé nhận lời là để có cái quyền mà hành hạ cho thỏa thích cái sự ghét bỏ, một việc trả thù rất đúng quy trình! Số phận tôi từ đây rồi sẽ khổ dài dài.
Cứ mỗi tối tôi lại ôm bài tập vừa học trên lớp rồi đến nhà cô bé. Hạ Băng có một gian phòng rất rộng rãi, ngăn nắp, những tờ giấy khen được dán chi chít trên vách tường, sau lưng là những con búp bê chất đầy trong tủ kính. Chiếc bàn học có đầy đủ dụng cụ học tập! Tôi liếc ngang thấy cây thước gỗ dày cui được đặt ngay trên vị trí góc bàn mà tái xanh mặt mày! Thiết nghĩ, cây thước này sẽ dành cho mình rồi đây? Cũng chẳng biết Hạ Băng chuẩn bị từ khi nào? Cô bé sẽ trở thành cô giáo, tôi là một cậu học sinh bất đắc dĩ! Mỗi khi lì lợm, hoặc vi phạm đều bị khẻ tay như hồi ở tiểu học nhớ đến mà cảm thấy rùng mình.
“Ở lớp không hiểu được những gì! Ngay bây giờ có thể hỏi! Nhưng nói trước, chỉ rồi mà không chịu chú ý lắng nghe thì tao đánh ráng mà chịu” – Cô bé nói những lời chanh chua như thế.
“Hay là tao với mày mở điện tử lên chơi một lát rồi học hãy sau. Thấy được không? Vừa giải trí vừa học” – Tôi gợi ý như thế, vì đến đây tôi chỉ thích cái bộ máy chơi điện tử tay cầm. Tôi thấy có cái băng với tựa game Battle City đã được cắm sẵn.
“Đến đây là để học hay là chơi điện tử? Không điện tử điện tiết gì hết, bắt đầu học” – cô bé nói với lời gắt gỏng đôi mắt cứ liếc nhìn tôi trừng trừng.
Nghĩ ra một kế hay để lấy lòng cô bé, tôi nhẹ giọng đáp rằng.
“Trò contra tao biết cách chơi về nước. Mario giải cứu công chúa cũng vậy, mở lên đi tao dạy cho mày. Hay lắm.”
Tưởng rằng nói thế cô bé sẽ làm theo mà không phản ứng gì. Nào có giờ Hạ Băng lại nạt lớn.
“Tao dạy cho mày học chứ không phải mày tới đây để dạy ngược lại cho tao chơi điện tử. Ở đây là học chứ không phải để chơi! biết chưa”. – Những lời như đinh đóng cột được phát ra thể hiện lập trường cứng cỏi.
Thấy quá khó để thuyết phục được cô bé, tôi đành phải im lặng rồi răm rắp nghe theo. Trong lúc học tôi liên tục bị mắng chửi, nỗi uất ức nó dâng tới tột cùng. Tôi hét lên rằng:
“Tao không học với mày nữa! Tao đi về đây”
Cô bé cười mỉa mai rồi đanh đá trả lời.
“Ừ không học thì tốt, để mai tao lên thưa với thầy là mày không chịu học chứ chẳng phải tao không dạy. Tao cũng sẽ nói với ba mẹ mày như thế”
Tôi đành phải nhẫn nhịn mà chịu khó ở lại để được học tiếp tục. Những câu mắng chửi của cô bé luôn liên tục xuất ra bất cứ câu hỏi nào từ tôi. Tôi tủi thân muốn khóc, trách ông trời tại sao lại cho tôi gặp phải cái con người này. Giao không giao! Lại đi giao nộp mình cho chính kẻ thù. Ôi cuộc đời thật trớ trêu mà chẳng biết phải than vãn với ai.
“Mày làm gì mà xụ mặt xuống vậy Long! Lì lợm như mày thì có biết sợ là cái gì. Mày đi đánh nhau với đám thằng Tý, thằng Nô ở xóm chợ đến ra máu cam mà còn không sợ nữa kia mà! Tao đâu là cái gì mà khiến mày sợ. Tao nói rồi nếu không làm bài được thì đừng trách tao”
Tôi vẫn giữ im lặng nghiến răng mà chửi thầm trong bụng “rồi một ngày nào đó, mày sẽ biết tay tao, cứ chờ đó mà xem”. Chắc rằng cô bé cũng thừa biết tôi đang nhẫn nhịn chẳng phải vì chuyện học mà đơn giản chỉ là sợ cha mẹ và thầy cô ở trường. Kết thúc việc học tôi ra về với tinh thần nhẹ nhõm nhưng nỗi tức giận còn nặng trĩu trên người. Ra tới ngã ba, đứng bên hàng rào râm bụt, tôi không quên nhặt viên đá ném vào nhà rồi bỏ chạy thật nhanh. Vậy mà từ đó được giáo viên khen là tôi đã có sự tiến bộ rất nhanh chóng, nhờ vào sự học kèm từ Hạ Băng mà ra! Tuy nhiên tôi đều phủ nhận và cho đó là năng lực của chính mình. Cũng từ đó cô bé cũng đỡ quát tháo gắt gỏng như những lần trước! Cách ứng xử có phần nhẹ nhàng do cố gắng từ tôi. Những lần học sau này, mỗi khi cứ đòi chơi điện tử thì Hạ Băng luôn nói “cứ học trước rồi chủ nhật đến đây mà chơi” thế là cứ mỗi sáng chủ nhật tôi lại được chơi điện tử cùng cô bé miễn phí đến mấy giờ đồng hồ! Sướng cuộc đời thật. Chúng tôi thân nhau từ lúc nào không hay! Cô bé thường mua bánh rồi chia cho tôi ăn! Cùng đi chung nhau như hình với bóng suốt cả mấy năm liền. Những người trong xóm thường nói với nhau rằng “Con bé nhà chị Năm lạ đời thật, trong cái thôn này đâu thiếu con gái để đi chơi cùng, ấy vậy mà nó chẳng thân thiết với một ai, suốt ngày chỉ biết chơi với thằng cu Long con chú Tư! Mãi thế này thì lớn lên chúng yêu đương nhau không bao giờ tách rời được cho coi”. Hàng ngày cô bé đều chạy chiếc xe đạp đến nhà tôi rồi chở nhau đi học, chiều về cùng dạo chơi, đến tối lại tiếp tục học kèm, cứ thế mà hết ngày hết tháng. Vào mùa hè tôi thấy lẻ loi buồn hiu hắt như tiếng ve kêu nghe sao thật não nề bên những hàng cây. Cô bé sẽ đi du lịch cùng gia đình! Thế là tôi bơ vơ ở lại mà trông đợi ngày về. Mỗi khi về thì tay bắt mặt mừng như xa nhau đã từ lâu lắm rồi! Cô bé đều mua quà tặng tôi, cùng đi ra phía bờ đê mà kể tôi nghe về chuyến đi thật ý nghĩa với những cảnh quan đẹp như một bức tranh rạng ngời. Mong muốn một ngày nào đó sẽ dẫn tôi theo cho biết đây biết đó. Ngồi dưới đám cỏ mây mà dõi theo những cánh diều vương màu nắng quê hương! Có hôm cánh diều của chúng tôi đứt dây bay đi mất nỗi buồn xa vời vợi lại về trong mắt nhỏ thơ ngây. Cô bé bảo tôi đừng buồn, rồi sẽ mua lại một con diều khác, chẳng để tôi phải đi xa tìm kiếm và nhặt lại. Khói lam chiều tỏa lên trong xóm nhỏ, đôi mắt của quê hương là hoàng hôn giăng kín trùm lên miền thương nhớ thấy quá đỗi an bình. Chạng vạng đến hai đứa trẻ ra về trên người mang theo nheo nhóc bông cỏ may, chúng đang bám lấy khắp quần áo. Có khi cô bé gỡ ra giúp tôi! Cũng có lúc để nguyên trở về mà tự gỡ.
Là người nhà quê nhưng chưa bao giờ cô bé được một lần ra đồng mò cua với bắt cá. Vốn dĩ con nhà giàu nên chưa bao giờ chạm đến những thứ này! Hạ Băng chủ động rủ tôi cùng nhau đi, cô bé thích cuộc sống như thế này mà chưa bao giờ có được từ bé cho tới giờ. Chúng tôi đi bắt cá, tay chân quần áo đầy bùn dơ nhưng đầy ắp tiếng nói cười bên nhau! Khi trở về cô bé bị mẹ mắng cho một trận tơi bời. Rồi đến mùa nước về trắng xóa cánh đồng, ngập luôn cả con sông! Cô bé thích được bơi lội, trốn người nhà rủ tôi cùng theo chúng bạn trong xóm ra tắm cho thỏa thích. Ham vui nhưng chẳng hề biết bơi lội! Thế là Hạ Băng bị hụt chân đuối nước nơi con sông sâu đang chới với dưới dòng nước trắng xóa. Hai tay nhô lên đập liên tục, tôi hốt hoảng bơi ra kéo cô bé vào bờ. Với gương mặt thất thần ho sụt sùi như chết đi sống lại! Cô bé nắm lấy tay tôi cùng đi vào đất liền rời khỏi dòng nước đang ám ảnh vừa qua. Tôi lo âu nhưng cô bé lại an nhiên nở nụ cười.
“Làm gì mà mày căng thẳng quá vậy Long?”
“Giờ này mà mày còn cười được nữa hả. Chuyện này thì không trước sau gì thì cha mẹ mày cũng biết cho coi”
“Yên tâm, không ai biết đâu” – Cô bé nói với vẻ đầy tự tin.
“Mày nhìn đi! Xung quanh đây có biết bao nhiêu đứa, nó cũng sẽ về nói lại với cha mẹ mày cho coi”
“Nói thì nói, sợ cái gì”
“Tao chỉ sợ, cha mẹ mày không cho mày đi chơi chung với tao nữa”
“Mày đã cứu tao một mạng, trả ơn không hết sao có thể lại là cấm chứ?”
Tuy nói vậy nhưng tôi vẫn thấy lo trong bụng chẳng thể yên tâm cho đặng. Nhất là chuyện con nhà giàu, lại là con một nên chắc chắn nhận không ít lời chỉ trích từ phụ huynh là điều không bao giờ tránh khỏi. Chiều đó hai đứa chúng tôi mạnh nhà ai nấy về. Tối đến tôi lại sang học kèm cùng với cô bé như thường lệ. Mới bước vào đã nghe dì Năm mẹ cô bé gắt gỏng nói.
“Con bé nhà dì, nó không biết bơi mà cháu rủ nó đi tắm nước nổi làm gì? Một chút xíu là bỏ mạng ở ngoài đó rồi cháu có thấy không?”
Tôi chỉ biết đứng im lặng chẳng biết nói gì. Cô bé ở trong nhà nghe lớn tiếng vội vã chạy ra.
“Là con rủ nó chứ không phải nó rủ con. Huống gì con bị đuối nước là nhờ nó cứu”
Bà nghiêm giọng nhìn cô bé vẫn lớn tiếng đáp.
“Trước kia nó chưa tới đây học thì mày ở nhà rủ ai? Từ nay về sau tao cấm mày đi chơi cùng nó! Hết lội bùn sình bắt cá rồi lại tắm mùa nước nổi. Không học hành học hiếc gì nữa cả! Chuyện học là chuyện của nó không liên quan gì tới mày”.
Tôi im lặng gục mặt còn cô bé thì mếu máo như sắp khóc. Dì Năm nhìn sang tôi rồi nói.
“Còn cháu nữa! Đàn ông con trai ai lại tối ngày cứ kè kè đi theo con gái. Cái xóm này đâu phải không có con trai để cháu chơi cùng. Thôi cháu về đi, từ nay về sau tự mà ở nhà học một mình, để cho con bé nhà dì còn lo bài vở của nó nữa”.
Tôi “dạ” một tiếng rồi quay lưng ra đi, nghe trong tủi thân, gương mặt thoáng hiện lên nét buồn rất rõ ràng. Cô bé đã khóc thành tiếng, hai chân giẫm xuống nền đành đạch kèm tiếng khóc om sòm. Ra tới đầu ngõ còn nghe dì Năm mắng cô bé.
“Nín chưa? Thằng đó quậy chúa cái xóm này! Mày chơi với nó rồi sinh ra hư”.
Tôi cầm cuốn vở bài tập một mạch chạy thẳng về nhà đứng nép vào cái hàng rào như sợ có ai đó qua trông thấy. Lặng lẽ trở vào, vừa tới sân nghe tiếng gọi của mẹ.
“Sao nay đi học về sớm vậy?” – mẹ hỏi.
“Từ nay về sau không cần tới nhà dì Năm học nữa” – Tôi vội vàng đi nhanh để tránh câu hỏi tiếp tục, nhưng mẹ vẫn đi theo hỏi cho ra chuyện.
“Sao lại không học nữa?”
“Dì Năm không cho” – Tôi đáp gọn như thế.
“Có phải con tới nhà người ta quậy phá gì nên người ta không cho phải không”?
“Không phải! Do hồi chiều Hạ Băng có rủ đi tắm nước nổi rồi bị hụt chân lại không biết bơi. Dì Năm biết được chuyện đó nên giờ không cho học và đi chơi với con bé nữa”.
“Nó không biết bơi thì dẫn nó xuống đó làm gì? Nó là con một, rủi có xảy ra chuyện gì thì ăn nói sao với nhà dì năm đây? Thôi thì tập thói quen tự học đi, người ta học được thì con cũng phải học được” – Nói xong mẹ quay mặt đi. tôi ném cuốn sổ vào góc bàn rồi chạy ra bờ đê ngồi xuống bờ cỏ may đăm chiêu dõi mảnh trăng gầy ở phía góc trời xa.
Kể từ đó tôi không học kèm cùng với cô bé nữa, mặc dù hằng ngày Hạ Bằng vẫn đạp xe xuống nhà tôi để cùng nhau đến trường rồi khuyên tiếp tục tới nhà học kèm như những lúc ban đầu! Tôi thẳng thừng chối từ. Cũng từ dạo đó, hàng ngày tôi với cô bé đi con đường quen thuộc trên chiếc xe đạp để cùng nhau tới trường. Đây là con đường khá xa, thay vì đi đường chính sẽ thật gần vì chỉ mất tầm mười phút trở lại. Có lẽ Hạ Băng muốn tránh né người thân và gia đình nhìn thấy khi đi học cùng tôi, nên chọn con đường ngoài bờ đê, sát cánh đồng nằm cạnh một con sông. Đây là con đường duy nhất có hai tà áo trắng, hai bên với hàng cây trải dài tỏa bóng mát liêu xiêu. Mỗi mùa thu tiếng chim vang lên trên vòm lá chật kín, con đường ngập sắc vàng nhuộm trong đôi mắt lẫn tâm hồn thơ ngây. Cứ như thế đến suốt cả bốn năm! Những buổi chiều tan học dừng chân ghé lại nơi con sông mà nói đủ thứ chuyện. Những khi rời đi tà dài của cô bé vướng đầy bông cỏ may! Sợ về nhà cha mẹ thấy rồi hỏi đôi co nên gỡ sạch chẳng để một bông nào sót lại. Nơi này lắm cỏ may, từng đám rậm rạp mọc ven con sông trải dài nhô lên chiều ráng vàng óng ả. Tôi thường trêu cô bé rằng.
“Còn nhớ con sông này không?”
“Thôi, thôi đừng nhắc lại, xém chết trôi, cũng vì nơi này mà mẹ không cho đi chơi cùng cho tới tận bây giờ. Bộ không nhớ hay sao mà cứ nhắc mãi” – Cô bé xua tay rồi nói nhanh vội vàng.
“Nhưng nó cũng đã qua rồi, chắc chắn sẽ là nỗi ám ảnh khó quên! Đúng không?”
“Đừng kể công đã cứu mạng để người ta cảm ơn. Không ai đâu mà cảm ơn suốt. Mà nói gì thì nói, lát đi về nhớ gỡ sạch giúp mấy bông cỏ may bám ở tà áo sau giúp tao nha”
Tôi khẽ cười rồi tự nói một mình.
“Công nhận làm cỏ may cũng tốt, mỗi lần có ai đi qua thì bám lấy để làm bạn không còn nỗi cô đơn vất vưởng đứng phe phẩy ngơ ngác giữa khung chiều bao la”
“Mày cũng là bông cỏ may đó thôi! Bám theo tao từ lúc lớp sáu cho tới tận giờ này! Bộ không thấy sao?”
“Tao là cỏ may ư?”
“Phải rồi! Ủa mày không thích hả?”
“Vì tao thấy người ta hay gỡ cỏ may ra, mỗi khi họ bị bám víu! Tao chỉ muốn cài lên áo của một người mà mãi mãi không bao giờ bị gỡ xuống”
“Vậy thì tao sẽ không gỡ cứ để nguyên vậy. Như mày thấy đó có bao giờ tao xa rời mày đâu”
“Mấy lời này là thật sao Hạ Băng?”
Cô bé nở nụ cười rồi lấy bàn tay vuốt đôi bím tóc nhỏ, nói tránh né với nỗi thẹn đỏ như hoàng hôn chiều mới lên.
“Thôi… thôi đi về, chiều lắm rồi. Nè, gỡ cỏ may ra dùm đi”.
“Sao lúc nãy mày nói sẽ không bao giờ gỡ cỏ may ra kia mà”
“Cỏ may này thì phải gỡ, còn mày là cỏ may của riêng tao, không cần phải gỡ! Hiểu chưa?”
Tôi đưa tay gỡ từng bông cỏ may trên tà áo dài trắng thơm tho trong tiếng nói tưng bừng. Nghe từng mùi hương len lén trôi vào hồn như ướp thấm từng động mạch dẫn đến tận huyết quản. Tôi như mơ hồ trong cuộn mớ rối bời! bị giọng nói của cô bé đánh thức! Tôi ngẩn người ra nhìn.
“Nè xong chưa? Sửa lại đôi bím tóc với, bị lệch nghiêng rồi”
Vừa chạm vào mái tóc như chạm vào tơ lụa, óng mượt rất mềm bàn tay còn đọng lại mùi hương thật mê ly ngất ngây.
“Mày gội gì mà tóc dịu nồng mùi thơm quá vậy”?
“Mẹ nấu bồ kết với vỏ bưởi. Thôi được rồi, mình đi về nhà! Đã quá giờ chiều”
Đó cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi chạm vào mái tóc của con gái! Mùi hương ấy đến giờ này vẫn còn thoang thoảng trong khu hoài niệm riêng tôi. Bóng chiều đã đổ xuống quê hương, phía trời xa là những cánh cò nối nhau cùng bay về. Tiếng phát thanh cũng im từ bao giờ! Trong xóm nhỏ là vạt khói lam chiều tỏa từ bếp quê hương rồi bay vào hồn người! Tôi thấy quá tha thiết với hai từ “quê hương”.
Ngày hôm qua đã cũ, ngày mới lại bắt đầu. Vẫn như ngày nào trên chiếc xe đạp nhỏ qua con đường lá bay. Có điều gì đó hôm nay trông rất lạ, cô bé chẳng nói năng gì, trong sâu đôi mắt là nỗi buồn vời vợi! Thật lạ, chưa bao giờ thấy cô bé im lặng như thế này, chẳng biết có chuyện gì? Tôi nghĩ mông lung “phải chăng Hạ Băng bị dì Năm mắng về chuyện gì rồi đây”
“Hôm nay có chuyện gì vậy, bị mẹ la phải không?”
“Không phải đâu” – Tôi bé đáp gọn lỏn.
“Thế thì sao lại buồn, có thể kể nhau nghe không? Mình đã quá thân quen bất cứ chuyện gì cũng nói cho nhau mà san sẻ. Sao bây giờ lại im lặng như cái trống mùa hè vậy nè?”
“Chiều nay tan học, mình ghé lại gò cỏ may này rồi Hạ Băng nói cho nghe”
“Trông bí mật quá nhỉ. Hôm nay đổi cách xưng hô cũng nghe là lạ, chẳng biết là có gì đây”
“Long nè…”
“Mày có chuyện gì muốn nói với tao hả?”
“Mình đừng xưng hô với nhau là mày tao nữa. Nghe kỳ lắm”
“Tưởng chuyện gì hóa ra là chuyện xưng hô. Tao biết, nhưng đã quen miệng rồi khó thay đổi lắm. Mà thôi cứ mày tao cho dễ nói chuyện, xưng tên nghe ngại chết đi được”
“Mình lớn hết rồi, sắp vào lớp mười rồi đó, chẳng lẽ cứ gọi nhau như thế này suốt hay sao? Thật ra thì không phải chuyện xưng hô đâu! Mà thôi cứ đạp xe đi rồi tan học về sẽ nói cho nghe”
Tôi không nghĩ xa xôi thật ra là chuyện gì đang xảy ra với cô bé. Cứ ung dung mà chạy xe qua con đường mùa thu. Chiều đó tan học hai đứa cùng ghé lại nơi cũ, cô bé cứ ngập ngừng nhìn rồi đưa tay ngắt cọng cỏ mây ngúng nguẩy vào cổ tôi thật nhột nhạt khó chịu.
“Có chuyện gì buồn cả ngày nay vậy nói cho tao biết với”
Cô bé bắt đầu thở dài không còn nụ cười như lúc vừa mới trêu chọc.
“Tao đi rồi! Mày ở lại có nhớ tao không?”
“Đi…mà mày đi đâu?”
“Cha mẹ bắt tao phải chuyển trường lên thành phố ở cùng với dì Ba rồi đi học trên đó luôn”
“Hả…sao có thể như vậy được, ở đây vẫn đang học tốt kia mà”
“Cha mẹ nói lên thành phố môi trường giáo dục đó tốt hơn ở làng quê”
“Băng ơi…mày đừng đi nha! Vắng mày rồi tao buồn! Tao nhớ dữ dội lắm”
“Mày tưởng rằng tao muốn đi chắc! Tao sống ở đây đã quen thuộc giờ phải đi học nơi xứ lạ không bạn bè chơi cùng. Huống gì…”
“Huống gì thế nào?” – Tôi hỏi nhanh vội vàng.
“Lại phải xa mày! Tao buồn lắm. Người đi không vui mà người ở lại cũng buồn. Thật là tao chẳng biết làm sao nữa”
“Mà khi nào mày đi?”
“Sắp rồi”
“Vậy là mình sắp xa nhau thật rồi sao Hạ Băng?”
“Mày ở lại mà chờ tao về nhé! Chỉ vài năm thôi, nhanh lắm”
“Tao nhất định sẽ chờ ngày mày trở về, ngay chính cái con đường này”
“Học xong cấp ba thì mình cũng đã lớn rồi, lúc đó có thể tự do yêu đương, xong đại học có thể kết hôn. Tao tính như vậy đó. Khi tao trở về người tao muốn gặp đầu tiên là mày”
Tôi thấy trong lòng man mác một nỗi buồn khó tả! Vừa vui vừa buồn cứ xen vào nhau! Cảm xúc lúc đó thật không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả. Vậy là tôi phải tập thói quen như những năm trước thuở chưa từng học kèm với cô bé. Có lẽ trong cuộc đời, trời không cho ai suôn sẻ bất cứ là chuyện gì! Cái gì cũng có thử thách và phải vượt qua bằng chính khả năng của mình mới hái gặt được một kết cục tốt đẹp. Tôi cứ nghĩ thế mà tự trấn an cho chính mình. Vậy là không bao lâu chúng tôi sẽ không còn gặp lại! Vắng rồi hai tà áo trắng trên chiếc xe đạp qua một con đường có những chiếc lá bay. Ngày Hạ Băng rời khỏi vùng quê để đến thành phố học, đêm đó tôi thức trắng lòng cứ nhớ đến một người! Đó cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi biết thương biết nhớ, mà nhớ nhiều tới mức phải thức trắng đêm tới như vậy. Nó như một dấu mốc của cuộc đời mà bất cứ ai cũng đều trải qua trong những chuyện thương rung động thuở ban đầu.
Từ lúc cô bé đi cái xóm này tôi thấy nó buồn đến hiu hắt. Tôi thường đi ngang qua đường cũ rồi chạnh lòng khi thấy mùa thu về. Mỗi lần gặp dì Năm tôi chẳng dám hỏi han gì về tin tức của Hạ Băng, cứ lặng lẽ mà quay mặt đi cho khuất nhanh vội vã. Đã bốn năm trôi qua, con đường năm ấy bây giờ cỏ dại mọc um tùm, cảnh mùa thu vẫn đó, những đám cỏ mây lưa thưa mọc ven sông, đã bao lần cây này chết cây khác lại mọc, mà cái dáng mỏng manh áo dài trắng với hai bím tóc đầy hương bồ kết vẫn chưa thấy trở về. Cũng từ độ ấy tôi thôi học từ năm cuối cấp hai. Rồi một thời gian sau tôi nghe tin Hạ Băng trở về, lòng mừng khôn xiết, mừng như quên mất thời gian bây giờ đã rơi vào mùa hè! Những cành phượng cháy đỏ, cũng con đường này tiếng ve kêu inh ỏi. Hơn bốn năm rồi chắc giờ cô bé khác xưa lắm! Chắc chắn một điều Hạ Băng sẽ tìm tôi là người đầu tiên như lúc mới chuẩn bị đi cô bé đã từng nói. Tôi chạy vào nhà mặc chiếc áo sơ mi mới mua cách đây năm ngày mặc lên người cho thật bảnh bao để gặp lại bạn cũ. Quả nhiên cô bé của ngày ấy đến thăm tôi thật! Ngoài đầu ngõ đã nghe tiếng gọi “Long ơi…Long ơi” giọng nói này không lẫn vào đâu được chính là Hạ Băng. Đi cùng cô bé trên chiếc xe gắn máy là một chàng trai cao to, da trắng mướt, rất ra dáng của một vị công tử con nhà giàu. Dĩ nhiên chàng trai này không phải người cùng xóm, vì bất cứ ai trong cái thôn bé tí này mà tôi chẳng biết. Tôi chẳng mấy để tâm đến chàng trai, mục đích chính vẫn là cô bé nỗi vui mừng trở về.
“Long khỏe không? Hạ Băng mới về lúc sáng, mãi đi thăm họ hàng rồi ghé thăm Long đây”
“À… Long khỏe. Lâu lắm rồi chúng mình mới gặp lại nhau”.
“Giờ không gọi mày tao như hồi đó nữa sao?”
“Thì mình lớn rồi mà, huống chi có người lạ ở đây! Xưng hô vậy người ta đánh giá chết” – Tôi khẽ cười rồi đưa tay gãi đầu thầm nghĩ: đúng là lên thành phố rồi cái gì cái gì cũng tiên tiến, ngay cả cách nói chuyện cũng đầy hoa mỹ ra.
“Không lạ đâu. Giới thiệu cùng Long luôn cho biết! Đây là Vương, người yêu của Hạ Băng, mới quen nhau được vài tháng thôi”
Chàng trai nhìn tôi mỉm cười rồi gật đầu chào. Tôi đứng thẫn thờ vì tưởng mình nghe nhầm nên cố hỏi lại cho chắc.
“Hạ Băng nói sao? Đây là người yêu của Hạ Băng”
“Phải rồi, bằng tuổi với mình luôn đó. À quên nữa Hạ Băng có mua quà cho Long! Giống như hồi đó cứ mỗi lần đi du lịch về Hạ Băng đều có quà tặng Long”
Cô bé nhìn sang người con trai tên Vương rồi khẽ cười giới thiệu.
“Đây là Long, người bạn gần nhà, hồi đó học cùng. Em cũng thường hay nhắc với anh đó”
Tôi đưa tay đón nhận hộp quà được gói trong cái chiếc hộp màu xanh mà thấy tâm trí loạn như bước vào một cơn ác mộng đầy gớm ghiếc đau khổ. Bất ngờ cô bé gọi.
“Long ơi, mình thăm lại nơi xưa đi! Sẵn cho anh Vương biết cái phong cảnh quê mình. Là dân thành thị, nên chưa biết miền quê có những gì”
Tôi gật đầu rồi lặng lẽ đi theo sau như một mệnh lệnh bị điều khiển từ lời nói cô bé. Hạ Băng đã khác trước rồi, không những khác về cách ăn mặc, hay da trắng phổng phao lên trông thấy, lời nói có chút văn chương mà khác luôn cả về cái tính cách. Tôi bước xuống đám cỏ may ven sông ngồi thui thủi một mình! Gương mặt hiện lên một nỗi buồn thê thảm, đôi mắt cứ nhìn về hai con người ấy. Hạ Băng chỉ tay xuống con sông nói với người yêu của mình rằng.
“Anh biết không? Ở đây có mùa nước nổi nên thơ lắm. Thường là tháng 9 đến tháng 10! Đó là con sông hồi đó em xuống tắm tí xíu nữa là đã toi mạng luôn! Vì có biết bơi lội đâu?”
Họ nói cười với nhau trông rất vui vẻ tình tứ. Cô bé nhắc đến chi tiết sắp mất mạng nhưng hoàn toàn không nói ai là người đã từng cứu mình. Rồi kể con đường mùa thu hàng ngày đi học! Đi cùng ai? Cô ấy hoàn toàn chẳng đề cập đến. Đúng thật Hạ Băng đã khác xưa hoàn toàn, chỉ có mấy năm thôi mà. Chuông điện thoại của chàng trai vang lên! Thế là cậu ấy tìm nơi nào đó một mình mà nói chuyện cùng với ai đó! Hạ Băng bước xuống nơi tôi ngồi.
“Phải công nhận có vài năm mà nơi này khác xưa so với bây giờ quá Long ha”.
“Thì trên đời này có cái gì mà chẳng thay đổi, chẳng khác. Hạ Băng cũng khác trước đấy thôi”
“Từ lúc Hạ Băng đi, chuyện học của Long như thế nào? Đến bây giờ Long vào trường đại học gì?”
“Tôi đã thôi học từ dạo đó”.
“Sao…Long lại thôi học?”
“Có gì đâu mà bất ngờ, tại tôi chán học thế thôi”
“Thế mà Hạ Băng cứ nghĩ Long bây giờ cũng đã vào trường đại học nào đó rồi chứ”
“Trả lại cho Hạ Băng đây. Chúc bạn sớm thành công” – Tôi đưa hộp quà lúc nhận mới nãy từ tay cô bé.
“Ủa sao vậy? Cái này là của Hạ Băng mua để tặng cho Long mà”
“Tôi không cần đâu. Tôi thích nhổ vài cọng cỏ mây trên tay thấy ý nghĩa hơn cầm những thứ này. Thôi hai người đi đi! tôi muốn ở lại đây một mình”
“Long à. Tại…”
“Thôi đi đi”- Tôi đáp gọn.
Cô bé bước lên trên đúng lúc chàng trai vừa trở lại.
“Anh Vương ơi? Phía sau áo em dính đầy cỏ may, anh gỡ ra giúp em với để về mẹ mắng”
Tôi nhìn theo mà cười cho họ đồng thời cũng cười cho chính mình. Tôi ngồi bên đám cỏ may đăm chiêu nhìn theo con nước chảy! Dòng sông trôi, thời gian cũng trôi! Có phải người con gái tôi thương cũng trôi đi biệt tăm từ đợt dạo ấy. Nó thật vô nghĩa cho khoảng trời ô mai hóa chim di bay xa thẳng tắp trời. Từ nay và về sau cứ mỗi độ mùa thu đến lá rụng nhiều, con đường sẽ chẳng bao giờ còn hai bóng tóc ngắn với tóc dài! Mỗi chiều tan học ngồi dưới đám cỏ may mà nói kể nghe đủ thứ chuyện. Em ơi rồi mùa thu của cuộc đời cũng sẽ đến, lá vẫn rụng, tiếng chim còn kêu! Cũng có nghĩa là tôi vẫn còn thương em, đó chinh là quy luật của tạo hóa chẳng thể nào thay đổi cho được. Ngồi dưới đám cỏ may mà nghĩ về phận mình! Hóa ra mình cũng là cỏ may như bao nhiêu cây cỏ mây khác. Cũng bám víu vào ai đó để vơi nỗi cô đơn sau mỗi lần họ bước qua lối ấy! Nhưng rồi chính họ cũng gỡ ra để trả lại vẻ ban đầu như ai đó chưa từng qua. Cũng có thể hiểu rằng, ta cần họ nên ta cứ bám víu. Người khó chịu, người không cần, nên người cứ mãi gỡ ra. Ôi thương sao những cây cỏ mây buồn so nhô lên trong chiều hắt hiu như chờ ai qua để gửi tình bám víu…Tôi là cỏ may của riêng em sao? Em sẽ để nguyên mà không bao giờ gỡ ra? Nghĩ đến những câu nói của năm ấy! Tôi cứ ngó về dòng nước đang lặng lẽ trôi xa. Nơi ấy có đôi bóng áo trắng, tóc dài với tóc ngắn trong mỗi độ thu về! Rồi mùa thu cũng sẽ tới, tóc ngắn đây! Rồi tóc dài ở đây?. Chỉ còn những bụi cỏ may xơ xác tiêu điều, ngoe nguẩy trong gió chiều buồn hiu.
Truyện ngắn của Quang Nguyễn.
Truyện mới hơn
Truyện cũ hơn

BÌNH LUẬN