Không có đàn ông tốt một đời, chỉ có đàn ông tốt một thời

Bên ngoài trời mưa lớn, tiếng sấm như muốn rạch tan bầu trời. Cô nằm co người trên giường, ánh mắt nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài. Một tay áp điện thoại vào ta mỉm cười nói với đầu giây bên kia.

Yêu đơn phương
Yêu một người như anh
Cho tuổi 20

“Mưa to lắm, một lát ngủ anh nhớ đắp chăn ấm”.
Giọng nói dịu dàng đáp lại: “Em lo cho mình trước đi”.
Cô bật cười: “Haha, được rồi, em biết mà”.

“Hôm nay anh hơi mệt, anh ngủ trước nhé”.

Cô vội nói: “Anh mệt sao không nói sớm, vậy nghỉ ngơi sớm đi”.
Hai người trao nụ hôn tạm biệt qua điện thoại. Cô đặt điện thoại sang bên cạnh, cắm tai nghe mở một bản nhạc để dễ dàng vào giấc ngủ.


Cô với tay lấy điện thoại trên đầu giường, đồng hồ đã là 8h sáng. Mọi ngày giờ này anh đã đánh thức cô dậy. Chắc anh còn ngủ, cô trở mình ra khỏi giường, thay quần áo rồi đến cửa hàng.

Cô là quản lý của một showrum quần áo của thụy sĩ. Giờ giấc đến cửa hàng có thể nhỉnh hơn nhân viên bình thường.

Sắp xếp công việc một lượt, mọi thứ đều ổn, cô ngồi ở sopha đọc báo. Hôm nay thông tin không có gì mới, chỉ toàn ca sĩ, diễn viên súng xính đi party. Tắt ipad, cô nhìn đồng hồ đã là mười hai giờ trưa. Điện thoại vẫn chưa xuất hiện một cuộc gọi nào của anh, cô bấm tin nhắn gửi đi.

“Anh còn ngủ à, dậy gọi cho em nhé”.

Đúng lúc này có khách tiến vào, cô lập tức cất điện thoại rồi dùng một thái độ chuyên nghiệp nhất mỉm cười tiếp khách.

Bận rộn một ngày trời, vì khách ra vào nhiều đến mức cô không còn để ý được thời gian. Chớp mắt đã sáu giờ tối, cô dặn dò lại nhân viên một số việc rồi nói tạm biệt rời khỏi cửa hàng.

Ra khỏi cửa hàng, cô vươn vai, cả cơ thể nhức mỏi đến tê dại. Đột nhiên nhớ ra điều gì. Cô mở điện thoại trong túi sách, nhìn thấy có hai tin nhắn của anh, cô thở nhẹ một hơi. Bấm đọc.

“Anh dậy rồi, hôm qua mưa, trời mát nên anh ngủ không muốn dậy”.
“Anh đi công việc, gọi em sau”.

Hai tin nhắn được gửi cách đây ba mươi phút, tin đầu cách tin sau 10′. Cô cố gắng dọn dẹp sự trống trải của mình sang một bên. Bấm gọi cho anh. Nhưng rất lâu không ai bắt máy, cất điện thoại vào túi. Cô lê bước vẫy xe trở về nhà.


Hai ngày sau.
Anh hẹn cô đi xem phim, bộ phim mà cô đã mong đợi cả tháng nay.

Ngồi trong rạp, cô ôm một hộp bỏng ngô cỡ lớn, đôi mắt dán vào màn hình chiếu phim phía trước. Anh ngồi bên cạnh cô, tay không ngừng bấm điện thoại.

Cô ngiêng đầu hỏi: “Anh không xem à?”.
Anh gật đầu dịu dàng: “Có chứ”.

Cô không hỏi thêm mà tiếp tục chăm chú lên màn hình, nhưng thực tâm lúc này cô hoàn toàn không biết phía trước màn hình đang chiếu đến đoạn nào. Cô không giấu được sự khó chịu trong lòng, gần đây anh bận rộn nhiều việc không có thời gian dành cho cô, nhưng ngay cả lúc ở cạnh nhau, anh cũng không thể rời mắt khỏi điện thoại một chút hay sao?

“Em sao vậy?”. Anh thắc mắc nhìn nước mắt lăn dài trên má cô.
Cô giật mình: “Sao là sao anh?”.
“Sao em khóc?”.

Cô đưa tay sờ lên má mình, hơi nước âm ấm. Cô vội vàng lau đi, chỉ lên màn hình.
“Phim đoạn này cảm động, em thương cô gái trong phim”.

Anh liếc qua màn hình rồi gật đầu, yêu chiều vuốt tóc cô.
“Đồ hâm”.

Anh không biết, anh hoàn toàn không biết, trên màn hình đang chiếu cảnh giết người đẫm máu. Hoàn toàn không có một cô gái nào cả.

Bộ phim kết thúc anh cùng cô rời khỏi rạp chiếu phim, anh đi phía trước, cô đi phía sau, bước chân anh rất nhanh, chưa từng nhìn lại rốt cuộc cô còn theo kịp anh ở đằng sau hay không.

Cô nhìn bóng lưng anh mỗi lúc một xa, không nhịn được muốn khóc. Nhưng xung quanh rất đông, và bộ phim đã kết thúc, nếu lúc này khóc, cô sẽ chẳng còn lý do nào để biện minh.

Cô rất muốn, rất muốn quen thuộc với sự hờ hững gần đây của anh, rất muốn cho rằng do anh bận rộng nên lãng quên cô. Rất muốn nói rằng, là do anh quá mệt mỏi với công việc, cô không nên khiến anh thêm mệt mỏi và phiền phức. Nhưng càng lúc, cô làm không được. Cô lấy gì để tin anh, lấy gì để tin anh bây giờ? Lấy gì để cho rằng anh vẫn một lòng yêu cô?


Cô và anh gặp nhau thế nào nhỉ, chỉ đơn giản là anh là khách đến cửa hàng mua quần áo. Sau lần đầu gặp cô, anh qua lại rất thường xuyên. Tại cửa hàng anh là khách VVIP. Khi anh xin số để tiện cập nhập mẫu mới, với vai trò là quản lý và cần chăm sóc khách hàng, cô không thể từ chối.

Từ hôm ấy, anh nhắn tin và gọi cho cô rất nhiều. Anh là người đàn ông tinh tế và khéo léo. Rất nhanh, cô bị anh thu hút.

Rất nhanh, cô yêu anh.

Anh đưa cô về đến nhà, trao cho cô một phụ hôn sâu. Cô vòng tay ôm chặt lấy anh, tựa như anh cả là thế giới của cô. Cô sợ hãi, nếu một ngày đánh mất vòng ôm này, môi hôn này, cô sẽ đau đớn đến nhường nào.

Nếu một ngày, anh thay lòng, anh muốn rời xa. Cô sẽ tồn tại bằng cách nào đây.

Nghĩ đến đây cô càng thêm sợ hãi mà ôm chặt lấy anh. Thì thào

“Anh yêu em chứ?”.
Anh gật đầu: “Yêu”.
“Anh có lừa dối em không”.
Anh cốc nhẹ lên đỉnh đầu cô, nói dứt khoát: “Sẽ không”.

Cô tin anh, chỉ một lời này cũng đủ rồi, cô tin tưởng anh vô điều kiện.

Mà cô không hiểu, vĩnh viễn không hiểu. Người đàn ông yêu mình, sẽ không cần mình phải tự hỏi họ có yêu mình không. Hành động và thái độ của họ sẽ chứng minh tất cả.

Đôi khi lời hứa và lời nói không có giá trị bằng thái độ và hành động.

Tình yêu, thực sự rất kỳ lạ. Cô có thể vì nụ cười của anh mà vui vẻ cả ngày. Cũng có thể vì cái cau mày của anh mà suy tư hêt một buổi.

Trước đây có người từng nói với cô. Đợi đến một ngày, cô sẽ gặp được một người, bòn rút hết tuổi thanh xuân của cô. Lấy hết đi mạnh mẽ và kiên cường của cô, lột sạch kiên trì và nhẫn nhục trong cô. Đối diện với người ấy, cô chỉ là một thân trần trụi, một người mong cầu được người ấy yêu thương mà không cầu gì hơn cả.

Cô khi ấy không tin, nhưng bây giờ, cô tin rồi, cô tin.

Một giờ sáng.

Tiếng chuông điện thoại khiến cô tỉnh giấc.

Cô khoách vội chiếc áo và bắt taxi. Đứng trước cửa club, cô day day trán bước vào. Những nơi thế này không phải xa lạ với cô, trước đây cô cũng từng đến, chỉ những khi buồn mới tìm đến bạn bè rồi đến đây tìm vui vẻ. Nhưng từ khi gặp anh, cô chưa từng đến những nơi thế này.

Vừa rồi bạn cô gọi điện, nói rằng đã quá say, không thể tự trở về. Người yêu nó đã có người khác, nếu cô không đến, nó sẽ chết vì cô đơn.

Bạn cô, dĩ nhiên cô phải đến.

Trước mặt là một mảnh hỗn loạn, thứ âm nhạc pha trộn cùng những làn khói shisa khiến nơi đây càng thêm huyền ảo. Cô rất nhanh tìm được bàn của bạn cô, nó ngồi gục xuống mặt bàn, xung quanh là ba chai rượu lăn lóc.

Cô vỗ chán, lật đật một hồi mới cùng nhân viên club khiêng nó ra ngoài. Đứng đợi taxi, đột nhiên một hình bóng quen thuộc đi ngang qua cô, đi cùng là một tốp cả nam lẫn nữ tầm sáu người.

Cô cảm nhận như hô hấp đang ngừng lại, giọng nói dịu dàng vừa rồi trong điện thoại nói với cô, anh ngủ sớm, anh mệt. Với người ở đây có phải chăng là một?

Cô bật cười cay đắng, dìu bạn lên xe rồi trở về nhà.


Sáng hôm sau anh đến nhà cô rất sớm, cô mở cửa cho anh, nhìn bộ quần áo là lượt trên người anh. Tiện miệng hỏi.

“Anh đi đâu sớm mà mặc thế này”.
“Không, anh vừa ở nhà qua thôi, không đi đâu cả”.

Cô làm đồ ăn sáng đặt lên bàn cho anh, anh nằm ngiêng trên sopha, thấy cô lại gần thì vỗ vào bên cạnh. Cô ngoan ngoãn nằm xuống chui vào lòng anh. Hít lấy hương thơm cô yêu thương.

“Đêm qua anh có đi đâu không?”. Cô hỏi khẽ.
Cảm nhận được sống lưng cứng đờ của anh. Trong lòng như có hàng vạn mũi dao cứa vào.
“Không, sao em hỏi thế”. Anh dịu dàng đáp.
“Em tiện miệng hỏi đùa, có gì đâu”.

Anh ở nhà cô đến giờ cô đi làm anh mới rời đi. cả ngày ở cửa hàng tâm trạng cô đều bất ổn. Không tập trung làm việc, mọi người thấy cô khác mọi ngày thì ân cần hỏi han, cô đều nói cô ổn.


Cô ngồi trước gương, make up thật đẹp, cô cầm chổi phủ lại một lớp phấn. Đột nhiên cô nhìn thấy trong gương, một giọt nước mắt rơi xuống, từng giọt, từng giọt.

Cô căn môi bật khóc, nhìn bản thân trong gương, hèn mọn đến đáng khinh. Cô hét lên một tiếng, gạt đổ mọi thứ trên bàn.

Cô không cho phép bản thân yếu đuối, anh đã muốn chơi, cô sẽ chơi với anh đến cùng. Lau đi lớp masscara bị nhòe, cô chải lại mái tóc dài ngang eo. Mặc một chiếc váy đỏ ôm sát lộ ra cặp mông căng tròn và bờ ngực đầy đặn.

Nhìn mình trong gương, cô mỉm cười, nhưng trái tim đã tan nát đến ngàn mảnh.

Cô mượn xe của bạn, cô bên ven đường nhà anh.
Bên tai là điện thoại, cô đang cùng anh nói chuyện.
“Cũng muộn rồi, anh ngủ đi”.
“Ừ, em cũng ngủ sớm đi, dạo này công việc bận rộn, anh mệt quá”.
“Anh cố gắng lên, nghỉ ngơi sớm đi”.

Cúp điện thoại, ba mươi phút sau cô thấy người đàn ông của cô xuất hiện, anh lái xe đi đến một con phố xa lạ. Cô đi rất chậm đằng sau. Cô thấy anh đỗ lại ven đường, rất nhanh một cô gái xinh đẹp xuất hiện ngồi vào xe anh.

Đôi tay siết chặt vô lăng, cô nhịn, không thể bật khóc lúc này.

Vẫn là quán bar ngày hôm qua, cô để anh và cô ta vào trước. Mười phút sau cô bước xuống xe, mỉm cười quyến rũ. Đôi mắt được trang điểm tỉ mỉ khiến cô càng thêm dụ hoặc, mỗi bước đi toát ra thứ khí chất kiêu ngạo.

Đưa cho nhân viên một tờ tiền: “Chỉ cho tôi bàn của hai người vừa rồi”.

Nhân viên rất nhanh hiểu ý, cầm tờ tiền và kín đáo dắt cô vào chỉ cho cô bàn của bọn họ.

Cô nhìn một đám người tụ tập cùng nhau, những người kia cô không mấy xa lạ, bạn bè anh cô đã gặp nhiều lần. Cô cảm thấy nực cười, bọn họ đều biết nhau cả có bạn gái, rồi cùng nhau đi chơi gái.

Bạn bè, hóa ra có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu là như thê này hay sao?

Cô vẫy quản lý, đôi tay chỉ lên màn hình LED lớn trên sân khấu. Quản lý nhận tờ tiện mệnh giá lớn của cô, đắn đo rất lâu. Nhưng may mắn quản lý là nữ, cô nói cho cô ta biết điều cô muốn làm, sự đồng cảm của phụ nữ trỗi dậy, đưa trả lại cho cô tờ tiền và nhận lời với sự nhờ cậy của cô.

Rất nhanh, trên màn hình LED hiện lên dòng chữ.
“Cầu cho hai người yêu nhau đến chết”.

Cả club một mảnh huyên náo, không ít người tò mò mà lên tiếng thì thầm.

Cô bước về phía bàn của anh, từng bước, từng bước, đến khi cô đứng đối diện với anh. Nhìn khuôn mặt từ trắng sang xanh của anh mà cô muốn cười, cười trong nước mắt.

Nhìn sang cô gái bên cạnh anh, cô ta nhìn cô bằng ánh mắt không vui, sự ghen ghét hiện hữu rất rõ ràng.

Cô mỉm cười quyến rũ, nhìn hai người đối diện, trước mặt mọi người.
Cô lên tiếng.

“Cầu cho hai người yêu nhau đến chết”.

Tiếng của cô không lớn, không nhỏ, nhưng lại vào đúng khoảnh khắc nhạc xuống, đủ cho những người xung quanh nghe rõ.

Cô gái bên cạnh anh gào lên, đôi tay như muốn xông tới tát cô.
“Cô là cái đéo gì mà nói như thế”.

Cô nhoẻn miệng cười, bước lên tiến gần vào cô ta, nói rất nhỏ đủ cho hai người nghe rõ.

“Dựa vào việc tôi đến trước, cô đến sau. Dựa vào việc tôi là vai chính, cô là vai phụ. Còn dựa vào việc tôi xuất hiện ban ngày, cô vĩnh viễn chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm”.

“Anh xin lỗi”.
Cô không đáp. Quay lưng bước đi. Đôi tay bị anh nắm lại.

Anh nói: “Anh xin lỗi, cô ta chỉ là chơi bời, anh biết cái gì nặng cái gì nhẹ. Anh sẽ không vì cô ta mà đánh mất em, anh xin lỗi”.

Đột nhiên cô quay phắt người lại, nhìn gương mắt đỏ ửng của cô gái, cô bật cười.

“Cô thấy chưa, đàn ông, đây chính là đàn ông. Nhớ rõ nhé, không có đàn ông tốt một đời, chỉ có đàn ông tốt một thời”.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, nói chậm rãi.
“Tình cảm của tôi có thể dung nạp nhiều tổn thương, nhiều lần nói dối, nhưng tuyệt không dung nạp một lần phản bội. Anh đi đi”.

Cô quay lưng kiêu ngạo rời đi, nhìn cô lúc này, vừa mạnh mẽ vừa tuyệt tình. Nhưng có bao nhiêu người hiểu, trái tim cô đang gào thét mãnh miệt nhường nào. Trái tim cô đang đổ máu đến cạn kiệt.

Cô đã phải dốc hết kiên cường của cả một đời người vào lúc này. Rời khỏi club, đôi tay vừa đặt lên tay nắm định mở cửa xe, đột nhiên cô ngồi gục xuống đất. Bật khóc nức nở.

Tại sao, tại sao cô muốn cùng anh đi hết một đường đời, mà anh chỉ muốn đi cùng cô một thời?

Anh coi cô như một con ngốc để lừa dối, coi cô như một con rối tùy cho anh điều khiển. Cô đau, rất đau, trái tim đau đến cùng kiệt.

Đến giây phút này cô mới hiểu rằng, có những hạnh phúc chỉ là do cô lầm tưởng. Lầm tưởng anh yêu cô, lầm tưởng sự quan tâm của anh chỉ dành riêng cô. Là cô lầm tưởng hạnh phúc này sẽ kéo dài vĩnh viễn. Là co quá đề cao vị trí của mình trong lòng anh.

Nếu biết gặp gỡ là ly biệt, cô nguyện ngày ấy không gặp gỡ.
Nếu biết yêu là đua khổ, cô nguyện không trao tim mình.

Nhưng muộn rỗi, quá muộn rồi, tất cả đều lỡ làng rồi. Tình yêu của cô, thanh xuân của cô, tin yêu và tín ngưỡng của cô, đều lỡ làng rồi.

Đừng giữa ngã tư cuộc đời, anh rẽ trái, cô rẽ phải. Cả hai không còn đường quay đầu lại.

Có những người, ở bên ta một thời nhưng để lại nỗi đau một đời.
Có những người, chỉ hiện diện một thời, nhưng nỗi nhớ một đời.

Huyen Trang/ Bất Hối

BÌNH LUẬN